TruyenFull.Me

Dm Ongoing Khong The Khoe

"Quá đỉnh." - Trương Tẫn An thầm nghĩ.

Nếu tác giả trước đã viết hay, thì người này còn xuất sắc hơn. Chỉ vài nét phác họa đã dựng lên câu chuyện tân binh yêu thầm ảnh đế, chân thực đến mức có lúc anh suýt tin Giang Tự Dương thật sự thích mình.

Trương Tẫn An bị cuốn vào, muốn đọc tiếp nhưng tiếc thay chỉ có 20 chương.

Xem kỹ trang tác giả, đây rõ ràng là fan cứng của Giang Tự Dương - mọi chi tiết đều chuẩn xác, thậm chí còn đính kèm ảnh tham khảo sau mỗi chương.

Ví dụ Chương 20 mở đầu bằng cảnh:

[Điện thoại kêu, Giang Tự Dương mở mắt lấy máy. Đó là âm báo Trương Tẫn An đăng Weibo.

Cậu nhìn bức ảnh chụp Toronto, phát hiện bóng người mặc đồ trắng phản chiếu qua cửa sổ - chính là Trương Tẫn An!

Mặt cậu bừng đỏ, vừa xin lỗi thầm vừa lưu ảnh.]

Còn trong phần bình luận, tác giả đăng hình chính là ảnh chụp Weibo của Trương Tẫn An.

[Cô gái từ từ bước ra]: Đoàn Viên đại thần quá!! Viết hay thật sự, em suýt nữa tưởng là thật 5555

[Gucci trần gian không mua nổi]: Em chân thành rơi nước mắt vì cặp đôi này 555555555555 nhưng couple này ship nổi không vậyyy 55555555555

[Hôm nay Trọc Âm có vẽ không]: Quá chân thực, thật sự là fanfic chân thực nhất từng đọc, tình cảm một phía thật sự hợp, em ship, em ship còn không được sao?

[hjdjhgfueureiohf]: Tác giả đúng là fan Tự Dương, nhiều thứ chỉ fan lâu năm mới biết đều viết vào rồi, như nốt ruồi trên vai trái, lúc căng thẳng thích bẻ ngón tay.

[Thấy em thì nhắc em làm bài tập]: Em nhiều lần nghi ngờ tác giả là người thân cận của họ, không thì sao viết chân thực thế, mấy cảnh ở nhà thật sự rất giống việc Tự Dương sẽ làm.

[Đoàn viên đại thái thái] trả lời [Hôm nay Trọc Âm có vẽ không]: [Khóc] Fanart của đại thần mới là động lực để em cập nhật, đại thần vẽ đẹp quá.

[Hôm nay Trọc Âm có vẽ không] trả lời [Đoàn viên đại thái thái]: Cảm ơn thần tiên khen! Thích là được, đu couple flop chỉ có thể tự sản tự tiêu.

Trương Tẫn An nhấn vào Weibo của [Hôm nay Trọc Âm có vẽ không], số Weibo đăng rất ít, chỉ vài chục bài, nhưng bài nào cũng là tranh, vẽ toàn đàn ông.

Hầu hết đều gắn tag #Trương Dương Bất Hạ#, Trương Tẫn An nhấn vào bài mới nhất.

[Hôm nay Trọc Âm có vẽ không]: #Trương Dương Bất Hạ#@Đoàn viên đại thái thái, chúc mừng chương 19 Tự Dương gặp đại ca (dù chỉ thoáng qua), chuyện này nói với chúng ta cố gắng ắt có ngày thành công [mặt chó], rất mong chờ cảnh đoạt giải tiếp theo, Trương Dương xông lên!

Bối cảnh sân khấu được vẽ y như sân khấu lễ trao giải, có một người đàn ông mặc vest đen đứng trên sân khấu, xung quanh toàn là đen trắng, chỉ có anh ta được ánh đèn bao phủ, mắt cúi xuống, ôm chiếc cúp, nở nụ cười nhẹ.

Đây chắc chắn là Giang Tự Dương.

Trương Tẫn An đã xem rất nhiều fanart, mỗi lần nhận được đều cảm thán biết vẽ thật tốt, họ có thể thêm vào những thứ mình mong muốn lên người mình thích, mỗi bức tranh đều là một câu chuyện.

"Bọn trẻ bây giờ rất giỏi" Trương Tẫn An thoát ra, quay lại Weibo của Đoàn Viên.

Trương Tẫn An vốn định xem có ngoại truyện gì không, nhưng phát hiện tác giả vừa đăng một Weibo mới.

[@Đoàn viên đại thái thái]: Tôi sắp bỏ fic rồi... Hai người không có tương tác nào, toàn phải tự bịa. Hôm nay lại nhận tin nhắn chửi...

