Dm Ongoing Toi Livestream Cham Soc Thu Con Tai Tinh Te
4/5/2025 - Ngày đăng tải: 18/5/2025Số chữ: ~ 4800 từ Chuyển ngữ: MinnThorLời của Thỏ: Ủa tui dịch chương này hồi nào h mới biết luôn =))___________minnthor____________"Quý khách đã đủ điều kiện để tham gia rút thăm trúng thưởng."Sau bữa ăn, một chú robot nhỏ bước tới, nghiêm túc thông báo như vậy. Thật ra, Cố Dữ Miên đâu có tốn đồng nào, chỉ là chương trình được thiết kế như vậy thôi.【Yên Ba Giang Nam: Còn có cả rút thăm nữa à? Bất ngờ ghê, đến lúc kiểm tra huyết thống rồi đây, hehe~】Dù là lúc nào, chỉ cần liên quan đến rút thăm hay quay thưởng là lại khiến người ta hào hứng.Bữa ăn này vốn đã vừa ngon vừa rẻ, không khí lại dễ chịu, đến cuối còn được rút thăm nữa thì đúng là niềm vui bất ngờ.Cáo nhỏ và gấu trúc con có vẻ chẳng mấy hứng thú với việc rút thăm, trông khá mơ hồ, còn tiểu báo tuyết thì móng vuốt cào cào, rõ ràng là rất phấn khích."Đoàn Đoàn, lại đây rút thăm nào," Cố Dữ Miên bế tiểu báo tuyết lên, nắm lấy móng vuốt mềm mại của nó, giúp nó nhấn nút trên màn hình, "Giải đặc biệt hình như là mẫu quang não mới nhất đấy."Ngoài ra còn đủ thứ giải thưởng đủ kiểu như cháo do ông chủ nấu, nước rửa tay, sữa tắm, tiểu thuyết ăn khách... Vì đây vốn chỉ là hoạt động tạo bất ngờ nên quy tắc và quà tặng cũng được đặt khá tùy hứng, không theo một quy luật nào cả.Thứ mà tiểu báo tuyết muốn là những món quà liên quan đến ông chủ.Chẳng bao lâu, kết quả hiện ra."Chúc mừng quý khách đã trúng một gói khăn giấy."Tiểu báo tuyết: "......"Khán giả: "......""Do xác suất thôi mà, có muốn thử lại không?" Cố Dữ Miên an ủi nó, ỷ vào việc mình là ông chủ nên muốn làm gì cũng được.Lần hai vẫn là... khăn giấy. Hôm đó, tiểu báo tuyết đã rút được tổng cộng tám gói khăn giấy, còn tiểu Viên Viên và cáo nhỏ thì trúng được kha khá món quà có ý nghĩa.Tiểu báo tuyết có chút không thể tin nổi, nằm bẹp trong lòng Cố Dữ Miên, khẽ vung móng vuốt nhỏ, mặt ủ mày chau, trông rất không vui.Lần rút cuối cùng, Cố Dữ Miên trực tiếp che luôn màn hình hiện kết quả."Được rồi," Cố Dữ Miên nhấc bổng tiểu báo tuyết lên bằng cách đỡ dưới nách, ánh mắt nâu nhạt ánh lên nét cười ấm áp. Cậu ngắm nhìn tiểu báo tuyết một lúc, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:"Chúc mừng bé Cố Tuyết Đoàn, đã trúng được một ông chủ. Hãy lựa chọn: A – theo anh về nhà, B – được anh đưa về nhà."Tiểu báo tuyết khựng lại một chút, sau đó quay mặt đi đầy lúng túng, chóp tai dần đỏ lên.Khán giả thì sửng sốt.【Người dùng 1658: Mẹ ơi, streamer kì quá à, tim tôi đập thình thịch, không chịu nổi nữa rồi!!!!!!】【Mút trang điểm: Tôi chọn AAAAA, ghen quá đi mất, hôm nay tôi chính là bé chanh Đoàn Đoàn.】【Mèo trà xanh: Bao giờ rút thăm mới thật sự trúng được ông chủ vậy? Tôi có đập tiền tới sạt nghiệp cũng muốn quay ra được ông chủ hu hu hu】Số lượng người xem đã vượt qua một trăm triệu.Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt—chỉ là ăn uống, trò chuyện, trong một buổi trưa mùa thu, gió núi nhẹ thổi, bầu trời trong xanh không gợn mây, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm trưa.Nhìn Cố Dữ Miên tương tác với các bé, cảm giác như trở thành một phần của gia đình ấy... luôn mang đến một sự thỏa mãn và an toàn, chẳng biết từ khi nào đã trào dâng trong lòng.Giống như đang hít một hơi thật sâu giữa nơi chứa đầy "hạnh phúc nguyên chất", để sự dễ chịu và ấm áp thấm vào từng tế bào phổi.Lúc này, phòng livestream một lần nữa leo lên vị trí top 1 bảng xếp hạng nhiệt độtheo thời gian thực trên trang chủ!Cố Dữ Miên mỉm cười, lại ôm cáo nhỏ và gấu trúc con hôn nhẹ một cái, rồi nói:
"Vậy chắc cũng đến lúc về nhà rồi."Cuối cùng, ba bé con đều để lại dấu móng của mình trên bức tường chữ ký. Ở đây có chuẩn bị sẵn sơn đặc biệt dành cho khách ở dạng thú, dễ in dấu lại dễ rửa sạch.Cáo nhỏ thì rất cẩn thận, canh đúng vị trí rồi mới in móng ở một góc. Gấu trúc con thì cảm thấy thú vị, cứ thế in lung tung nhiều lần một cách ngây ngô. Tiểu báo tuyết cũng để lại một dấu."Vậy thì buổi livestream trưa nay xin kết thúc tại đây, tạm biệt mọi người."Cố Dữ Miên nhìn thời gian cũng vừa vặn, rồi giữa tiếng níu kéo không nỡ của khán giả, cậu nhẹ nhàng tắt livestream.Dù sao thì nhà họ có nguyên tắc, trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất, ngủ là quan trọng nhì. Bây giờ ăn no uống đủ rồi, tiểu Viên Viên và Cáo nhỏ đều đã ngáp ngắn ngáp dài, Cố Dữ Miên phải đưa các bé về ngủ trưa.Chiều hôm đó, lượng khách của nhà hàng Elbet tăng gấp đôi so với thời kỳ đông khách nhất trước đây.—Hiệu quả quảng bá chỉ bằng một buổi livestream của Cố Dữ Miên thậm chí còn mạnh hơn tất cả các chiến dịch quảng cáo, PR, bài viết truyền thông cộng lại, điều này thực sự rất đáng sợ.Và không chỉ đơn thuần là hiệu ứng từ fan, đợt bùng nổ lượng khách lần này là sự chuyển hóa thực sự từ người qua đường thành khách hàng của nhà hàng. Dĩ nhiên, điều này cũng phần nào nhờ vào chất lượng xuất sắc sẵn có của nhà hàng, nhưng công lao của Cố Dữ Miên là điều không thể phủ nhận.Thông thường, để một streamer mới nổi bắt đầu mang lại giá trị thương mại, ít nhất cần hơn nửa năm ổn định. Thế nhưng Cố Dữ Miên lại một lần nữa phá vỡ quy luật bất thành văn đó.Điều này khiến các nhà đầu tư không thể không bắt đầu đánh giá lại giá trị thương mại của streamer tân binh mà trước đây hầu như chẳng ai để mắt tới này.Chiều hôm đó, Thượng Thành khu.Nhà thiết kế hoàng thất Tô An đang ngủ trưa thì bị một cuộc gọi đánh thức khỏi giấc mơ. Anh lết dép, ngáp dài ngáp ngắn, nhưng vừa mở quang não thì lập tức tỉnh táo hẳn—cuộc gọi đến từ thư ký riêng của bệ hạ."Alô, xin chào ngài, tôi là Tô An." Tô An nâng quang não lên một cách cẩn trọng.Thư ký thật ra là người khá dễ chịu, kiểu tính cách được rèn giũa qua bao nhiêu năm làm việc bên cạnh bệ hạ. Nhưng hễ nghe đến "thư ký của bệ hạ", người ta lại không thể không nghiêm túc lên một chút.Gia đình Tô An vốn là dòng dõi thợ may lâu đời. Trong toàn bộ tinh hệ, những nhà thiết kế nổi danh hầu như đều từng đến nhà họ Tô học nghề, và