Dm Nhat Ky Ban Suc Lao Dong Trong The Gioi Ma Quai
Cường hóa cơ thể: MAX
⫘⫘⫘⫘⫘⫘
Sau một đêm thức trắng, Tông Lạc vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng khi đọc nội dung nhiệm vụ này, anh lập tức tỉnh như sáo. Anh không ngờ rằng lần làm thêm này lại diễn ra ngay tại khu chung cư của mình. "Tuyệt! Lại tiết kiệm được một khoản chi phí đi lại!" Tông Lạc vui vẻ chọn chấp nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu đọc thông tin chi tiết. [Điều tra chỉ số hạnh phúc của cư dân khu An Khang] [Cấp độ nhiệm vụ: B] [Mô tả: Gần đây, cảm giác hạnh phúc của cư dân khu An Khang dao động mạnh. Bạn là nhân viên phục vụ cộng đồng mới nhận chức, cần đến từng hộ gia đình để khảo sát.] [Nhiệm vụ chính: Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng hợp của khu chung cư (có thể chia nhỏ).] [Nhiệm vụ phụ: Thu thập bảng khảo sát chỉ số hạnh phúc từ tất cả các hộ dân trong khu (có thể chia nhỏ).]Nhiệm vụ này rõ ràng khác hẳn nhiệm vụ cấp C mà Tông Lạc từng trải qua trước đó. Chỉ riêng số lượng người tham gia đã lên đến hai mươi người. Sau một đêm cày cuốc tìm hiểu, Tông Lạc đã biết các nhiệm vụ trong không gian vô hạn được chia thành bảy cấp độ: S, A, B, C, D, E, và ?. Số lượng người cầu sinh được phân chia càng nhiều, nhiệm vụ càng khó. Chẳng hạn, nhiệm vụ cấp B lần này chắc chắn khó hơn nhiệm vụ trong tàu điện ngầm. Sau khi xem qua, Tông Lạc mặc quần áo, rửa mặt qua loa, rồi vội vã chạy đến cổng bảo vệ. Tại cổng khu An Khang, một nhóm người cầu sinh đã tụ tập. Họ đứng lẻ tẻ thành từng nhóm ba, nhóm năm, giữ khoảng cách với nhau, trông có vẻ xa cách. Nếu không phải vì mỗi người đeo một tấm thẻ nhân viên phục vụ cộng đồng trước ngực và đôi mắt đen trắng rõ ràng, thì suýt nữa Tông Lạc đã nhầm. "Chào... chào mọi người! Tất cả đều đến làm nhiệm vụ đúng không?" Lời chào đầy năng lượng của Tông Lạc khiến mọi người ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh. Nhưng khi thấy cấp D màu xanh trên đầu anh, họ lập tức mất hứng, cúi đầu xuống. Tông Lạc đang ngơ ngác thì một anh chàng thể thao tốt bụng vẫy tay: "Người tự do đứng bên này." Khi Tông Lạc bước tới, anh chàng thể thao hạ giọng hỏi: "Này, cho tôi hỏi chút, anh chưa từng tham gia nhiệm vụ tập thể đông người thế này đúng không?" Nhìn ánh mắt hơi ngơ ngác của Tông Lạc, Tôn Minh thở dài: "Tôi biết ngay mà." "Trước khi nhiệm vụ kiểu này bắt đầu, mọi người sẽ tụ tập theo phe phái tại điểm khởi đầu. Nhìn kìa, nhóm đứng đầu tiên đằng kia thường là người của ba guild lớn. Nhìn trang phục thì chắc là guild Thủ Vọng. Bên cạnh còn có vài đội lính đánh thuê của các thương hội." "Những tổ chức hay thế lực này đều đi theo nhóm. Chỉ có những người tự do như chúng ta, không thuộc tổ chức, thực lực lại yếu, mới đứng tít đằng sau. Lần sau anh nhớ nhé, đừng nhiệt tình chạy lên chào hỏi. Có vài người cấp cao rất khinh thường đám cấp thấp như chúng ta, còn nói