TruyenFull.Me

[ĐM/ ON- GOING] Tôi xuyên thành bé con ở Vương Quốc Tinh Linh _ Thanh Tôn

Chương 181: Rời Trấn Kesheng

lynnkhuong

Thấy Es bắt đầu cởi đồ, Thư Lê liền chủ động nằm sát vào trong giường, chừa lại chỗ bên ngoài cho y.

Es treo áo khoác và quần dài vừa cởi lên giá trong tủ, y chỉ mặc sơ mi và quần đùi dài đến đầu gối rồi leo lên giường.

Dù sao nơi đây cũng là một thị trấn hẻo lánh, dù điều kiện tốt đến đâu thì trên giường cũng chỉ có một chiếc chăn và một cái gối.

Nhưng Thư Lê lại cảm thấy như vậy cũng đủ để hai người sử dụng.

Es với tay tắt đèn đá ma thuật rồi nằm xuống song song với Thư Lê, hai người vai kề vai nhau.

Thư Lê ngáp một cái, điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, theo thói quen vỗ vào ngực người nằm bên cạnh, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ đi. Ngủ ngon nha."

Es: "...Ngủ ngon."

Chẳng bao lâu sau, tiểu yêu tinh đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi, vô tư chìm vào giấc ngủ, chưa đầy một phút, cậu đã khẽ cất tiếng ngáy.

Còn "bạn học loài người" tóc vàng nằm cạnh cậu lại chẳng hề buồn ngủ chút nào, chỉ lặng lẽ lắng nghe nhịp thở đều đều của cậu.

Về phần Falm bị hai người quên bẵng, nó lén lút bò lên giường, chui vào một góc nhỏ dưới chân giường rồi cuộn mình nằm xuống.

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng thở dài khẽ vang lên trong căn phòng tối đen như mực, nhẹ đến mức như có như không.

Một đêm không mộng mị.

Thư Lê ngủ một giấc ngon lành, khi cậu thức giấc, bóng dáng bạn học loài người trên giường đã chẳng thấy đâu. Cậu dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy, phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình cậu, đến cả Falm cũng chẳng biết đã đi đâu.

Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh, chứng tỏ Es đã dậy từ rất sớm.

Thư Lê vội vàng nhảy xuống giường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lên cao giữa đỉnh đầu, chắc cũng phải tám, chín giờ rồi.

Trời ơi, cậu lại ngủ quên mất!

Es dậy rồi sao không tiện thể gọi cậu dậy luôn?

Thư Lê vội chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng rồi thay bộ pháp bào đã giặt sạch từ tối qua.

"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giọng của Angel.

"Sperion, cậu dậy chưa?"

"Dậy rồi, dậy rồi!" Thư Lê vừa đáp vừa chạy ra mở cửa, thấy Angel đã ăn mặc gọn gàng, cậu liền hỏi: "Mọi người đều dậy cả rồi à?"

Chẳng lẽ cậu là người dậy muộn nhất, đến cả Budno thích ngủ nướng cũng đã dậy trước?

"Ồ, Budno vẫn còn đang nằm nướng, tớ bảo Kumandi đi gọi cậu ấy rồi." Angel nhe răng cười: "Lúc nãy tớ thấy Es đang nói chuyện với Henry, còn dẫn theo cả Falm nữa. Hình như Henry rất thích Falm, cứ khen nó đáng yêu mãi, còn cho nó một miếng thịt khô."

Biết Budno mới là người dậy trễ nhất, gánh nặng trong lòng Thư Lê cũng với đi phần nào: "Tớ ngủ say quá, chẳng biết Es rời đi từ lúc nào luôn."

Angel bật cười: "Không sao đâu, hôm qua ai cũng mệt bã người ra, lại còn thức đến tận nửa đêm kia mà. Đi nào, chúng ta đi ăn sáng thôi."

"Không đi chung với mọi người à?" Thư Lê cầm chìa khóa, khóa cửa lại.

"Tớ báo cho mọi người hết rồi." Thấy Thư Lê ngơ ngác, Angel liền cười giải thích: "Không biết Es nói gì với Henry mà đã thuyết phục được ông ấy, tóm lại sáng nay tụi mình được ăn sáng miễn phí trong nhà ăn của Hiệp hội Ma pháp đó!"

"Thật á? Vậy thì tuyệt ghê!" Hai mắt Thư Lê lập tức sáng rỡ.

"Chứ sao nữa? Tớ cũng thấy siêu đã luôn." Angel cười híp mắt.

Từ khi bước chân ra khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh và tận mắt chứng kiến mức sống của loài người, cậu càng thấy cuộc sống trước đây của mình đúng là xa xỉ. Nếu đã quyết định hòa nhập vào thế giới loài người thì cậu cũng phải sống như người ta, học cách đơn giản, tiết kiệm, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.

"Đi thôi, ăn sáng nào!" Thư Lê hồ hởi nói. Tối qua, cậu cứ mãi loay hoay nên ăn chưa được bao nhiêu, ngủ một giấc dậy, giờ bụng cậu đói đến mức kêu òng ọc.

Hai tiểu yêu tinh vui vẻ đi về phía nhà ăn, giữa đường hai người bắt gặp Budno vẫn còn ngái ngủ và Kumandi với gương mặt nghiêm túc.

Chào hỏi xong, bốn tiểu yêu tinh cùng nhau bước vào nhà ăn.

Lúc này đang là giờ ăn sáng nhưng trong đại sảnh lại chẳng có mấy ma pháp sư. Bức tượng được phát hiện trong nhà Ram đã khiến không ít người bận bịu đến tận ba, bốn giờ sáng, có người thậm chí còn lập tức lên đường tới thành phố lớn để báo cáo với cấp trên.

"Bên này nè..." Dicio nhiệt tình vẫy tay gọi họ.

Bên chiếc bàn ăn hình chữ nhật, Es và Amanda đã có mặt. Ngay cả Falm cũng có chỗ ngồi riêng, trước mặt đặt một đĩa thịt, đang ăn rất say sưa.

Thư Lê thấy cái đuôi mập mạp ngắn cũn của nó đang lắc lư, khóe miệng cậu khẽ giật.

Con ma thú già đội lốt đáng yêu này chuyên giả vờ ngây ngô để lừa ăn lừa uống, sống sung sướng chẳng biết ngại là gì.

"Chào buổi sáng..." Thư Lê bước tới ngồi xuống đối diện với Es, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ờm... Tối qua mình ngủ có đạp lên người cậu không vậy?"

Bình thường cậu vốn quen ngủ một mình nên tư thế ngủ khá thoải mái, thích dang tay dang chân hoặc ôm chăn ngủ. Chỉ mong Es dậy sớm không phải vì bị tư thế ngủ của cậu dọa sợ.

"Không có đâu." Es cười đáp: "Cậu ngủ rất ngoan."

"Hả?" Thư Lê ngẩn người.

Ngoan? Thật á? Ý là cậu không đạp người ta xuống giường chứ gì?

Tốt quá rồi, may quá!

Thư Lê nở nụ cười tươi rói, yên tâm hẳn.

"Cậu dậy lúc mấy giờ? Sao không gọi mình dậy luôn?" Cậu hỏi.

"Hơn sáu giờ. Tôi quen dậy sớm rồi." Es đáp: "Thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức cậu."

Thư Lê ngượng ngùng đưa tay gãi mũi.

Es uống nốt ngụm ngũ cốc cuối cùng trong bát rồi nói: "Lúc ra khỏi phòng tôi đã gặp Henry, tôi có trò chuyện mấy câu với ông ấy. Ông ấy nói để cảm ơn bọn mình đã phát hiện ra tai họa ngầm là tượng thần Bóng Tối nên bữa sáng hôm nay sẽ miễn phí cho cả nhóm."

