TruyenFull.Me

Dm Np Top 1 Khong Phai Cua Bo May Thi La Cua Ai

Chương 5: Bí mật trường Trung học phổ thông Lâm Hoà (5)

Quyển nhật ký.

---

Lâm Tịnh Du chỉ tiện miệng hỏi một câu đơn giản để đúng với thiết lập học sinh bị bắt nạt trong mắt giáo viên của mình nhưng bọn họ dường như rất nhạy cảm khi nói về vấn đề này. Mỗi lần cậu đề cập đến đều nhận lại sự "quan tâm" nhiệt tình một cách kì quái.

Cậu để chuyện đó trong lòng, cười cười cảm ơn quản lý ký túc vì đã quan tâm mình rồi cùng Nguyên rời khỏi.

Hai người lại một đường xuống nhà ăn tụ họp với những người khác để chuẩn bị cho kế hoạch tối nay.

"Anh có đảm bảo không?" Lâm Tịnh Du quay sang nhìn Nguyên, hỏi.

"Đảm bảo."

Nhận được lời chắc chắn của Nguyên, cậu hoàn toàn yên tâm. Dù bọn họ chưa từng gặp nhau trước đây nhưng không hiểu sao Nguyên mang đến cảm giác rất đáng tin cậy, nếu anh nói có thể thì Lâm Tịnh Du tin chắc là có thể.

Còn nếu trong trường hợp xảy ra vấn đề không lường trước thì đành tùy cơ ứng biến vậy.

Nhóm người chơi bọn họ tụ tập lại với nhau, bầu không khí lần này căng thẳng hơn hẳn những lần trước, có lẽ là do tối nay bọn họ phải triển khai kế hoạch.

"Lâm Tịnh Du, cậu nắm chắc sẽ lên được tầng trên tra xét trong khoảng thời gian đó chứ?"

Nhẫn Khâu hỏi lên tiếng lòng của mọi người. Dù sao bọn họ sắp phải làm chuyện lớn, cho dù không đến mức phải hiến mạng nhưng nếu lần này không thành công thì sẽ gây thêm rắc rối cho hành trình trong tương lai của họ. Nên hiện tại mặc kệ kế hoạch có thành công hay không, bọn họ chỉ cần một lời khẳng định từ Lâm Tịnh Du, xem như là khiến cho mọi người an tâm.

Lâm Tịnh Du nhướn mày, nhìn vẻ mặt hồi hộp của mọi người, vô tâm vô phế mà nói ra sự thật: "Không nắm chắc."

Mặt mày nhóm người ngay lập tức tái nhợt, thậm chí cô gái người chơi mới còn lớn giọng hoảng loạn: "Không nắm chắc sao cậu lại bắt mọi người làm theo!?"

"Không làm thì cô định nằm yên cho đến ngày cuối cùng rồi để người khác đến nhặt xác mình à? Hay cô còn cách nào khác, nói tôi nghe thử xem?" Lâm Tịnh Du hiểu rõ tâm trạng của mọi người nhưng không đồng nghĩa cậu sẽ an ủi bọn họ. Nếu như bây giờ cậu đưa ra lời khẳng định, đợi đến lúc kế hoạch không diễn ra như mong đợi thì chắc chắn bọn họ sẽ quay ra chì chiết cậu. Lâm Tịnh Du đưa ra kế hoạch của mình cho mọi người, mục đích chính là để tham khảo và nếu như bọn họ đã chấp nhận tham gia thì bọn họ cũng phải học cách chấp nhận rủi ro.

Cô gái nghe thấy lời chất vất của Lâm Tịnh Du thì ngay lập tức im bặt.

Nhẫn Khâu lúc nghe Lâm Tịnh Du nói không chắc thì cũng hơi hoảng hốt nhưng lát sau liền nhanh chóng bình tĩnh. Dù sao nếu là người chơi cũ thì bọn họ cũng đã vượt qua được vài phó bản rồi, tuy đều chỉ là phó bản sơ cấp nhưng đúng là không phó bản nào có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cả. Việc đổ máu hay bị gãy tay gãy chân trong khi làm nhiệm vụ là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhẫn Khâu đột ngột cảm thấy mông lung. Lâm Tịnh Du là người chơi mới, đây còn là phó bản đầu tiên của cậu. Sự thật đúng như gã người chơi kia nói, còn chẳng biết năng lực của cậu ra sao nhưng nhóm người bọn họ đều vô thức đặt Lâm Tịnh Du vào vị trí trung tâm như trở thành người ở vị trí lãnh đạo.

Đưa mắt nhìn Lâm Tịnh Du không chút để ý đến bầu không khí căng thẳng của người khác, vẫn thong thả ngồi ăn cơm. Có thể hiểu là cậu có sự bình tĩnh hơn người từ trong xương hay chỉ đơn thuần là không sợ chết đây?

Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa thì quả thật thái độ của Lâm Tịnh Du làm người khác yên lòng không ít, là kiểu thái độ chuyện gì cũng không to tát, chuyện gì cũng có khả năng xoay chuyển.

Lâm Tịnh Du ăn xong phần cơm của mình, cùng bọn họ bàn bạc lại kế hoạch thì tiếng chuông cũng vừa vặn vang lên. Cậu đưa mắt nhìn mọi người rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Cứ làm đúng như những gì tôi nói. Kế hoạch rất đơn giản, về phần kéo dài thời gian thì kéo dài càng lâu càng tốt, nếu cảm thấy không thể tiếp tục được thì đừng cố. Tôi nghĩ mọi người đều hiểu được đạo lí cố quá thì thành quá cố, mục tiêu duy nhất tôi đặt ra cho mọi người là đừng làm hỏng kế hoạch của tôi."

Mọi người giật thót, ánh mắt này của Lâm Tịnh Du rất khác với thường ngày. Không phải bộ dạng cười đùa dễ nói chuyện mà là không cho phép phản kháng.

Mọi người gật đầu.

Lâm Tịnh Du vừa lòng mỉm cười, vẫn như cũ cùng Nguyên trở về phòng.

Màn đêm buông xuống, tiếng cửa phòng khép lại của quản lý ký túc đi kiểm tra sĩ số học sinh vang lên. Đêm đen tĩnh mịch, bên tai là tiếng thở hỗn tạp của nhiều người đan xen.

Lâm Tịnh Du dần mở mắt, nhẹ nhấc người ngồi dậy, tiếng vải cọ xát vang lên thanh âm sột soạt. Cậu bước xuống giường, đứng ngay đầu giường của Nguyên.

Căn phòng tối mịt khiến Lâm Tịnh Du chẳng thể thấy rõ bóng hình người nằm trên giường, cậu cúi đầu, vươn tay nhẹ chạm lên chăn người nọ, gọi: "Nguyên, dậy đi nào."

Không có thanh âm nào đáp lại nhưng Lâm Tịnh Du đột ngột cảm nhận được nhiệt độ ở cổ tay. Nguyên đang nắm lấy tay cậu. Đầu ngón tay như có như không mà vuốt ve trên làn da có chút lạnh của Lâm Tịnh Du. Cậu không động, tuy không thấy gì nhưng vẫn cụp mắt nhìn vào hư không.

Nguyên như chơi đủ rồi lại ngồi dậy nhưng bàn tay vẫn không buông cổ tay cậu. Lâm Tịnh Du nghiêng đầu, cũng không giãy ra, đợi Nguyên đứng lên thì cậu đi đến cửa sổ duy nhất trong phòng được tấm màn che đậy kín kẽ. Nâng bàn tay không bị nắm vạch ra một khe nhỏ, dõi mắt nhìn khu rừng.

Phòng ngủ bọn họ, hướng cửa sổ chiếu thẳng vào một khu rừng phía sau ký túc xá, nó vẫn nằm trong phạm vị nhà trường nhưng lại trông như bị bỏ hoang. Cây cối vẫn phát triển um tùm một cách hỗn loạn, tán cây như che khuất cả bầu trời.

Lâm Tịnh Du trông thấy có vài ánh đèn pin len lỏi theo từng phiến lá mà sáng lên le lói, nhẹ nhếch khoé môi.

"Đi thôi, đến lúc chúng ta hành động rồi."

Nguyên vẫn nắm lấy cổ tay của Lâm Tịnh Du, quen cửa quen nẻo mà nhanh chân một đường đi thẳng đến phòng quản lý ký túc. Tuy giờ này phần lớn mọi người đều đã ngủ nhưng có thể sẽ không tránh được việc tiếng bước chân của hai người họ gây ảnh hưởng đến người khác vì vậy bọn họ vẫn cố thả nhẹ bước chân.

Lâm Tịnh Du đứng ở chân cầu thang, núp ngay góc tường mà ló đầu ra nhìn, đảm bảo không có ai đang di chuyển trên dãy hành lang mới bước xuống đi đến phòng quản lý. Trước khi vào phòng, Lâm Tịnh Du còn đứng trước cửa phòng nghe ngóng một lúc, không nghe tiếng động nào phát ra từ bên trong mới nhanh chóng vặn cửa bước vào.

Vừa bước vào trong, Lâm Tịnh Du ngay lập tức bước đến bàn làm việc, mở từng ngăn tủ tìm chìa khoá. Bọn họ đã quan sát rồi, văn phòng không có camera, quản lý ký túc có một chùm để nhiều loại chìa khoá xâu vào nhau và không mang theo bên người.

