TruyenFull.Me

[ĐM/NP/H] Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó

C59. Anh ức hiếp người(1)

lukuluku0907

Trời tờ mờ sáng, bình minh vẫn chưa ló dạng.

Bên cửa sổ truyền đến tiếng sột soạt khẽ khàng, một bàn chân to trắng xù lông đang cẩn thận kéo cửa sổ sang một bên.

Mạc Hành nằm trên giường mở mắt, người trong lòng vẫn đang say giấc nồng, hắn thản nhiên nhìn thoáng qua con sói băng đang nằm rạp bên cửa sổ, lén lút muốn chui vào phòng, sau đó khẽ siết chặt cánh tay đang quàng quanh eo Quý Dược.

Bàn chân sói băng vốn đang kéo cửa sổ khựng lại, nhưng thấy Mạc Hành nhìn thấy mình mà không có phản ứng đặc biệt gì, thân thể nó mới nhẹ nhàng nhảy vào phòng, sau khi vào còn không quên dùng chân kéo cửa sổ đóng lại.

Nó vốn đã phạm lỗi, nếu không thì đường đường là vua sói cũng không cần phải hạ mình đi trèo cửa sổ, còn phải lấm la lấm lét như vậy. Phải biết rằng một cánh cửa sổ bình thường này chỉ cần một cái vuốt nhẹ của nó là xong, nhưng hôm qua nó vô tình làm Quý Dược bị thương, sau khi tỉnh táo lại đã theo mùi hương của hai người chạy ngay đến đây. Nhìn thấy những sợi tinh thần quấn quanh cửa sổ nên đành phải ngoan ngoãn nằm dưới lầu chờ cả đêm. May mắn chờ đến khi trời gần sáng, những sợi tinh thần trên cửa sổ cũng biến mất, nó mới dám rón rén trèo lên.

Sói băng nhẹ nhàng bước đến bên giường, Quý Dược đang gối đầu lên cánh tay Mạc Hành, mặt hướng về phía nó, cuộn tròn trong lòng Mạc Hành ngủ ngon lành. Chăn được kéo cao, phủ đến cổ cậu, sói băng không thể nhìn thấy vết thương trên lưng cậu, sốt ruột đi qua đi lại hai bước bên giường, thấy bàn tay Quý Dược thò ra từ dưới chăn, nó định cúi đầu xuống liếm.

Mạc Hành nắm lấy cổ tay Quý Dược, nhanh hơn một bước kéo bàn tay nọ trở lại dưới chăn đắp kỹ càng.

Sói băng ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt lạnh nhạt mang theo cảnh cáo của Mạc Hành, nó ngoan ngoãn thu lưỡi lại, yên lặng nằm xuống cạnh giường.

Căn phòng yên tĩnh, mãi đến khi mặt trời ló dạng, Quý Dược mới chầm chậm tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã cảm thấy ướt át truyền đến từ cạnh tay, cậu cúi mắt nhìn xuống, thấy sói băng đang gác đầu bên mép giường, liếm ngón tay cậu.

"Chào buổi sáng." Quý Dược theo bản năng giơ tay xoa đầu sói băng, rồi mỉm cười chào hỏi nó. Sói băng trông có vẻ khá vui, dùng đầu dụi dụi vào tay cậu.

Cảm giác lông xù mềm mại thoải mái, Quý Dược không nhịn được lại xoa thêm hai cái, sói băng cứ thế ngoan ngoãn nằm cạnh giường để cậu xoa, dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều khiến người ta xem mà tim tan chảy.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Quý Dược lúc này mới ngồi dậy, chăn trượt khỏi người, cậu cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đang mặc trên người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhiệt ý không kìm được lan lên gò má cậu.

Eo vẫn hơi đau nhức, nhưng cơ thể dưới chăn lại khô ráo sạch sẽ, phía sau còn có cảm giác mát lạnh, như thể được bôi thuốc. Quý Dược ngồi trên giường ngẩn người một lúc mới thở dài nhẹ một tiếng, xuống khỏi giường.

