[ĐM- TRANS] [VHL] Thỏ Thỏ Yếu Đuối Là Vạn Nhân Mê
Chương 155: Diễn đàn Bóng Tối
Ô Nguyên Châu núp sau ghế sofa trong phòng ngủ.Sofa đặt trong góc gần cửa sổ, nhờ vào rèm cửa buông xuống và chậu cây lớn bên cạnh, tạm thời có thể xem là kín đáo.Anh ta ngồi thấp xuống, không cần ló đầu cũng có thể check góc phát hiện có người đi tới.Ô Nguyên Châu chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần có bóng dáng tiếp cận phòng thay đồ, anh ta sẽ lập tức xuất hiện đánh lạc hướng, nắm tay siết chặt đồ khui rượu.Thế nhưng "quỷ" lại không đến kiểm tra chỗ anh ta, mà đi thẳng về hướng khác.Ô Nguyên Châu cẩn thận thò đầu, liếc thấy bóng dáng cao lớn của "quỷ", trên mặt nó đeo mặt nạ quỷ hí*, tay không cầm vũ khí gì, sau đó di chuyển xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt anh ta.Dù mới chỉ quen biết hai ngày, nhưng Ô Nguyên Châu tin Thương Phong sẽ bảo vệ được Chung Niên.Quả nhiên, khi nghe tiếng bước chân của "quỷ" tiến gần đến tủ quần áo, Thương Phong đang ẩn nấp lập tức có phản ứng.Hắn hành động không chút do dự.Cách tốt nhất để bảo vệ Chung Niên chính là dụ "quỷ" rời khỏi khu vực, nếu có phải ra tay thì cũng phải làm ở nơi khác, như vậy mới đảm bảo an toàn tuyệt đối.Ô Nguyên Châu nghe tiếng "quỷ" rượt theo Thương Phong rời khỏi phòng thay đồ, trong lòng tạm thời yên tâm, trước khi Thương Phong quay lại thì nơi này tạm thời an toàn. Chung Niên đã ở trong tủ lâu như vậy chắc chắn rất khó chịu, cần phải cho cậu ấy ra ngoài hít thở.Nghĩ vậy, Ô Nguyên Châu đứng dậy từ sau lưng ghế sofa, định đi gọi Chung Niên.Nhưng mới đi được hai bước, anh ta lại nghe có tiếng bước chân khác đang đến gần, sắc mặt chợt biến, nhanh chóng lùi vào sau quầy nước.Chỉ có một người, bước chân ung dung nhàn nhã, chẳng thèm che giấu hệt như "quỷ" lúc nãy, không thể là thành viên khác trong nhóm.Là Thương Phong không dụ được "quỷ" đi nên nó quay lại?Hay Thương Phong đã thoát khỏi "quỷ" rồi quay về?Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng Ô Nguyên Châu cũng nhìn thấy diện mạo người mới đến, anh ta sững sờ.Là "quỷ".Nhưng mặt nạ trên mặt "quỷ" này lại hoàn toàn khác với "quỷ" lúc nãy.Một suy đoán đáng sợ lóe lên trong đầu Ô Nguyên Châu, mặt anh ta tái mét.Thì ra... không chỉ có một "quỷ" đang đi săn.....Trong tủ quần áo của phòng thay đồ.Chung Niên nghe thấy tiếng động tận hai lần liên tiếp, căng thẳng ôm chặt bạch tuộc trong lòng.Bạch tuộc bị cậu siết đến biến dạng, đầu của nó bị ép phồng lên như quả bóng nước, từ màu xanh chuyển sang tím, nhưng không dám phát ra tiếng nào.Lúc này đầu óc Chung Niên không rảnh bận tâm đến chuyện khác.Cậu dán tai lên cửa tủ, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lòng thấp thỏm không yên.Chẳng lẽ Thương Phong và Ô Nguyên Châu gặp chuyện rồi?Cũng có thể là thành viên khác...Cậu đã hứa với Thương Phong, ngoài ám hiệu của hai người thì dù có nghe thấy tiếng gì cũng không được tự ý ra ngoài.Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Chung Niên quyết định tiếp tục ngoan ngoãn trốn trong tủ.Cậu tin với năng lực của Thương Phong, đối phó với một con "quỷ" không phải vấn đề gì lớn, hơn nữa còn có Ô Nguyên Châu, hai người họ phối hợp chắc chắn dư sức.Bản thân nên tin tưởng bọn họ, lỡ mình ra ngoài không đúng lúc, cản trở bọn họ thì càng tệ hơn.Bình tĩnh...Chung Niên tự trấn an bản thân, điều chỉnh lại hơi thở, thả lỏng cơ thể.Nhưng cậu không còn tâm trí đọc bình luận nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào thính giác, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ tiếng động nào từ bên ngoài.Ước chừng qua mười mấy phút, ngoài tiếng thở và tiếng tim đập của bản thân, cậu chẳng nghe thấy gì.Chẳng lẽ mọi chuyện đã giải quyết xong? Hay chỉ là một sự cố bất ngờ?Trong yên tĩnh thời gian kéo dài đến đáng sợ, không biết chút gì về tình hình bên ngoài, Chung Niên lại không nhịn được bồn chồn lo lắng.Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, có khi nào những tiếng động khi nãy chỉ là ảo giác?Cậu ghét cảm giác bị động chờ đợi thế này, rất mệt mỏi, nhưng...Ngay lúc tâm trạng rối bời, rốt cuộc Chung Niên lại lần nữa nghe thấy chút động tĩnh.Cậu nín thở, phán đoán xem người đến là bạn hay thù.Bước chân trầm ổn, rất nhẹ, tiếng gót nện trên thảm mơ hồ, rất khó nhận ra.Cho dù thính giác loài thỏ nhạy bén, nhưng Chung Niên cũng phải căng tai hết mức mới nghe ra được, tai dán sát lên cửa tủ, tập trung cao độ, mồ hôi túa ra ướt đẫm quần áo.Sao lại không có tiếng nữa rồi? Người đi rồi sao?"Cộc cộc."Đang lúc thần kinh căng như dây đàn, cửa tủ đột nhiên bị gõ.Âm thanh truyền qua lớp gỗ đặc, rõ ràng lại đinh tai.Chung Niên giật mình hoảng sợ, nhưng ngay sau đó là vui mừng, mặt nhỏ ủ rũ lập tức sáng rỡ.Đó là ám hiệu mà cậu và Thương Phong đã thống nhất trước, là Thương Phong đến đón cậu ra ngoài--Chung Niên cất bạch tuộc vào bóng, gấp không chờ nổi đè lớp chăn đệm đang chắn trước mặt xuống, quỳ gối lên, nhoài người chuẩn bị mở cửa tủ.Nhưng tay vừa mới chạm, tiếng gõ lại vang lên lần nữa."Cộc cộc cộc, cộc cộc."Vẻ mừng rỡ trên mặt Chung Niên thoáng chốc tan biến, bàn tay đang với ra cũng khựng lại giữa không trung.Không đúng.Tiếng gõ này không đúng.Không phải hai tiếng, lại cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng gõ này không phải phát ra từ cánh tủ trước mặt cậu, mà là chếch về phía bên trái một chút."Cộc, cộc cộc."Tiếng gõ lại vang lên, từ xa đến gần, trái phải trên dưới, không theo quy luật.Giống như... đang thử thăm dò xem "bức tường" này có tủ ẩn hay không.Chẳng mấy chốc, tiếng gõ đã đến vị trí cách Chung Niên gần nhất, cũng chính là cánh tủ trước mặt cậu."Cộc cộc, cộc