"Thì ra là vậy!" Thư Lê cảm thán. Bạn học loài người đối diện đúng là bậc thầy xã giao, khả năng giao tiếp thật sự rất đỉnh, đáng để học hỏi.

Tiểu đội Ánh Sáng thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn trong nhà ăn của Hiệp hội Ma pháp.

Sau khi ăn xong, cả nhóm quay về phòng thu dọn hành lý, mang theo pháp trượng, đến chào tạm biệt Henry rồi rời khỏi Hiệp hội.

Falm đã ăn uống no nê bị Thư Lê nhét thẳng vào trong ấn ký thần Lửa.

Chặng đường tiếp theo không thích hợp cho ma thú lộ mặt. Một phần vì sợ dọa người thường, một phần sợ bị kẻ xấu nhắm tới.

Buổi sáng ở thị trấn Kesheng có chợ phiên, đường phố đông đúc náo nhiệt, người dân từ khắp nơi đổ về. Người mua người bán rộn ràng tấp nập, hai bên đường bày đầy các sạp hàng lớn nhỏ.

Tiểu đội Ánh Sáng không có thời gian dạo chợ, họ phải đến thành phố kế tiếp nên chỉ ghé vào cửa tiệm mua một vài vật dụng cần thiết cho hành trình, sau đó tìm đến bến thuê xe ngựa, chọn một người đánh xe trông thật thà chất phác.

Mọi người xem bản đồ mới mua, tuyến đường thủy là nhanh nhất.

Nói cách khác, trước tiên họ phải đi xe ngựa đến thành Baya, sau đó tìm thuyền ở bến cảng, men theo sông Etonli để đến Vương thành Dialan.

Sau khi dừng chân ở Dialan nghỉ ngơi một lát, họ sẽ tiếp tục thuê xe đi đến Vương quốc Prense. Đây là một nước nhỏ, chỉ cần đi thêm vài ngày là đến Trung Đình.

Lộ trình rất rõ ràng, nếu giữa đường không có sự cố gì, có khi họ còn đến Học viện Ma pháp Saint Velia sớm hơn dự kiến.

Sau khi quyết định lộ trình, họ dùng một đồng vàng thuê một cỗ xe ngựa mười chỗ. Người đánh xe điều khiển hai con tuấn mã, vung roi hô vang, đưa cả nhóm rời khỏi thị trấn Kesheng.

Lúc mới ra khỏi thị trấn, đường đi khá bằng phẳng, xe chạy êm, trong xe gần như không hề bị xóc, tiểu đội Ánh Sáng trò chuyện rôm rả, tâm trạng thoải mái. Nhưng hơn một giờ sau, đường bắt đầu trở nên gập ghềnh, xe ngựa lắc lư phải trải.

Tiểu yêu tinh và rồng con đều là sinh vật có cánh, thường bay lên bay xuống nên kiểu lắc này chẳng ảnh hưởng gì tới họ.

Trong khi đó, con người duy nhất trong đoàn là Es vẫn thản nhiên ôm cuốn 《Toàn tập chú ngữ sơ cấp 》, chăm chú lật từng trang, dáng ngồi vững vàng như núi.

Thư Lê tò mò hỏi: "Es, cậu không thấy xóc à?"

Es ngẩng đầu mỉm cười: "Cũng ổn. Tôi thường xuyên đi xe ngựa nên quen rồi."

"À!" Thư Lê tốt bụng nhắc: "Đọc sách khi xe lắc rất hại mắt, chờ xe dừng rồi đọc tiếp nhé!"

"Ừ." Es ngoan ngoãn gập sách lại, cất vào trong chiếc ba lô mới mua.

Sau khi chia được tiền thưởng, có tiền trong tay, y đã mua cho mình ba lô, quần áo để thay đổi, đồ vệ sinh cá nhân, sách vở, dụng cụ học tập, v.v...

