ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Long Long Phản Công Ngày thứ 42
_____
Phục Túy đút gần hết phần thịt quả cho Nguyên Nhập Đàm, lại cầm một quả mới lên."Quả bình thường phần lớn đều tròn như quả bóng, vật này lại dài và cong, giống như lưỡi hái." Phục Túy bóc vỏ vàng, cắt phần ruột bên trong. "Vật này chắc hẳn đến từ nước ngoài, Đại Huyền e rằng không dễ trồng."Nguyên Nhập Đàm gật đầu, há miệng cắn một miếng thịt quả do Phục Túy đưa tới."Đúng là không dễ trồng." Cậu phồng má: "Rồng đã sai một số tinh quái trồng, nhưng đều không trồng ra được, nhưng rồng có thể dùng pháp thuật trồng được."Phục Túy mỉm cười: "Hôm nay trẫm có thể ăn được vật này, cũng là nhờ phúc của Nguyên Bảo rồi."Nguyên Nhập Đàm nhai thịt quả, chóp đuôi khẽ vểnh lên, miệng không nói gì, đến sau bữa trưa, lại vác một túi vải đầy những quả tương tự trở về.Buổi chiều, Phục Túy triệu kiến đại thần. Nguyên Nhập Đàm nghe nói người đến là Công Bộ Thượng Thư.Lúc này, Từ Vịnh Đức bước vào Ngự Thư Phòng hành lễ."Bệ hạ, Quán Vũ Đình đã được dọn dẹp xong rồi."Cứ thế, Phục Túy đứng dậy, Công Bộ Thượng Thư khom lưng theo sau Phục Túy. Nguyên Nhập Đàm thấy vậy, cũng bay lên, theo Phục Túy.Không biết là Phục Túy thấy cậu bay quá vui vẻ, hay lo lắng cậu bay quá mệt, liền vươn tay ôm cậu từ trên không trung xuống, ôm vào lòng, đi đến Quán Vũ Đình.Phần sau đầu Nguyên Nhập Đàm tựa vào ngực Phục Túy, đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm cảnh sắc xanh biếc hai bên, cảm thấy lạ lùng khi Phục Túy có thể gác lại công vụ mà ra ngoài dạo chơi. Đuôi vàng của cậu tự nhiên rủ xuống, chỉ khi gặp lá rụng bay tới, mới vung vẩy, đánh bay lá rụng.Quán Vũ Đình là một đình trong Ngự Hoa Viên, bốn mặt thông gió, nhưng không khí trong lành.Phục Túy ôm Nguyên Nhập Đàm ngồi trên ghế đá thấp nhất trong đình, còn Công Bộ Thượng Thư thì đứng đối diện. Trên bàn giữa họ, đặt một bàn cờ.Công Bộ Thượng Thư hành lễ với Phục Túy, giọng nói già dặn trầm ổn: "Bệ hạ, vậy thần xin đi quân đen trước."Phục Túy gật đầu.Công Bộ Thượng Thư lấy một quân đen, đặt xuống góc bàn cờ. Phục Túy cầm quân trắng, liền theo sau đặt xuống.Nguyên Nhập Đàm cào mép bàn cờ, nhìn từng quân cờ rơi vào trung tâm các đường giao nhau, nghiêng đầu khó hiểu. Cậu biết hai người đang chơi cờ vây, nhưng cậu không hiểu cờ vây. Nguyên Nhập Đàm nhìn một lúc, không nhìn ra manh mối, liền chán nản bay ra khỏi lòng Phục Túy.Dưới đình còn có bánh ngọt và trà, Nguyên Nhập Đàm ăn gần hết, lại uống năm ly nước đào.Phục Túy thấy cậu buồn chán, liền sai Tiểu Mạch Tử đi cùng cậu ra ngoài dạo chơi. Tiểu Mạch Tử vâng lệnh, cùng rồng vàng nhỏ bay rời Ngự Hoa Viên.Trên đường, Nguyên Nhập Đàm tò mò hỏi Tiểu Mạch Tử."Ngươi có thể hiểu được ván cờ đó không?"Tiểu Mạch Tử cúi đầu nói: "Bẩm Nguyên Đại nhân, ván cờ vừa rồi Bệ hạ đã nắm chắc phần thắng, Lương Đại nhân đã không còn khả năng chống đỡ."Lương Đại nhân chính là Công Bộ Thượng Thư Lương Tinh Phong.Nguyên