cộc---"Gõ liên tiếp mấy lần, giữa chừng còn ngừng lại, như thể đối phương đã phát hiện ra đầu mối tại đây.Chung Niên chỉ thoáng hoảng hốt, rồi nhanh chóng ép bản thân bình tĩnh lại.Cậu nhẹ nhàng nhấc đầu gối khỏi chăn đệm, lùi về vị trí cũ, khôi phục lại lớp chăn vừa bị cậu đè lộn xộn, mượn chúng để che giấu bản thân, cố gắng cuộn người lại nhỏ nhất có thể, thậm chí không quên đè cọng tóc dựng ngược trên đầu xuống, loại trừ mọi khả năng bị phát hiện.Trong lòng âm thầm cầu nguyện đối phương đừng tìm ra chỗ này.Nhưng đối phương không ngu, sau khi gõ thử vài lần liền xác định chỗ tường này rỗng, tay ấn mạnh lên cửa tủ, cửa tủ có gắn thiết bị bật ngược lập tức bật mở.Ánh sáng tràn vào khu chứa đồ, chiếu rõ mọi thứ bên trong, nhưng vị trí sâu trong góc được chăn đệm che kín mà Chung Niên đang trốn vẫn tạm thời an toàn.Chung Niên cố gắng cong lưng ôm gối, hai chân gập lại tối đa, toàn thân nén chịu cơn đau nhức, lại không dám thở mạnh.Cậu không nhìn thấy mặt kẻ mới đến, chỉ nghe được âm thanh.Giọng nói bâng quơ, trầm khàn từ tính, kéo theo tiếng thở dài bày tỏ sự thất vọng."Không có ai à."Chung Niên vừa nghe liền xác định người này là "quỷ".Nhưng trong cái rủi có cái may, đối phương hình như chưa phát hiện ra cậu, chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ qua.Từ khe hở giữa chăn đệm, Chung Niên thấy ánh sáng dần thu lại, biết là cửa tủ sắp đóng, trong lòng âm thầm thở phào một hơi.Nhưng lần thở phào này quá sớm, cửa tủ đang đóng bỗng dừng lại giữa chừng.Trái tim Chung Niên nhảy cao, linh cảm chẳng lành, quả nhiên giây tiếp theo, cậu nghe thấy đối phương tự cười nói một mình: "Biết đâu lại có con chuột nhỏ trốn trong này thì sao?""Quỷ" thò tay lôi chồng chăn gấp vuông vắn ném ra sau lưng, rồi lại kéo ra mấy cái hộp đựng quần áo đã xếp gọn.Những tiếng động này đối với Chung Niên chẳng khác nào động đất.Không trốn được nữa rồi.Xác định xong tình thế, Chung Niên không muốn ngồi yên chờ chết, cậu cắn răng nắm bắt cơ hội, ngay khi đối phương lôi đi tấm chăn che chắn trước người mình, lập tức gập người nhảy ra!Người vừa ra khỏi tủ chứa đồ, dưới chân đồng thời ra sức, nương theo sức bật bùng nổ của chân thỏ hung hăng húc thẳng vào đối phương!"Uỵch" một tiếng!Người đàn ông cơ bắp tráng kiện không kịp phòng bị trước cú va chạm bất ngờ của thiếu niên, bị đụng lùi lại vài bước.Chung Niên hơi đánh giá thấp năng lực của "quỷ", vốn tưởng có thể húc hắn ngã xuống đất, nhưng không sao, cậu nhân lúc đối phương lộ ra sơ hở nhanh chóng lách người chạy trốn.Vừa nhìn đồ đạc bên ngoài phòng thay đồ bị lật đổ lung tung liền biết Thương Phong và Ô Nguyên Châu từng giao thủ với "quỷ" ở đây.Cụ thể xảy ra chuyện gì cậu không rảnh nhìn kỹ, trước mắt nhanh chóng xác định hướng chạy.Không thể ở lại căn phòng này nữa, phải chạy ra ngoài!"Quỷ" sau lưng