từ bao đời nay, nhà họ Tô chỉ phục vụ cho hoàng thất. Từ khi vị Hoàng đế hiện tại lên ngôi đến nay đã hai mươi năm, thì cũng là hai mươi năm nhàn nhã nhất của nhà họ Tô.Vì bệ hạ gần như luôn mặc quân phục trong mọi dịp trọng đại, hiếm khi mặc âu phục hay lễ phục. Có lẽ vì âu phục khiến người ngài liên tưởng đến đám lão già trong nội các—những "quái vật đội lốt người" đó... Dù sao thì, Tô An cũng đã rất lâu rồi không nhận được đơn đặt hàng nào. Lần gần đây nhất là thiết kế hai bộ áo tắm để mặc ở suối nước nóng.Thư ký nói:
"Cậu Tô, bệ hạ cần mười bộ âu phục."Tô An sững người: "Mười bộ??!""Đúng vậy," thư ký dừng một chút, rồi gửi một bức ảnh đến quang não của Tô An, "phối cùng chiếc cà vạt này. Phải hoàn thành trước sinh nhật của bệ hạ."Chiếc cà vạt ấy thậm chí hiện giờ còn chưa đến tay bệ hạ, nó đang nằm trong một ngăn tủ nhỏ ở nhà họ Cố, phải đến đúng ngày sinh nhật mới được trao.Chỉ vì một chiếc cà vạt mà thiết kế hẳn mười bộ âu phục, chuyện này đã đủ kỳ lạ rồi. Càng kỳ lạ hơn nữa—người đặt hàng lại chính là bệ hạ, người vốn ghét âu phục đến mức trong tất cả các nghi lễ quan trọng cũng không chịu mặc!Ngay cả lễ đăng cơ hay buổi lễ khải hoàn, ngài cũng vẫn chỉ mặc quân phục.Tô An bắt đầu quan sát kỹ chiếc cà vạt.Quang não trình chiếu hình ảnh giả lập của chiếc cà vạt lơ lửng giữa không trung. Tô An nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy khó hiểu.Màu lam sương, có vẻ là của một thương hiệu cao cấp nào đó, từ hoạ tiết carô đến chất liệu đều rất rất bình thường, miễn cưỡng mới có thể gọi là đẹp. Nếu nhà thiết kế biết rằng chiếc cà vạt mình làm ra lại được bệ hạ yêu thích đến thế, chắc sẽ xúc động đến ngất xỉu mất."Thưa ngài," Tô An không nhịn được lên tiếng, "Tôi không có ý xâm phạm đời tư của bệ hạ, chỉ là để xác định ý tưởng thiết kế... chiếc cà vạt này, vì sao lại được bệ hạ để mắt đến vậy ạ?"Thư ký im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói một cách rất kín đáo và uyển chuyển:
"Vì người đã chọn chiếc cà vạt ấy."——"Hôn lễ trong tương lai của bệ hạ, rất có thể sẽ chọn chính chiếc cà vạt này, vì nó mang ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt."...Hôn lễ.Tô An bất giác ngồi thẳng người, nghiêm túc hẳn lên.Trong khi đó, Cố Dữ Miên và các bé con đã có một giấc ngủ trưa thật ngon, kéo dài đến tận năm giờ chiều, trời đã ngả dần về hoàng hôn.Họ trải chiếu ra khu phòng kính ngập nắng, không bật hệ thống điều hòa nhiệt độ mà để gió trời thổi nhẹ vào, tận hưởng ánh nắng đầu thu trong lành và dễ chịu.Gấu trúc con nằm ngửa phơi cái bụng tròn vo, tay chân duỗi ra tứ phía mà ngủ say sưa, cáo nhỏ thì ôm đuôi cuộn tròn lại như một cục bông, rúc trong lòng Cố Dữ Miên. Còn tiểu báo tuyết thì nằm vùi trong hõm vai của Cố Dữ Miên, cái đầu lông xù tựa vào cằm cậu, trong lúc ngủ mơ cái đuôi dài còn cố gắng đẩy cáo nhỏ ra xa.Cố Dữ Miên: "......"Cậu thở dài, nhẹ nhàng gạt cái đuôi của tiểu báo tuyết ra, rồi lại ôm cáo nhỏ dịch qua một chút, để nó nằm sát bên tiểu Viên Viên.Cố Dữ Miên đã tỉnh, nhưng ba bé con vẫn còn say giấc. Cậu cẩn thận đứng dậy, cố gắng không làm ba đứa thức giấc, rồi rón rén ra khỏi nhà.Dù mua sắm trên mạng tinh võng giờ đã cực kỳ tiện lợi, nhưng vì mỗi ngày đều phải đưa đón tiểu báo tuyết đi học, Cố Dữ Miên vẫn giữ thói quen ra ngoài mua đồ một chuyến. Thịt đều là thịt tổng hợp nên không có chuyện tươi hay không, nhưng rau củ quả thì đúng là đi mua trực tiếp sẽ tươi ngon hơn nhiều.Khi ra khỏi nhà, Cố Dữ Miên thấy nhà hàng xóm đang sửa sang lại. Ngôi nhà đó để trống đã lâu rồi, giờ đang sửa? Cho thuê lại rồi sao?Việc sửa chữa thông thường đều do robot đảm nhiệm, Cố Dữ Miên nhìn vài phút rồi cũng rời đi. Lúc đang chọn rau, cậu nghe các dì các cô tám chuyện bên quầy hàng — hình như sắp có một nhà văn lớn chuyển đến khu này."Nhà văn lớn?"Cố Dữ Miên nghĩ một lúc mới chợt nhận ra, từ sau khi chuyển đến đây, cậu cứ mải bận rộn đủ thứ chuyện, hầu như không còn thời gian đọc sách, lượng kiến thức tiếp thu mới cũng ngày một thiếu hụt.Sắp tới nếu có thời gian rảnh, có lẽ cậu nên đọc lại sách, hoặc vài cuốn tiểu thuyết. Chuyện này chỉ thoáng lướt qua trong lòng cậu, để lại một dấu vết rất mờ nhạt rồi cũng trôi qua.Mùa thu này, cuộc sống của họ cứ đều đặn, bình yên, không có chuyện gì lớn xảy ra, dần dần mang lại cảm giác mọi thứ đang đi vào quỹ đạo.Và Cố Dữ Miên rất thích cảm giác đó."Đoàn Đoàn." Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy tiểu báo tuyết tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở ngay cửa chờ cậu về. Bé con nhìn cậu với ánh mắt có phần trách móc, như đang hỏi, sao anh lại ra ngoài mà không nói tiếng nào?Cố Dữ Miên lập tức bế "tiểu tổ tông" lên, đặt lên vai mình. Quay lại nhìn vào trong thì thấy cáo nhỏ và gấu trúc con cũng đã tỉnh. Gấu trúc con đang dùng móng cào mắt dụi dụi, cáo nhỏ thì ngơ ngác nhìn quanh, cẩn thận và ngượng ngùng kêu khe khẽ mấy tiếng, có vẻ đang tìm Cố Dữ Miên.Chiều thu được nhuộm một màu vàng đỏ ấm áp, thời tiết bắt đầu hơi se se lạnh.Cố Dữ Miên ngồi xếp bằng, ôm cả ba cục bông nhỏ vào lòng, đột nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn đầy. Thật ra trước đây cũng đã rất hạnh phúc, chỉ là khoảnh khắc này... đặc biệt hơn một chút."Chiều nay tụi em muốn ăn gì? Ăn luôn bây giờ hay đợi một chút? Hay là đợi một chút đi nhé?"Mới ngủ dậy nên cả ba cũng chưa đói, mà buổi trưa ăn hơi muộn, giờ chưa đến lúc thèm ăn.Gấu trúc con ngồi một lát rồi lại muốn gục xuống ngủ tiếp, giơ móng ra như thể đồng ý với đề xuất. Trong nhà tất nhiên đã chuẩn bị đủ đồ chơi và khung leo, Cố Dữ Miên nhìn hai bé gấu trúc và cáo nhỏ nhanh chóng ngồi chơi với nhau trên đệm.Thật ra mấy trò như đẩy bóng, ném bóng, người chơi nhiệt tình nhất vẫn luôn là gấu trúc con, nhưng cáo nhỏ luôn sẵn lòng chơi cùng. Còn tiểu báo tuyết thì lúc nào cũng không hứng thú với mấy trò đó, chỉ nằm ườn ra xem hoặc quấn lấy Cố Dữ Miên.Dù đã nói là một lúc nữa mới ăn tối, nhưng vẫn cần bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.Bữa tối vào giai đoạn giao mùa từ hè sang thu không nên ăn món quá nặng vị, món Quảng Đông là lựa chọn lý tưởng. Cố Dữ Miên dự định sẽ nấu một nồi cháo bằng nồi đất, kèm theo ít chả giò và sườn hấp khoai môn sốt đậu (1). Món chính là một đĩa tôm hấp trứng kiểu Phù Dung (2).(1)
