Dm Np Tra Xanh Nho
Vu Thư Hạc đưa Lan Khởi về nhà mình ở trung tâm thành phố, vừa vào cửa đã bế Lan Khởi nhanh chân đi vào phòng ngủ. Lan Khởi bị ném ở trên giường, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị lật người, quần cũng bị víu rơi, lộ ra bờ mông mềm mại trắng trẻo. Vu Thư Hạc nhéo eo cậu, ép cậu quỳ xuống rồi vỗ mông cậu mấy cái, sau đó từ đâu lấy ra một lọ bôi trơn, chen vào chỗ bí ẩn kia. Lan Khởi quay đầu lại, vừa định bảo hắn chậm một chút thì Vu Thư Hạc đã thô lỗ đâm vào. May là mấy ngày nay Lan Khởi đã làm quen với Diêu Khâm, chỗ đó ẩm ướt nước, dịu ngoan tiếp nhận đồ vật của Vu Thư Hạc, nếu không thì cậu bị hắn chịch lung tung không có quy tắc gì, chắc chắn sẽ phải đi bệnh viện như lần trước. Chỗ đó của Vu Thư Hạc giờ đã cứng như sắt nung, nhấp nhấp làm Lan Khởi rất đau, nhưng Lan Khởi không yếu ớt kêu la như mọi khi mà ủ rũ không có tinh thần, chỉ khi bị làm đến không thể chịu nổi mới nghẹn ngào vài tiếng. “Anh đang nghĩ gì vậy?” Vu Thư Hạc thấy ánh mắt của Lan Khởi trống rỗng, hung hăng nhấp vào một phát: “Nghĩ về Cố Bân Dương? Nói thật cho anh biết Cố Bân Dương đã sớm bị anh làm tổn thương sâu sắc rồi, lần này lại bị anh trêu đùa, anh ta phải thấp hèn đến mức nào mới chịu để anh dỗ dành quay lại?” Hôm nay Lan Khởi không muốn trêu đùa Cố Bân Dương, cậu thực lòng muốn níu kéo anh. Nếu không phải lưu luyến thì sao cậu ngay cả khi bị ốm cũng nghĩ cách tận dụng cơ hội chứ? Vì để Cố Bân Dương tin cậu chân thành, thậm chí ngay cả kết hôn cậu cũng hứa hẹn, muốn sinh sống tốt đẹp với Cố Bân Dương. Nhưng đáng tiếc cậu đã nói dối nhiều lần rồi, đến nỗi lần duy nhất thực lòng lại không có ai chịu tin, nghe thật nực cười. "Tôi không nghĩ về Cố Bân Dương." Lan Khởi buồn bực mất tập trung: "Nhắc đến anh ta làm gì, chúng ta tiếp tục làm đi."Vu Thư Hạc bắn ra hai lần nhưng vẫn chưa thoả mãn, tuy rằng mỗi lần Lan Khởi khóc hắn đều rất thiếu kiên nhẫn, nhưng khi Lan Khởi không khóc không vùng vằng mà lại im lặng thì hắn liền cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Hơn nữa lần này Lan Khởi hiển nhiên không muốn phối hợp, không lẳng lơ, cũng không phóng túng nên trong lòng Vu Thư Hạc có chút không vui, lại không thể xệ mặt nói mình thích Lan Khởi dâm một chút, chỉ có thể lộ vẻ hờn dỗi, cố ý dằn vặt Lan Khởi, làm cậu đến mức nằm nhoài ở mép giường, hai chân run rẩy, không ngừng xin tha.