TruyenFull.Me

Dm The Con Chuyen Ly Hon Thi Sao Bat Cat Khuong Dich Ban Tu

Editor: Min

Chương 15: Tống Dao thật sự quan tâm anh đến vậy sao?

Vì để viết bài luận, hôm qua Tống Dao đã hủy luôn buổi livestream rồi cật lực viết nguyên đêm thì mới xong. Chiều nay cậu có live mấy tiếng, rồi đã tắt live để chuẩn bị đi ngủ.

Vậy mà vừa mới tắm xong, thì đúng lúc đó lại nhận được tin nhắn trả lời của Giang Hành Chi.

Lần nào Giang Hành Chi cũng lấy những cái cớ khiến người khác phải bật cười.

Tống Dao chưa từng thấy ai ở thời đại này mà lại có thể cả ngày không động tới điện thoại, ngay cả ông nội cậu còn thích vừa làm vừa lén lút xem video ngắn nữa là.

Rõ ràng chỉ là không muốn để ý tới cậu thoi.

Cậu hiểu mà, cậu hiểu hết mà.

Cậu đã suy ngẫm sâu sắc về cái ghi chú của Đồng Hạ, quả thật là sức tấn công của cậu vẫn chưa đủ mạnh.

Cậu ngày nào cũng phải quấn lấy Giang Hành Chi mới được, không thể để Giang Hành Chi cảm thấy lúc nóng lúc lạnh được. Đầu óc của Giang Hành Chi không giống với người khác, chỉ cần cậu lạnh nhạt là anh ta liền hăng lên, mà đã hắng lên rồi thì không muốn ly hôn với cậu nữa.

Dù sao bản thân cậu cũng chính là hình mẫu lý tưởng của anh ta mà.

Tống Dao tuyệt đối không để chuyện đó tái diễn thêm lần thứ hai.

Sợ Giang Hành Chi từ chối, vừa gửi tin nhắn xong, Tống Dao đã lập tức gọi video cho Giang Hành Chi.

Nhạc chuông mặc định của hệ thống vang lên nửa phút, cuộc gọi video mới được kết nối.

Tống Dao khoanh chân ngồi trên ghế, màn hình cuộc gọi vừa hiển thị cậu đã dán sát lấy cái camera trước, để cho mặt mình chiếm trọn khung hình, rồi chớp chớp mắt với camera. Một tay cậu bấu chặt vào đùi, khó khăn lắm mới nặn ra được hai chữ : "Anh à."

Giang Hành Chi nhướn mày.

Gương mặt của cậu nhóc trên màn hình có hơi ửng hồng, giống như là vừa bị hơi nóng phả lên.

Đôi mắt hai mí to tròn, khi nhìn người ta thì sáng ngời.

Vẻ mặt Giang Hành Chi hơi đình trệ, anh 'ừ' một tiếng.

Ừ.

Ngoại trừ ừ thì không nói được cái gì nữa à?

"Anh à lâu rồi không gặp." Tống Dao nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười không thật lòng, cậu đưa điện thoại ra xa hơn một chút để có thể nhìn rõ được diện mạo của Giang Hành Chi lúc này.

Giang Hành Chi ngồi dựa vào ghế, dáng lưng thẳng tắp, đến cổ cũng không hề gù xuống chút nào. Quần áo trên người anh vừa bẩn lại rách, anh đưa tay kéo phần cổ áo lấm lem, "Không lâu, mới hôm trước vừa mới gặp mà."

Quả nhiên là chỉ cần cậu dính lấy thì anh ta sẽ thấy phiền.

Tống Dao lập tức thấy hăng hái hẳn, cậu nhích mông sát lại, "Sao lại không lâu được ạ! Cũng ba ngày rồi mà! Ba ngày là rất lây ý, anh cũng chẳng nhắn trả lời em, chẳng để ý tới em, em không biết được anh đang làm gì, ở cùng với ai..."

"Đang quay phim." Cậu nhóc cụp mắt, giọng càng ngày càng nhỏ, khóe mũi cũng trùng xuống, trông chẳng hề vui vẻ. Giang Hành Chi nhíu mày, "Không tiện để ngày nào cũng gặp mặt."

