[ĐM] Sau khi bị đánh dấu, Alpha siêu khó dỗ - Địch Dữ.
Chương 56.
Sau nụ hôn, hai người cùng buông lỏng tay ra nhìn về hai phía khác nhau mà lâm vào trầm mặc, thật lâu sau không nói lời nào.Giang Vân Biên cảm thấy Chu Điệt thật sự là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mình đã dỗ rồi, hôn cũng hôn rồi, thế mà bây giờ hắn lại không nói lời nào, còn muốn yên lặng bao lâu nữa!"Khụ, sao lại không nói câu nào!" Giang Vân Biên không nhịn được, cảm xúc trên môi còn chưa biến mất hoàn toàn, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, nhưng bây giờ cậu không muốn thừa nhận là mình xấu hổ, đành phải đẩy nồi qua cho Chu Điệt.Nhưng người vừa rồi khống chế được lực độ vừa phải giam giữ cậu lại không nói chuyện, Giang Vân Biên thấy hơi kỳ quái bèn gom hết dũng khí quay sang nhìn xem, mới phát hiện gương mặt và đuôi mắt Chu Điệt đều ửng hồng.... Meo meo nhà cậu cũng đang thẹn thùng.Trước giờ Giang Vân Biên đều là như thế, có người xấu hổ hơn cậu thì cậu sẽ không xấu hổ nữa, tò mò đuổi theo muốn nhìn Chu Điệt.Chu Điệt có chút không được tự nhiên, giơ tay muốn che mắt cậu, lại bị Giang Vân Biên đè lại."Đừng nhìn." Chu Điệt quay mặt đi, "Quá ngọt, để anh tiêu hóa đã."Giang Vân Biên vui vẻ: "Ôi anh là học sinh tiểu học à? Hôn một cái có phải chuyện gì lớn đâu, sao lại ngây thơ như vậy hả?"Chu Điệt thật sự không biết người này lấy đâu ra mặt mũi mà nói vậy."Ừm, xem ra em rất có kinh nghiệm, phân tích quá trình suy nghĩ của em một chút đi? Để anh quan sát học hỏi một ít."Giang Vân Biên bị nghẹn lại, giả vờ không nổi nữa, nhìn người trước mặt bất giác bĩu môi, nghĩ đến đôi môi này vừa mới bị cậu chạm qua, tim Giang Vân Biên liền tăng tốc."Thì, thì chạm môi vào một cái, có suy nghĩ gì đâu chứ... Nước chanh anh không uống nữa thì em uống đây, khát muốn chết rồi."Nói xong cầm ly nước chanh lên muốn đi, Chu Điệt bèn nắm lấy tay cậu: "Mặc áo khoác vào."Giang Vân Biên vừa cằn nhằn phiền phức vừa nghe lời đưa tay vào áo khoác.Mặc xong rồi cầm ly nước chanh đi hai bước, phát hiện Chu Điệt không đi theo lại quay trở về: "Sao vậy, em đã đi chậm lắm rồi đấy, đi thôi."Chu Điệt nhìn cậu duỗi tay lại đây, nhẹ nhàng nắm lấy, dùng lòng bàn tay xoa xoa: "Chờ một chút, hình như anh có hơi nghiện rồi, đang hồi phục tâm tình."Giang Vân Biên: "... Mau đi nhanh lên!"Cao Tử Ninh dẫn theo một đám người chơi vài hạng mục, từ máng trượt kính đến chèo bè phao phiêu lưu, chơi điên cuồng một hồi mới phát hiện quên mất Chu Điệt và Giang Vân Biên.• máng trượt kính:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me