"Vậy chắc cũng đến lúc về nhà rồi."Cuối cùng, ba bé con đều để lại dấu móng của mình trên bức tường chữ ký. Ở đây có chuẩn bị sẵn sơn đặc biệt dành cho khách ở dạng thú, dễ in dấu lại dễ rửa sạch.Cáo nhỏ thì rất cẩn thận, canh đúng vị trí rồi mới in móng ở một góc. Gấu trúc con thì cảm thấy thú vị, cứ thế in lung tung nhiều lần một cách ngây ngô. Tiểu báo tuyết cũng để lại một dấu."Vậy thì buổi livestream trưa nay xin kết thúc tại đây, tạm biệt mọi người."Cố Dữ Miên nhìn thời gian cũng vừa vặn, rồi giữa tiếng níu kéo không nỡ của khán giả, cậu nhẹ nhàng tắt livestream.Dù sao thì nhà họ có nguyên tắc, trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất, ngủ là quan trọng nhì. Bây giờ ăn no uống đủ rồi, tiểu Viên Viên và Cáo nhỏ đều đã ngáp ngắn ngáp dài, Cố Dữ Miên phải đưa các bé về ngủ trưa.Chiều hôm đó, lượng khách của nhà hàng Elbet tăng gấp đôi so với thời kỳ đông khách nhất trước đây.—Hiệu quả quảng bá chỉ bằng một buổi livestream của Cố Dữ Miên thậm chí còn mạnh hơn tất cả các chiến dịch quảng cáo, PR, bài viết truyền thông cộng lại, điều này thực sự rất đáng sợ.Và không chỉ đơn thuần là hiệu ứng từ fan, đợt bùng nổ lượng khách lần này là sự chuyển hóa thực sự từ người qua đường thành khách hàng của nhà hàng. Dĩ nhiên, điều này cũng phần nào nhờ vào chất lượng xuất sắc sẵn có của nhà hàng, nhưng công lao của Cố Dữ Miên là điều không thể phủ nhận.Thông thường, để một streamer mới nổi bắt đầu mang lại giá trị thương mại, ít nhất cần hơn nửa năm ổn định. Thế nhưng Cố Dữ Miên lại một lần nữa phá vỡ quy luật bất thành văn đó.Điều này khiến các nhà đầu tư không thể không bắt đầu đánh giá lại giá trị thương mại của streamer tân binh mà trước đây hầu như chẳng ai để mắt tới này.Chiều hôm đó, Thượng Thành khu.Nhà thiết kế hoàng thất Tô An đang ngủ trưa thì bị một cuộc gọi đánh thức khỏi giấc mơ. Anh lết dép, ngáp dài ngáp ngắn, nhưng vừa mở quang não thì lập tức tỉnh táo hẳn—cuộc gọi đến từ thư ký riêng của bệ hạ."Alô, xin chào ngài, tôi là Tô An." Tô An nâng quang não lên một cách cẩn trọng.Thư ký thật ra là người khá dễ chịu, kiểu tính cách được rèn giũa qua bao nhiêu năm làm việc bên cạnh bệ hạ. Nhưng hễ nghe đến "thư ký của bệ hạ", người ta lại không thể không nghiêm túc lên một chút.Gia đình Tô An vốn là dòng dõi thợ may lâu đời. Trong toàn bộ tinh hệ, những nhà thiết kế nổi danh hầu như đều từng đến nhà họ Tô học nghề, và từ bao đời nay, nhà họ Tô chỉ phục vụ cho hoàng thất. Từ khi vị Hoàng đế hiện tại lên ngôi đến nay đã hai mươi năm, thì cũng là hai mươi năm nhàn nhã nhất của nhà họ Tô.Vì bệ hạ gần như luôn mặc quân phục trong mọi dịp trọng đại, hiếm khi mặc âu phục hay lễ phục. Có lẽ vì âu phục khiến người ngài liên tưởng đến đám lão già trong nội các—những "quái vật đội lốt người" đó... Dù sao thì, Tô An cũng đã rất lâu rồi không nhận được đơn đặt hàng nào. Lần gần đây nhất là thiết kế hai bộ áo tắm để mặc ở suối nước nóng.Thư ký nói:
"Cậu Tô, bệ hạ cần mười bộ âu phục."Tô An sững người: "Mười bộ??!""Đúng vậy," thư ký dừng một chút, rồi gửi một bức ảnh đến quang não của Tô An, "phối cùng chiếc cà vạt này. Phải hoàn thành trước sinh nhật của bệ hạ."Chiếc cà vạt ấy thậm chí hiện giờ còn chưa đến tay bệ hạ, nó đang nằm trong một ngăn tủ nhỏ ở nhà họ Cố, phải đến đúng ngày sinh nhật mới được trao.Chỉ vì một chiếc cà vạt mà thiết kế hẳn mười bộ âu phục, chuyện này đã đủ kỳ lạ rồi. Càng kỳ lạ hơn nữa—người đặt hàng lại chính là bệ hạ, người vốn ghét âu phục đến mức trong tất cả các nghi lễ quan trọng cũng không chịu mặc!Ngay cả lễ đăng cơ hay buổi lễ khải hoàn, ngài cũng vẫn chỉ mặc quân phục.Tô An bắt đầu quan sát kỹ chiếc cà vạt.Quang não trình chiếu hình ảnh giả lập của chiếc cà vạt lơ lửng giữa không trung. Tô An nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy khó hiểu.Màu lam sương, có vẻ là của một thương hiệu cao cấp nào đó, từ hoạ tiết carô đến chất liệu đều rất rất bình thường, miễn cưỡng mới có thể gọi là đẹp. Nếu nhà thiết kế biết rằng chiếc cà vạt mình làm ra lại được bệ hạ yêu thích đến thế, chắc sẽ xúc động đến ngất xỉu mất."Thưa ngài," Tô An không nhịn được lên tiếng, "Tôi không có ý xâm phạm đời tư của bệ hạ, chỉ là để xác định ý tưởng thiết kế... chiếc cà vạt này, vì sao lại được bệ hạ để mắt đến vậy ạ?"Thư ký im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói một cách rất kín đáo và uyển chuyển:
"Vì người đã chọn chiếc cà vạt ấy."——"Hôn lễ trong tương lai của bệ hạ, rất có thể sẽ chọn chính chiếc cà vạt này, vì nó mang ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt."...Hôn lễ.Tô An bất giác ngồi thẳng người, nghiêm túc hẳn lên.Trong khi đó, Cố Dữ Miên và các bé con đã có một giấc ngủ trưa thật ngon, kéo dài đến tận năm giờ chiều, trời đã ngả dần về hoàng hôn.Họ trải chiếu ra khu phòng kính ngập nắng, không bật hệ thống điều hòa nhiệt độ mà để gió trời thổi nhẹ vào, tận hưởng ánh nắng đầu thu trong lành và dễ chịu.Gấu trúc con nằm ngửa phơi cái bụng tròn vo, tay chân duỗi ra tứ phía mà ngủ say sưa, cáo nhỏ thì ôm đuôi cuộn tròn lại như một cục bông, rúc trong lòng Cố Dữ Miên. Còn tiểu báo tuyết thì nằm vùi trong hõm vai của Cố Dữ Miên, cái đầu lông xù tựa vào cằm cậu, trong lúc ngủ mơ cái đuôi dài còn cố gắng đẩy cáo nhỏ ra xa.Cố Dữ Miên: "......"Cậu thở dài, nhẹ nhàng gạt cái đuôi của tiểu báo tuyết ra, rồi lại ôm cáo nhỏ dịch qua một chút, để nó nằm sát bên tiểu Viên Viên.Cố Dữ Miên đã tỉnh, nhưng ba bé con vẫn còn say giấc. Cậu cẩn thận đứng dậy, cố gắng không làm ba đứa thức giấc, rồi rón rén ra khỏi nhà.Dù mua sắm trên mạng tinh võng giờ đã cực kỳ tiện lợi, nhưng vì mỗi ngày đều phải đưa đón tiểu báo tuyết đi học, Cố Dữ Miên vẫn giữ thói quen ra ngoài mua đồ một chuyến. Thịt đều là thịt tổng