Trương Tẫn An: "? Tôi vừa mới theo dõi fic đã muốn dừng?"

Lý do dừng lại là bị anti-fan công kích - điều này khiến anh bực mình. Đáng lẽ chỉ là giải trí, tác giả đã tự khoanh vùng, sao vẫn bị chỉ trích?

Suy nghĩ một lát, anh nhận ra nguyên nhân: chính mình ít tương tác nên fan khó viết.

"Vậy thì dễ thôi," Trương Tẫn An mỉm cười, tìm Weibo của Giang Tự Dương.

Tên Weibo của Giang Tự Dương là Tưởng Tư Chi Dương, đây là một cái tên thú vị. Sau khi xem thông tin cá nhân của cậu ấy, anh phát hiện ra cậu ấy đến từ Zhongye Media.

@Tưởng Tư Chi Dương - chỉ vỏn vẹn 13 tweet.

Trương Tẫn An: "..."

Lý Cường đứng bên cạnh tỉnh dậy, nheo mắt hỏi: "Anh muốn đi vệ sinh à? Sao trông anh giống như bị táo bón vậy?"

Trương Tẫn An: "?"

Trương Tẫn An đặt điện thoại xuống, hỏi: "Anh Cường, anh có biết Giang Tự Dương không?"

"Giang Tự Dương?" Lý Cường dụi mắt, "Là người mà Tiểu Lưu đang dẫn đầu sao?"

Trương Tẫn An: "Chị Lưu Văn Bình?"

Lý Cường gật đầu: "Đúng vậy."

Lưu Văn Bình từng là người đại diện của Gia Hoa. Sau này, khi hợp đồng của cô hết hạn, cô đã nhảy sang Media Trương Dịch với tư cách là người đại diện vàng. Cô đã quản lý Trương Tẫn An trong vài tháng trong quá trình bàn giao. Mặc dù cô nghiêm khắc, nhưng cô là một người chị tốt. Bây giờ họ vẫn liên lạc với nhau, nhưng họ không bao giờ nói về công việc. Dù sao thì họ là hai công ty khác nhau, vì vậy không bên nào biết bên kia hiện tại thế nào.

Không ngờ Lưu Văn Bình hiện tại lại là người đại diện của Giang Tư Dương, nói tóm lại, anh ta và Giang Tư Dương có quan hệ khá thân thiết?

Trương Tẫn An lại hỏi: "Người tôi trao giải thưởng Tân binh là Giang Tư Dương đúng không?"

"Ừ, ừ," Lý Cường có chút nhẹ nhõm, "Được rồi, tôi còn tưởng anh không nhớ chuyện này."

Trương Tẫn An xua tay: "Trí nhớ của tôi vẫn còn có thể chấp nhận được."

"Đúng vậy, anh chỉ không muốn nhớ lại thôi," Lý Cường dựa lưng vào ghế thở dài, "Nhưng đáng tiếc là Giang Tư Dương không tạo được tiếng vang nào trong những bộ phim anh ấy tham gia sau khi giành giải Diễn viên mới. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy vẫn đang trong giai đoạn thăng hoa. Hơn nữa, như anh biết đấy, gần đây Trương Dịch Media tập trung vào việc sản xuất những thần tượng nổi tiếng, vì vậy công ty ít chú ý đến diễn viên hơn. Những bộ phim anh ấy tham gia đều là nhờ công sức của Tiểu Lưu, và tất cả đều là... anh biết đấy, kịch bản. Nếu có một kịch bản hay, có lẽ anh ấy sẽ nổi tiếng trong một thời gian."

Trương Tẫn An không thể phản bác được điểm này.

Trong ngành giải trí, năng lực và sự nổi tiếng không tương xứng là chuyện thường tình. Thật đáng tiếc, nhưng chúng ta không thể làm gì được.

Nói như vậy thì thật tàn nhẫn. Trong ngành giải trí, may mắn đôi khi còn quan trọng hơn thực lực. Trương Tẫn An nổi trội về thực lực, nhưng anh cũng biết rằng không phải thực lực khiến anh nổi tiếng, mà là may mắn khi có được kịch bản hay của "Thế giới tuyệt vời nhất".

Lúc đó, nam chính ban đầu không phải là Trương Tẫn An mà là một nam diễn viên khác. Sau đó, nam diễn viên này lại xung đột lịch trình nên cơ hội được trao cho Trương Tẫn An, người thử vai thứ hai.

Người khác có thể vui mừng, nhưng Trương Tẫn An thì không. Sau khi nhận được thông báo, anh ta chỉ có một ý nghĩ: "Tôi chỉ là người thay thế, không phải lựa chọn đầu tiên. Sau khi những người khác từ bỏ, thì đến lượt anh."