Vật giá ở thị trấn Kesheng khá rẻ, một đồng vàng có thể mua được rất nhiều thứ.

"Chán quá à~" Budno tựa người vào Angel rên rỉ.

Xe lắc liên tục khiến hắn ta muốn ngủ gục.

Sáng nay chưa ngủ đủ giấc, lại bị Kumandi tàn nhẫn gọi dậy, giờ mí mắt hắn ta cứ díp lại.

Budno lườm Kumandi một cái nhưng vừa liếc sang đã bắt gặp ánh nhìn sắc bén của anh.

"Có chuyện gì thế?"

"Ờm, không có, không có gì hết..." Budno lập tức xua tay, lúng túng cười.

Kumandi lấy hai bộ bài từ trong túi, mở chiếc bàn xếp treo trên vách xe ra, đặt vào giữa xe.

"Chơi bài không?"

"Chơi!" Mấy tiểu yêu tinh lập tức hào hứng hẳn lên.

Nghe nói đây là trò chơi thịnh hành nhất đại lục hiện nay, chủ tiệm còn nhiệt tình giới thiệu, miệng lưỡi lưu loát giải thích đủ kiểu cách chơi khiến Kumandi nổi hứng mua hẳn hai bộ.

Thư Lê nhìn thấy bộ bài, cảm xúc có phần phức tạp.

Thật không ngờ, bộ bài mà cậu dạy cho cậu chủ nhà Hobner năm xưa nay lại trở thành công cụ phát tài, được biến tấu muôn hình vạn trạng và lan rộng khắp đại lục, từ quý tộc cho đến dân thường, ai cũng mê mẩn nó không thôi.

Nhưng phải công nhận, khi buồn chán mà chơi bài đúng là cách giết thời gian hiệu quả nhất.

Chẳng bao lâu sau, cả tiểu đội Ánh Sáng đã hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi. Bất tri bất giác, mặt trời đã ngả về tây, màn đêm dần buông xuống, đã đến thành Baya.

Chiếc xe ngựa được thuê lần này quả thật rất xịn sò, người đánh xe làm việc chăm chỉ, hai con tuấn mã chân khỏe như gió, vậy mà vẫn kịp đến nơi trước khi trời tối hẳn.

Đánh bài suốt cả ngày, tiểu đội Ánh Sáng vẫn còn chưa hết hứng. Nếu không phải người đánh xe thông báo đã tới cổng thành, chắc cả nhóm vẫn còn đang "chém giết" hăng say.

Có huy hiệu ma pháp trong tay, việc vào thành dễ dàng hơn nhiều.

Những binh lính canh cổng vốn luôn hống hách với dân thường vừa thấy trong xe có đến bảy Ma Pháp Sư học việc, thái độ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Sau khi kiểm tra huy hiệu, họ lập tức mở cổng cho cả nhóm vào.

Thành Baya là một thành phố nhỏ, phát triển dọc theo bến cảng ven sông, buôn bán thịnh vượng, quy hoạch đô thị cũng vượt xa thị trấn Kesheng mấy bậc.

Đường phố lát đá phẳng phiu, rộng rãi sáng sủa. Hai bên đường có đèn đá ma thuật, xe ngựa qua lại tấp nập, khu buôn bán nhộn nhịp, hàng hóa đa dạng đến hoa cả mắt.

Đây là một thành phố trung cấp đầy sức sống.

Nhóm tiểu yêu tinh và rồng con chen chúc bên cửa sổ xe, ánh mắt thích thú nhìn ra ngoài trông chẳng khác nào "hai lúa mới lên thành phố".

Thư Lê từng đặt chân đến những nơi phồn hoa như thành Daotto và vương thành Dialan nên cũng không thấy quá mới mẻ.

Es thì càng điềm tĩnh hơn, chỉ nhìn vài lần rồi cũng chẳng còn hứng thú mấy.

