TruyenFull.Me

[ĐM] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 18: 🌸

bonggg_ne

Chương 18: 🌸

"Thơm?"

Phong Dao đưa tay lên mũi khẽ ngửi, nhưng chẳng ngửi thấy mùi gì đặc biệt.

Ánh mắt của Tống Sát vẫn luôn dõi theo cậu, trong đôi mắt đen kịt ấy như chứa đựng màn đêm vĩnh viễn không có ánh sáng chiếu vào.

Vừa rồi giá trị cấm kỵ của Tống Sát đột nhiên tăng lên, chẳng lẽ là do cái mùi hương mà hắn vừa nhắc tới?

Khi Phong Dao còn đang suy nghĩ, Tống Sát lại bất ngờ hành động.

Bàn tay với làn da trắng bệch, khớp xương rõ ràng, chậm rãi nắm lấy cánh tay của Phong Dao.

Cảm giác lạnh buốt khiến cậu không khỏi rùng mình một cái.

Lạnh quá, lạnh đến mức khiến người ta liên tưởng tới loài bò sát máu lạnh.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Phong Dao, Tống Sát đưa tay cậu lên ngang mũi mình, nhẹ nhàng hít hà.

"Thơm thật."

Giọng nói trầm khàn như thì thầm bên tai, giống như một chuyên gia nước hoa đang đánh giá mùi hương do chính mình tạo ra.

Yết hầu hắn khẽ động, nơi nào đó trên người Tống Sát như phủ lên một lớp say mê rất mỏng.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +5】

Lại nữa rồi!

Phong Dao giờ đây gần như có thể chắc chắn, giá trị cấm kỵ của Tống Sát biến động chính là vì mùi hương trên người mình.

Trong một góc ký ức nào đó, hình ảnh mờ nhạt đột nhiên được khơi lại.

Lần trước hoàn thành nhiệm vụ, hình như hệ thống có thưởng cho cậu một kỹ năng... là hương thơm cơ thể

Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng của Phong Dao đột nhiên trở nên nặng nề, thậm chí còn tệ hơn cả việc đi nhầm vào nhà tắm nữ.

Kỹ năng hương thơm cơ thể kiểu này nghe có vẻ ngớ ngẩn, chắc chẳng ai thực sự để tâm tới đâu, đúng không?

Thế mà loại kỹ năng tưởng như vô dụng này lại thật sự khiến Tống Sát để ý đến.

Vậy bức ảnh đêm qua, rốt cuộc là trùng hợp... hay cậu thật sự đã bị theo dõi?

Phong Dao nhìn Tống Sát nâng tay mình lên mà hít hà một cách chăm chú.

Hành động này mà là người khác làm thì kiểu gì cũng phải báo cảnh sát, vậy mà khi là Tống Sát, lại khiến người ta có cảm giác hắn đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà hắn vô cùng say mê.

Quả nhiên là phản diện.

Ngay cả sở thích cũng cực đoan đến mức này.

"Cậu... thật sự thích mùi này à?" Phong Dao thăm dò hỏi.

Tống Sát buông tay cậu ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay nhỏ mềm của cậu.

"Ừ."

Một từ ngắn gọn súc tích.

Phong Dao biết thế là đã không thể hỏi thêm điều gì nữa.

Nếu bây giờ lại tiếp tục truy hỏi chuyện tối qua, cho dù ban đầu Tống Sát không phát hiện ra, cũng sẽ bị làm cho nghi ngờ.

Giờ chưa thể tự lật tẩy được.

【Ký chủ, cho dù có bị Tống Sát phát hiện thì cũng không sao mà, mục tiêu của chúng ta là quyến rũ hắn cơ mà.】

【Tự dưng phát hiện có người theo dõi và chụp lén mình, hơn nữa kẻ đó lại còn si mê mình và có ý đồ không tốt, cái này... sao nghe chẳng khác gì biến thái nhỉ?】

Phong Dao phản bác lại hệ thống:

【Lỡ như Tống Sát rất ghét kiểu hành vi này thì sao? Chúng ta theo dõi hắn là để nắm rõ thói quen và sở thích, tìm cơ hội tiếp cận hắn mà.】

Giống như Triệu Du Du đã từng nói, Tống Sát như bị một lớp màng vô hình ngăn cách với toàn bộ thế giới.

Không giao tiếp với bất kỳ ai, cũng chẳng bao giờ lộ ra cảm xúc.

Trong tình huống như thế, muốn tiếp cận và quyến rũ hắn là điều không tưởng.

Những gì cậu đang làm bây giờ cũng chẳng khác gì đi nước cờ hiểm.

Phong Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tống Sát, thấy hắn sau khi buông tay mình ra, lại cúi đầu chơi đùa với lớp giấy gói bánh màu đỏ trong tay.

Tờ giấy gói bị vò nát, nhàu nhĩ cả lại.

Chỉ là một vài động tác đơn giản, nhưng Phong Dao lại vô cớ thấy có chút sắc tình.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu gần như ảo tưởng rằng thứ đang bị vò trong tay Tống Sát chính là đầu lưỡi mình, vừa rồi còn liếm kem ngọt kia.

