[ĐM] Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P1】
Chương 186: Bút Tiên (27)
◎ Anh có thể nhường cho em không? ◎
Lúc này, Nguyễn Thanh mới nhìn rõ diện mạo của cậu bé. Cậu ta không giống Kỳ thần lắm, thậm chí có thể nói là không có chút tương đồng nào.Hai người trông không giống anh em ruột.Cậu bé đang cười lớn ở cửa khoảng sáu, bảy tuổi. Dù mặc quần áo giản dị nhưng lại hiển hiện như một hoàng tử nhỏ.Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cậu bé lúc này tràn đầy sự chế giễu và mỉa mai lộ liễu, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ.Tuy nhiên, ở độ tuổi này và với diện mạo như vậy, điều đó không khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại, còn làm cậu ta trông giống như một con mèo búp bê xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo.Nguyễn Thanh khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc.Vì cậu cảm thấy khuôn mặt của cậu bé này có chút quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu đó.Nhưng rõ ràng cậu không quen cậu bé, trong ký ức cũng chẳng có chút thông tin nào về cậu ta.Hơn nữa, hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà họ Kỳ.Thật kỳ lạ.Cậu bé đang cười bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên thiếu niên xinh đẹp đứng bên cửa sổ, nét mặt thu lại một chút, đôi mắt cũng hơi híp lại vài phần.Thiếu niên bên cửa sổ vì muốn giữ chặt người đàn ông nên giãy giụa, tóc hơi tán loạn, tạo ra một vẻ đẹp có chút lộn xộn.Dù là đường nét tinh xảo trên gương mặt hay thân hình mảnh khảnh đơn bạc, tất cả đều khiến người ta không thể rời mắt. Đẹp đến mức cả thế giới dường như trở nên lu mờ.Cậu bé nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ hoe và nốt ruồi lệ của thiếu niên, dường như đã hiểu tại sao anh trai lại muốn giấu người đi.Bởi vì chỉ một ánh nhìn thôi, cậu ta đã cảm thấy mình sa vào đó.Chỉ một ánh nhìn, trong lòng cậu ta đã nảy sinh một cảm xúc xa lạ.Một cảm giác ham muốn chưa từng có.Tất cả những oán hận và không cam lòng đều có thể bị cảm giác muốn có được này xoa dịu.Có người nói, muốn có được thứ gì thì trước tiên phải đánh đổi thứ gì đó. Cậu ta đã mất đi quá nhiều, vậy thiếu niên kia chẳng phải nên thuộc về cậu ta sao?Người đàn ông ngồi trên bệ cửa sổ quét mắt nhìn cậu bé đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên, đáy mắt lóe lên một tia khó chịu.Hắn dứt khoát nhảy xuống khỏi cửa sổ, ngầm chắn trước mặt Nguyễn Thanh, giọng điệu lạnh nhạt: "Còn chuyện gì nữa sao?"Cậu bé không để ý đến lời của người đàn ông, bước đến trước mặt Nguyễn Thanh, nở nụ cười ngọt ngào với cậu, sau đó lên tiếng một cách trong trẻo: "Anh bé, anh là bạn học của anh trai em sao?"Giọng điệu của cậu bé mang theo sự non nớt và hoạt bát của lứa tuổi này, hoàn toàn không còn vẻ mỉa mai lúc trước.Hơn nữa, diện mạo của cậu ta vô cùng tinh xảo, khi cười trông giống như một thiên thần nhỏ, không ai có thể cưỡng lại được.Nguyễn Thanh sững người trước cậu bé đột nhiên bắt chuyện với mình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."Nụ cười của cậu bé càng rực rỡ hơn, cậu ta nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Anh bé, chào anh, em là em trai của anh trai, em tên là Kỳ Vân Thâm."Kỳ... Vân Thâm? Hình như đã nghe ở đâu đó?Nhưng Nguyễn Thanh lại không tài nào nhớ ra mình đã nghe thấy ở đâu, giống như việc cậu không nhớ nổi tại sao gương mặt của cậu bé này lại trông quen thuộc vậy.Với trí nhớ của cậu, nếu đã từng gặp, đáng lẽ cậu không thể nào quên được.Nhưng ký ức của cậu vẫn hoàn chỉnh, những chi tiết từ nhỏ đến lớn đều có thể nhớ lại, không hề thiếu sót chút nào.... Chẳng lẽ là vô tình nhìn thấy người có khuôn mặt giống cậu bé này?Khả năng này cũng có thể xảy ra, vậy nên không nhớ ra cũng là điều bình thường.Nguyễn Thanh không tiếp tục bận tâm về vấn đề này nữa.Cậu lịch sự gật đầu với cậu bé, rồi cũng giới thiệu tên mình: "Hạ Thanh."Ngay khi cậu ta định nói thêm điều gì đó, người đàn ông lười biếng lên tiếng: "Sắp mười giờ rồi, muộn như vậy mà còn chưa về, cha mẹ sẽ lo lắng."Lời của người đàn ông nghe có chút hàm ý, không giống như sự quan tâm.Mà giống như một lời đe dọa hơn.Một lời đe dọa chỉ có cậu ta mới hiểu.Những người làm trong nhà họ Kỳ phần lớn đều biết vợ chồng nhà họ không cho phép cậu chủ nhỏ về nhà sau mười một giờ tối. Nhưng mọi người đều nghĩ rằng đó là vì lo lắng cho sự an toàn của cậu ta.Chưa từng có ai nghĩ đến những lý do khác.Đôi mắt cậu ta tối lại vài phần, phá vỡ sự thanh thuần trên khuôn mặt.Nhưng giây tiếp theo, cậu ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhanh đến mức gần như không ai nhận ra được sự thay đổi, ngoại trừ người đàn ông vừa lên tiếng.Thế nhưng người đàn ông lại chẳng để tâm chút nào, sắc mặt vẫn điềm nhiên như thường.Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu: "Cha mẹ đúng là sẽ lo lắng cho em. Vậy em về trước đây, sáng mai sẽ lại đến tìm anh trai và anh bé chơi."Nói xong, cậu ta liền đi ngang qua người đàn ông, đến bên cạnh Nguyễn Thanh, sau đó vẫy tay với cậu, còn tinh nghịch chớp mắt.Dáng vẻ như muốn nói chuyện bí mật với Nguyễn Thanh, trông đầy thần bí.Nguyễn Thanh ngập ngừng một chút, rồi chần chừ cúi xuống, nghiêng người ghé sát lại gần cậu ta.Nhưng không ngờ, ngay khi cậu vừa cúi xuống, cậu bé đã kiễng chân lên, mặt đỏ bừng, định hôn qua.Có điều, cậu ta chưa kịp chạm vào Nguyễn Thanh thì người đàn ông đã lóe lên tia tàn nhẫn trong mắt, nhanh như chớp xách cậu ta lên.Rồi trực tiếp ném cậu ta ra ngoài, vô cùng lạnh lùng.Hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, cũng không còn sự dung túng hay thờ ơ với cậu ta nữa.Cậu ta bị bất ngờ, không kịp giữ thăng bằng nên ngã sõng soài xuống đất.Ban đầu, cậu ta không hề có biểu cảm gì, cũng không phát ra tiếng kêu nào, cứ như thể không biết đau vậy. Chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông với ánh mắt u tối.Nhưng khi thấy Nguyễn Thanh cũng đang nhìn mình, cậu ta lập tức run rẩy, rên lên đầy đau đớn, khóe mắt hơi đỏ, trong mắt nhanh chóng đọng đầy nước, ôm lấy đầu gối bị ngã, cuộn mình