Cho nên Trương Tẫn An đã dành rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, cố gắng tìm hiểu từng động tác, từng biểu cảm, ngày nào cũng gần như ám ảnh với diễn xuất. Cuối cùng, anh đã đạt được thành quả tốt đẹp này và trở nên nổi tiếng nhờ bộ phim này.

Mọi người đều nói Trương Tẫn An có thái độ tùy tiện, nhưng khi nói đến diễn xuất, anh ấy không bao giờ cẩu thả, và kỹ năng diễn xuất của anh ấy tiến bộ nhanh chóng, điều này đúng với "Sexy Fire", một cái tên quen thuộc khi phát hành, và bài hát chủ đề có thể được nghe lặp đi lặp lại trên mọi con phố và ngõ hẻm. Điều này cũng dẫn đến việc anh ấy giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi còn trẻ, và không ai không hài lòng.

Có người nói rằng "ngoài Trương Tẫn An ra không còn ngọn lửa nào khác", nhưng Trương Tẫn An hiểu rất rõ rằng ngay cả khi anh đóng lại vai diễn này lần nữa, anh cũng không thể truyền tải được cảm giác của thời điểm đó.

"Anh Cường, tháng trước anh không phải đã đến Trương Dịch một lần sao? Anh có gặp anh ấy không?" Trương Tẫn An lại hỏi.

"Có đấy," Lý Cường nói, "Cậu ấy kém cậu ba tuổi."

"Thì ra là một đứa trẻ." Trương Tẫn An cười nói.

Trương Tẫn An vẫn thường gọi những người trẻ hơn mình là trẻ con.

Lý Cường: "Tuy rằng cậu ấy nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng lại ngoan ngoãn hơn ngươi nhiều, tính tình cũng rất tốt."

Trương Tẫn An: "Cha cậu ấy không phải là quân nhân sao? Chắc hẳn gia thế của cậu ấy rất tốt, đúng không?"

Lý Cường ngạc nhiên: "Sao anh biết? Anh có điều tra cậu ta không?"

Đương nhiên Trương Tẫn An không kiểm tra, tất cả đều là nhờ fanfic vừa rồi. Không chỉ có cha anh, mà cả những người thân khác của Giang Tư Dương cũng được viết, chi tiết cũng giống như thông tin cá nhân trên mạng.

Trương Tẫn An bình tĩnh nói dối: "Trước kia không phải có lễ trao giải sao? Người khác đang nói chuyện đều nghe thấy."

"Ồ... nhưng sao tự nhiên anh lại tò mò về việc Giang Tư Dương sẽ tới vậy?"

"Tôi thấy có một phiếu bầu, phiếu đầu tiên là tôi, phiếu thứ hai là cậu ấy nên tôi tò mò hỏi", Trương Tẫn An nói.

"Ồ - cậu sợ cậu ấy đuổi kịp, đi tìm ra thông tin của cậu ấy sao?" Lý Cường cười tà, "Không ngờ Trương Tẫn An, anh..."

Trương Tẫn An: "Cái gì?"

Lý Cường: "Cuối cùng thì anh cũng quan tâm tới thứ hạng rồi."

Trương Tẫn An: "..."

Lý Cường cười, vỗ vai Trương Tẫn An: "Đùa thôi, đùa thôi, cậu ngủ thêm một lát nữa đi, nếu không đến lúc đó sẽ không còn thời gian ngủ nữa."

Trương Tẫn An muốn kiểm tra điện thoại lần nữa, nhưng nghe xong, anh lại chọn tiếp tục ngủ.

Lần này Trương Tẫn An ngủ rất ngon và đến thẳng đích đến cuối cùng là Bắc Kinh.

Khi xuống máy bay thì đã là 4 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh.

Có rất nhiều người cầm biển hiệu ở sân bay chờ người đến, mặc dù Trương Kim An đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng vẫn bị một người tinh mắt nhận ra, kêu lên: "!! Là Trương Tẫn An!!"

Điều này khiến những người chuẩn bị đi sau khi đón người kia dừng lại quay đầu lại, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thậm chí có người còn bắt đầu đi theo Trương Tẫn An. Lúc đầu chỉ có vài người, sau đó đã có hơn mười người vây quanh anh ta, bất kể là cùng đi một tuyến đường với anh ta, đều đi theo anh ta.

Lý Cường vội vàng dùng tay chặn Trương Tẫn An lại, nói với mọi người xung quanh: "Đừng đến quá gần, đi cẩn thận, cẩn thận đừng đụng phải người khác."

"Ôi trời ơi! Thật sự là Trương Tẫn An!!"

"Anh trai đẹp trai quá!!"

