TruyenFull.Me

[ĐM/NP/H] Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó

C21. Sao có thể không thích dẫn đường của mình?

lukuluku0907

Ăn xong bữa sáng, Quý Dược vừa đứng dậy định rời đi thì bị Yến Thăng gọi lại.

"Theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Quý Dược hơi ngạc nhiên nhìn hắn, vẻ mặt Yến Thăng vẫn lạnh nhạt như thường, không thể đoán được bất cứ cảm xúc gì.

Tiết Nguy đứng bên cạnh nghe thấy lời nói ấy cũng vô thức nhìn về phía hắn, ngay sau đó nhíu mày, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn sang Quý Dược, môi mím chặt, đáy mắt rõ ràng rất khó chịu và bất mãn.

Quý Dược suy nghĩ một lúc trong đầu, thực sự không nghĩ ra Yến Thăng và mình có gì để nói, chẳng lẽ là liên quan đến vết thương trên lưng hắn? Đối phương còn muốn tìm cậu để liên kết?

Cậu do dự một chút nhưng vẫn quyết định hỏi trước: "Anh muốn tìm tôi để liên kết?"

Yến Thăng liếc nhìn cậu, thẳng thừng phủ nhận: "Không phải."

Quý Dược nhìn thái độ cương quyết của Yến Thăng, trong lòng có chút sợ hãi.

Không vì lý do nào khác, chỉ riêng việc ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm lần trước, Yến Thăng suýt nữa đã chịch chết cậu cũng đủ để cậu sinh ra ám ảnh về mặt sinh lý và tâm lý đối với người đàn ông lạnh lùng này.

Bây giờ... Cậu không muốn ở một mình với Yến Thăng lắm.

Nhưng dù không muốn thì cũng không có lý do để từ chối đối phương.

Quý Dược gật đầu với Yến Thăng: "Vậy thì đi thôi."

Quý Dược vừa định bước đi, Thời Phong liền vươn tay vòng qua cổ cậu rồi khẽ dùng lực kéo về, trực tiếp kéo người vào phạm vi lãnh địa của mình.

Hắn cười nhìn Yến Thăng: "Chuyện gì mà bí mật thế, không thể nói trước mặt mọi người được mà phải nói riêng à?"

Yến Thăng hơi cụp mắt nhìn Quý Dược trong vòng tay Thời Phong, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Không thể."

"Vậy à" Thời Phong tiếc nuối buông lỏng cánh tay, nhưng trước khi rời khỏi cơ thể Quý Dược, lòng bàn tay vẫn ấn xuống gáy cậu và bóp nhẹ, mang một hương vị an ủi kỳ lạ.

Quý Dược liếc nhìn hắn, đáy mắt phức tạp, sau đó đi theo Yến Thăng ra ngoài.

Đợi đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất ở cửa nhà ăn, Tiết Nguy mới nhíu mày quay đầu nhìn về phía Thời Phong ở bên kia bàn ăn: "Cậu rất thích cậu ta."

"Thích chứ, làm sao không thích dẫn đường của mình được?" Thời Phong cười nhẹ nhưng trong mắt lại rất vô tâm, đồng tử màu hổ phách cũng chẳng có bao nhiêu ý cười, trông cái dáng vẻ đó thực sự không giống như có nhiều tình cảm.

Tiết Nguy khẽ tặc lưỡi: "Cậu diễn kịch đến nghiện rồi à?"

Thời Phong không trả lời câu hỏi của hắn, đôi mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không thấy được bộ dáng ôn hòa cười tủm tỉm thường ngày.

"Cậu cũng không cần phải khắt khe với cậu ta quá làm gì, dù sao" Thời Phong ngẩng mắt, trầm ngâm nhìn về phía cửa nhà ăn, "Cậu ta vẫn rất hữu dụng."

Quả thật rất hữu dụng.

Trận "làm" dữ dội của Yến Thăng ở tầng hầm phòng thí nghiệm đã khiến vết thương sâu đến tận xương trên lưng hắn gần như lành hẳn ngay tại chỗ.

Quan trọng hơn, Thời Phong còn phát hiện, càng thân mật gần gũi với dẫn đường nhỏ này, tinh thần lực trong cơ thể hắn càng mạnh mẽ dồi dào, vì vậy hắn đã cố ý thử nghiệm.

Lần "rung xe" ở Tháp Trắng hắn đã phát hiện ra manh mối, đêm qua cũng vậy, buổi tập thể dục sáng nay càng khẳng định điều này.

Thời Phong chưa từng gặp dẫn đường nào có thể nâng cao tinh thần lực cho lính gác, khả năng dẫn đường cấp S mạnh mẽ và hiệu quả đến vậy thật sự hiếm có.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, rơi xuống bậu cửa sáng đến chói mắt.

