TruyenFull.Me

[ĐM] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 4: 🌈

bonggg_ne

Chương 4: 🌈

Phong Dao thở dốc kịch liệt, trong mắt ngập đầy nước mắt sinh lý, cứ thế nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Đây không phải là Cố Lệ.

Trong mắt Cố Lệ tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại cảm xúc mãnh liệt điên cuồng như vậy. Sự lạnh lùng kia không phải là thứ có thể giả vờ là được.

Vậy... tại sao hắn lại có gương mặt giống Cố Lệ như đúc?

Rõ ràng là dung mạo giống hệt nhau, nhưng hành vi và từng cử chỉ của người đàn ông trước mặt lại hoàn toàn không liên quan gì đến Cố Lệ.

So với Cố Lệ, hắn ta giống như một cái bóng của Cố Lệ hơn.

Phản nghịch, phóng đãng đến mức khiến người ta không kìm được mà cảm thấy nhục nhã.

Người đàn ông này nhìn yêu dị như một ác quỷ hút tinh khí người khác, diêm dúa mà đầy sức mê hoặc và công kích.

Điên thật rồi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cậu?

"Đừng động đậy, em biết mà, ta từ trước tới giờ sống không có đạo đức đâu..."

Phong Dao lập tức dừng giãy giụa, cơ thể cũng dần thoát khỏi trạng thái căng cứng.

Cậu quá rõ làm thế nào để giữ mạng trong tình huống nguy hiểm thế này rồi.

Cảm nhận được sự khuất phục của Phong Dao, người đàn ông nhếch môi cười, vẫn giữ gương mặt giống hệt Cố Lệ, giọng nói trầm thấp đầy dụ dỗ:

"Giờ thì nghe lời ta chưa?"

Tên đồ tể ấy lộ ra nụ cười thỏa mãn, như thể hắn đã hoàn toàn đạt được mục đích. Hiện tại cậu không thể phản kháng, đến cả giãy giụa cũng chẳng làm nổi.

Không chỉ là sự chênh lệch quá lớn về sức lực, việc hắn dám ngang nhiên xông vào phòng cậu và làm ra những chuyện như vậy đã đủ để chứng minh—hắn hoàn toàn không sợ bị cậu tố cáo.

Giờ cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi tạm thời được nhận nuôi, cậu nói ra thì ai sẽ tin?

Liên quan đến danh tiếng của Cố Lệ, dù phu nhân nhà họ Cố có bao nhiêu lòng trắc ẩn cũng tuyệt đối không cho phép ai nói ra những điều như vậy.

Cậu không thể mất đi sự che chở của nhà họ Cố nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Điều quan trọng nhất là—

Nếu hắn mang gương mặt giống hệt Cố Lệ, vậy thì thân phận và lai lịch của hắn chắc chắn cũng không đơn giản.

Dù thế nào cũng phải cẩn thận hơn một chút.

Cân nhắc lợi hại, Phong Dao nuốt nước bọt.

"Vậy tôi cũng có điều kiện."

"Xì."

Người đàn ông khẽ nhướn mày, cười khẩy, ánh mắt hắn như đang nhìn một chú thỏ nhỏ cố vùng vẫy.

"Vừa nãy, em đang nói chuyện với ta sao?"

Sự ngột ngạt chật chội như thể bóp nghẹt lấy cậu từng chút một, cổ họng Phong Dao căng thẳng, đến cả tiếng cũng không phát ra được.

"Ta rất thích em, nên... đừng làm những việc khiến ta không vui."

"Còn điều kiện ấy à, còn phải xem tâm trạng ta thế nào đã. Rất tiếc, bây giờ tâm trạng ta không tốt chút nào."

Giọng nói của hắn chẳng có chút cảm xúc nào, cũng chẳng mang tính thương lượng, hoàn toàn là kiểu ra lệnh từ trên cao với thái độ của kẻ bề trên.

Phong Dao giơ tay, mạnh tay đẩy chiếc bình hoa trên đầu giường xuống đất.

Bình sứ tròn lăn vài vòng trên tủ rồi rơi xuống vỡ tan, phát ra tiếng vang sắc nhọn chói tai.

Động tác của người đàn ông khựng lại một chút, hắn chống tay ngồi dậy, liếc mắt nhìn mảnh vỡ dưới đất.

"Thông minh lắm đấy." Giọng nói mơ hồ không rõ ý khen hay chê, Phong Dao chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt hắn, dè chừng từng cử động.

Không khí trong phòng lập tức trở nên đông đặc đến mức khó thở.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên thu lại mọi biểu cảm, khuôn mặt chết lặng ấy khiến Phong Dao suýt nữa tưởng mình đang nhìn Cố Lệ thật. Nhưng chỉ một giây sau, vẻ lạnh lùng kia đã tan biến.

Nụ cười xấu xa, uể oải lại lần nữa hiện lên khuôn mặt tuấn tú kia, hắn nhẹ nhàng nâng mặt Phong Dao, nhắm mắt lại tham lam hít hà.

