[ĐM- TRANS] [VHL] Thỏ Thỏ Yếu Đuối Là Vạn Nhân Mê
Chương 168: Diễn đàn Bóng Tối
Thời tiết trên núi thay đổi thất thường, chớp mắt cái đã mây đen giăng kín, sấm chớp rền vang.Bầu trời tối sầm như sắp sập xuống, nuốt chửng thái dương trên đỉnh đầu.Sáng nay thời tiết oi bức cùng áp suất không khí thấp, Chung Niên cũng đã có dự cảm, nhắc nhở Thương Phong và Ô Nguyên Châu một tiếng, nhưng thời tiết thay đổi quá nhanh, chưa tới một giờ đã đổ mưa.Giữa núi rừng nhất thời không tìm được chỗ trú, may là bọn họ không ham gọn nhẹ mà vứt bỏ lều, lều vải chống nước được tháo ra, cải tạo thành áo mưa tạm thời, miễn cưỡng đủ cho ba người dùng.Trước khi trời mưa, loa phát thanh trên núi lại vang lên, truyền đến tai mọi người.Người đàn ông trong loa lần nữa nhấn mạnh thời gian kết thúc, thông báo rõ đúng năm giờ chiều tất cả phải tập trung trên đỉnh núi. Ai đến trễ sẽ không được tính, đồng vàng cũng mất hiệu lực.Lúc này ba người Chung Niên đang ở lưng chừng núi, theo lý thì vẫn còn kịp, nhưng đường núi trơn trượt khó đi, mưa lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ di chuyển.Chung Niên đã sớm tự mình đi bộ, không để ai cõng nữa.Những giọt mưa to như hạt đậu lộp độp nện xuống lớp "áo mưa" trên đỉnh đầu. Bên tai chỉ toàn tiếng mưa xối xả, thính giác bị hạn chế rất nhiều, mùi trong không khí cũng bị nước mưa xối trôi thành một mớ hỗn độn. Đối với loài thỏ vốn dựa vào thính giác và khứu giác nhạy bén để cảnh giác xung quanh, thì đây là tình huống vô cùng bất lợi.Điều may mắn duy nhất là, trong thời tiết giông bão thế này, đa số dã thú cũng sẽ co rúc ẩn nấp trong hang.“Đưa tay cho tôi.” Người đàn ông đi phía trước vươn tay tới.Trong tình huống thế này, Chung Niên nào còn quan tâm ngại ngùng hay e thẹn gì nữa, nhanh chóng nắm lấy tay Thương Phong, được hắn kéo qua một vũng nước, còn không quên quay đầu nhìn xem Ô Nguyên Châu có theo kịp không.Cả ba không ai bị tụt lại, dù chậm nhưng vẫn vững vàng tiến về phía trước.Nhờ phối hợp ăn ý, bọn họ phát hiện thêm được hai ba cái rương giấu ở những vị trí khó thấy.Đến trưa, bọn họ tìm được một hang đá có thể tránh gió che mưa.Cẩn thận kiểm tra trong hang không có dã thú mới yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.Sấm chớp đì đùng ngay trên đỉnh đầu, mỗi lần đánh xuống, cả ngọn núi tựa hồ cũng rung chuyển theo.Mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.Chung Niên ngẩng đầu nhìn màn mưa không dứt ngoài cửa hang, mím mím đôi môi tái nhợt.Áo mưa làm từ lều vải vốn sơ sài, một vài chỗ không tránh khỏi bị nước mưa tạt ướt.Những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống tí tách, sắc mặt Chung Niên nhợt nhạt, đôi mắt tựa hồ cũng bị nước mưa thấm đẫm, trong suốt như tinh thể, lo lắng nhìn ra bên ngoài, mờ mịt không biết phải làm sao.“Tiểu Niên.” Ô Nguyên Châu lấy khăn sạch lau nước mưa trên mặt cậu.Chung Niên ngẩng đầu, nhắm mắt phối hợp.Thương Phong cũng đi tới, ngồi xổm xuống vắt ống quần ướt sũng cho cậu, nhíu mày nói: “Quần áo ướt rồi.”Chung Niên: “Mọi người cũng thế mà, chỉ hơi ướt một chút, không sao đâu.”Ba người bọn họ đều mặc áo khoác chống thấm, chỉ cần cầm cự được đến năm giờ chiều, phần dưới cơ thể bị lạnh một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.Sau khi nạp thêm năng lượng và nước, bọn họ vứt bỏ những món đồ không cần thiết trong ba lô để giảm bớt trọng lượng, tiếp tục lên đường.Bọn họ vừa leo núi vừa tìm rương, khi đến gần con suối Chung Niên nhận ra tiếng nước chảy còn mạnh hơn lúc nãy, nghĩ nghĩ một chút, cậu kéo tay Thương Phong đi phía trước: “Chúng ta qua bên kia xem thử.”Thương Phong hiểu ý cậu, gật đầu vòng sang một hướng.Từ xa nhìn lại, mực nước dòng suối dâng cao khiến cả ba đều có dự cảm xấu, bèn quyết định tránh xa khu vực suối chảy.Đi được nửa đường thì không may gặp phải một đoạn sạt lở, đất đá đổ xuống chặn mất lối đi phía trước.