TruyenFull.Me

[ĐM] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 2: 🌙

bonggg_ne

Chương 2: 🌙

Khóe mắt Phong Dao long lanh ánh nước, tiếng thở dốc thấp thoáng vang lên giữa lớp học, lập tức thu hút sự chú ý của giáo viên.

"Phong Dao, em nói thử xem vừa rồi tôi giảng cái gì?"

Đôi mắt cậu lập tức trợn to, Phong Dao chỉ có thể nghiến răng, gắng gượng đứng dậy.

"Em..." Cậu cắn chặt môi, sắc mặt đỏ ửng như đang bệnh, thân thể run rẩy dữ dội, như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Giáo viên cau mày nhìn dáng vẻ của Phong Dao: "Nếu trong người không khỏe thì đi phòng y tế đi, đừng cố chịu đựng."

Câu nói này đúng lúc hợp ý Phong Dao. Cậu cố nuốt tiếng rên rỉ trở lại, cứng ngắc gật đầu: "Cảm ơn thầy ạ."

Cậu loạng choạng rời khỏi chỗ ngồi. Từ trong gốc đùi, một xúc tu ướt sũng như có sinh mệnh từ từ trườn ra.

Khi xúc tu đi qua, cảm giác cọ sát làn da lại khiến Phong Dao không nhịn được rên khẽ, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Cậu vội vàng đóng cửa lớp, bên tai vang lên tiếng xì xào lén lút từ phía trong.

"Đệch, không phải chứ, sao mặt nó đỏ thế? Ghê quá..."

"Tóc dài che mắt y như mấy đứa 'sát mã đặc'*, mặt đỏ lên đột ngột chẳng lẽ là đang phát bệnh yêu thầm ai hả?"

*sát mã đặc: từ dùng để chỉ phong cách emo (goth) Trung Quốc, thường tóc dài che mặt.

"Không chừng đấy! Hahahaha!"

Mồ hôi vẫn dính một lớp mỏng trên người, tim Phong Dao đập loạn xạ.

Đứng sau cánh cửa, lắng nghe những tiếng chế giễu từ trong lớp, Phong Dao dần thu lại biểu cảm, xoay người đi về phía phòng y tế.

【Ký chủ ơi, đừng nghe bọn họ nói bậy, thật ra cậu đẹp trai lắm mà!】

Đi ngang qua hộp cứu hỏa, Phong Dao liếc nhìn gương phản chiếu trên đó, khẽ vén lớp tóc dày trước trán lên.

Khóe môi nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt cậu sáng long lanh, vụn vỡ.

【Tất nhiên rồi.】

Cậu đã nói rồi, những người khen cậu đẹp không hề ít, kẻ mở miệng nói cậu dơ bẩn, xúi quẩy — hôm nay mới gặp lần đầu.

Đã vậy thi cứ chờ xem, rốt cuộc là cậu ghê tởm, hay bọn hèn hạ chỉ dám nói xấu sau lưng kia mới đáng ghê tởm.

Đồ vô học.

Ánh mắt Phong Dao liếc đến góc gương, đồng tử bỗng co rút mạnh.

Một xúc tu đen tím đang quấn lấy tay nắm cửa, quấn vòng quanh, dịch nhầy chảy xuống sàn rồi nhanh chóng bốc hơi biến mất.

Phong Dao lập tức quay phắt lại, nhưng tay nắm cửa trống trơn, nhìn vào gương cũng vậy. Giống như những gì cậu vừa thấy chỉ là ảo giác.

Tim cậu đập loạn xạ, Phong Dao nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay.Cậu nhanh chóng bước vào phòng y tế, kéo cửa ra — bên trong trống không.

Phong Dao hơi nhíu mày, nhìn quanh một vòng.

Không có người trực?

Cậu leo lên giường nghỉ ngơi bên cạnh, kéo kín rèm lại.

Quần dài nhẹ nhàng được tụt xuống, cảm giác ướt dính giữa hai chân nhắc nhở cậu rằng —

Những gì cậu vừa nhìn thấy, tuyệt đối không phải ảo giác. Xúc tu đen tím đó thực sự đã bò lên người cậu.

Da cậu nổi đầy da gà, Phong Dao cầm giấy lau sạch đùi và chân. Trên đôi chân trắng mịn ấy in hằn những vết đỏ do bị siết lại, mang một vẻ đẹp tàn bạo dị thường.

Thứ chết tiệt gì vậy chứ...

Ngay lúc Phong Dao thầm chửi rủa, một bóng đen chợt lướt qua tầm mắt cậu. Từ khi nào mà một cái xúc tu đã lén vén rèm chui vào.