Nhập Đàm: "Vậy ván này tiên sinh sẽ thắng sao?"Tiểu Mạch Tử cười nói: "Bệ hạ rất ít khi thua, thường thì Bệ hạ đối đầu với đại thần, trăm ván khó thua một ván."Nguyên Nhập Đàm tặc lưỡi: "Tiên sinh lợi hại vậy sao?" Cậu nheo mắt, nghi ngờ nói: "Đừng nói là vì tiên sinh là hoàng đế, nên những đại thần đó không dám đánh thật lòng."Tiểu Mạch Tử sợ hãi đến mức muốn quỳ xuống."Cái này, cái này làm gì có chuyện đó!"Hắn cười khổ nói: "Bệ hạ căn bản không phải là người sợ thua cờ, thậm chí Bệ hạ bảy năm trước còn ban chiếu chỉ, nếu có người nào có thể thắng được ngài, nhất định sẽ được thăng quan tiến chức. Khoảng thời gian đó, các đại thần trong triều dốc hết sức mình để chơi cờ với Bệ hạ, kết quả đều thảm bại trở về."Nguyên Nhập Đàm: ?"Vậy thì tiên sinh quả là lợi hại."Tiểu Mạch Tử: "Bệ hạ và Kỳ Thánh năm xưa có tình thầy trò, sau này Bệ hạ học được bản lĩnh của Kỳ Thánh, công khai đối đầu với Kỳ Thánh, cuối cùng Bệ hạ thắng ba thua một, Kỳ Thánh ẩn cư."Nguyên Nhập Đàm kinh ngạc.Đến khi Nguyên Nhập Đàm và Tiểu Mạch Tử trở lại Quán Vũ Đình, ván cờ đã kết thúc.Lương Tinh Phong đứng dậy, chắp tay cúi chào Phục Túy."Thần... vẫn không bằng Bệ hạ."Phục Túy bảo Lương Tinh Phong đứng dậy, thấy Nguyên Nhập Đàm đã trở về, vẫy tay bảo Nguyên Nhập Đàm đến trước mặt mình.Phục Túy giọng điệu trầm thấp nghiêm túc: "Nguyên Đại nhân là điềm lành của Đại Huyền, tính tình thuần lương, dù thế nào cũng không thể để cậu ấy chịu oan ức."Lương Tinh Phong run rẩy, ngẩng đầu nhìn rồng vàng nhỏ một cái, vội vàng thu lại ánh mắt, cúi người: "Xin Bệ hạ yên tâm, thần sẽ dốc hết sức mình, bảo vệ Nguyên Đại nhân."Nguyên Nhập Đàm phát hiện hai người này đang bàn bạc chuyện gì sau lưng cậu, cậu nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm câu trả lời trên mặt tiên sinh.Nguyên Nhập Đàm không biết, trong lòng Lương Tinh Phong đang kinh ngạc. Bởi vì những năm nay có quận vương luân phiên ở Lục Bộ, Bệ hạ đã dặn dò các thần tử như ông rằng, hãy coi những quận vương này như quan viên bình thường, không được thiên vị, không được làm trái pháp luật vì tư lợi.Còn với điềm lành, Bệ hạ lại đặc biệt dặn dò không được để cậu ấy chịu một chút oan ức nào, điều này không phù hợp với tính cách của Bệ hạ. Nhưng nghĩ lại, Nguyên Đại nhân là điềm lành của Đại Huyền! Dù Bệ hạ không nói, ông Lương Tinh Phong này dù có liều cả mạng già, cũng không thể để một giọt dơ bẩn của quan trường vấy bẩn lên người Nguyên Đại nhân.Lương Tinh Phong lui xuống, Quán Vũ Đình ngoài các cung nhân, chỉ còn lại Phục Túy và Nguyên Nhập Đàm.Nguyên Nhập Đàm trước tiên bay đến chỗ kín đáo, khi ra ngoài đã thay xong quần áo. Cậu ngồi vào vị trí của Lương Tinh Phong vừa nãy, mắt chớp chớp, nhìn về phía Phục Túy.Phục Túy biết Nguyên Nhập Đàm muốn hỏi gì, cười nói: "Nửa tháng nữa, Nguyên Bảo sẽ đến Công Bộ nhậm chức Đồn Điền Viên Ngoại Lang."Nguyên Nhập Đàm mở to mắt: "Đó là gì?" Cậu chỉ từng nghe nói đến chức lý chính, huyện