Dm On Going Da Tinh Thuc Tinh Nhan Luong Vu
Chuyển ngữ: Kịch Sĩ
Nghe thấy chưa, tìm tôi chứ không dính dáng đến cậu nữa đâu.
***
Nghe xong câu uy hiếp vừa ấu trĩ vừa quen thuộc này, Hồ Linh Dư đang náu mình trên cây cố kiềm lại xúc động muốn trợn mắt lên tận trời xanh.Sau một hồi sột soạt, từ tán cây đa xum xuê nhô ra nửa cái đầu, như chú cá nhỏ trồi lên mặt biển xanh nhả bong bóng."Hi, Phó Hương Hương." Hồ Linh Dư chào Phó Tây Ngang trước, xong lại nghĩ đến việc không thể bên trọng bên khinh, bèn niềm nở nhìn về phía 4 người còn lại, "Hi, các cậu."Bốn đàn em không xứng có họ tên: "..."Phó Tây Ngang nỗ lực lắm mới có thể bắt bản thân quên đi cái biệt danh "Hương Hương" chết tiệt kia, hoàn toàn không ngờ rằng kẻ đầu têu vẫn còn cả gan khơi lại, hắn thật sự phải dùng sự nhẫn nại vĩ đại nhất mới không lập tức lên cây bóp chết Hồ Linh Dư: "Cút xuống đây."Có ngu mới nghe lời. Hồ Linh Dư cương quyết ôm chặt lấy chạc cây: "Không cần đâu, trên này êm lắm.""Mày chắc chưa?" Phó Tây Ngang nói, "Tự mình xuống với để tao tóm mày xuống là hai đãi ngộ khác nhau đấy.""Xin người," Hồ Linh Dư khịt mũi coi thường, "Điểm khác biệt giữa 'thê thảm' với 'vô cùng thê thảm' lại to như cái bánh xe bò cơ đấy."Phó Tây Ngang bị phản pháo nhanh đến mức hơi sững sờ, thế rồi hắn ta hơi nheo mắt lại: "Tao phát hiện giờ mày không chỉ to gan, mà miệng lưỡi cũng sắc bén phết đấy.""Tôi vốn thông minh lanh lợi thế mà." Hồ Linh Dư không chút chột dạ tự khen bản thân.Phó Tây Ngang lại đá thêm một cú nữa lên cây: "Cút xuống đây, tao không thích ngửa đầu nói chuyện."Hồ Linh Dư thầm nghĩ đách ai quan tâm cậu có thích hay không, song vì lí do an toàn, vẫn là đừng trượt dài trên con đường tìm chết thì hơn: "Phó Hương Hương," cậu chậm rãi nói, lời lẽ thành khẩn, "cậu không thể kiếm trò khác để giải trí sao. Ngày nào cũng chặn tôi, cậu không chán à?Giao tiếp chân thành thì không sao cả, nhưng bạn học Hồ vốn đã sai ở chỗ không nên lấy "Phó Hương Hương" làm lời nói đầu.Phó Tây Ngang mặt đen như đáy nồi, cạn kiệt chút kiên nhẫn cuối cùng: "Con cáo chết tiệt kia, gọi thêm lần nữa xem tao có cho mày 3 tháng không xuống được giường không!"Bốn đàn em đi theo run bắn người, theo bản năng ngơ ngác nhìn nhau, nghi ngờ tai mình có vấn đề. Rõ ràng chúng đang diễn theo kịch bản xã hội đen nghiêm túc, sao lại lời thoại lại giang hồ trẻ trâu thế này?!Còn chưa kịp hoang mang xong, đã nghe thấy Hồ Linh Dư trên cây đáp lại: "Tin cái mốc xì, cứ thử đánh tôi nhập viện đi, bố cậu lại phải quyên góp tiền xây mấy tòa nhà cho trường đấy. ""Góp thì góp," Phó Tây Ngang cười thờ ơ, "Ông già nhà tao thiếu đách gì tiền."Cuộc đối thoại trơn tru chặt chẽ này khiến bốn đàn em hoàn toàn đứng hình.Hai người cùng ngầm nhất trí "giường = giường bệnh" kiểu gì hay vậy??"Quyên góp xong thì sao? Không đánh cậu chắc?" Hồ Linh Dư hoàn toàn mặc xác bốn con người kia, chỉ chuyên chú khoét vào tim bạn học báo đốm, "Có khi đến lúc đấy cậu liệt giường còn lâu hơn cả tôi."Hồ Linh Dư đã từng chứng kiến cảnh bố Phó Tây Ngang đánh hắn. Đường đường là một giám đốc đứng đắn, thế mà chỉ đạp một cú thôi đã đánh Phó Tây