"Thôi được rồi, lần này tha cho em. Dù sao thì... sau này còn nhiều thời gian, ta sẽ quay lại tìm em sau..."

Đừng quay lại, cút đi cho khuất mắt tôi!

Phong Dao gần như muốn khắc mấy lời chửi thề ấy vào ánh mắt, chỉ mong hắn có thể nhìn ra.

Người đàn ông kia xoay người xuống giường, bước chân giẫm lên mảnh sứ, nghiền nát những mảnh vỡ vốn đã tan tác thành những mảnh nhỏ hơn.

Tiếng huýt sáo ngân nga vang lên trong căn phòng rồi dần dần xa đi, cánh cửa khép lại, tất cả âm thanh đều bị chặn ở bên ngoài.

Nhìn những mảnh sứ vỡ đầy đất, Phong Dao bỗng dâng lên cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.

Thật quá đáng sợ, cái kiểu trêu chọc trắng trợn, không chút che giấu này của hắn hoàn toàn khác hẳn với sự theo dõi trêu ngươi của Tống Sát.

Cơ thể cậu như bị hút cạn sức lực, mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.

Phong Dao ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Ta rất thích em, nên hãy hoàn toàn thuộc về ta, chỉ được nhìn ta thôi."

Những lời lẽ bệnh hoạn và cái ôm không thể giãy giựa như một cái lồng giam vĩnh viễn.

"Không muốn à? Vậy thì... ta chỉ còn cách mổ bụng em ra làm tiêu bản mà cất giữ thôi nhỉ?"

Lưỡi dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo như thể sắp đâm tới nơi.

Phong Dao bỗng giật mình mở mắt, nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy phía trên đầu, mãi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Là mơ sao...

Ký ức đêm qua như cơn lũ ào ạt tràn về, Phong Dao vội quay đầu nhìn về phía đầu giường.

Chiếc bình hoa vẫn được đặt ngay ngắn trên tủ, ngay cả mảnh sứ dưới đất cũng đã biến mất.

Chẳng lẽ... lại là ảo giác?

Đầu cậu đau như muốn nứt ra, Phong Dao chống tay ngồi dậy, ngón tay day huyệt thái dương, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.

Cổ áo ngủ hơi hé mở, Phong Dao theo phản xạ nhìn xuống xương quai xanh của mình.

Đồng tử cậu dần thu nhỏ lại, từng luồng lạnh lẽo không thể kìm nén dọc theo sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cơ thể Phong Dao bắt đầu run rẩy dữ dội.

Không phải mơ...

Mọi chuyện xảy ra đêm qua—đều là thật.

Người đàn ông có gương mặt giống hệt Cố Lệ kia thực sự tồn tại.

Chỉ cần suy nghĩ đó xuất hiện, Phong Dao lập tức không thể ngồi yên, lật đật xuống giường thay quần áo rồi chạy vội xuống lầu.

Nhìn thấy quản gia đứng ở cửa, Phong Dao chậm rãi đi đến, vẻ mặt đầy lưỡng lự.

"Cậu có chuyện muốn hỏi tôi sao?"

Do dự hồi lâu, Phong Dao vẫn mở miệng: "Xin hỏi, Cố tiên sinh có anh em song sinh nào không?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt của quản gia lập tức trở nên kỳ lạ.

Nhưng cảm xúc đó biến mất quá nhanh, trước khi Phong Dao kịp nhận ra thì ông ta đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.

"Tất nhiên là có. Nhưng tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Vết thương trên xương quai xanh vẫn còn âm ỉ đau, Phong Dao gắng gượng nở một nụ cười, lắc đầu: "Tôi chỉ tiện miệng nên hỏi thôi. Cố tiên sinh đâu rồi?"

"Ngài ấy tối qua không về. Nếu cậu có chuyện gì, có thể đợi đến tối nay gặp ngài ấy."

Không về sao?

Vậy có khi người đêm qua thật sự không phải là Cố Lệ.

Nhưng... cậu vẫn nên xác nhận lại thì hơn.

Cả ngày hôm đó, Phong Dao cứ bồn chồn không yên, mãi đến tối mà Cố Lệ vẫn không xuất hiện.

"Đây là sữa nóng ngài Cố dặn tôi mang cho cậu. Ngài ấy nói sẽ về rất muộn, bảo cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Quản gia bưng sữa nóng đến, Phong Dao không nghi ngờ gì, chậm rãi uống từng ngụm.

Liếm sạch vệt sữa trên môi, Phong Dao bặm môi lại.

Sữa ngọt quá rồi.

Cậu lại uống thêm một cốc nước tráng miệng sau đó lên giường nằm xuống, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ.

Phong Dao bị đánh thức bởi một cơn chấn động.

Vừa mở mắt ra, cậu đã đối diện với một đôi mắt tràn đầy trêu chọc và ác ý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me