Trong khi Lâm Tịnh Du kiểm tra bàn làm việc thì Nguyên bước đến mấy bức tranh được treo trong phòng lật ra mặt sau xem xét. Không thu hoạch được gì nên anh tiếp tục tiến đến chậu cây được đặt trong góc phòng.

Tra xét vài nơi được xem là khả nghi mà vẫn chưa tìm được chìa khoá, Nguyên cất bước đến kệ sách để các loại hồ sơ cùng vài một dãy sách đủ các thể loại. Anh đảo mắt nhìn qua các loại sách, nâng tay rút ra một quyển sách về tâm lý học, một vật rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Lâm Tịnh Du ngẩng đầu đưa mắt nhìn dưới chân Nguyên, là thứ họ tìm, chùm chìa khoá. Cậu vừa bước đến thì anh đã cúi người nhặt nó lên, hai người nhanh chóng sắp xếp lại phòng làm việc theo như tình trạng ban đầu rồi nhanh chóng chuồn đi.

Trong lúc leo cầu thang lên tầng, Lâm Tịnh Du hỏi: "Sao anh tìm được nhanh thế?"

Lâm Tịnh Du biết Nguyên đã nắm rõ cấu trúc của phòng làm việc lúc đi nộp bản kiểm điểm, mục đính chính của việc Lâm Tịnh Du lôi kéo Nguyên cùng đi nộp bản kiểm điểm cũng là để xem thử vài nơi khả nghi có khả năng giấu chìa khoá nên ban nãy bọn họ chỉ tra xét những điểm đó để có thể rút ngắn thời gian. Nhưng kệ sách có rất nhiều loại sách, Nguyên vừa rút ra quyển sách đầu tiên là có thể tìm được.

"Nhìn vào gáy sách. Gáy của quyển sách này cũ hơn nhiều so với những quyển sách khác."

Lâm Tịnh Du gật gù, không tệ, không phải đồng đội heo, thích hợp để hợp tác với cậu.

Đến cầu thang dẫn lên tầng D, nơi bị cánh cửa kéo khoá chặt, Nguyên nhìn chùm chìa khoá rồi nhanh chóng chọn ra một chìa thích hợp với ổ khoá tra vào. Ổ khoá phát ra tiếng cạch, Nguyên gỡ xuống mang theo bên người. Lâm Tịnh Du nhẹ đẩy cửa kéo nhưng vì đã lâu không sử dụng nên cánh cửa bị gỉ sét, lúc chuyển động phát ra âm thanh ken két chói tai.

Lâm Tịnh Du quay đầu nhìn, không trông thấy ai mới hé ra một khe cửa nhỏ kéo Nguyên cùng lên tầng trên.

Cầu thang bám đầy bụi bẩn do lâu ngày không có người quét dọn, trên vách tường dẫn lên tầng giăng đầy tơ nhện cùng những mảng tường ố vàng.

Tầng D là một mảnh tối đen, Lâm Tịnh Du đưa tay lần mò trên vách tường đầy bụi rồi chạm đến công tắc bật đèn.

Tách.

Đèn hành lang sáng lên, ánh sáng yếu ớt le lói trong đêm tối, ánh đèn chớp nháy liên tục khiến dãy hành lang như lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Tịnh Du quét mắt, trông thấy vách tường dán đầy những tấm bùa chú ố vàng vẽ nghuệch ngoạc, nét mực đỏ đen lâu ngày còn rỉ xuống chảy dọc theo vách tường loang lổ để lại những vệt bắt mắt.

Trong không gian nồng nặc mùi ẩm mốc, Lâm Tịnh Du khẽ nhíu mày, nhìn từng căn phòng trên tầng ngay trước cánh cửa gỗ đều được dán dải bùa chú dài dằng dặc thành hai dấu chéo như một kí hiệu niêm phong.

Nguyên theo ánh mắt cậu tiến đến căn phòng đầu tiên của dãy hành lang. Anh đưa tay vặn tay nắm cửa, cửa không khoá nhưng nắm cửa cũ kĩ rung lắc một chút rồi rơi xuống, lăn một vòng trên mặt đất phát ra âm thanh lộp cộp lộp cộp. Cùng lúc đó, cánh cửa theo đà mà hé ra một khe hở.

Ánh đèn ngoài hành lang chớp nháy nhanh hơn như lần cuối toả sáng trước khi vụt tắt. Hai người nhấc chân bước vào trong phòng, Lâm Tịnh Du nương theo ánh đèn chớp nháy bên ngoài lại lần mò công tắc điện trên tường nhưng lần này đèn trong phòng không sáng, có lẽ đã hỏng rồi.

Lâm Tịnh Du rút ra cây đèn pin nhỏ quen thuộc từ trong túi, ấn nút, ánh đèn rọi ra chiếu sáng một góc phòng. Căn phòng không được ngăn nắp, cũng không quá bừa bộn, có dấu vết từng ở nhưng rồi đột ngột lại không trở về nữa.