“Phải đi đường khác thôi.” Ô Nguyên Châu quệt nước mưa dưới cằm, thở dài.Nhưng Thương Phong lại không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn qua một bên sườn dốc.Chung Niên nhìn theo, phát hiện trong đống đất đá sạt lở lộ ra một phần góc cạnh không dễ thấy của cái rương.Chung Niên: “Chỗ đó nguy hiểm lắm.”Cái rương nằm ngay vị trí rất hiểm trở, không thể dùng dụng cụ để lấy, bắt buộc phải bò qua đó.Đống đất đá sạt lở chất chồng lên nhau, bị nước mưa xối thành bùn nhão, tạo thành một con dốc lầy lội, rất dễ sụt lún hoặc trượt ngã.Thứ duy nhất có thể trợ giúp chỉ là vài thân cây bị gãy lìa lẫn trong đống bùn.“Không sao, để tôi.” Thương Phong quay đầu nói với Ô Nguyên Châu: “Dây thừng.”Ô Nguyên Châu phản ứng cực nhanh, lấy trong ba lô ra một cuộn dây thừng mà bọn họ đã thu được từ mấy cái rương trước, quấn chặt quanh một gốc cây to, buộc thành nút chết, đầu dây còn lại do Chung Niên hỗ trợ.Thương Phong đã quyết định làm, Chung Niên cũng chọn tin tưởng hắn, sau nhiều lần xác nhận nút buộc không có vấn đề gì, ngẩng đầu nói: “Đi đi, chú ý an toàn.”Cậu còn kéo một cành cây dài từ bên cạnh qua, sẵn sàng ứng phó cho Thương Phong bất cứ lúc nào.“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Ô Nguyên Châu đứng bên cạnh nói.“Ừ.” Chung Niên đáp một tiếng, ánh mắt không rời khỏi Thương Phong.Cậu nhìn hắn lưu loát vững vàng bước lên con dốc lầy, dần dần tiếp cận cái rương.Để dễ di chuyển hơn, Thương Phong đã cởi bỏ áo mưa ra từ trước, cả người hắn ướt sũng giữa cơn mưa lớn, bắp chân lún sâu trong bùn đất.Thương Phong gỡ một tảng đá ra, khom người đào cái rương lên, lau sạch bùn đất phía trên, xác nhận đúng đồ mới quay đầu ra hiệu.Chung Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc Thương Phong xoay người thì chân hắn bỗng sụp xuống, cả cơ thể mất khống chế trượt xuống mấy mét!Trái tim Chung Niên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thất thanh kêu: “Thương Phong!”Cậu theo phản xạ bước lên mấy bước, lập tức bị Ô Nguyên Châu giữ lại.Chung Niên đương nhiên sẽ không mất lý trí đến mức tuỳ tiện lao theo, cậu hợp sức với Ô Nguyên Châu kéo chặt sợi dây.Bọn họ không dám kéo bừa, nếu sơ suất một cái chẳng những không cứu được người mà còn dễ khiến người bị va đập vào đá.May mắn thay, Thương Phong trượt xuống một đoạn đã nhanh chóng túm được một nhánh cây, ổn định lại cơ thể.Hắn vẫn bảo vệ cái rương quan trọng nhất trong tay, nhưng khóa rương đã bung ra.Chung Niên không nhìn thấy thứ bên trong, chỉ thấy Thương Phong lấy thứ đó ra rồi nhét vào túi, sau đó ném cái rương rỗng đi.Đợi đến khi hắn từng bước quay về, trái tim Chung Niên mới chậm rãi buông xuống, nhưng lại lập tức nhíu mày: “Tay của anh…”Thương Phong thờ ơ liếc nhìn cánh tay bị rạch một đường dài của mình: “Không sao.”Hắn lấy thứ đồ giấu trong ngực ra: “Một đồng vàng, cậu giữ.”Chung Niên không để ý tới đồng vàng, cậu nhận “áo mưa” lều vải từ tay Ô Nguyên Châu, phủ lên người Thương Phong.“Mặc kệ đồng vàng gì đó đi. Chúng ta tìm chỗ tránh mưa trước, tôi xử lý vết thương cho anh...”Mới nói được một nửa, một trận sấm rền chợt nổ ầm trên đỉnh đầu, phần còn lại của câu nói bị nuốt trọn.Cậu thấy mình đang nói mà Thương Phong lại quay đầu đi chỗ khác, chẳng mảy may để ý gì đến vết thương, Chung Niên sốt ruột đến tức giận, giọng cũng lớn hẳn lên: "Anh có nghe tôi nói gì không đấy!"Thương Phong không nói một lời, nắm chặt tay cậu rồi chuyển hướng chạy về phía đông, đồng thời hô một tiếng với Ô Nguyên Châu.Chung Niên ngơ ngác, định há miệng hỏi thì tiếng sấm khi nãy lại nổ ầm ầm lần nữa. Hơn nữa, tiếng nổ này hình như càng lúc càng tới gần chỗ bọn họ.Chung Niên lắng nghe ngẩng đầu, chỉ thấy một khối nước đục ngầu đang không ngừng cuộn trào về phía bọn họ với tốc độ kinh hoàng.Lúc này cậu mới nhận ra, vừa rồi không phải tiếng sấm, mà là tiếng gào thét của lũ quét từ trên đỉnh núi ập xuống.…….
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me