Đôi môi đỏ mọng của Lan Khởi cuối cùng cũng bật ra vài tiếng nức nở: “Em trai ngoan, cậu nhẹ một chút đi mà, cứ như vậy nữa tôi sẽ chết mất…”"Đĩ nhỏ, dùng sức anh mới thoải mái.” Thấy Lan Khởi rốt cục cũng bị bản thân làm để bật khóc, Vu Thư Hạc mới thỏa mãn, ôm Lan Khởi lên đùi mình, tiếp tục nhấp sâu vào, sau đó cắn cắn môi cậu, làm người cậu thở không nổi, nước mắt của cậu rơi càng nhiều. Chờ Vu Thư Hạc cuối cùng cũng hài lòng rút khỏi người Lan Khởi thì cũng đến xế chiều, bọn họ thậm chí ngay cả bữa trưa cũng quên ăn, dằn vặt đến tận bây giờ. Lan Khởi nằm ở trên giường, cơ thể trắng như tuyết duỗi ra, dưới thân là ga trải giường màu đen, sự tương phản màu sắc làm cậu trở nên vừa thuần khiết vừa dâm đãng, giống như con chiên lạc đường bị đưa vào lễ hiến tế, lại giống như trái cấm mọc trong Vườn Địa Đàng. Biểu cảm của cậu cũng thế, vừa mơ màng lại mê hoặc, nhưng cũng sạch sẽ giống như tờ giấy trắng.Vu Thư Hạc đứng bên giường, hắn chỉ mặc quần lót, cơ thể cường tráng tràn đầy mồ hôi, hắn mở nắp chai nước khoáng rồi ngửa đầu đổ một vốc vào miệng, gân xanh trên cánh tay hơi nhô lên.Hầu kết lăn lăn, nước lạnh một đường chảy vào trong dạ dày, nhưng khi Vu Thư Hạc cúi đầu nhìn Lan Khởi thì cả người lại vừa khô nóng lên.Da thịt toàn thân Lan Khởi như mica, xúc cảm óng ánh, bị hắn nhào nặn để lại không ít vết hồng, nhưng cậu lại phản kháng không được nên chỉ có thể mặc hắn đùa bỡn.Vu Thư Hạc đặt chai nước sang một bên, kéo Lan Khởi vào lòng, bắt đầu hôn từ vai tới cổ mềm mại của cậu, Lan Khởi không đẩy hắn được nên trước tiên giả vờ chiều theo hắn, sau khi dụ hắn lên giường xong thì cưỡi lên thắt lưng, không cho hắn cử động: “ Cậu làm tôi đau quá, tôi thực sự không muốn làm nữa đâu, mệt đến xương cốt cũng rã rời rồi.” Vu Thư Hạc nói: "Vô dụng, mới làm một lúc đã kêu mệt.” Nhưng hắn cũng không ép buộc, mặc cho Lan Khởi nằm nhoài trên lồng ngực hắn nghỉ ngơi, còn nhè nhẹ vỗ về lưng cậu, nhưng Lan Khởi chỉ lắm úp sấp mấy phút rồi lại nằm ngửa về giường, oán giận hắn: “Sao chỗ nào của cậu cũng cứng vậy, nằm sấp ở trên không thoải mái chút nào.” “Đàn ông không phải cả người đều cứng rắn sao?” Vu Thư Hạc nói: “Anh cho rằng ai cũng như anh, mềm nhũn như mì vắt cả ngày mặc người xoa nắn."Lan Khởi hừ một tiếng, không nói gì.Vu Thư Hạc một tay ôm eo cậu, một tay khác với lấy điện thoại di động, vừa mới mở máy ra đã thấy mấy thông báo tin nhắn, Lan Khởi ý tứ không rõ ràng nói: “Ai gửi tin nhắn cho cậu, là bạn gái mới của cậu sao? Vu Thư Hạc, cậu vừa mới chia tay không lâu, nhanh như vậy đã tìm được người khác?