Xe ngựa dừng ở điểm trả khách, tiểu đội Ánh Sáng lần lượt xuống xe, xoay người duỗi lưng, giãn gân cốt sau một chặng đường dài.

"Giờ chúng ta đi thẳng đến bến tàu luôn không?" Dicio hỏi.

"Không dạo chơi một vòng hả?" Budno tò mò nhìn đông ngó tây, trông thấy mấy quán ăn ven đường lập tức ngo ngoe rục rịch: "Hay là tìm chỗ nào ăn tối trước đã!"

Trưa nay hắn ta chỉ gặm mấy cái bánh mì khô khốc, tối nay phải tự thưởng cho mình một bữa thật xứng đáng.

Thành Baya xây dựng đẹp như vậy, tay nghề đầu bếp chắc chắn ăn đứt trấn Kesheng nhỉ?

Đề xuất này lập tức được đại thực thần Amanda đồng ý cả hai tay hai chân.

Thư Lê thấy cả hai ôm bụng làm mặt tội nghiệp liền bất đắc dĩ thở dài, quay sang hỏi Es và Kumandi: "Hai người thấy thế nào?"

Es hiểu rõ thế giới loài người, còn Kumandi lại điềm đạm lý trí, cả hai được xem là bộ não chiến lược của tiểu đội Ánh Sáng.

"Bến tàu ở ngay gần đây, chi bằng đến đó trước để xem tình hình và hỏi giờ khởi hành chuyến tàu đến vương thành. Nếu kịp chuyến cuối, chúng ta cứ mua vé rồi ăn tối luôn trên tàu, còn tiết kiệm được cả tiền trọ. Còn nếu không kịp thì đành nghỉ lại thành Baya một đêm vậy."

Kumandi gật đầu tán đồng: "Hợp lý."

Thư Lê vỗ tay một cái: "Vậy quyết định thế đi! Xuất phát, đến bến tàu!"

Budno mím môi không nói.

Angel véo nhẹ tai hắn ta: "Cậu đã lớn như vậy rồi mà vẫn không bỏ được cái tật ham ăn."

Budno lè lưỡi làm mặt quỷ.

Bảy Ma Pháp Sư học việc trẻ tuổi tuấn tú bước trên phố, thu hút tỉ lệ người ngoái nhìn khá cao. Bất kể nam hay nữ, ai nấy đều liếc mắt nhìn theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Tiểu đội Ánh Sáng thong thả cất bước, thỉnh thoảng lại lịch sự dừng lại hỏi đường. Khi đi ngang qua một tiệm bánh nướng, cả nhóm dừng lại mua mỗi người một chiếc bánh mới ra lò để lót dạ.

"Năm đồng bạc cho một cái bánh? Mắc quá trời!" Budno vừa cắn miếng bánh còn nóng hổi vừa nhăn mặt đau khổ.

"Giá cả ở thành phố là vậy đó." Thư Lê nói: "Đợi tới vương thành rồi, cậu sẽ thấy năm đồng bạc chẳng mua nổi cái gì đâu."

Vương thành là nơi tụ hội của quý tộc và phú hào, cái gì cũng đắt đỏ. Người không có hậu thuẫn tài chính sẽ chẳng thể trụ nổi ở đó.

Dicio cảm thán: "Vẫn là quê nhà mình tốt, muốn gì có nấy, chẳng phải lo lắng điều gì."

Mới đến thế giới loài người được hai ngày, hắn đã thấm thía sự bất công của thế gian này, kẻ nghèo thì cực kỳ khổ cực, người giàu lại xa hoa, đã vậy người còn phân đến ba bảy loại, chênh lệch giàu nghèo cực lớn.

Angel nghiêm túc nói "Thế nên chúng ta mới phải tiết kiệm, không được tiêu xài linh tinh."