Rất nhiều thứ đều sợ bị so sánh, một khi so sánh sẽ phát hiện ra những thứ vốn không để ý ẩn chứa bao nhiêu điều không dám nghĩ đến.

Hai chân vẫn hơi mềm nhũn, Quý Dược đứng không vững, chân vừa chạm đất, thân thể đã mất kiểm soát mà chao đảo, sói băng kịp thời dùng đầu tựa vào eo cậu đỡ cậu. Quý Dược lại xoa đầu xù lông của nó, cúi đầu nhìn đôi mắt sói màu xanh băng đẹp đẽ kia, cười nói cảm ơn: "Cảm ơn."

Sói băng húc húc cánh tay cậu, ra hiệu Quý Dược có thể tựa vào nó để đứng vững. Quý Dược sững người, ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp nồng đậm.

Sói băng chu đáo, chủ nhân của nó cũng chu đáo, một người một sói này luôn khiến người ta vô hình trung muốn thân cận và yêu mến.

Nếu ban đầu người cậu ghép cặp là Mạc Hành, thì quãng thời gian xuyên qua có lẽ sẽ dễ chịu hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng không có nếu như.

Quý Dược thầm thở dài trong lòng, cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức kỳ lạ và ngớ ngẩn.

Cậu cúi đầu nhìn đôi chân trần trụi của mình, gò má đỏ ửng lại đậm thêm vài phần.

Mạc Hành chỉ khoác lên người cậu một chiếc áo sơ mi đen của mình.

Nửa thân dưới của Quý Dược mát lạnh, đôi chân dài hoàn toàn lộ ra trong không khí, chiếc áo sơ mi rộng chỉ vừa đủ che qua gốc đùi, nhưng nửa mông phía sau vẫn lộ ra ngoài vạt áo, chỉ cần khẽ cúi người là có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh vô hạn bên dưới.

Cậu nhìn quanh phòng một vòng, nhưng không tìm được quần áo của mình. Cửa phòng tắm lại đúng lúc mở ra, Quý Dược vừa quay đầu đã nhìn thấy thân thể nửa trần còn đọng hơi nước của Mạc Hành.

Thân hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông vẫn còn mang theo hơi nước và nhiệt khí sau khi tắm.

Giọt nước men theo đường nét cơ bắp rõ ràng, cuối cùng theo đường nhân ngư hẹp gợi cảm chìm vào chiếc khăn tắm quấn quanh eo.

Mỗi tấc cơ thể trên người đàn ông đều vừa vặn chắc nịch và hoàn mỹ, toàn thân tỏa ra hoocmon cùng cảm giác mạnh mẽ đặc trưng của nam tính, ngay cả Quý Dược cũng là nam nhưng vẫn không nhịn được mà ngưỡng mộ nhìn thêm vài lần.

Nhưng ánh mắt Mạc Hành lại dừng lại một giây trên bàn tay Quý Dược đang đặt trên đầu sói băng, sau đó bước nhanh đến trước mặt cậu. Trong lúc Quý Dược vẫn chưa hoàn hồn từ 'nam sắc' đã mê hoặc ánh mắt, hắn đã dùng một tay bế bổng cậu lên khỏi mặt đất, rồi đặt lại lên giường.

Sói băng đang ngồi xổm cạnh giường lặng lẽ rụt cổ lại. Vừa rồi nó mơ hồ cảm thấy đầu lạnh toát, bây giờ Mạc Hành ở đây, nó cũng không dám mạo muội áp sát đến trước mặt Quý Dược để làm nũng nữa.

Quý Dược được đặt lên giường vẫn còn ngơ ngẩn, nhìn thấy Mạc Hành ngồi xổm xuống trước mặt, nhấc chân mình lên, dùng khăn lau sạch lòng bàn chân, cậu không nhịn được mà rụt lại: "Không cần đâu, để tôi tự làm, tôi tự lau."

Cậu nóng vội muốn lấy chiếc khăn trong tay Mạc Hành, nhưng lại bị đối phương dễ dàng tránh khỏi. Bàn tay to giữ chặt mắt cá chân thon gầy của cậu, dùng chiếc khăn trong tay vẫn còn chút hơi ấm, ủ ấm bàn chân đã bị sàn nhà nhiễm lạnh.