cậu hưng phấn khẽ cười một tiếng, bước chân thong thả đuổi theo, không cuống không vội, giống như không hề có ý truy sát. Nhưng Chung Niên nào dám chủ quan, vẫn cắm đầu chạy nhanh nhất có thể.Trên đường, cậu nhìn thấy vài thành viên khác, nhưng lại không thấy bóng dáng Thương Phong hay Ô Nguyên Châu đâu cả.Lúc này chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định.Chung Niên chạm vào dao găm đeo ở thắt lưng, xác nhận vẫn còn đó, quyết đoán chạy xuống dưới.Khi lao xuống cầu thang, cậu tranh thủ ngước mắt nhìn lên, thấy bóng "quỷ" mặc đồ đen vẫn đang trên tầng, lập tức rẽ ngang tránh khỏi tầm mắt hắn, chọn trốn vào một căn phòng cửa mở.Cửa mở toang, khả năng cao là đã bị "quỷ" kiểm tra rồi.Quả nhiên, vừa vào trong, Chung Niên thấy căn phòng đã bị lục tung hết cả, chăn gối tứ tung đầy đất, bàn ghế ngổn ngang, đồ đạc trên bàn rơi vương vãi, rõ ràng đã từng xảy ra xô xát giữa "quỷ" và các thành viên khác.Chung Niên không đóng cửa lại, giả vờ như trong phòng không có ai trốn.Sau khi quan sát một vòng, cậu chọn chiếc bàn bị xô lệch, chui xuống gầm bàn.Sau lưng bàn có tấm chắn, bị va đập nên xoay ra phía cửa, đối diện với cửa sổ, cũng là một chỗ trốn tốt.Trốn xong, Chung Niên lại nhìn nhìn, lén bò ra ngoài kéo cái ghế bị đổ tới chắn ở khoảng trống dưới bàn.Như vậy nếu "quỷ" muốn vòng qua mặt bàn để kiểm tra, cái ghế này có thể cản được vài giây, tranh thủ cho cậu thêm chút thời gian.Xong xuôi, Chung Niên lùi trở lại gầm bàn.Giờ phút này trông cậu khá chật vật.Mái tóc được Thương Phong chải chuốt kỹ càng buổi sáng giờ đã rối bù, vài lọn dính vào mặt, thậm chí có sợi dính cả vào khóe môi.Quần áo dính bụi bẩn, cậu dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, vô tình quệt cả vết bẩn lên má, trông hệt con mèo nhỏ nhem nhuốc.Chung Niên cứ như vậy co ro dưới gầm bàn chật hẹp, vẻ mặt lo sợ không yên, hàng mi không ngừng rung động, môi cắn đến sắp rách.Trông chẳng khác nào động vật nhỏ đáng thương bị dồn đến đường cùng.[Bảo bối... Hu hu mama đau lòng quá.][Thảm quá đi.][Cầu anh mặt nạ mau tới cứu viện!!!][Bảo bối nhất định phải trốn thật kỹ, để "quỷ" bắt được thì không chỉ là thua game đâu, còn thua mất cái khác đó!][Không được! Không được để bảo bối bị bắt đi làm chuyện xấu a a a!!]Chung Niên liếm đôi môi khô khốc, ôm chút tâm lý may mắn, hy vọng "quỷ" không thấy cậu trốn vào đây.Khả năng "quỷ" chọn đúng căn phòng này trong hàng loạt phòng là rất thấp...Chắc mình không đến nỗi xui xẻo vậy đâu..."Cộp, cộp, cộp..."Tiếng ủng nện xuống nền nhà vang lên lanh lảnh, tàn nhẫn cho Chung Niên một đáp án ---- Cậu đúng là xui xẻo như vậy đó."Quỷ" đã vào phòng.Vẫn dùng cái giọng như đang chơi trò mèo vờn chuột, cười nói: "Tôi thấy cậu rồi... Mau ra đi nào."
......(*) Mặt nạ quỷ hí:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me