Tuy trong nhẫn trữ vật của họ đầy ắp vàng bạc nhưng vì đang giả dạng thành những Ma Pháp Sư học việc đến từ thôn quê, nên bề ngoài họ vẫn phải duy trì dáng vẻ không mấy dư giả. Mười đồng vàng kiếm được từ nhiệm vụ hôm qua là toàn bộ tài sản công khai của họ.

Budo nghe vậy, miếng bánh trong tay bỗng chẳng còn ngon nữa: "Nếu biết trước như vậy, lúc nãy tớ đã cố nhịn, không mua bánh ăn nữa."

Amanda gật đầu: "Ừ, đúng thế."

Một cái bánh nướng chẳng đủ nhét kẽ răng, cậu ta bắt đầu cảm thấy lo lắng, với cái bụng không đáy của mình, liệu cậu ta có thể sống nổi ở thế giới loài người không đây?

Thư Lê không nhịn được phải lên tiếng an ủi: "Cũng không cần quá bi quan."

Tuy đây là rèn luyện nhưng nếu thực sự rơi vào cảnh đói kém, bọn họ cũng không thể để bản thân chết đói. Tiền trong nhẫn trữ vật, lúc cần vẫn phải xài.

Kumandi nói: "Nghĩ cách làm nhiều nhiệm vụ kiếm thù lao, như vậy có thể nâng cao chất lượng sống."

Es mỉm cười: "Biết đâu chúng ta lại có thể nhận nhiệm vụ ở bến tàu này."

Ánh mắt Thư Lê lập tức sáng lên: "Thật hả?"

Hai người đang ủ rũ là Budno và Amanda cũng phấn chấn hẳn, ánh mắt rực sáng nhìn Es.

Es nói: "Tuyến đường thủy tuy nhanh nhưng dọc đường thường có cướp sông."

"Cướp sông?" Cả đám tiểu yêu tinh và rồng con đồng loạt trợn to mắt.

"Ừ. Chúng rất thạo thủy chiến, tên nào cũng có mấy phần bản lĩnh, chuyên cướp bóc tàu thuyền đi lại, đặc biệt là thuyền buôn. Mỗi khi đi qua vùng sông thuộc địa bàn của chúng đều phải nộp một khoản phí bảo kê kha khá."

"Nếu không nộp thì sao?" Dicio ngây thơ hỏi.

Es trầm mặt, hạ giọng: "Không nộp... thì giết người cướp hàng, đốt xác phi tang."

"Xì..." Các bạn nhỏ hít một hơi lạnh.

Dicio siết chặt nắm tay, mặt đầy căm phẫn: "Có một số... thật quá đáng!"

Cậu ta suýt chút nữa buộc miệng thốt lên hai chữ "loài người", nhưng nhanh chóng kìm lại.

Trước đây Thư Lê từng xem phim truyền hình cổ trang, biết rằng thời xưa thường hay có cướp sông hoành hành nhưng cậu không ngờ ở thế giới khác, các thuyền buôn cũng chịu cảnh bị cướp sông quấy phá nặng nề đến vậy.

"Không ai quản lý à?" Cậu không nhịn được hỏi.

Đế quốc Dalia là một trong bốn đế quốc lớn nhất đại lục Austin, sao quốc vương có thể nhắm mắt làm ngơ để mặt cướp sông lộng hành ngay trên tuyến đường thủy quan trọng nhất của mình chứ?

Es lắc đầu: "Các lãnh chúa chỉ quản lý phần sông thuộc địa phận của mình, vượt ra ngoài phạm vi đó thì không ai can thiệp."

Thư Lê trố mắt.

Này có khác gì cháy nhà hàng xóm bình chân như vại chứ?

Với cách quản lý này, chỉ e chẳng bao lâu nữa, đế quốc Dalia cũng sẽ diệt vong.

Trong lúc trò chuyện, cả nhóm đã đến bến cảng.

Hoàng hôn buông xuống, bến tàu vẫn vô cùng náo nhiệt. Hàng hóa chất đầy xung quanh, phu kéo, người khuân vác, thương nhân và hành khách chen chúc qua lại, khung cảnh vô cùng bận rộn.