xấu đủ kiểu sau lưng." Tông Lạc nhớ lại thái độ khác biệt của Văn Phác Thực với anh và hai người cầu sinh cấp B trong nhiệm vụ trước liền gật đầu hiểu ý, tỏ ra đã nắm được những quy tắc ngầm nơi đây. "Cảm ơn anh nhắc nhở." "Haiyaa, có gì đâu mà cảm ơn. Tôi cũng chỉ là cấp D, đang chuẩn bị thi CET-4 thì bị kéo vào cái không gian quái quỷ này. Run cầm cập qua vài nhiệm vụ, ai ngờ lần này chỉ có nhiệm vụ cấp B để chọn... Cạn lời thật chứ. Tôi chỉ là cấp D, sao hệ thống chính lại phân tôi vào nhiệm vụ cấp B? Có phải nó bị lỗi không, hay là nó muốn đẩy tôi đi tìm chết!" (*) Kỳ thi trình độ tiếng Anh bậc 4 (CET-4) là kỳ thi đánh giá năng lực tiếng Anh dành cho sinh viên đại học không chuyên ngữ tại Trung Quốc, thường được gọi là College English Test Band 4 (CET-4).Tôn Minh líu lo một tràng, rồi chợt nhận ra, vội xin lỗi: "Ơ, tôi nói nhiều quá đúng không? Hơi ồn à? Đây là tật xấu của tôi, cứ căng thẳng là nói như súng liên thanh, không dừng được." Tông Lạc gật đầu: "Ừ, đúng là hơi ồn." Tôn Minh: "..." Anh chàng tóc đen này trông thì đẹp trai, nhưng sao nói chuyện lại thiếu tế nhị thế? Nhưng xung quanh chỉ có hai người cấp D là họ. Tôn Minh thử bắt chuyện với một người cấp C, nhưng đối phương tỏ ra lạnh nhạt. Không còn ai để trò chuyện, cậu đành tiếp tục nói với người này, dù lời lẽ của anh không dễ nghe. "Này, anh đã cường hóa cơ thể đến cấp mấy rồi? Có cường hóa thêm gì khác không?" Câu hỏi này khiến Tông Lạc hiếm hoi do dự. Qua diễn đàn và từ Văn Phác Thực, anh đã biết tầm quan trọng của việc cường hóa cơ thể đối với người cầu sinh. Thực ra cách đây không lâu, anh đã thử một lần. Dù sao thì ưu đãi giảm giá trong cửa hàng quá hấp dẫn, chỉ tốn 300 điểm sinh tồn để cường hóa, cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng vấn đề xảy ra sau khi Tông Lạc nhấn nút cường hóa. [Mua hàng thành công] [Đang kiểm tra thể chất người cầu sinh... vượt quá giới hạn đo lường...] [Thể chất người cầu sinh đã vượt ngoài phạm vi đo lường của hệ thống, không thể cường hóa] [300 điểm sinh tồn đã được hoàn trả]Cùng lúc đó, mục cường hóa cơ thể dưới tên người dùng của Tông Lạc chính thức hiển thị: [Cường hóa cơ thể: MAX]Tông Lạc cảm thấy vô cùng khó hiểu. Để tìm câu trả lời, anh còn đăng một bài trên diễn đàn, hỏi rằng cường hóa cơ thể từ cấp không nhảy thẳng lên MAX là sao. Ai ngờ lần này, anh không gặp được người tốt bụng nào, mà bị các anh em trên diễn đàn mắng đến mức nghi ngờ chính mình. [Cường hóa MAX? Lừa quỷ à?] [Đúng đấy, ai chẳng biết cường hóa càng cao càng tốn kém, cấp năm trở lên là giá trên trời rồi.] [Ừ, điểm thuộc tính đắt như vậy, người cầu sinh bình thường chỉ chuyên một thuộc tính, cậu còn đòi max hết?] [Ngay cả người mạnh nhất không gian vô hạn, hội trưởng guild Thủ Vọng - Tần Dạ cũng chỉ cường hóa sức mạnh cấp tám, bro đùa đấy à?] [Hình như là một cấp D tuyệt vọng ăn nhầm đồ hỏng nên đăng bài.] [Lừa anh em