"Cũng đâu phải gặp mặt đâu ạ? Bọn mình rõ ràng chỉ gọi video cho nhau thôi mà, cái này đâu được tính là gặp mặt đâu, chỉ có thể là nhìn thấy nhau được một chút." Tống Dao càng nói, thì ánh mắt càng rũ xuống, "Ngay cả việc hàng ngày chỉ nhìn thấy nhau đôi chút cũng không được sao hả anh?"

Chủ yếu là vì đối diện với khuôn mặt của Giang Hành Chi, thì cậu thật sự không thể thốt ra mấy cái lời buồn nôn đó được.

Giờ mà ngày nào cũng gặp Giang Hành Chi, thì có khác gì là đang đòi mạng cậu đâu?

Giọng cậu nhóc càng ngày càng buồn hơn.

Giang Hành Chi day day thái dương đang đau nhức, "Ở trên phim trường không tiện."

"Có gì mà không tiện ạ?"

Không phải chỉ là không muốn gặp mình thôi à! Anh nói thẳng ra đi! Nói thẳng là chúng ta ly hôn đi! Thế chẳng tốt hơn sao?

Tống Dao chớp chớp mắt, cậu học theo dáng vẻ của mấy nữ streamer mà mình từng xem trước đây, rồi lại dịch tới gần cái màn hình điện thoại, "Chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà... Thôi bỏ đi, lần trước anh đã đồng ý là sẽ luôn trả lời tin nhắn của em, kết quả là anh hai ngày liền chẳng thèm để ý tới em..."

Cốc mỳ ăn liền ở trên bàn tỏa ra mùi hương thơm nức, Tống Dao hít hít mấy cái, vô thức liếc nhìn nó, cái bụng đói meo cả ngày đã bắt đầu kêu réo ùng ục.

Sao cái tên này không nhanh nhanh chán ghét mình, rồi dứt khoát tắt điện thoại luôn đi nhỉ?

Giọng cậu nhóc càng ngày càng nặng trĩu, thậm chí là còn bắt đầu sụt sịt, dường như sắp khóc rồi...

Lông mày Giang Hành Chi cau chặt lại.

Anh cứ hễ nhập vai là sẽ dễ quên đi mọi chuyện ngoài đời, lần này nếu không phải vì Chu Toàn tới thì anh cũng không biết khi nào thì mình mới nhớ đến việc bản thân từng hứa sẽ không lặp lại việc không trả lời tin nhắn của Tống Dao.

Chuyện này quả thật là lỗi của anh.

Tống Dao không vui cũng là bình thường, cậu giận dỗi cũng là bình thường.

Nhưng anh lại chẳng biết phải dỗ thế nào.

Vốn dĩ là vì Chu Toàn đã nhắc tới bản thỏa thuận ly hôn, anh cũng đang định nhân cuộc gọi video này sẽ nói qua với Tống Dao, hỏi xem cậu có ý kiến gì không.

Nhưng giờ xem ra, không phải là thời điểm thích hợp.

"Lần sau sẽ không vậy nữa." Giang Hành Chi nắm chặt lấy điện thoại, cậu nhóc trong màn hình đang dụi dụi mũi, chóp mũi cũng bị dụi tới đỏ ửng hết cả, trông cực kì tủi thân. Giang Hành Chi nheo mắt lại: "Từ hôm nay tôi sẽ luôn mở điện thoại."

Ở chỗ camera không quay tới được, Tống Dao cầm cái nĩa đi kèm của cốc mỳ lên, không mấy hài lòng bảo: "Lần trước anh cũng bảo sẽ không như vậy nữa." Thấy Giang Hành Chi cau mày, giống như kiểu sắp không chịu nổi mình nữa, cậu nhìn cố gắng đè lại khóe môi sắp cong lên, "Trừ phi là anh đồng ý với em, sau này tối nào cũng gọi video cùng em, nếu không thì em sẽ không tin lời anh nói nữa."

Quả nhiên, Giang Hành Chi đã bình tĩnh đáp: "Tối nào cũng gọi thì không được."

Vất vả lắm mới đè được khóe môi, Tống Dao vẫn còn định kiên trì thì lại nghe thấy anh bảo: "Lịch quay không cố định, không chắc là tối nào cũng rảnh, nếu tôi không nhận được cuộc gọi video, thì em có thể tìm trợ lý của tôi."