Yến Thăng đứng bên cửa sổ, ánh nắng rơi trên vai hắn, nhưng như thể rơi trên băng giá ngàn năm, không thấy chút hơi ấm nào.

Người đàn ông này quá lạnh lùng, Quý Dược vô thức giữ khoảng cách với hắn.

Nhìn Yến Thăng mặt không cảm xúc, toàn thân toát ra hơi lạnh, cậu khó có thể tưởng tượng một người như vậy lại cũng có thể động lòng với ai đó.

Một người lạnh lùng như vậy sẽ như thế nào trước người mình thích?

Có cười không? Có trở nên dịu dàng chu đáo, ấm áp nhẹ nhàng không?

Thường Ngọc rốt cuộc là người như thế nào? Lại có thể khiến Tiết Nguy và Yến Thăng có tính cách hoàn toàn trái ngược đều đồng thời si mê cậu ta lâu đến thế.

Trong đầu Quý Dược còn đang nghĩ lung tung những thứ không đâu thì Yến Thăng xòe tay đưa một chiếc vòng đen tròn đến trước mắt cậu.

Nhìn chiếc vòng đen nằm im lặng trong lòng bàn tay trắng của Yến Thăng, ấn đường Quý Dược giật mạnh, những thứ vẩn vơ trong đầu lập tức tan biến.

"Vật này..." Quý Dược ngẩng đầu, giả vờ không hiểu mà hỏi.

"Lúc ở tầng hầm cậu luôn nắm chặt nó trong tay, ngay cả khi..." Yến Thăng dừng lại, đôi lông mày đẹp vô thức nhíu lại, rồi lại từ từ giãn ra, trở lại vẻ bình thường.

Hắn nhìn Quý Dược, bỏ qua câu nói còn dang dở, chuyển sang hỏi thẳng: "Tại sao lại cứ nắm chặt nó không buông, cậu muốn dùng nó làm gì?"

Ánh mắt Yến Thăng nhìn Quý Dược đầy chắc chắn và dò xét, rõ ràng đã xác định cậu cố ý nắm chặt chiếc vòng không buông.

Tim Quý Dược đập thình thịch, tâm tư nhạy bén của Yến Thăng vượt quá tưởng tượng của cậu.

Cậu lắc đầu, không nhận lấy vật trong tay hắn, cũng không thừa nhận phỏng đoán của đối phương: "Đó là lúc đuôi Anaconda quét qua, tôi vô ý nắm lấy, tôi không rõ vật này có tác dụng gì, càng đừng nói đến việc muốn lợi dụng nó làm gì."

Lời nói này nửa thật nửa giả, Quý Dược trước đây đã từng thấy chiếc vòng tương tự và cũng cố ý nắm lấy nó nhưng thực sự cậu cũng không rõ công dụng cụ thể của nó.

Quý Dược nhìn thẳng vào mắt Yến Thăng, thản nhiên hỏi trực tiếp: "Tôi có thể hỏi, tại sao người của phòng thí nghiệm lại đeo vật này lên đuôi Anaconda không?"

Yến Thăng nhìn chằm chằm vào cậu, đồng tử xám nhạt lạnh lùng và đầy áp lực.

Chiếc vòng đen nằm im trong lòng bàn tay hắn, phản chiếu ánh sáng kỳ lạ dưới nắng.

Yến Thăng thu tay lại, rồi nhẹ nhàng ném chiếc vòng đen lên, nó vẽ một đường cong hình bán nguyệt trong không khí, rơi xuống chỗ Quý Dược.

Cậu giơ tay bắt lấy chiếc vòng rồi mím môi, không hiểu nhìn Yến Thăng.

"Thu thập dữ liệu, định vị theo dõi, trừng phạt giết chóc."

Mười hai từ đơn giản nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Yến Thăng, nhưng Quý Dược càng nghe tim càng chùng xuống, đến bốn từ cuối cùng, tim cậu run cầm cập.

Bởi vì lần đầu tiên cậu thấy chiếc vòng này là ở một nơi đổ nát.

Trên tay người anh trai đã chết của Miêu Địch.
____

【 Lời tác giả: 】

Thời Phong: Vợ mình sao mà không thích cho được? ヽ (  ̄ω ̄ (  ̄ω ̄〃 ) ゝ

Quý Dược:............. Tôi cảm thấy, anh chỉ thèm muốn mỗi cơ thể tôi thôi......

Thời Phong: Đều là một mò ~ ( ~ ̄▽ ̄ ) ~

Quý Dược: Hừ!
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me