hợp nên không có chuyện tươi hay không, nhưng rau củ quả thì đúng là đi mua trực tiếp sẽ tươi ngon hơn nhiều.Khi ra khỏi nhà, Cố Dữ Miên thấy nhà hàng xóm đang sửa sang lại. Ngôi nhà đó để trống đã lâu rồi, giờ đang sửa? Cho thuê lại rồi sao?Việc sửa chữa thông thường đều do robot đảm nhiệm, Cố Dữ Miên nhìn vài phút rồi cũng rời đi. Lúc đang chọn rau, cậu nghe các dì các cô tám chuyện bên quầy hàng — hình như sắp có một nhà văn lớn chuyển đến khu này."Nhà văn lớn?"Cố Dữ Miên nghĩ một lúc mới chợt nhận ra, từ sau khi chuyển đến đây, cậu cứ mải bận rộn đủ thứ chuyện, hầu như không còn thời gian đọc sách, lượng kiến thức tiếp thu mới cũng ngày một thiếu hụt.Sắp tới nếu có thời gian rảnh, có lẽ cậu nên đọc lại sách, hoặc vài cuốn tiểu thuyết. Chuyện này chỉ thoáng lướt qua trong lòng cậu, để lại một dấu vết rất mờ nhạt rồi cũng trôi qua.Mùa thu này, cuộc sống của họ cứ đều đặn, bình yên, không có chuyện gì lớn xảy ra, dần dần mang lại cảm giác mọi thứ đang đi vào quỹ đạo.Và Cố Dữ Miên rất thích cảm giác đó."Đoàn Đoàn." Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy tiểu báo tuyết tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở ngay cửa chờ cậu về. Bé con nhìn cậu với ánh mắt có phần trách móc, như đang hỏi, sao anh lại ra ngoài mà không nói tiếng nào?Cố Dữ Miên lập tức bế "tiểu tổ tông" lên, đặt lên vai mình. Quay lại nhìn vào trong thì thấy cáo nhỏ và gấu trúc con cũng đã tỉnh. Gấu trúc con đang dùng móng cào mắt dụi dụi, cáo nhỏ thì ngơ ngác nhìn quanh, cẩn thận và ngượng ngùng kêu khe khẽ mấy tiếng, có vẻ đang tìm Cố Dữ Miên.Chiều thu được nhuộm một màu vàng đỏ ấm áp, thời tiết bắt đầu hơi se se lạnh.Cố Dữ Miên ngồi xếp bằng, ôm cả ba cục bông nhỏ vào lòng, đột nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn đầy. Thật ra trước đây cũng đã rất hạnh phúc, chỉ là khoảnh khắc này... đặc biệt hơn một chút."Chiều nay tụi em muốn ăn gì? Ăn luôn bây giờ hay đợi một chút? Hay là đợi một chút đi nhé?"Mới ngủ dậy nên cả ba cũng chưa đói, mà buổi trưa ăn hơi muộn, giờ chưa đến lúc thèm ăn.Gấu trúc con ngồi một lát rồi lại muốn gục xuống ngủ tiếp, giơ móng ra như thể đồng ý với đề xuất. Trong nhà tất nhiên đã chuẩn bị đủ đồ chơi và khung leo, Cố Dữ Miên nhìn hai bé gấu trúc và cáo nhỏ nhanh chóng ngồi chơi với nhau trên đệm.Thật ra mấy trò như đẩy bóng, ném bóng, người chơi nhiệt tình nhất vẫn luôn là gấu trúc con, nhưng cáo nhỏ luôn sẵn lòng chơi cùng. Còn tiểu báo tuyết thì lúc nào cũng không hứng thú với mấy trò đó, chỉ nằm ườn ra xem hoặc quấn lấy Cố Dữ Miên.Dù đã nói là một lúc nữa mới ăn tối, nhưng vẫn cần bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.Bữa tối vào giai đoạn giao mùa từ hè sang thu không nên ăn món quá nặng vị, món Quảng Đông là lựa chọn lý tưởng. Cố Dữ Miên dự định sẽ nấu một nồi cháo bằng nồi đất, kèm theo ít chả giò và sườn hấp khoai môn sốt đậu (1). Món chính là một đĩa tôm hấp trứng kiểu Phù Dung (2).(1)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me