"Đừng động đậy lung tung, nếu không e là tôi mất khống chế đấy." Mạc Hành hơi ngẩng đầu nhìn cậu, lau sạch và ủ ấm một chân xong, lại nắm lấy chân còn lại. Quý Dược không hiểu ý nghĩa trong lời hắn, bối rối khẽ 'hửm?' một tiếng. Mạc Hành cong cong môi, ngón tay khẽ xoa mắt cá chân cậu, nâng chân cậu cao hơn chút đặt lên đùi mình, sau đó không ngẩng đầu, chỉ trầm giọng nói một câu: "Góc độ và tư thế này, có thể nhìn thấy tất cả."

Quý Dược sững người một giây, ngay sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng, hai tay dùng sức kéo vạt áo sơ mi che đi phần dưới không mảnh vải.

Bấy giờ mới để ý đến tư thế giữa hai người mập mờ đến mức nào.

Mạc Hành lúc này đang nửa ngồi xổm trước mặt cậu, lại đúng ngay giữa hai chân hơi hé mở. Nếu cả hai đều ăn mặc chỉnh tề thì chẳng sao, cố tình nửa thân dưới Quý Dược lại không mặc gì cả, Mạc Hành chỉ cần khẽ ngẩng mắt lên là có thể nhìn thấy rõ phong cảnh giữa hai chân.

Quý Dược ngượng ngùng xấu hổ, ngón chân hận không thể cào vào khe sàn, rồi chôn sâu bản thân vào đó.

Mặt cậu nóng đến nỗi bốc khói, muốn rút chân lại, nhưng Mạc Hành không chịu buông tay, chẳng những không buông tay mà còn siết chặt thêm vài phần, miệng tràn ra tiếng cười nhẹ.

"Không có gì phải ngại cả, tôi thích em, tất nhiên cũng sẽ thích cơ thể em." Hắn cụp mắt, bàn tay lại vuốt từ mắt cá chân Quý Dược đến bắp chân nhạy cảm hơn, rồi cúi đầu lại hôn lên đùi trong Quý Dược đầy dấu hôn lấm tấm, "Dù em không làm gì, chỉ cần ngồi trước mặt tôi như bây giờ, hơi hé mở chân về phía tôi, cũng đủ làm tôi cứng."

Bàn chân bị kéo đến giữa háng người đàn ông, đạp lên một vật cứng nóng bỏng, thân thể Quý Dược run lên, miệng hít vào một hơi lạnh, cả người như con thú nhỏ bị dọa cho dựng lông, thân thể gần như theo bản năng muốn co rút lại phía sau, nhưng Mạc Hành không cho cậu cơ hội trốn tránh. Ngón tay siết chặt mắt cá chân cậu, kéo bàn chân áp vào dương vật cứng rắn thẳng đứng của mình, từ từ cọ xát, trong cổ họng còn tràn ra tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tim đập thình thịch.

Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn chân nóng đến mức bỏng người, tim Quý Dược đập như trống, ngón chân mất kiểm soát co quắp lại, động tác cào cấu nhỏ nhẹ lại càng khiến dương vật vốn đã cứng nay càng hưng phấn cứng hơn. Quý Dược đỏ bừng mặt, ngồi trên giường lúng túng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

"Quý Dược, có thể làm không?" Mạc Hành ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm là dục vọng khó có thể ức chế, đồng tử vàng nhạt sáng rực chói mắt. "Đêm qua chỉ làm hai lần, không đủ." Âm cuối của câu nói sau cùng là tiếng thở dài nhẹ nhàng kiềm chế, khiến lòng người nghe ngứa ngáy khó chịu.
_____

Nhân ngày 30/4 tui mở ra làm tiếp bộ quân nhân năm ngoái đào dang dở(Link tui để cmt nha).

Cp bên ngoài nghiêm túc, lòng dạ thâm sâu, cực kì chiếm hữu A công x Cố gắng trở thành gây để bảo toàn mạng sống B thụ.
_____

400 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me