TruyenFull.Me

Dm Mau Xuyen My Nhan Tuyet Sac Bi Giau Kin

Chương 10: 🌙

Nóng quá...

Trong cơn mơ màng, một bàn tay mát lạnh áp lên má cậu, Phong Dao vô thức dụi nhẹ vào lòng bàn tay ấy như muốn làm nũng.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +11.】

Nghe tiếng hệ thống thông báo giá trị cấm kỵ tăng lên, Phong Dao còn vô thức cong môi cười khẽ.

Bàn tay kia nhanh chóng rời đi trong im lặng.

"Phong Dao, cậu không sao chứ? Sao mặt đỏ thế này?"
Bàn tay ấm áp của Giang Kỷ nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, giọng điệu mang theo chút lo lắng.

Cơ thể như bị đốt cháy trên lò lửa, bàn tay ấm nóng của anh chạm vào vai khiến Phong Dao lập tức thấy khó chịu, theo phản xạ từ chối.

Đầu cậu vô thức dụi thêm một chút vào lòng bàn tay vẫn áp trên má mình, rồi hất tay Giang Kỷ khỏi vai.

【Thuộc tính ẩn của khí vận chi tử có thay đổi, xin ký chủ lưu ý an toàn cá nhân.】

Một câu này như dội gáo nước lạnh, lập tức dập bớt một nửa cơn sốt trong người Phong Dao.

Cậu ngẩng mắt nhìn về phía Giang Kỷ — thiếu niên đứng bên giường, đeo kính gọng vàng, đang nhìn cậu chằm chằm không rời.

Trong đôi mắt ấy, cậu chẳng thể đọc ra chút cảm xúc nào.

Ánh mắt khẽ liếc sang phải, Phong Dao lần theo bàn tay vẫn áp trên má mình, ngẩng đầu lên.

Lúc này, Sang Liệt đang nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy hứng thú, mang theo vẻ đợi xem trò vui.

Cho nên...

Cậu vừa nãy đẩy tay Giang Kỷ ra lại còn dụi vào tay Sang Liệt, dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, khiến thuộc tính ẩn của Giang Kỷ cũng thay đổi?

Dù không biết cụ thể số liệu thuộc tính ấy ra sao, cũng không rõ đã thay đổi cái gì, nhưng Phong Dao chắc chắn một điều:

— Sự thay đổi này tuyệt đối không phải thiện ý.

Hệ thống cảm biến cảm xúc rất nhạy, nếu phải dùng từ "chú ý an toàn cá nhân" để nhắc nhở...

Lẽ nào Giang Kỷ đã nảy sinh sát ý với cậu?

Trong nháy mắt, sắc mặt Phong Dao hơi biến đổi, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ bất định.

Nhưng cậu tuyệt đối không thể để Giang Kỷ nhận ra, nếu không sau này lỡ có hiệu ứng cánh bướm gì nữa sẽ càng khó xử lý.

"Chắc tớ vẫn còn hơi sốt... tay cậu nóng quá..."
Giọng cậu mềm mại, không mang theo chút công kích nào, như đang giải thích cho hành động vừa rồi.

Nhưng vừa nói ra, Phong Dao lại thấy có chỗ không ổn.

Quan hệ giữa cậu và Giang Kỷ là gì chứ? Cần gì phải cố ý giải thích như vậy, không phải thừa thãi sao?

Hơn nữa giữa con trai với nhau, dù có đẩy tay ra cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.

Phong Dao ngẩng tay, cầm lấy cổ tay Giang Kỷ, giọng điệu mang theo chút đùa giỡn nhẹ nhàng:
"Chẳng lẽ sức tớ lớn đến mức đẩy một cái đã giận à?"

Quả nhiên, Giang Kỷ nghe vậy sắc mặt dịu lại khá nhiều, khóe môi cũng cong lên nụ cười ôn hòa như thường:
"Vừa rồi sắc mặt cậu không tốt, tớ chỉ lo cậu khó chịu trong người thôi."

【Hảo cảm của khí vận chi tử +10】

Phong Dao âm thầm thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn toát mồ hôi lạnh.

Dù có chậm chạp đến đâu, cậu cũng đã nhận ra điểm bất thường. Tính cách và thiết lập của Giang Kỷ, hình như... đang bắt đầu sụp đổ.

Theo thiết lập ban đầu, hắn vốn là kiểu người dịu dàng từ trong xương tủy, nội tâm mạnh mẽ và cực kỳ ổn định về cảm xúc.

Nhưng hiện tại, dù nội tâm mạnh mẽ thì vẫn còn, nhưng cảm xúc thì giống như đang cố tình giấu giếm điều gì đó.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +20, tiến độ nhiệm vụ 30%】

Phong Dao hơi nghi ngờ việc điểm hảo cảm của Sang Liệt đột nhiên tăng mạnh.

Cậu lơ đãng liếc nhìn Sang Liệt — đôi mắt xanh thẳm ấy cũng đang cười tủm tỉm nhìn cậu.

Vẻ mặt mang theo sự thích thú nồng đậm, phảng phất như đang say mê thưởng thức cảnh tượng trước mắt.

Lòng bàn tay cậu chợt ngứa ngáy.

Ngón tay thon dài dưới ánh đèn mờ tối khẽ cào nhẹ lòng bàn tay cậu, mang theo ý vị trêu chọc.

------

Mồ hôi làm làn da cậu trở nên bóng loáng, tựa như chiếc bánh kem dâu tinh xảo vừa được rưới siro ngọt ngào.

Mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong phòng bệnh, Phong Dao nghe rõ tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Âm thanh ấy, cậu quen thuộc đến mức cơ thể sinh ra phản xạ điều kiện. Gần như theo bản năng, Phong Dao ngẩng đầu đi tìm nguồn phát ra âm thanh.

Nhưng ánh mắt cậu vừa ngước lên liền va chạm phải hai ánh nhìn nóng bỏng.

Một đôi mắt xanh lam đó khóa chặt lấy cậu, như một con yêu tinh biển muốn giam cầm cậu trong đáy sâu biển cả.

Dưới cặp kính gọng vàng, một đôi mắt đen vốn bình ổn cũng bắt đầu dao động dữ dội. Chiếc mặt nạ ôn hòa giả tạo nứt ra. Giờ phút này, anh từ trên cao nhìn xuống Phong Dao, ánh mắt tràn ngập chiếm hữu.

Không ổn...

Phong Dao theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể cậu cứng đờ.

【Thuộc tính phản diện đang sụp đổ, xin ký chủ cẩn thận.】

【Khí vận chi tử đang lệch khỏi thiết lập nhân vật, xin ký chủ cẩn thận.】

Tiếng hệ thống dồn dập như muốn đập nát đầu cậu.

Phong Dao cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau giúp cậu giữ lại chút tỉnh táo trong cơn sốt.

Ánh mắt của cả hai người rõ ràng đã bất thường. Nếu không nhanh tìm cách ứng phó, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

"Giang Kỷ, hình như tớ lại sốt rồi... Cậu có thể giúp tớ gọi y tá không?"
Phong Dao khẽ túm lấy tay áo Giang Kỷ, giọng yếu ớt, mềm mại. Đôi mắt đẹp ướt át chứa đựng sự van nài, như một con thú nhỏ không có chút sức chống cự.

Cổ họng Giang Kỷ động đậy, rồi từ tốn nói:
"Được, tớ đi gọi y tá ngay, cậu nằm nghỉ đi."

Tiếng cửa đóng lại, bước chân Giang Kỷ rời đi có phần vội vã, nhưng Phong Dao không còn tâm trí để để ý.

Ánh mắt cậu lập tức nhìn về phía Sang Liệt. Thiếu niên kia vẫn mang vẻ mặt hứng thú, như đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của cậu.

"Anh bị bệnh sao không để tôi đi tìm y tá?"
Sang Liệt nghiêng đầu hỏi.

Phong Dao lập tức ngồi dậy, không hề do dự nắm lấy cổ áo Sang Liệt.

Hương thơm thanh mát hòa quyện với mùi ngọt ngào, đôi mắt thiếu niên cũng bắt đầu mơ màng, gợi cảm.

"Đừng giả vờ nữa."

Giọng nói khàn khàn cùng đôi môi mềm mại áp xuống môi hắn.

"Từ khoảnh khắc tôi đuổi cậu ta đi, cậu đã vui đến mức phát điên rồi đúng không?"

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +50, tiến độ nhiệm vụ 40%】

Ánh mắt màu nhạt trong chớp mắt tối sầm lại, như đáy biển sâu thăm thẳm ẩn chứa tham vọng mãnh liệt.

"Đang ở bệnh viện đó, anh không sợ cậu ta quay lại à?"

Phong Dao đối diện thẳng với ánh mắt hắn, giọng nói lạnh lùng đến bất ngờ.

"Nếu tôi đoán không sai, bên ngoài giờ chắc chẳng có ai nhỉ?"

Cậu chỉ sốt nhẹ thôi, bình thường thì truyền nước ở khu cấp cứu rồi về luôn, không cần vào phòng bệnh đặc biệt thế này.

Hiển nhiên là có người dùng quyền lực sắp xếp cậu vào đây. Hoặc là Giang Kỷ, hoặc là Sang Liệt.

Qua lời phân tích của Giang Kỷ vừa nãy cũng đã lộ ra manh mối quan trọng.

Sang Liệt làm sao biết lúc nào Giang Kỷ đi mua cháo?

Hơn nữa, từ đoạn đối thoại cũng có thể nhận ra, Giang Kỷ và Sang Liệt căn bản không thân đến mức anh nói cho hắn biết rõ vị trí phòng bệnh.

Thế thì hắn tìm tới đây bằng cách nào?

Hiểu rõ bệnh viện như vậy, đối diện với chuyện mình cố ý đuổi Giang Kỷ đi cũng vẫn bình tĩnh như thế. Người có thể sắp xếp mọi thứ... chỉ có một.

"Tôi đoán đúng không?"

Phong Dao cong mắt, ý cười tinh quái như một con cáo nhỏ gian xảo.

Nụ hôn vừa rồi không chỉ do bị xúc tu quấy nhiễu, mà còn là phép thử đối với phản ứng của Sang Liệt.

Kết quả, cậu đã cược thắng.

Bấy lâu nay nhiệm vụ chính tuyến bị xúc tu quấy nhiễu làm trì hoãn. Bây giờ chính là cơ hội tốt để hiểu rõ Sang Liệt.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên môi Phong Dao, một đôi môi xinh đẹp, đầy đặn, màu sắc tinh xảo.

Răng cậu nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay người kia.

Không biết từ lúc nào, xúc tu đen nhánh lại bò trở về.

Phong Dao dùng đầu lưỡi khẽ liếm lấy cánh môi Sang Liệt, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc, quyến rũ:

"Hôn tôi đi."

Ánh mắt Phong Dao lướt qua sau lưng Sang Liệt — đồng tử cậu đột nhiên co rút mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me