thì được, đừng tự lừa mình nhé. Lần sau bịa chuyện gì hay hơn, cái này ngu quá.]Nhớ lại những lời "ngọc ngà" từ diễn đàn, Tông Lạc quyết định giấu nhẹm sự thật. Chàng trai tóc đen ấp úng: "Vẫn... vẫn chưa." "Vẫn chưa là sao? Chỉ làm cường hóa cơ bản cho người mới, chưa cường hóa gì thêm?" "Ừ... ừ." Lần đầu tiên thử nói dối, Tông Lạc đảo mắt láo liên, mặt đỏ bừng vì ngượng. "Haha!" Tôn Minh cảm thấy mình vừa thắng một ván, không để ý đến sự lúng túng của anh, cười hì hì: "Không ngờ đúng không? Tuy tôi cũng chỉ cường hóa cấp một, nhưng hồi trước tôi là vận động viên, nên ngay khi vào đây đã có cấp một sức mạnh và cấp một nhanh nhẹn, tương đương hơn người khác hai điểm thuộc tính bẩm sinh. Thế nào, có đỉnh không?" "Ừ ừ, đỉnh lắm!" Tông Lạc đang chột dạ, vội giơ tay vỗ tay tán thưởng. "Không sao đâu, tôi cũng chỉ nhỉnh hơn anh một chút. Lát nữa chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé!" Trong lúc họ trò chuyện sôi nổi, những người cầu sinh nhận nhiệm vụ cũng được chủ hệ thống lần lượt dịch chuyển đến. Thấy màn hình điện thoại hiển thị đủ số người, một người đứng đầu tiên hắng giọng. "Được rồi, mọi người lại đây, tôi phân công nhiệm vụ."Tông Lạc để ý, khi người này nói, vài lính đánh thuê đứng phía trước đều lộ vẻ khó chịu. Tôn Minh quan sát một vòng, thắc mắc: "Kỳ lạ, rõ ràng trong nhiệm vụ có vài người cấp A, sao lại chịu nghe một người cấp B ra lệnh?" Một giọng nói khác vang lên: "Vì người đó là con trai cưng của hội trưởng guild Thủ Vọng, công tử nổi tiếng ăn chơi trong không gian vô hạn." "Người bên cạnh cậu ta là Tả Văn Hiên - người cầu sinh cấp A của guild Thủ Vọng, vệ sĩ riêng của 'thái tử'. Nhiệm vụ này không có hai guild lớn kia tham gia, nên chắc bị guild Thủ Vọng bao sân. Hơn nữa còn có quan hệ thân thích, ai dám không nể mặt cậu ta vài phần?" Lời này khiến đám người tự do xung quanh lộ vẻ hóng hớt. Tần Mãn cũng nhận ra động tĩnh phía bên này, sắc mặt lập tức sa sầm nhưng khi nhìn rõ người vừa nói, cậu ta lập tức đổi thái độ 180 độ. "Ôi chao, đây chẳng phải nhà chiến lược sao? Hôm nay thật khéo gặp được nhau trong phó bản này, hân hạnh hân hạnh quá." Câu nói khiến cả đám giật mình. "Cái gì? Cô bé đeo kính kia chính là Ngư An Liên chuyên viết bài hướng dẫn trên diễn đàn cầu sinh?" "Là đại thần phái trí tuệ từng công khai đăng bài, nói muốn vẽ mô hình thành phố phó bản cuối cùng?" "Trời ạ, đúng là người không thể nhìn bề ngoài!" "Nhưng không đúng, đại thần Ngư nổi tiếng thế, sao mới cấp C?" "Phái trí tuệ ít khi làm nhiệm vụ, thường chỉ làm mấy cái cơ bản. Dù sao họ cũng chẳng thiếu tài nguyên, kệ thôi." ... Ngư An Liên đẩy gọng kính, thản nhiên đáp: "Hân hạnh." So với thái độ lạnh lùng của cô, Tần Mãn tỏ ra nhiệt tình lạ thường: "Đúng lúc tôi dẫn đội tinh anh của guild đến làm phó bản này, cô Ngư có muốn đi cùng chúng tôi không?" "Tùy. Dù sao tôi chỉ đến thu thập dữ liệu." Thấy Ngư An Liên đồng ý, Tần Mãn mừng thầm. Phái trí tuệ là nguồn nhân lực hiếm trong không gian vô hạn, ba guild lớn đều muốn lôi kéo nhà chiến lược mới nổi này, nhưng cô nàng chẳng màng đến đãi ngộ của guild. Lời mời thành công lần này đúng là cơ hội tuyệt vời để kéo gần khoảng cách. "Sướng thật chứ, phái trí tuệ đúng là thoải mái, làm nhiệm vụ chẳng bao giờ thiếu người dẫn dắt." Tôn Minh tỏ vẻ hâm mộ.Sau khi kéo Ngư An Liên vào đội, Tần Mãn quay lại thái độ ngạo mạn ban đầu. Cậu ta bắt đầu phân công: "Nhiệm vụ này do guild Thủ Vọng chúng tôi bao sân. Khu chung cư có năm tòa, mỗi tòa sẽ có một người cầu sinh cấp cao dẫn đội. Theo luật cũ, điểm sinh tồn sẽ được chia theo cấp độ cầu sinh." "Cấp B nộp 30%, cấp C nộp 60%, cấp D nộp 90%, qua đây xếp hàng nộp tiền đặt cọc."Nhìn đám người tự giác xếp hàng, Tông Lạc ngơ ngác: "Đây là nộp phí bảo kê à?" "Đúng vậy." Tôn Minh thở dài: "Guild lớn độc quyền nhiệm vụ, người cấp thấp không đánh nổi, chỉ còn cách ngoan ngoãn nộp tiền để được bảo vệ nhưng giờ họ tham quá rồi, nhiệm vụ cấp B mà còn thu tiền của cả người cấp B, đúng là hết nói nổi." "Nộp tiền xong có đảm bảo an toàn cho chúng ta không?" "Mơ à? Đây là phó bản cuối, quỷ quái đầy rẫy. Với lại, ai rảnh đi bảo vệ đám cấp D như chúng ta chứ." Tôn Minh lườm: "Nói theo kiểu của họ, thắng là nhờ bám đùi, chết là do xui." "Thế thì quá đáng thật, lấy phần trăm cao thế mà chẳng làm gì, đúng là điều khoản độc đoán.""Chẳng làm gì được đâu. Ba guild lớn đúng kiểu tư bản, hồi trước trên diễn đàn từng có nhóm cầu sinh hợp tác phản đối, nhưng sau khi gia nhập guild và thu tiền người khác liền trở mặt như trở bánh tráng. Nếu tôi nhớ không nhầm, lần này tỉ lệ thu còn cao hơn trước... Thôi, đừng nói nữa, đi xếp hàng đi." Tôn Minh đứng cuối hàng, chờ mãi không nghe tiếng bước chân, quay lại thì thấy chàng trai vẫn đứng yên. "Sao còn đứng đó?" "Tôi không nộp." "Hả?" Tông Lạc lắc đầu, lặp lại: "Tôi nói, tôi không nộp." Sắc mặt Tôn Minh thay đổi. Cổng khu chung cư nhỏ xíu, có chuyện gì cũng chẳng giấu nổi. Nên ngay khi Tông Lạc nói câu đó, những người cầu sinh cấp cao đứng phía trước, tai thính mắt tinh, lập tức nhìn qua. Trong số đó, sắc mặt của Tần Mãn khó coi nhất. "Đứa nào nổ thế nhỉ, để tôi xem là ai. Ồ, hóa ra là một tên cấp D, không biết còn tưởng cấp S nào cơ." Cậu ta vừa nói, trong đội lập tức vang lên tiếng cười nhạo lác đác. Nếu là ngày thường, với tính cách công tử của Tần Mãn, cậu ta chắc chắn sẽ lột da tên cấp D này ngay tại chỗ, nhưng giờ đang có nhiệm vụ chiêu mộ nhân tài, cậu ta không muốn làm quá theo kiểu cũ. Vậy là cậu ta lườm nguýt, ác ý nói: "Nếu anh không muốn nộp, tôi cũng cho mày cơ hội." "Nói năng thế này, chắc hẳn anh có bản lĩnh. Vậy nhiệm vụ dẫn đội tòa bốn giao cho anh đấy." Nghe vậy, không ít người cầu sinh đứng xem lộ vẻ thương hại. Phải biết rằng, đây là nhiệm vụ cấp B, để một tên cấp D dẫn đội chẳng khác nào đi chết. Hơn