Ngang bay từ văn phòng hiệu trưởng ra tận hành lang. Cú đá vừa mạnh vừa hiểm đến mức một người to con như Phó Tây Ngang cũng mặt mày tái mét, nằm bẹp dí suốt hồi lâu không sao gượng dậy nổi; đồng thời làm lũ sinh viên hóng hớt bọn cậu — lúc đấy đang trốn sau bức tường đầu cầu thang — nhìn mà kinh hồn bạt vía.Lời nói của Hồ Linh Dư làm Phó Tây Ngang khựng lại mất nửa giây, sau đó hắn lập tức chế nhạo: "Nói cái quái gì đấy, nghe đách hiểu."Hồ Linh Dư nhìn hắn với ánh mắt "cứ vờ vịt tiếp đi": "Ừ, cũng không phải tôi chưa thấy bao giờ...""Thấy cái gì cơ?" Phó Tây Ngang đột ngột trở nên dữ tợn, mặt lạnh như tiền.Trong bầu không khí nguy hiểm bất ngờ, Hồ Linh Dư sững người lại, cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người vì tự mãn quá mức.Chuyện Phó Tây Ngang bị bố đánh xảy ra vào năm thứ hai, sau khi Phó Tây Ngang đã gây nên chuyện tày trời ấy, còn bây giờ Hồ Linh Dư hoàn toàn không có lí do gì để biết về "tình cha con" của nhà họ Phó cả.Cậu chỉ thất thần có một giây thôi, dưới gốc cây đã vang lên tiếng kêu thất thanh của đám đàn em: "Đại ca?"Đến khi Hồ Linh Dư nhận ra toang đến nơi rồi, thì đã quá muộn.Phó Tây Ngang đã hóa thú thành báo đen châu Mỹ, chỉ nhảy hai cái đã leo lên cây, hung hãn xông thẳng vào tán lá!Hồ Linh Dư cuống quýt né ra sau, trượt chân mất đà, thế là rơi thẳng từ trên cây xuống. Trong cơn hoảng loạn, cậu thú hóa theo bản năng nhằm giảm bớt chấn thương khi tiếp đất.Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp nhoáng. Bốn đàn em còn không theo kịp mọi chuyện chứ nói chi là hiểu được điều gì đang diễn ra, chỉ thấy mới giây đại ca đột ngột phát điên, giây sau một chú cáo đã rơi từ cây xuống.Chiếc đuôi cáo bồng bềnh vẽ thành một vệt tàn ảnh đỏ rực trên không trung."Bịch" một cái, cáo đã tiếp đất.Kết cấu cơ thể và tập tính vận động của họ Chó vốn không có hạng mục nhảy từ trên cao này, Hồ Linh Dư đã dùng đuôi lót dưới thân để giảm xóc, nhưng vẫn lăn đi một quãng xa, mặt mũi lấm lem.Báo đen vồ hụt trên cây lập tức phóng xuống đuổi theo không chút do dự, một con mèo lớn dài gần mét rưỡi, nặng hơn 100 cân, vậy mà khi đáp xuống đất nhẹ nhàng đến mức gần như không phát ra tiếng động.Cáo nhỏ còn đang lăn lông lốc, thế mà chỉ bằng một vuốt, báo đốm vừa tiếp đất đã lại bổ nhào qua, đè nghiến lấy chú cáo."Đại ca!" Bốn đàn em sợ vỡ mật. Hai sinh viên năm nhất cùng thú hóa đánh nhau đã là chuyện tày trời rồi, nếu còn gây thương tích nữa thì dù có quyên góp 10 tòa nhà cũng không thể nào mà ém xuống được.Hồ Linh Dư cũng không ngờ Phó Tây Ngang lại điên như thế, trong khoảnh khắc bị móng báo chắc nịch khóa chặt, nỗi khiếp đảm tột cùng thật sự rúng động từng dây thần kinh của cậu. Trước sự chênh lệch một trời một vực giữa hai phân loài, việc năng lực dã tính của Phó Tây Ngang thấp hơn cậu 1 cấp hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa nào hết.