trên đất.Trông đáng thương vô cùng.Người đàn ông: "..."Bởi vì cậu ta phản ứng rất nhanh, Nguyễn Thanh không nhìn thấy biểu cảm ban đầu của cậu. Cậu nhìn cậu bé ngã xuống đất thì giật mình, lập tức đỡ cậu ta dậy, sau đó căng thẳng và lo lắng mở miệng: "Em không sao chứ? Ngã vào đâu rồi?"Cậu ta lộ ra một nụ cười vừa ấm ức vừa gượng gạo, cố gắng không để nước mắt rơi: "Không sao đâu, anh trai nhỏ, em quen rồi."Nói xong, cậu bé còn lén liếc nhìn người đàn ông, giọng nói mang theo sự tủi thân rõ rệt, thậm chí còn hơi nghẹn ngào: "Không phải lỗi của anh, là tại em không ngoan, làm anh trai giận."Mặc dù đây là chuyện nhà của hai anh em họ, nhưng Nguyễn Thanh vẫn không tán thành mà liếc nhìn người đàn ông không biểu cảm kia, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.Nhưng cuối cùng, Nguyễn Thanh chỉ mím môi, không nói gì.Dù sao thì vừa rồi người đàn ông này còn tuyệt vọng muốn nhảy lầu, có lẽ là do bị kích thích. Nếu cậu lại nói gì đó, không chừng người này sẽ lại mất khống chế lần nữa.Mà dáng vẻ im lặng này của Nguyễn Thanh, trong mắt cậu ta, chính là đứng về phía người đàn ông.Hơn nữa, cộng thêm cuộc đối thoại mà cậu vừa nghe được trước cửa phòng ngủ, rõ ràng chàng trai này đã bị anh trai cậu ta dỗ dành rồi.Cậu ta không trách chàng trai, dù sao thì cậu cũng đơn thuần, dễ bị lừa, bị người anh trai giả tạo của mình lừa gạt cũng là chuyện bình thường.Tất cả đều là lỗi của anh trai.Nhưng lừa gạt, chung quy vẫn chỉ là lừa gạt.Cậu ta che giấu ánh mắt của mình, sau đó đáng thương nhìn Nguyễn Thanh, đưa hai tay ra với cậu: "Anh trai nhỏ, có thể ôm Sâu Sâu không?""Đầu gối Sâu Sâu rất đau, mẹ nói, chỉ cần được ôm là sẽ hết đau."Giọng nói của cậu bé tràn đầy tủi thân, khiến người nghe không khỏi muốn lập tức dỗ dành.Thế nhưng, Nguyễn Thanh lại không hề cảm thấy đau lòng cho cậu ta, ngược lại, khi nghe thấy cậu ta đòi ôm, cậu bỗng dưng dâng lên một cảm giác bài xích kỳ lạ.Bài xích ôm cậu bé, giống như lúc nãy cậu bài xích chuyện phải chịu trách nhiệm với Kỳ thần vậy.Bài xích chuyện chịu trách nhiệm với Kỳ thần là điều bình thường, dù sao thì hôn nhân đại sự không phải trò đùa, cậu chỉ mới quen Kỳ thần chưa đầy một tiếng, đương nhiên không thể dễ dàng hứa hẹn.Nhưng tại sao cậu lại bài xích chuyện ôm một cậu bé sáu bảy tuổi bị ngã chứ?Rõ ràng trước đây cậu là một người rất mềm lòng mà.Nguyễn Thanh bỗng có chút xấu hổ với bản thân, cậu đã trở nên vô tình như vậy từ bao giờ?Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn đè nén cảm giác bài xích kia xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé trước mặt.Cậu bé thấy vậy thì vui vẻ vùi đầu vào cổ Nguyễn Thanh, sau đó vô cùng thân thiết cọ cọ: "Anh trai nhỏ, anh thơm quá."Là một người đàn ông, Nguyễn Thanh thật sự không muốn được khen như vậy, cậu có chút không tự nhiên mà ho khan một tiếng: "Có lẽ là mùi dầu gội hoặc nước giặt quần áo thôi."Cậu bé nhìn mái tóc mềm mại như lụa của chàng trai, cậu ta không nói dối, trên người chàng trai thực sự có một mùi hương nhàn