TruyenFull.Me

Dm Su Ton Den Tu Vien Tam Than

Edit by meomeocute

Đám đông vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng Thời Cố bỗng nhiên không còn cảm thấy thích thú nữa.

Thậm chí hắn còn thấy những người đi theo cặp, hạnh phúc viên mãn kia trông thật chói mắt.

Cảm xúc này khiến hắn thấy xa lạ. Hắn không vui.

"Công tử."

Vai bỗng bị ai đó vỗ một cái, Thời Cố giật mình quay phắt lại.

"Ây da da, công tử đây làm sao thế, trông dữ dằn quá." Người đến khoa trương vỗ ngực, từ đầu đến chân toát ra hai chữ: lố bịch.

Dữ?

Thời Cố giật mình, chợt hoàn hồn.

"Ngươi có việc gì?"

Hắn cúi đầu, khẽ giọng hỏi.

Chỉ trong chớp mắt, Thời Cố đã khôi phục dáng vẻ thường ngày. Nếu có cuộc thi biến sắc mặt, chắc hắn cũng giành giải quán quân mất.

Người trước mặt rất gầy, có vẻ vẫn còn là thiếu niên, nhưng ăn mặc lại vô cùng táo bạo, hai chân để trần lộ hẳn ra ngoài, không chỉ trét một lớp phấn trắng dày cộp mà trên người còn tỏa ra mùi hương rẻ tiền nồng nặc, khiến Thời Cố cau mày thật sâu.

Nghe Thời Cố hỏi, thiếu niên cong môi cười duyên, như ảo thuật lấy ra một xiên kẹo hồ lô: "Này, cho ngươi đấy."

Thời Cố: "..."

Hôm nay là ngày gì vậy, sao ai cũng muốn cho hắn kẹo hồ lô?

"Ây da, cầm đi mà!"

Thấy Thời Cố không nhận, thiếu niên vỗ mạnh lên vai hắn: "Vừa nãy ta nghe hết những gì ngươi nói với ông Lý rồi, chẳng qua là cha mẹ chết thôi mà! Đâu phải chuyện gì to tát!"

"..."

"Ngươi có biểu cảm gì thế? Thật đấy! Biết đâu với cha mẹ ngươi mà nói, chết còn đáng mừng ấy chứ."

"... Đáng mừng?"

"Đúng vậy, chết là được giải thoát mà." Thiếu niên thản nhiên nhún vai.

Thời Cố im lặng.

Thấy hắn mãi không nói gì, thiếu niên đảo mắt một vòng, lại cười nói: "Ông Lý bảo ngươi không có tiền?"

Gió mát thổi qua, đẩy tầng mây che khuất mặt trời, Thời Cố đứng dưới bóng râm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên hồi lâu không rời.

Không hiểu sao, thiếu niên bỗng cảm thấy ánh mắt đó có chút rợn người.

Nhưng ngay sau đó hắn lại gạt bỏ cảm giác này. Người trước mặt, nhìn thế nào cũng chỉ là một công tử ngoan ngoãn vô hại mà thôi, loại người này là dễ lừa nhất, chỉ cần nhìn vào số lần hắn thành công trước đây là biết.

Lén nuốt nước bọt, thiếu niên vẫn tiếp tục nói: "Ta có cách kiếm tiền này, ngươi có làm không? Làm thì đi theo ta."

Ánh mắt khiến thiếu niên bất an cuối cùng cũng biến mất. Thời Cố mở miệng, nhưng không phải để trả lời câu hỏi trước đó: "Tại sao lại là giải thoát?"

"Hả?" Thiếu niên ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng, ánh mắt đảo một vòng láu lỉnh, cười nói: "Ồ... như này đi, ngươi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao."

Thời Cố im lặng trong chốc lát rồi nói: "Dẫn đường."

Rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, hai người cuối cùng dừng chân trước một tòa kiến trúc mang phong cách cổ kính.

Từ xa, Thời Cố đã có thể cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong, tiếng cười nói vui vẻ, ca múa tưng bừng.

Nghe có vẻ là một chốn ăn chơi xa hoa.

Tòa kiến trúc này có hai lầu các, một lớn một nhỏ. Thiếu niên không đi về phía lầu các lớn mà kéo Thời Cố đến lầu các nhỏ ở bên cạnh.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng cửa ở đây lại đóng kín. Thiếu niên thành thạo gõ ba cái lên cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, lộ ra khuôn mặt ngái ngủ của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ có nước da vàng vọt, dung mạo bình thường, khóe mắt hơi xếch hơn người thường một chút, khiến bà ta trông có vẻ ngang ngược.

"Tiểu Vân? Tên nhóc ngươi không lo tiếp khách, lại chạy đi đâu nữa rồi?"

Tiểu Vân nhe răng cười, lùi ra sau một bước, để lộ Thời Cố phía sau.

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Vào đi, vào đi." Vốn dĩ còn đang bực bội, nhưng giờ phút này, người phụ nữ trung niên đã nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình kéo Thời Cố vào trong, rồi sắp xếp hắn vào một căn phòng không có ai.

Thời Cố từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cũng may người phụ nữ không để tâm, tiến lên hỏi: "Công tử, ngươi tên gì?"

Thời Cố: "Thời Cố."

"Phụt--"

Người phụ nữ trung niên còn chưa kịp nói gì, Tiểu Vân đã bật cười: "Cái tên gì vậy? Sao? Cha mẹ ngươi sinh ngươi ra là sinh ra một sự cố à?"