Trên sông, các loại thuyền lớn nhỏ chen nhau cập bến, gần như chật cứng bến cảng.

Bảy Ma Pháp Sư học việc ngó nghiêng khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được quầy bán vé thuyền dành cho hành khách.

Trước quầy là một hàng dài người đang xếp hàng, toàn bộ đều là hành khách đi các thành phố khác.

Thư Lê nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nơi này không có quầy tư vấn. Muốn biết có chuyến đi vương thành hay không, chỉ có thể hỏi thẳng nhân viên bán vé trong quầy.

Thế nhưng phía trước lại đông nghịt người, cậu cũng ngại chen ngang.

"Chào anh, cho hỏi một chút, anh có biết hôm nay còn chuyến nào đi vương thành không?" Cậu lễ phép hỏi một người đàn ông trung niên ăn mặc khá chỉn chu đang đứng trong hàng.

Người kia nghe thấy giọng nói trong trẻo liền quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên tóc đen tuấn tú trước mặt, trên người khoác pháp bào, trên tay cầm pháp trượng, vẻ mặt vốn lạnh nhạt lập tức dịu đi vài phần.

"Cậu đang hỏi tôi à?"

"Vâng." Thư Lê nở nụ cười ngọt ngào dễ mến.

Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua nhóm đồng bạn mặc pháp bào phía sau cậu, sau đó tiếc nuối lắc đầu: "Các cậu đến trễ rồi, chuyến thuyền cuối cùng đi vương thành đã rời bến nửa tiếng trước."

"Vậy à, cảm ơn anh." Thư Lê khẽ làm một động tác chào tao nhã: "Mong thần Ánh Sáng sẽ phù hộ anh."

Người đàn ông lập tức xúc động: "Ồ, cảm ơn lời chúc phúc của cậu!"

Được ma pháp sư chúc phúc là một vinh dự hiếm có.

Thư Lê và các bạn nhỏ rời khỏi khu vực bán vé, đứng vào một góc trống gần đó.

"Xem ra tối nay bọn mình phải ở lại thành Baya rồi."

Bảy người thuê bốn phòng trọ, cũng là một khoản kha khá.

Ừm, hoặc là... Thuê hai phòng?

Dù sao thì tiểu yêu tinh có thể thu nhỏ hình thể, cả nhóm chen chúc ngủ chung một phòng với Amanda, còn Es thì ngủ một mình.

Tiết kiệm thì tiết kiệm thật, chỉ có điều... Sáu người một phòng nghe sao cũng thấy kỳ kỳ.

Cậu nhanh chóng loại bỏ ngay ý nghĩ đó.

"Chuyến thuyền đi vương thành đã rời bến, vậy còn thuyền đi thành phố khác thì sao?" Kumandi lấy bản đồ ra, chỉ vào sông Etonli.

Không nhất thiết phải đi thẳng một lèo đến vương thành, quá giang rồi chuyển tuyến cũng là một phương án hay ho.

"Phải đó! Chúng ta không thể chỉ suy nghĩ theo một chiều." Angel chỉ vào hàng người trước quầy bán vé: "Mọi người vẫn đang xếp hàng, chứng tỏ vẫn còn vé đi các thành phố khác."

Dicio xoa tay: "Vậy mình cũng đi xếp hàng nhé?"

Đi đâu cũng được, cứ mua được vé trước cái đã, kẻo trễ sợ hết vé.

"Tớ đi xếp hàng!" Budno và Amanda lập tức giơ tay, hào hứng tranh suất.

Thư Lê vẫn giữ được bình tĩnh: "Chi phí có tăng gấp đôi không?"

Giá vé khác nhau tùy lộ trình, nếu phải trung chuyển, rất có thể sẽ phát sinh thêm chi phí.