Thế này là đẩy cậu qua cho trợ lý hả?

Anh trai à ra là sức chịu đựng của anh cũng chỉ có thế mà thôi.

Tống Dao dán sát mặt lại gần camera trước, "Anh không muốn thì cứ bảo là không muốn! Lần đầu tiên em gọi cho anh thì anh cũng để trợ lý nghe máy! Bây giờ còn muốn quẳng em sang cho trợ lý! Anh không muốn quan tâm tới em thì đừng quan tâm tới em nữa! Sao anh cứ quanh co thế! Anh nói thẳng ra có phải tốt hơn không! Em cũng đâu phải là không chấp nhận được! Dù sao hơn một năm qua cũng chẳng liên lạc gì!"

Đến giờ Tống Dao vẫn nhớ tới lần đầu tiên gọi cho Giang Hành Chi, kết quả người bắt máy lại là trợ lý của anh ta.

Cậu cực kì để bụng.

Chịu không nổi rồi chứ gì?

Chịu không nổi nữa thì làm theo lời tôi nói đi!

Tống Dao mím môi, nhìn chằm chằm đầy hung dữ vào màn hình, giống như muốn đâm thủng cái người ở bên phía đối diện.

Giang Hành Chi thấy chóp mũi cậu càng ngày càng đỏ lên, đôi môi bị mím chặt lại cũng dần đỏ ửng, nốt ruồi son trên môi theo từng động tác mím ấy thì lúc ẩn lúc hiện. Cùng với màu môi dần trở nên sậm hơn, lồng ngực cậu có lẽ vì bực tức mà lại càng phập phồng lên xuống không ngừng, đôi mắt cũng ngập nước như đang muốn khóc.

Lần đầu tiên Giang Hành Chi thấy đau đầu như vậy.

Cho tới bây giờ anh cũn chưa từng trải qua tình huống nào thế này.

"Tôi không có ý đó." Anh vội vàng giải thích.

Nhưng cậu nhóc phía đối diện hình như đã chẳng còn muốn để ý tới anh, cậu dứt khoát quay đầu đi, không muốn nhìn anh nữa.

Giang Hành Chi siết chặt lấy điện thoại.

Tống Dao ghé mặt vào cốc mỳ, ở chỗ mà camera không quay tới, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn từng miếng mỳ.

May mà cậu nhanh trí, đang nhân cái cơ hội phát tiết này.

Nếu không thì cậu sẽ chết vì cái mùi thơm của cốc mỳ mất.

Nhìn Giang Hành Chi như vậy, chắc cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Bước tiếp theo có phải là sẽ đề nghị ly hôn không nhỉ?

Cả hai bên cùng im lặng, Tống Dao cũng chẳng vội.

Mãi tới khi phải tới non nửa cốc mỳ, Tống Dao mới nghe thấy tiếng bước chân của Giang Hành Chi phía bên kia.

Không chịu nổi nữa nên muốn chạy trốn à?

Cậu vội vàng nuốt nốt chỗ mỳ vẫn đang ngậm, lau lau miệng rồi lại quay ra nhìn vào màn hình.

Thế rồi cậu bất ngờ lại chạm mắt với Giang Hành Chi mà còn chưa kịp phòng bị gì, Tống Dao sửng sốt, cậu khẽ liếm môi, "Em cứ tưởng anh cúp máy rồi..."

"Đâu có." Thấy Tống Dao cũng không hẳn là đã hoàn toàn ngó lơ mình, Giang Hành Chi nhẹ nhàng thở phào, "Tôi mua cho em mấy thứ."

"Gì cơ?" Tống Dao nhất thời ngơ ngác.

Giang Hành Chi nói: "Đồ ăn đặt ngoài."

Tống Dao: "?"

Giang Hành Chi cau mày, "Tôi hỏi Chu Toàn, anh ta nói nếu em không vui, có thể mua một chút đồ ăn để an ủi em."

Bên ngoài cửa, Chu Toàn vẫn đang không thể hiểu nổi cái tin nhắn mà Giang Hành Chi gửi tới hai phút trước.

Giang Hành Chi: [Làm thế nào để dỗ trẻ con?]