"Anh em tìm tôi đua xe."Vu Thư Hạc để điện thoại di động lại chỗ cũ, Lan Khởi giành trước đoạt lấy, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Vu Thư Hạc: “Tôi không tin, chắc chắn là tin nhắn tán tỉnh của người khác, nếu không sao cậu lại không dám trả lời tin nhắn trước mặt tôi? Tôi muốn kiểm tra điện thoại cậu, cậu có cho xem hay không?” "Nhàm chán."Vu Thư Hạc mặc kệ Lan Khởi, Lan Khởi khăng khăng bám lấy hắn đòi xem. Vu Thư Hạc phiền không thể chịu nổi đành phải mở WeChat ra cho Lan Khởi xem: “Đã nói là anh em rồi, xem đi, cậu ta vừa gửi tin nhắn cho tôi. Bây giờ đã đọc rồi, đã được chưa? Im lặng, đừng làm phiền tôi nữa.”Lan Khởi chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cả người sững sờ, nhưng làm cậu khiếp sợ không phải tin nhắn người khác gửi cho Vu Thư Hạc, mà là ——“Cậu vậy mà ghim tin nhắn của Khương Úy lên đầu.”Ngay từ sáng ngày thứ hai Khương Úy ở lại nhà bọn họ thì Lan Khởi đã nhận ra có gì đó không đúng. Lần đó Khương Úy mới vừa chạm vào mông cậu, Lan Khởi còn chưa kịp tính sổ với Khương Úy thì Vu Thư Hạc đã kéo Khương Úy ra ngoài với sắc mặt rất khó nhìn, hai người ở bên ngoài không biết đã nói cái gì, sau đó liền cùng nhau rời đi. Sau này khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, Vu Thư Hạc chỉ nghe Khương Úy nói, những người khác nói đều không để vào mắt.Những manh mối này vốn dĩ không thể nói lên điều gì, nhưng nhìn Vu Thư Hạc cố tình ghim tin nhắn của Khương Úy lên đầu thì tất cả đều đã rõ ràng.“Cậu yêu thầm Khương Úy sao?” Lan Khởi nói với Vu Thư Hạc: "Vậy cậu xong rồi, Khương Úy thích Cố Bân Dương.”
"Anh em tìm tôi đua xe."Vu Thư Hạc để điện thoại di động lại chỗ cũ, Lan Khởi giành trước đoạt lấy, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Vu Thư Hạc: “Tôi không tin, chắc chắn là tin nhắn tán tỉnh của người khác, nếu không sao cậu lại không dám trả lời tin nhắn trước mặt tôi? Tôi muốn kiểm tra điện thoại cậu, cậu có cho xem hay không?” "Nhàm chán."Vu Thư Hạc mặc kệ Lan Khởi, Lan Khởi khăng khăng bám lấy hắn đòi xem. Vu Thư Hạc phiền không thể chịu nổi đành phải mở WeChat ra cho Lan Khởi xem: “Đã nói là anh em rồi, xem đi, cậu ta vừa gửi tin nhắn cho tôi. Bây giờ đã đọc rồi, đã được chưa? Im lặng, đừng làm phiền tôi nữa.”Lan Khởi chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cả người sững sờ, nhưng làm cậu khiếp sợ không phải tin nhắn người khác gửi cho Vu Thư Hạc, mà là ——“Cậu vậy mà ghim tin nhắn của Khương Úy lên đầu.”Ngay từ sáng ngày thứ hai Khương Úy ở lại nhà bọn họ thì Lan Khởi đã nhận ra có gì đó không đúng. Lần đó Khương Úy mới vừa chạm vào mông cậu, Lan Khởi còn chưa kịp tính sổ với Khương Úy thì Vu Thư Hạc đã kéo Khương Úy ra ngoài với sắc mặt rất khó nhìn, hai người ở bên ngoài không biết đã nói cái gì, sau đó liền cùng nhau rời đi. Sau này khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, Vu Thư Hạc chỉ nghe Khương Úy nói, những người khác nói đều không để vào mắt.Những manh mối này vốn dĩ không thể nói lên điều gì, nhưng nhìn Vu Thư Hạc cố tình ghim tin nhắn của Khương Úy lên đầu thì tất cả đều đã rõ ràng.“Cậu yêu thầm Khương Úy sao?” Lan Khởi nói với Vu Thư Hạc: "Vậy cậu xong rồi, Khương Úy thích Cố Bân Dương.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me