"Anh ơi, hôm nay chúng ta sẽ đấu với ai?"

Trương Tẫn An từng công khai tuyên bố không thích bị đón ở sân bay, trực tiếp kiện người bán thông tin chuyến bay. Kết quả là mỗi lần Trương Tẫn An ra sân bay, số người vây quanh anh đều ở trong phạm vi có thể chấp nhận được. Thật sự là duyên phận khi fan hâm mộ gặp được anh, nên tất nhiên sẽ phấn khích hơn. Trương Tẫn An không ngăn cản mà chỉ yêu cầu họ hạ giọng.

"Trời ơi! Đại ca còn sống sao?!"

"Phụt," Trương Tẫn An nghe đến câu cuối không nhịn được bật cười, quay sang cô gái đó hỏi: "Sao? Trước giờ tôi chết rồi hay sao?"

Những người xung quanh đều phá lên cười.

"Ha ha ha ha, cảnh cáo trục xuất khỏi hội nhóm!"

"Chị em ơi, tự rút lui đi!"

Cô gái kia sợ bị quay phim nên lấy tay che miệng: "Anh đại em xin lỗi, anh là tiên nhân, là thần tiên!"

Một cô gái bên cạnh hỏi: "Đại ca đi đâu vậy?"

"Toronto," Trương Tẫn An thành thật trả lời.

"À! Đi quay phim mới à?"

Trương Tẫn An lắc đầu: "Không phải, đợi sau này mọi người sẽ biết."

Mọi người đồng thanh "Ồ——" dài giọng.

Một cô gái đeo bờm tóc lớn tiếng hỏi: "Anh ơi, anh biết mình lại lên top tìm kiếm chưa?"

Trương Tẫn An còn chưa kịp trả lời, đã có ai đó hét lên: "Ha, ai dám so tốc độ lướt net với đại ca?

"Tôi!" Một người hô lên.

Trương Tẫn An hướng về phía đó chắp tay: "Vậy thì tốc độ tay của bạn khá nhanh đấy."

Khiến mọi người cười ồ lên, Lý Cường cũng không nhịn được bật cười.

Sau đó lại tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt, họ đi đến cửa ngoài, nơi taxi lên xuống, người đứng thưa thớt, không ít ánh mắt hướng về phía Trương Tẫn An.

Trương Tẫn An phớt lờ những ánh mắt đó, dừng chân, quay lại nói với những người đi theo phía sau: "Được rồi, trễ rồi, mấy đứa nhỏ mau về nhà đi, chú ý an toàn."

"Đại ca tạm biệt..."

"Tạm biệt!"

"Tuyệt quá, không ngờ gặp được đại ca..."

...

Những người phía trước tản đi dần, chỉ còn lại mấy người đứng phía sau vẫn chưa đi, thì thầm bàn tán xong đẩy một cô gái tóc hai đuôi ra.

Cô gái trông chỉ mười ba mười bốn tuổi, mặt đỏ bừng, bị đẩy ra đối diện với Trương Tẫn An, lập tức quay người đi về, nhưng mấy người có vẻ là người nhà lại cười đẩy cô ra.

Cuối cùng cô gái không còn cách nào, đành mím môi, ngượng ngùng đi về phía Trương Tẫn An.

Tất cả đều bị Trương Tẫn An nhìn thấy.

Trương Tẫn An không nhúc nhích, đứng nguyên chỗ đợi cô đi tới.

Cô gái ôm một cuốn sổ, cẩn thận dùng giọng non nớt nói: "Anh đại, em có thể xin chữ ký không?! Em thật sự rất thích anh, em, em, phim trước của anh em đều đi xem hết, phim truyền hình cũng đuổi theo, em, em sau này muốn thi vào học viện điện ảnh, tương lai làm đạo diễn, viết kịch bản cho anh..."

Nhìn thấy giọng cô gái càng lúc càng nghẹn ngào, tay run rẩy, sắp khóc, Trương Tẫn An cười nhận lấy cuốn sổ.

Vẫn là một cuốn nhật ký, trên bìa ghi "Lớp 8 Tiết Hiểu Huệ".

Trương Tẫn An mở trang cuối, viết tên mình lên dòng kẻ.

"Khóc cái gì chứ, tôi có ăn thịt em đâu. Công ty quy định không được ký lên giấy trắng, nhưng gặp ngẫu nhiên làm sao chuẩn bị trước, nên tôi viết lên dòng kẻ, em đừng ngại nếu nét chữ mờ," Trương Tẫn An gập cuốn sổ lại đưa cho cô, lại xoa đầu cô, "Cảm ơn lòng can đảm và sự yêu thích của em, tôi sẽ đợi ngày gặp lại em trên màn ảnh."

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me