Suy nghĩ này khiến toàn thân Phong Dao rùng mình một cái, trong lòng âm thầm tự tát mình một cái rõ đau.

Tên phản diện còn chưa biến thái, mà cậu đã tự mình biến thái trước rồi!

Nhưng ít ra giờ cậu biết được rằng Tống Sát thích mùi hương trên người mình, thế cũng là một cơ hội không nhỏ.

Sau này phải tìm cách thường xuyên lại gần hắn mới được.

Miếng bánh màu hồng nhạt được đưa lên môi, Tống Sát lại cầm thêm một miếng khác đưa cho cậu.

Lần này Phong Dao không khách sáo nữa, mà thuận theo tay hắn, trực tiếp ăn luôn.

Tống Sát nhìn ngón tay mình còn vương lại chút kem, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra, bắt chước Phong Dao mà liếm sạch.

Phong Dao nuốt nước bọt một cái, cảm giác vành tai mình như nóng ran lên.

Những hành động vô thức đầy quyến rũ như vậy luôn khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.

"Tớ về chỗ viết bài tập đây, cậu ăn tiếp đi."

Phong Dao vội vã chào một câu rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Hương vị dâu ngọt và kem béo vẫn còn vương trong miệng, cậu cầm bút viết loằng ngoằng trên giấy nháp.

Bây giờ vẫn chưa chắc chắn liệu Tống Sát có phát hiện gì hay chưa, nên phải giữ cảnh giác, quan sát thêm mới được.

Đến giờ tan học, Tống Sát lại bất ngờ không còn là người cuối cùng rời lớp như thường lệ nữa.

Hắn khoác cặp theo dòng người bước ra khỏi cổng trường.

Phong Dao thấy có gì đó là lạ.

Tống Sát trước giờ luôn là người cuối cùng mới ra về, dường như hắn rất không thích tiếp xúc với người khác.

Vậy mà gần đây lại đột nhiên đi cùng mọi người?

Tống Sát vẫn đi về con hẻm trong khu tập thể cũ, cũng là con đường mà hằng ngày cậu và hắn đều đi qua.

Dù trong lòng trăm lần không muốn, Phong Dao vẫn đành cắn răng bước vào.

Nơi này dường như đã trở thành chiến trường săn mồi giữa cậu và Tống Sát — cậu ẩn nấp trong bóng tối dõi theo từng cử động của hắn, cùng lúc phải đề phòng kẻ biến thái từng cắn cậu sẽ lại xuất hiện.

Xác nhận điện thoại đã tắt âm, đèn flash cũng tắt rồi, Phong Dao nấp sau đống thùng giấy hôm qua, lén đưa điện thoại ra ngoài.

Lúc này Tống Sát đang chăm chú nhìn vào bức tường, không biết đang xem gì.

Phong Dao lập tức chụp lại một bức.

Đợi hắn đi tiếp, cậu lặng lẽ đi ngang qua chỗ Tống Sát vừa đứng, nghiêng đầu cố nhìn kỹ xem hắn vừa quan sát cái gì.

Thứ dán trên tường đã bị xé xuống rồi, ngoài mảng tường bong tróc thì chẳng còn gì cả.

Phong Dao không nhìn ra manh mối gì, đành tiếp tục theo dõi Tống Sát cho đến khi tận mắt thấy hắn lên lầu mới quay người rời đi.

Tầng sáu, Tống Sát dường như đang cầm vật gì đó trong tay, ánh mắt đen thẳm vẫn nhìn chăm chăm vào thiếu niên phía dưới.

Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy không hề có chút cảm xúc, hắn đưa tay ném vật trong tay đi, rồi quay người rời khỏi khu nhà mà không thèm ngoái đầu.

Một mảnh gương vỡ tan thành nhiều mảnh, vang lên âm thanh chói tai trong hành lang cũ kỹ, nghe sắc nhọn mà lại ngắn ngủi.

Trở về khu nhà mình, Phong Dao thấy đèn đường và camera giám sát vẫn chưa được sửa, không khỏi thấy lạ.

"Sao một ngày rồi vẫn chưa sửa nhỉ, kỳ thật..."

Nhìn con đường tối om phía trước, Phong Dao khẽ thở dài, lại một lần nữa cắn răng bước vào.

Trong bụi cỏ tối om, chướng ngại vật chắn đường chẳng biết từ khi nào đã bị ai đó ném vào trong, không ai để ý.

Phong Dao đi rất nhanh, ngoài tiếng bước chân của mình, sau lưng đột nhiên vang lên bước chân của người khác.

Tiếng bước chân đều đặn, có nhịp, khiến cậu ngay lập tức cảm thấy sợ hãi không thể kiểm soát.

Cậu gần như có thể chắc chắn, đó chính là tên biến thái đã cắn mình!

Không dám do dự thêm, Phong Dao lập tức bỏ chạy.

Một cánh tay khỏe mạnh giữ chặt lấy tay cậu, Phong Dao theo phản xạ định mở miệng hét lên thì đã bị bịt kín mũi miệng.

Hơi thở nóng rực phả bên tai, cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông sau lưng:

"Suỵt..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me