Chu Toàn đang ngồi ở quán thịt xiên nướng chẳng nghĩ gì mà đáp: [Trẻ con dễ dỗ mà, mua cho nót ít đồ ăn mà nó thích, hoặc là mấy món đồ chơi gì gì đó]

Gửi xong rồi hắn mới sực nhớ ra.

Trẻ con mà Giang Hành Chi bảo, không phải là Tống Dao đấy chứ?

Thịt trên xiên còn chưa kịp gỡ hắn đã phải chạy như điên về, đang định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng Giang Hành Chi chốt cửa.

Chu Toàn: "."

Anh zai ơi, không phải anh zai nói mình muốn nghỉ ngơi à?

Không phải bảo là muốn ly hôn à?

Thế mà nửa đêm anh zai đi dỗ ai? Anh zai dỗ cái gì?

Chu Toàn đang thấy đau hết cả đầu.

Tống Dao: "......?"

Cậu còn chưa hiểu được ý của Giang Hành Chi là gì, thì lại nghe thấy anh nói tiếp: "Nhưng ăn nhiều đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, cố gắng ăn ít một chút."

Tống Dao liếc cốc mỳ mình đã ăn được một nửa.

Thế ngày nào anh cũng thấy tôi ngồi trong biệt thự của anh ăn mỳ, chắc là sẽ tức chết mất nhỉ?

Nhưng mà cậu cũng không thể cứ bơ Giang Hành Chi được, lát nữa phải chọc cho anh ta vui lên.

Cậu 'dạ' một tiếng, rồi lập tức giả vờ như đã được an ủi: "Anh à anh mua cho em cái gì thế ạ?"

Nghe thấy tiếng cậu nhóc rõ ràng đã vui vẻ lên, đôi lông mày vốn nhíu chặt của Giang Hành Chi cuối cùng cũng giãn ra, "Chắc là sắp tới rồi đó."

Lại còn úp úp mở mở.

Trong lòng Tống Dao đang cười nhạo.

Cái tên này thì chắc cũng chẳng mua được đồ gì hay ho, cùng lắm thì là đồ ăn.

Mà cũng ngạc nhiên là anh ta vẫn nhớ được địa chỉ nhà của bản thân đó.

Nhưng cậu vẫn phải giả vờ là mình đang cực kì vui vẻ, "Dạ vâng, vậy em sẽ đợi xem sao, cảm ơn anh trước nha."

Cậu ghé sát vào màn hình, đôi mắt to tròn chẳng chớp lấy một cái. Bị cậu nhìn thẳng đầy chăm chú như thế, Giang Hành Chi dường như đã sững người, sau đó anh mới chầm chậm rời tầm mắt đi nơi khác.

Hình như anh ta không thích bị nhìn kiểu thế.

Tống Dao không nhịn được mà cong khóe môi.

Giang Hành Chi đã không thích bị nhìn như thế, vậy cậu lại càng phải nhìn như vậy.

Thế là cậu lại càng nhìn hăng say hơn, tầm mắt lướt dọc theo đường nét trên gương mặt của Giang Hành Chi. Nếu như ánh nhìn có thể để lại dấu vết, có lẽ là nó đã phác họa ra được cả gương mặt của Giang Hành Chi rồi.

Nhưng mà phải thừa nhận, nhìn kĩ thì thực ra bộ dạng của Giang Hành Chi cũng không tồi.

Ít nhất thì hơn hẳn với mấy cái kẻ được gọi là tiểu thịt tươi trong giới giải trí bây giờ, mà trông cũng đẹp hơn hẳn những nghệ sĩ trong studio của chính anh ta.

Tuy là mặt hơi nhược cơ, nhưng độ nhận diện của khuôn mặt này rất cao, nhất là khi lên phim, chỉ cần biểu cảm trở nên sống động hơn một chút, là trông Giang Hành Chi rất có hồn.

Nếu ngoài đời Giang Hành Chi cũng cười nhiều hơn, thì chắc chắc ánh mắt cậu dành cho anh ta đã có thiện cảm hơn rồi.

Cậu cứ nhìn chăm chăm như thế hồi lâu, hô hấp của Giang Hành Chi như khẽ ngưng lại, rồi mất tự nhiên mà né tránh ánh nhìn.

Rõ ràng là anh nên quen với ánh mắt chuyên chú từ người khác rồi mới phải.