lệnh, những chức này đối với cậu có chút xa lạ.Phục Túy rót cho Nguyên Nhập Đàm một ly nước ngọt: "Đồn Điền Viên Ngoại Lang thuộc Đồn Điền Tư của Công Bộ, phụ trách các việc liên quan đến ruộng đất."Nguyên Nhập Đàm gãi đầu, suy nghĩ về độ khó của chức quan này.Phục Túy xoa sừng rồng của Nguyên Nhập Đàm, cười nói: "Nguyên Bảo đừng lo lắng, đến lúc đó, trẫm sẽ điều Vương Nghi Khiêm từ Hàn Lâm Viện đến Công Bộ, nhậm chức Công Bộ Chủ Sự, để hắn hỗ trợ ngươi."Nguyên Nhập Đàm mơ hồ hiểu ra điều gì đó, đây chính là người mà tiên sinh nói sẽ ban cho cậu sao?Tuy nhiên, chuyện nhậm chức còn sớm, Phục Túy hỏi Nguyên Nhập Đàm, hôm nay muốn đi đâu dạo chơi? Bản thân hắn có thể đi cùng đối phương.Nguyên Nhập Đàm đã chán ngán việc đi dạo trong cung rồi, cậu liếc thấy bàn cờ trên bàn, liền hứng thú."Tiên sinh dạy ta chơi cờ được không?"Phục Túy nhướng mày, dường như không ngờ Nguyên Nhập Đàm lại hứng thú với cờ vây.Hắn cười cười: "Được."Phục Túy nói cho Nguyên Nhập Đàm những quy tắc cơ bản nhất của cờ vây, ví dụ như phải dùng quân cờ của mình để cắt đứt khí xung quanh đối phương, và thế nào là chạm khí. Nguyên Nhập Đàm nghe rất say sưa, cuối cùng vỗ ngực, biểu thị mình đã hiểu.Thế là, Nguyên Nhập Đàm đặt quân trước.Phục Túy theo sau, Nguyên Nhập Đàm đặt quân đen sát quân trắng của Phục Túy. Phục Túy ngẩng đầu, sau đó lại đặt thêm một quân. Nguyên Nhập Đàm thấy vậy, lại dùng quân cờ đặt sát đối phương.Một khắc đồng hồ sau, quân đen bị ăn hết.Nguyên Nhập Đàm:...(▼ヘ▼#)Cậu bảo Phục Túy lại thêm một ván nữa, hai người bắt đầu lại một ván mới.Phục Túy xoa xoa thái dương: "Nguyên Bảo, đừng đuổi theo trẫm."Nửa khắc đồng hồ sau, quân cờ của Nguyên Nhập Đàm lại gần như bị ăn hết. Nguyên Nhập Đàm dừng lại vài giây, rồi lại chỉnh đốn lại tinh thần, bảo chơi lại.Phục Túy thấy vậy thở dài: "Nguyên Bảo hôm nay là lần đầu tiên chơi cờ, trẫm thắng như vậy cũng không vẻ vang gì, hay là thế này, trẫm nhường Nguyên Bảo năm quân thế nào?"Nguyên Nhập Đàm vui vẻ đồng ý.Tuy nhiên, quân cờ của Nguyên Nhập Đàm lại hết sạch. Phục Túy xoa xoa sừng rồng của Nguyên Nhập Đàm, thấy đối phương nheo mắt lại, dỗ dành: "Nguyên Bảo bận rộn cả ngày cũng mệt rồi, ngự thiện phòng đã làm đồ uống ngọt mới rồi, hay là bây giờ đi nếm thử?"Nguyên Nhập Đàm lắc đầu: "Tiên sinh lại chơi với ta một ván nữa, ta đã nắm được mấu chốt rồi."Phục Túy bất lực, lần này hắn nhường Nguyên Nhập Đàm chín quân.Nguyên Nhập Đàm chơi đến cuối cùng, thấy chỉ còn một bước nữa là quân cờ của cậu sẽ bị ăn hết. Nguyên Nhập Đàm ghé sát bàn cờ, ngơ ngác và khó hiểu.Cậu khẽ ngẩng đầu, nói với Phục Túy: "Tiên sinh, ta hơi buồn ngủ rồi."Phục Túy: "Buồn ngủ thì ngủ đi, trẫm ôm ngươi về."Thế là, Nguyên Nhập Đàm biến thành rồng vàng nhỏ, "vô tình" nằm sấp trên bàn cờ. Rồng vàng nhỏ phát hiện ván cờ bị mình làm rối loạn, ngẩng đầu nhìn về phía Phục Túy, đôi mắt tròn trong veo có chút vô tội.Phục Túy khẽ cười, ôm rồng vàng nhỏ vào lòng, thở dài: "Ngủ đi."