Điều may mắn duy nhất là Phó Tây Ngang chưa thật sự mất lí trí, móng vuốt đè lên người cậu vẫn kiềm chế, chỉ dùng một phần lực, vậy nên Hồ Linh Dư chỉ hoảng sợ "Ăng" một tiếng thôi rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, sợ gây thêm động tĩnh lại càng kích động cái tên kia.Báo đốm đen như đang dùng hết sức kiềm chế, dù không nhúc nhích nhưng hơi thở lại vô cùng dồn dập.Lần này Hồ Linh Dư biết mình chơi ngu có thưởng rồi. Ma nào biết được loại chuyện như "bị bố ruột đánh cho tơi bời" lại là tử huyệt của Phó Tây Ngang. Cậu thề độc, nếu hôm nay thoát được kiếp nạn này, từ nay về sau cậu tuyệt đối không dám đưa mồm đi chơi xa nữa."Ruỳnh!"Một vật thể lạ từ đâu bay đến, đập xuống phần mặt đấy ngay cánh một báo một cáo, khoảng cách gần đến mức đất cát vẩy tung tóe lên vuốt của Phó Tây Ngang và mặt của Hồ Linh Dư."Xin lỗi nhé, lỡ tay đánh trượt." Một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng phá tan bầu không khí ngột ngạt, "Phiền ai đó nhặt giúp tôi được không?"Bốn người hai thú đồng loạt quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói.Chỉ thấy một người đang nhoẻn cười nhô nửa thân mình lên từ sau tường rào, hai cánh tay buông thõng, thư thái như đang nhoài người lên tường ngắm cảnh.Cũng đã rõ vật thể lạ khi nãy bay tới là gì — đó là một quả bóng FT."Lộ Kỳ?" Một tên đàn em nhận ra gương mặt ấy, bất giác thốt lên.Người phía sau tường rào ngạc nhiên: "Chúng ta biết nhau ư?" Sau đó, trong giọng nói anh lập tức lộ vẻ áy náy vì đã lỡ quên mất đối phương, "Cậu là...?""Tao là..." Tên đàn em bị cuốn theo mạch, suýt chút nữa đã tự giới thiệu bản thân, may mà cậu ta kịp tỉnh táo lại, lập tức trừng mắt: "Đách ai quen biết gì mày, hôm nay bọn tao đến là để dạy dỗ mày!""Dạy dỗ tôi?" Lộ Kỳ hoang mang nghiêng đầu.Hồ Linh Dư ngơ ngác chớp mắt, hóa ra mấy thằng nhóc này xuất hiện gần sân bóng là để tìm Lộ Kỳ gây sự, còn mình chỉ là kẻ xui xẻo không dưng dính đạn thôi. Nỗi oan này nào ai thấu!Sau khi tiêu hóa xong tin tức, người trên tường rào "ồ" lên một tiếng như đã ngộ ra điều gì, rồi anh nhìn về phía chú cáo nhỏ dưới vuốt báo: "Nghe thấy chưa, tìm tôi chứ không dính dáng đến cậu nữa đâu." Hồ Linh Dư nghe thấy rồi, nhưng mà cậu cũng phải chạy thoát được nữa chứ! Đồ hươu chết tiệt đứng nói không biết mỏi... Ơ? Ánh mắt cậu bỗng chạm phải thứ gì đó, Hồ Linh Dư lặng lẽ đảo mắt sang bên cạnh, phát hiện ra chỗ vừa bị quả bóng ném trúng đã tạo thành một hố đất nông, trong hố lộ ra nửa cái hang nho nhỏ. Có kha khá sinh viên trong trường thuộc các phân loài nhỏ chuộng "đào hang", không thích chen chúc với mọi người trên đường lớn, cũng ghét phải luồn lách qua bụi rậm, thế là phát huy luôn sở trường của mình, đào chỗ này khoan chỗ kia, tự đào những "lối tắt" riêng cho chính mình, rồi phủ một lớp đất mọng lên cửa hang để ngụy trang. Những lối tắt này chẳng khác gì "tàu điện ngầm", giăng chằng chịt dưới Đại học Số Bốn, thông đến khắp nơi.Phó Tây Ngang bị Lộ Kỳ làm cho phân tâm, móng vuốt bất giác buông lỏng lực đè.Hồ Linh Dư nắm bắt thời cơ, đột ngột ra sức ủn mạnh một cái, chật vật thoát khỏi vuốt báo rồi chui cái "vèo" vào hố đất, liều mạng nhét mình vào cửa hang chẳng mấy rộng lớn.Phó Tây Ngang giật mình, thân báo lập tức xòe vuốt lao tới."Bốp", vuốt báo chỉ kịp vồ trúng chóp đuôi bông mịn như tơ.Cáo đỏ thành công chạy vào động thoát thân, vết tích duy nhất chứng minh sự hiện diện của cậu chỉ có mấy sợi lông cáo bay lơ lửng giữa không trung.Báo đốm bới mấy nhát vào hang mà không ăn thua, cơn máu nóng cuối cùng cũng dần dịu lại, cơ thể từ từ biến hình trở lại thành Phó Tây Ngang.Bốn tên đàn em bấy giờ mới phát hiện đại ca còn mặc bộ đồng phục thể thao của lớp Thức Tỉnh Thú Hóa ở bên trong, màu đen, động tác của hắn sau khi thú hóa nhanh quá nên khi nãy không nhìn ra."