Bất kể là ống kính máy quay, hay là ánh nhìn của công chúng.

Từ khi ra mắt năm ấy, Giang Hành Chi đã luôn là tâm điểm của sự chú ý, anh cũng chưa từng cảm thấy không quen với việc bị nhìn trực diện.

Nhưng giờ bị Tống Dao ngắm nhìn như thế, anh lại thấy có hơi khó đối diện được với Tống Dao.

Ánh mắt của Tống Dao cứ như có độ nóng, là nóng bỏng, là rực cháy.

"Anh ơi, mặt anh bị thương ạ?" Tầm nhìn của cậu dừng lên trên phần gò má Giang Hành Chi, nơi ấy bị bầm một mảng xanh xanh tím tím.

Tống Dao đã từng xem qua phim của Giang Hành Chi, tuy cậu không xem nhiều, nhưng có thể nhìn ra được những cảnh Giang Hành Chi đánh nhau đều là làm thật.

Có lẽ vết thương trên khuôn mặt cũng là vì quay phim mà ra.

Có hơi phá hỏng mỹ cảm.

Tống Dao nhíu mày.

Giang Hành Chi liền để điện thoại ra xa, "Không phải đâu, là hóa trang đấy."

Nếu nói với Tống Dao là do anh không cẩn thận nên bị thương, vậy cậu sẽ lại phải lo lắng.

Tống Dao khẽ 'à' một tiếng.

Cậu cũng không phải là quan tâm thật lòng, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

"Điện thoại sắp hết pin rồi." Giang Hành Chi nhìn pin điện thoại sắp cạn, anh không có thói quen vừa cắm sạc vừa chơi điện thoại, cho nên trước khi nhận cuộc gọi video thì đã rút dây sạc ra.

"Vậy là anh sắp tắt máy rồi ạ?"

Nhanh cúp máy đi.

Nếu không cúp là cậu diễn không nổi nữa đâu.

Giang Hành Chi khẽ 'ừ'.

Tống Dao nhanh chóng muốn quăng cái điện thoại đi, lại thấy Giang Hành Chi bảo: "Ngày mai sẽ phải quay cả ngày, không chắc là có thời gian để gọi video."

Cậu nhóc sửng sốt mà chớp chớp mắt, rồi tâm trạng suy sụp mà tới mắt thường cũng có thể nhận ra được.

Giang Hành Chi còn chưa kịp nói thêm thì điện thoại đã cạn pin, sập nguồn.

Anh nhíu mày rồi cắm lại dây sạc, tới khi bật được nguồn rồi mới ra mở cửa.

Tiếng gõ cửa đã vang lên được hơn 10 giây rồi.

Cửa vừa mở ra, Chu Toàn đã mang vẻ mặt lo lắng ngó vào phòng, tuy nhiên cũng chẳng phát hiện được gì.

Hắn díu đồ ăn đang cầm trên tay vào người Giang Hành Chi, thấy anh vẫn chưa tắm rửa thay quần áo, hắn đang định nói thì Giang Hành Chi đã cướp lời: "Lấy giúp tôi ít đá lạnh."

Chu Toàn: "?"

Chu Toàn: "Lúc nãy cậu còn bảo là không cần mà? Tôi sẽ lập tức qua hỏi bên hậu cần, nhưng mà trước hết cậu nói xem, cậu vừa dỗ ai đi ngủ vậy...."

Giang Hành Chi lại trông như không nghe thấy anh ta nói gì, ngược lại còn chỉ vào mặt mình: "Nhìn rõ lắm à?"

Chu Toàn khựng lại rồi chớp mắt nhìn, "Cũng không tới nỗi? Không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được, trang điểm đè lên sẽ có thể che, cậu đừng lo, không ảnh hưởng đến việc quay phim đâu. Hơn nữa tạo hình của cậu trông cũng bị bẩn bẩn vậy mà, lúc nãy ở quán thịt xiên tôi hỏi đạo diễn thì ông ấy nói dù sao cũng phải hóa trang cho giống bị thương thật..."

Giang Hành Chi chỉ 'ừ'.

Vậy nên là Tống Dao đã nhìn kĩ tới mức nào mới phát hiện ra được anh bị thương?

Tống Dao thật sự quan tâm anh tới vậy sao?

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me