nữa, vài người cầu sinh có thiên phú như tinh thần nhạy bén còn mơ hồ cảm nhận được tòa bốn khu này có quỷ khí mạnh nhất, chắc chắn có lệ quỷ cấp cao ẩn nấp bên trong."Anh bạn, hay là anh nhịn nhục chút đi." Giữa bao ánh mắt, Tôn Minh kiên trì mở miệng.Ai cũng nghĩ tên cấp D sẽ nhân cơ hội xin tha, nhưng không ngờ chàng trai tóc đen lại sáng mắt lên. "Dẫn đội tòa bốn? Được chứ!" Giúp hàng xóm tăng chỉ số hạnh phúc, vừa giúp người vừa kiếm tiền, chuyện này anh rất sẵn lòng. Hơn nữa, Tông Lạc tự nhận mình bình thường thân thiện, quan hệ với hàng xóm láng giềng đều tốt. Điền bảng khảo sát hạnh phúc thôi mà, chắc chắn ai cũng sẵn lòng giúp anh. "Ủa? Tên cấp D này điên rồi à..." "Người trước dám công khai đối đầu với thiếu gia Tần, cỏ trên mộ chẳng biết cao mấy mét rồi."Tông Lạc bỏ qua những lời xì xào, vui vẻ bước lên nhận nhiệm vụ được chia.Ngay sau đó bảng nhiệm vụ của anh được làm mới. [Nhiệm vụ chính (đã chia): Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng hợp của cư dân tòa 4 khu An Khang] [Nhiệm vụ phụ (đã chia): Thu thập bảng khảo sát chỉ số hạnh phúc từ tất cả cư dân tòa 4]"À, suýt quên. Một mình không làm được nhiệm vụ, phải tìm người bầu bạn trên đường xuống suối vàng chứ."Thấy tên cấp D vẫn vô tư như không biết gì, Tần Mãn cảm giác cú đấm của mình như đánh vào bông rất chi là bực bội. Cậu ta nhìn quanh, cuối cùng chọn Tôn Minh. "Tôi nhớ thằng còm nhom này vừa nói đỡ cho anh, đúng không? Được, để nó đi cùng anh." Trong ánh mắt như trời sập của Tôn Minh, bảng nhiệm vụ của cậu cũng được chia lại. "Thiếu gia Tần." Tả Văn Hiên người cầu sinh cấp A đứng bên Tần Mãn, cuối cùng không nhịn được: "Trước khi vào phó bản, trong guild không phải đã thông báo, bảo chúng ta chú ý hơn đến những người cấp D gặp được sao?" "Hả? Hai thằng yếu nhớt đó, anh nghĩ chúng là tân binh siêu thiên phú à?" "Ngài hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, cả hai đều là cấp D, phân thẳng họ vào tòa bốn khó nhất... sẽ kéo thấp đánh giá tổng thể của nhiệm vụ." "Xì, đồ tốt bụng lo chuyện bao đồng. Đừng tưởng tôi không biết anh đang muốn nói giúp bọn họ."Tần Mãn cười khẩy: "Ở đây tôi là người quyết định, tôi muốn sắp xếp thế nào thì thế đó. Nếu anh muốn vào đội quân tinh nhuệ của guild, thì phải nghe tôi, ngoan ngoãn làm một tên đánh thuê, không thì tôi chẳng đề cử anh đâu." Tả Văn Hiên siết chặt tay cầm dao, rồi đột nhiên thả lỏng. Hồi lâu sau anh ta mới khẽ đáp: "Vâng." "Vả lại, hai tên cấp D đó thì làm được gì? Chẳng đủ cho lũ quỷ quái nhét kẽ răng. Cùng lắm, nếu chúng chết, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính rồi quay lại giải quyết nhiệm vụ của tòa đó sau." Tần Mãn nói một cách thờ ơ. Nhưng Ngư An Liên đứng sau lưng cậu ta thì nhíu mày, nhìn theo hai bóng dáng đang rời đi. Tác giả có lời muốn nói:Bé Lạc không biết mình mạnh cỡ nào.jpgBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me