Đại ca." Một tên đàn em lẹ làng nhặt mớ quần áo rơi vương vãi trên mắt đất sau khi Phó Tây Ngang thú hóa, xun xoe đưa lại cho hắn.Phó Tây Ngang không cầm lấy, chỉ lăm le nhìn cửa hang: "Chỗ này thông đến đâu?"Mấy đứa đàn em nào có biết, bốn người bọn họ toàn hổ với báo, bình thường đâu có để ý mấy cái hang hốc này.Đàn em 1: "Giảng đường?"Đàn em 2: "Cũng có thể là kí túc xá?"Đàn em 3: "Hoặc là nhà ăn, siêu thị."Đàn em 4: "Bọn đào hang kia có khác gì máy xúc đâu, hễ rảnh là đào, ai biết–""Câm." Phó Tây Ngang nóng nảy cắt ngang, "Về kí túc xá."Hồ Linh Dư bây giờ đang trong trạng thái thú hóa, nếu biến về hình người chắc chắn không có quần áo để mặc. Đồng thời, chân cậu ta không đeo vòng định danh, ai nhìn cũng biết đây là sinh viên năm nhất thú hóa trái quy định, dù cho cái hang này không thông về kí túc xá, cậu ta cũng chắc chắn phải quay về đấy."Kí túc xá?" Bốn đàn em hoang mang nhìn nhau, cũng không phải vì hoài nghi phán đoán của Phó Tây Ngang, mà là, "Đại ca, anh vẫn muốn đuổi theo ạ?"Phó Tây Ngang: "Hỏi thừa."Đàn em: "Nhưng mà em tưởng hôm nay mình đến để xử Lộ Kỳ?"Phó Tây Ngang: "Lộ Kỳ nào?"Đàn em: "..." Hóa ra cứ thấy cáo là quên sạch chính sự!"Đại ca," một đàn em khác ra sức liếc mắt, ra hiệu cho Phó Tây Ngang nhìn về phía tường rào, "Thằng đó đó."Phó Tây Ngang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trên tường rào một hồi, cuối cùng mới nhớ ra chuyện cần làm hôm nay.Lộ Kỳ tốt tính chờ đến tận giờ, hai mắt chạm nhau, lại mỉm cười lần nữa: "Bạn gì ơi, nhặt hộ quả bóng với."Bốn đàn em: "..." Từng ấy thời gian mày đợi cũng đủ nhặt được tám trăm quả bóng rồi!Nào ngờ Phó Tây Ngang đi ra nhặt bóng thật, tung bóng mấy cái bằng một tay: "Lộ Kỳ phải không?""Lớp 9, hươu sao." Lộ Kỳ chủ động bổ sung, vô cùng ra dáng thân thiện đoàn kết.Phó Tây Ngang đột nhiên dồn lực, ném mạnh quả bóng về phía trước.Quả bóng FT nặng trịch vút thành một đường thẳng sắc bén lên không trung.Ánh mắt Lộ Kỳ lóe lên, tay trái giơ lên.Quả bóng đập thẳng vào lòng bàn tay anh, lực mạnh đến mức khiến cả thân hình Lộ Kỳ chao đảo.Song cuối cùng, anh vẫn vững vàng tiếp trọn quả bóng, chỉ bằng một tay."Cảm ơn nhé." Nhận bóng xong, anh nhoẻn miệng cười với Phó Tây Ngang, vẫn chưa đi mà còn chủ động hỏi, "Tìm tôi có việc gì đấy?"Bọn đàn em nghe vậy lập tức phản ứng: "Đờ mờ, mày lại còn ra vẻ ta đây nữa à..."Phó Tây Ngang vốn đang ôm một cục tức mà không có chỗ xả, giận đến mức phì cười: "Trận bóng FT tuần trước, mày chơi trội phết đấy."Lộ Kỳ hơi ngại ngùng xoa xoa mũi: "Nói như này thì không được khiêm tốn cho lắm, nhưng mà trận bóng FT nào tôi chơi cũng trội cả, ý cậu là trận nào nhỉ?"Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me