Hiện tại quỹ chung của họ còn mười chín đồng vàng và sáu mươi lăm đồng bạc. Tiền mua bánh mì khi nãy đã tốn mất ba mươi lăm bạc.

Không biết số còn lại có đủ trả cho cả hành trình hay không.

Đúng là không làm chủ thì không biết gạo muối đắt đỏ. Trước đây khi sống ở Rừng Rậm Yêu Tinh, cậu chưa bao giờ phải lo lắng đến từng đồng một như bây giờ.

Khi còn ở thế giới cũ, mỗi tháng, cha mẹ và các anh đều cho cậu một đống tiền tiêu vặt, xài không xuể.

"Chi phí chắc chắn sẽ tăng." Es thong thả nói: "Nhưng đừng lo, kiểu gì cũng có cách. Biết đâu còn không mất tiền mà lại được thêm hoa hồng nữa."

"Được hoa hồng?" Vừa nghe đến tiền, tai Thư Lê lập tức dựng thẳng lên.

Các thành viên còn lại của tiểu đội Ánh Sáng cũng lập tức tỉnh táo.

"Es, mau nói đi, làm thế nào để kiếm được tiền?" Dicio sốt ruột hỏi, đôi mắt nâu (sau khi uống thuốc ngụy trang) ánh lên đầy tia sáng hình đồng tiền.

Tiểu yêu tinh lập tức hóa thân thành tiểu thần tài.

Es giơ tay chỉ: "Thấy chiếc thuyền lớn màu xanh kia không?"

Thư Lê nhìn theo hướng tay y, chỉ thấy ở một phía của bến tàu có một chiếc thuyền hàng rất lớn đang đậu.

Thuyền dài khoảng hai mươi mét, cao chừng mười hai mét, hai bên có một hàng mái chèo, buồm vẫn còn cuộn lại, công nhân bốc vác vẫn đang liên tục khuân hàng lên thuyền.

"Con thuyền đó có gì đặc biệt?" Thư Lê nghi ngờ hỏi.

Khóe môi Es khẽ cong lên: "Nếu tôi nhớ không lầm, con báo đen vẽ ở mũi thuyền chính là huy hiệu của gia tộc Greaves."

Kumandi lập tức lĩnh hội: "Ý cậu là, gia tộc Greaves đặt trụ sở ở vương thành?"

Es đáp: "Đúng vậy."

Thư Lê hơi ngập ngừng: "Ơm... Sao cậu lại biết rõ như vậy?"

Es là người của Đế quốc Izerafa, vậy mà lại hiểu rõ về các gia tộc ở vương thành Đế quốc Dalia đến vậy.

"Gia tộc Greaves là một thế gia thương nghiệp cổ xưa, sản nghiệp trải rộng khắp đại lục. Tôi từng nhìn thấy huy hiệu báo đen của họ cho nên vừa nhìn sẽ nhận ra ngay." Es kiên nhẫn giải thích cho những người bạn đang tò mò.

Thư Lê bừng tỉnh: "Thì ra là thế!"

Bạn học loài người đúng là cuốn bách khoa sống, năng lực quan sát cũng là đỉnh của chóp, giỏi quá đi mất.

Dicio vẫn chưa hiểu: "Nhưng... Chuyện đó thì liên quan gì tới bọn mình?"

Angel đảo tròn mắt, cong môi cười rạng rỡ: "Bọn mình có thể đến hỏi xem họ có cần thuê vệ sĩ không."

Có bảy "Ma Pháp Sư học việc" lợi hại đi cùng hộ tống, bảo đảm hành trình suôn sẻ, bình an, đừng nói là cướp sông, ngay cả cá sấu lên bờ cũng phải tránh đường.

Nếu may mắn, biết đâu bọn họ còn có thể phản kích, cướp ngược lại một mẻ.

Tiền của con người không dễ kiếm nhưng chỉ cần chịu động não, chăm chỉ một chút thì kiểu gì cũng có thể kiếm được một món hời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me