"Nói kiểu gì thế?" Người phụ nữ trung niên quát khẽ, sau đó quay sang an ủi Thời Cố: "Không sao, đến chỗ chúng ta rồi thì ai cũng sẽ đổi tên cả, đổi sang một cái tên may mắn, dễ nghe là được."

Thời Cố im lặng không nói.

Có lẽ sợ hắn không thoải mái, người phụ nữ trung niên lại cười bảo: "Ngươi cứ ngồi đây trước, ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi."

Nói xong, bà ta ra hiệu bằng ánh mắt, kéo Tiểu Vân cùng rời đi.

Nhưng điều bà ta không biết là, ngay khi hai người rời đi, Thời Cố liền lặng lẽ bước đến bên cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.

"Ngon thế này, ngươi kiếm từ đâu ra vậy?" Đó là giọng của người phụ nữ trung niên.

"Nhìn thấy ven đường thôi, ta vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm rồi, tùy tiện lừa gạt hai câu, thế là hắn theo ta đến đây." Giọng Tiểu Vân đầy vẻ đắc ý.

"Đáng tin không? Ta thấy dáng vẻ hắn như vậy, không giống người xuất thân từ gia đình bình thường có thể nuôi dạy ra được." Người phụ nữ vẫn còn do dự.

"Yên tâm, ta đã dò la kỹ rồi, cả nhà thằng nhóc này chết sạch cả rồi, không có vấn đề gì đâu." Nói xong, Tiểu Vân tiếp lời: "Thế nào? Hoàng tỷ? Tên này có thể tính bằng hai người không?"

"Được." Hoàng tỷ hào phóng đáp: "Tìm thêm hai đứa nữa, ngươi có thể chuộc thân rồi."

"Ôi chao! Cảm ơn! Cảm ơn Hoàng tỷ!"

"Được rồi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa..."

Phần sau, Thời Cố không còn nghe nữa.

Tùy tiện lừa gạt hai câu...

Hắn vô cảm kéo nhẹ khóe miệng.

Sau khi trò chuyện xong, chẳng mấy chốc hai người đã quay lại, nhưng lần này chỉ có thiếu niên tên Tiểu Vân trở về, Hoàng tỷ không thấy đâu.

"Này, đây là chuẩn bị cho ngươi đấy."

Tiểu Vân cười tươi, đặt một đĩa lớn đầy hoa quả và bánh ngọt trước mặt Thời Cố.

Có lẽ tâm trạng đang tốt nên hắn nói chuyện cũng nhiều hơn, lải nhải với Thời Cố đủ thứ chuyện, nhưng toàn là những thứ linh tinh không bổ ích.

"Hừ, mấy tên đàn ông khốn kiếp kia, miệng thì nói tình nói yêu, nhưng đến một danh phận cũng chẳng muốn cho ngươi, mỗi lần đến đều phải che che giấu giấu, trước tiên vào lầu các lớn bên cạnh, tối đến mới lén lút mò qua đây."

"Đoạn tụ thì sao? Đoạn tụ là thứ chúng ta có thể tự chọn chắc?!"

Tiểu Vân càng nói càng kích động, đập mạnh lên đùi mình.

"Đợi ta chuộc thân xong, ta sẽ đi buôn bán, ta thật sự chịu đủ cuộc sống thế này rồi... Ủa? Sao ngươi không ăn đi?"

Thời Cố vẫn không động đũa.

"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?" Tiểu Vân lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn Thời Cố, bỗng ngạc nhiên thốt lên, chăm chú quan sát gương mặt hắn từ trái qua phải.

"Mắt ngươi... chẳng phải lúc trước rất đen sao? Sao bây giờ hình như nhạt màu hơn chút rồi?"

Đôi mắt Thời Cố rất đẹp, đen tuyền sâu thẳm như một hố đen, vì vậy Tiểu Vân có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, không hề nói quá khi bảo rằng đây là đôi mắt đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời.

Nhưng không hiểu sao, đôi mắt này lúc này lại có phần xám đi.

"Vậy à?" Giọng điệu của Thời Cố không hề dao động.

"Ừ, lạ thật, hay là ta nhớ nhầm?" Thiếu niên vừa lẩm bẩm vừa tiến lại gần Thời Cố hơn một chút.

Không hề báo trước, Thời Cố đột nhiên vươn tay, ấn lên vai Tiểu Vân.

"Làm gì vậy? Ta chỉ nhìn thôi, cũng đâu có chiếm tiện nghi của ngươi."

Tiểu Vân tròn mắt nghi hoặc, thân thể vẫn không cam lòng nghiêng về phía Thời Cố, nhưng mặc cho hắn dồn bao nhiêu lực về trước, vẫn không thể tiến gần Thời Cố thêm dù chỉ một chút.

Tiểu công tử này, sức lực cũng lớn phết đấy.

Tiểu Vân có chút kinh ngạc.

"Ngươi nói trước đó, chỉ cần ta theo ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết lý do."

Ngoài dự đoán, Thời Cố chủ động nghiêng người, áp sát Tiểu Vân, hơi thở ấm nóng phả lên mặt hắn.

Sau đó, hắn chậm rãi nở nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: "Tại sao lại là giải thoát?"

Tiểu Vân sững sờ, há miệng định nói gì đó, nhưng những lời trước đó hắn chỉ tùy tiện bịa ra, nhất thời không biết nên giải thích thế nào: "Ta..."

"Thôi vậy."

Thời Cố đột nhiên buông hắn ra: "Ta không muốn biết nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me