Phong Dao hoảng hốt lùi ra sau, lưng dán chặt vào chăn gối xếp gọn.

Mẹ kiếp, cái thứ này bám theo tới tận đây?!

Xúc tu quấn chặt cổ chân Phong Dao, giống như xiềng xích, không cho phép cậu động đậy dù chỉ một chút.

Cậu cố sức thoát ra, nhưng chân trái lại bị trói chặt đến mức không nhúc nhích nổi. Phong Dao vươn tay muốn gỡ xúc tu ở cổ chân, nhưng vừa mới chạm vào, hai cái xúc tu khác không biết từ đâu trườn tới, lập tức trói luôn cả hai tay cậu.

Cái đệt mọe?! Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy!!

Bị biến cố bất ngờ làm cho hoảng loạn hoàn toàn, Phong Dao chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không dám phát ra tiếng, sợ giáo viên y tế đột ngột quay lại.

Có vẻ nhận ra sự kiêng dè của Phong Dao, xúc tu càng lộng hành hơn. Nó dễ dàng vén áo Phong Dao lên, lẻn vào trong, quấn lấy vòng eo mềm mại.

Cảm giác lạnh buốt và trơn trượt khiến cậu rùng mình.

"Cút ra..." Phong Dao nghiến răng, gầm khẽ như một lời cảnh cáo. Nhưng xúc tu chẳng những không sợ, còn càng thêm ngang ngược.

Một cái xúc tu từ cổ áo trườn ra, khẽ quệt qua cổ cậu, rồi quấn lấy cổ, như một kiểu đe dọa âm thầm.

Dù nó không siết mạnh, nhưng Phong Dao cũng lập tức cứng đờ, không dám phản kháng.

Cắn chặt môi nuốt tiếng rên vào trong, cậu cảnh giác nhìn quanh phòng y tế.

【Hệ thống, mấy cái xúc tu này rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!】

【Ký chủ, chuyện này nằm trong phạm vi tự do thăm dò của cậu, hệ thống không có quyền truy cập, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu tìm hiểu thôi.】

Hệ thống lí nhí đáp.

Tự do thăm dò cái đầu cậu ấy!!

Ai thăm dò ai ở đây chứ?!

Cậu sắp bị bọn xúc tu này sờ soạng khắp người rồi!!

"Ưm!!" Phong Dao bất chợt rên khẽ, cả người run lên, ngã thẳng xuống giường.

Đầu xúc tu đang ấn lên hõm lưng cậu, khiến cậu bất ngờ phát ra tiếng kêu.

Đến cả đánh lén cũng chơi?!

Phong Dao trừng mắt nhìn đám xúc tu đen tím kia không thể tin nổi.

Chuyện này thật sự quá khó tin...

Ngay khi cậu còn đang tính toán đường chạy, mấy cái xúc tu trói lấy người đột ngột buông ra, biến mất trong chớp mắt.

Ngay cả dấu vết trên giường cũng sạch bóng.

Phong Dao ngơ ngác.

Chúng rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ để trêu cậu sao...?

Đầu óc cậu đang rối bời thì đúng lúc ấy, ngoài rèm bất ngờ thò vào một đôi tay, mạnh bạo vén tung rèm.

Vừa bị xúc tu trói, giờ rèm lại bị vén đột ngột, Phong Dao hoảng sợ hét lên.

"Aaa!!"

Cậu siết chặt ga giường, ngẩng đầu thì bắt gặp một gương mặt tinh xảo.

Thiếu niên ấy mang theo nụ cười kỳ quái, không phải thiện ý nhưng cũng chẳng có vẻ công kích, như thể chỉ đơn thuần đang quan sát cậu, ngắm nghía một món đồ chơi thú vị.

"Sao cậu lại ở đây?" Giọng Phong Dao khàn khàn, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn đối diện — là Sang Liệt.

Tên này đi đường không phát tiếng sao? Vì sao cậu không hề nghe thấy tiếng mở cửa?

Sang Liệt vẫn giữ nụ cười như dụ dỗ, giọng trầm thấp dễ nghe.

"Thầy giáo lo cho cậu nên bảo tớ tới xem."

Phong Dao mím môi: "Tớ không sao, chỉ hơi choáng đầu thôi, cậu về học đi."

Hiện giờ chưa rõ động cơ của Sang Liệt, Phong Dao quyết định tốt nhất cứ giữ khoảng cách an toàn.

Nhưng Sang Liệt lại không hề phối hợp.