Cậu bỏ qua chăn nệm đã ẩm mốc trên mấy chiếc giường tầng, bước đến chiếc tủ cá nhân trong phòng. Lâm Tịnh Du mở từng ngăn tủ có đề tên từng người cùng lớp học, ngoại trừ mấy vật dụng cá nhân như quần áo, lược, kính thì cũng không có gì quá đặc biệt.

"Nguyên, anh có tìm thấy gì đáng chú ý không?" Lâm Tịnh Du tra xét xong tủ quần áo thì quay sang hỏi Nguyên.

"Không có." Nguyên lắc đầu.

Hai người bọn họ cùng rời khỏi căn phòng đầu tiên, Lâm Tịnh Du cất tiếng: "Anh xem thử dãy phòng bên trái đi, tôi xem dãy phòng bên phải."

Nguyên gật đầu, anh nâng tay lên xoè bàn tay giữa không trung, một chiếc đèn pin ngay lập tức xuất hiện. Lâm Tịnh Du nghi hoặc nhìn anh.

"Đạo cụ tiêu điểm của hệ thống."

Bấy giờ Lâm Tịnh Du mới nhớ ra sự tồn tại của cửa hàng trong hệ thống. Dù sao hiện tại bản thân cậu cũng không có điểm cá nhân, muốn dùng đạo cụ tất nhiên là không thể nên Lâm Tịnh Du cũng quên mất chuyện này.

Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu, bước đến căn phòng tiếp theo. Những căn phòng sau đó cũng tương tự căn phòng thứ nhất, đều không có gì đáng để lưu tâm, cho đến khi Lâm Tịnh Du đi đến căn phòng thứ tư thì đã phát hiện được vài điều thú vị.

Cấu trúc của những căn phòng trước đều như nhau, một phòng có tám người, gồm bốn giường tầng. Ba giường sẽ được đặt ngang nhau và một giường được đặt trong góc phòng.

Nhưng căn phòng này, lại đặt cả bốn giường ngang nhau. Giường ở góc ngoài, tầng trên thì được trải chăn gối, tức là có người nằm. Tầng dưới tuy có đệm nhưng lại để đầy những thứ đồ linh tinh khác.

Phòng này chỉ có bảy người?

Lâm Tịnh Du bước thẳng đến tủ đồ. Tủ đồ có tám ngăn, đều ghi đủ tên tám người. Cậu xem từ tủ đầu tiên, từ trái qua phải, cũng đều là những đồ cá nhân vụn vặt.

Đến tủ cuối cùng, vừa mở tủ ra thì bên trong lại bị che lấp bởi chăn gối như người sở hữu ngăn tủ này cố nhồi nhét nó vào trong.

Chăn gối sẽ không được đặt vào tủ đồ dùng cá nhân vì học sinh sẽ trải thẳng chúng trên giường của mình. Học sinh ở những căn phòng trước đều thế và bảy ngăn tủ trước cũng không để chăn gối trong tủ. Vậy, cái giường bị đặt những đồ linh tinh lên thật ra là của bạn học sinh này?

Lâm Tịnh Du khép nhẹ cửa ngăn tủ, cụp mắt nhìn dòng chữ được dán bên mép cửa.

Chí Cường. Lớp A.

Lâm Tịnh Du nhìn đủ, kéo chăn gối được nhồi kín bên trong. Bởi vì bị nhồi quá đầy, lúc cậu lấy chăn gối ra thì một số thứ từ trong ngăn tủ cũng theo đà rơi xuống.

Cậu nhìn thấy một thứ trông như quyển sách, Lâm Tịnh Du tiện tay thả chăn gối đầy mùi ẩm mốc xuống mặt sàn rồi cúi người nhặt lên. Thứ này có thể nhìn ra đã cũ, mặt giấy ố vàng hết cả nhưng lại nhìn ra được chủ nhân bảo quản nó rất cẩn thận, bìa ngoài còn được bọc một miếng bìa trong suốt tránh bụi bẩn.Lâm Tịnh Du lật ra trang giấy đầu tiên, dòng đầu viết ngày tháng năm.

Là một quyển nhật ký.

Dù sao cậu cũng không có nhiều thời gian, toan mang theo thứ này tra xét các phòng còn lại sau đó tìm Nguyên rồi trở về đọc sau. Nhưng Lâm Tịnh Du vừa cầm theo quyển nhật ký xoay người ra khỏi phòng, chân trước vừa bước, ánh đèn bên ngoài hành lang cũng vừa lúc vụt tắt để lại bóng đêm vô tận. Một cơn váng đầu đột nhiên ập đến, hai mắt cậu tối sầm rồi ngã xuống mặt đất bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me