Thiếu niên cao ráo hơi cúi người xuống, cái bóng của hắn phủ trùm lên Phong Dao.

"Thật sao? Nhưng mặt cậu đỏ quá đấy."

Câu nói đó bình thường, nhưng khi đi kèm với khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia lại trở nên khác hẳn. Sự trêu chọc, đùa cợt ánh lên trong đôi mắt xanh lam như bảo thạch.

"Chỉ là hơi nóng thôi..." Phong Dao nuốt nước bọt, giọng khô khốc.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Sang Liệt khẽ chạm vào môi Phong Dao: "Môi cậu cũng sưng lên rồi."

Phong Dao bị cái lạnh của ngón tay kia làm run nhẹ, theo bản năng ngước mắt nhìn Sang Liệt.

"Sao không nói gì?" Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Phong Dao thoáng thất thần rồi lập tức lấy lại tinh thần.

"Khi tôi khó chịu hay cắn môi, thói quen thôi." Phong Dao mỉm cười gượng, rồi khẽ dịch người ra sau, kéo giãn khoảng cách.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +5】

Phong Dao: ?

Không phải chứ? Cậu né tránh mà cũng cộng giá trị cấm kỵ à? Hắn thích kiểu "lạt mềm buộc chặt" à?

Hơn nữa...

Phong Dao nhanh nhạy nhận ra một chuyện. Đây là lần đầu tiên từ khi bắt đầu nhiệm vụ mà giá trị cấm kỵ tăng nhanh như vậy.

Nhưng vì sao tiến độ nhiệm vụ lại chẳng nhúc nhích chút nào?

Phong Dao nhíu mày, ngẩng lên quan sát thiếu niên trước mặt.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt Phong Dao lại lần nữa chạm vào đôi mắt của Sang Liệt. Tên này, từ nãy đến giờ, chưa từng rời mắt khỏi cậu.

Nghĩ tới đám xúc tu vừa rồi, Phong Dao mở miệng, định hỏi.

【Ký chủ! Hiện tại xúc tu chắc chỉ mình cậu thấy được, hỏi bừa sẽ gây nghi ngờ đấy!】

Hệ thống lập tức cắt ngang.

Phong Dao đành nuốt lời định nói, chuyển chủ đề: "Tớ khỏe rồi, cùng về lớp đi."

Dù sao cũng gần hết giờ học, cậu ở đây cũng chẳng làm được gì.

Hai người cùng quay về lớp, lúc này lớp đã vắng tanh. Sang Liệt khoác ba lô lên vai, mỉm cười với Phong Dao: "Vậy tớ đi trước nhé, mai gặp."

Phong Dao khách sáo vẫy tay.

Đừng mai gặp, lát gặp luôn.

Dĩ nhiên là cậu đi theo dõi người ta tiếp rồi.

Đứng ở cửa lớp nhìn ra ngoài qua cửa sổ, đợi Sang Liệt rời khỏi khu giảng đường, Phong Dao mới đeo ba lô đuổi theo.

Có kinh nghiệm theo dõi Tống Sát lần trước, lần này Phong Dao thông minh hơn hẳn.

Cậu lẫn vào đám người, không bám quá sát nhưng vẫn đảm bảo không lạc mất.

Thế nhưng, chỉ chớp mắt, Sang Liệt bỗng tăng tốc, suýt chút nữa cắt đuôi Phong Dao.

Phong Dao không dám chần chừ, vội bước nhanh theo vào một con hẻm gần trường.

Khu đó là khu nhà tháo dỡ đã phong tỏa, tại sao Sang Liệt lại vào đó?

Cậu ngờ vực nhìn bóng lưng Sang Liệt dần khuất.

Xào xạc

Tiếng gì đó quệt trên mặt đất, Phong Dao vừa quay đầu lại — cả người lập tức bị nhấc bổng lên.

Hai chân bị tách ra và trói chặt, năm sáu cái xúc tu khỏe mạnh quấn quanh eo và cổ tay cậu. Phong Dao trợn to mắt định kêu cứu, nhưng trong hẻm vắng không một bóng người.

Cổ họng cậu, không phát ra nổi một âm thanh...

Chất nhầy trơn dính đang trườn dần từ cổ chân lên trên, Phong Dao cúi xuống nhìn — làn da trắng nõn đã hằn đầy vết siết đỏ, cơ thể cũng bị treo lơ lửng trong tư thế quái dị.

---

Lời editor: Trông có vẻ ban đầu TG này hơi giống với TG đầu tiên nhưng nó kích thích hơn nhìu á mấy bà~!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me