nhạt, không phải thứ mùi rẻ tiền của dầu gội hay nước giặt.Mà là hương thơm như hoa u lan, thanh nhã mà cuốn hút vô cùng.Tựa như có thể khiến người ta quên hết thế gian, cũng như có thể khơi gợi phần tối tăm nhất trong bản chất con người.Cậu ta cụp mắt, lại cọ cọ thêm một chút. Cọ xong, cậu ta ngẩng đầu lên, dưới ánh nhìn âm trầm đến cực điểm của người đàn ông, cậu ta cong môi, lộ ra một nụ cười mang theo ác ý.Tựa như đang... khiêu khích người đàn ông.Có lẽ không phải "tựa như", mà là cậu ta thực sự đang khiêu khích.Bởi vì ngay giây tiếp theo, cậu bé nghiêng đầu, không tiếng động mấp máy môi về phía người đàn ông.— Anh thích người này sao?— Em cũng rất thích.— Anh có thể nhường cho em không?Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cậu ta không biết sợ kia, mang theo một tia nguy hiểm và sát khí nhàn nhạt.Cậu ta thấy vậy, tựa như bị người đàn ông dọa sợ, tay ôm lấy Nguyễn Thanh siết chặt hơn, giọng nói cũng lộ ra sự bất an và căng thẳng: "Anh ơi, sao anh lại nhìn em như vậy? Sâu Sâu... Sâu Sâu sợ quá.""Sâu Sâu... lại làm sai gì rồi sao?" Cậu bé vừa nói vừa cắn môi dưới đầy tủi thân, nước mắt một lần nữa dâng đầy hốc mắt.Như thể chỉ cần một giây nữa là sẽ khóc òa lên."Xin lỗi anh, Sâu Sâu không cố ý đâu, anh đừng giận mà."Nguyễn Thanh vô thức quay đầu nhìn người đàn ông, lại chạm phải gương mặt đầy khó hiểu và vô tội của hắn.Như thể hắn không hiểu vì sao cậu bé lại nói như vậy.Cậu ta vừa thấy người đàn ông nhìn sang liền có dự cảm không lành. Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông đã mở miệng, giọng điệu đầy thắc mắc và chân thành."Em trai à, sao em lại nói vậy chưa? Là vì em không thích chiếc đồng hồ mà em vừa lấy đi đúng không nhỉ?"Người đàn ông còn chưa đợi cậu ta trả lời đã cúi đầu, gương mặt tuấn tú mang theo một chút cô đơn: "Nhưng mà những thứ khác của anh đã bị em lấy hết rồi, cũng chẳng còn gì để đưa em nữa."Cậu bé: "..."Nguyễn Thanh cũng nhớ lại hành vi vô lễ như một đứa trẻ hư của cậu ta lúc nãy, theo bản năng buông cậu ta ra.Thậm chí còn tìm được lý do tại sao mình không muốn ôm cậu ta.Cậu không thích trẻ hư."Em trai, nếu em không thích chiếc đồng hồ đó, có thể trả lại cho anh không?"Người đàn ông vẫn tiếp tục nói, giọng điệu nghe có vẻ bình thường, nhưng lại khiến người ta vô thức cảm thấy xót xa: "Đó là thứ duy nhất mà cha tặng anh."Hắn rất rõ ràng, cậu ta tuyệt đối không thể lấy ra chiếc đồng hồ đó, không ngoài dự đoán, nó đã bị ném vào thùng rác rồi.Muốn bôi nhọ hắn ư? Vậy thì cứ xem thử ai cao tay hơn.Nghe vậy, ánh mắt cậu ta thoáng qua một tia âm u. Khi cậu ta còn đang định nói gì đó với vẻ đầy tủi thân thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.Không phải của ba người trong phòng, mà là của người tài xế đứng ngoài cửa.Tài xế đi cùng cậu ta lên đây, nên vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa, cũng chứng kiến toàn bộ vở kịch kỳ lạ này.Chỉ là ông vẫn luôn im lặng, cũng không dám lên tiếng.Nhưng khi tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía tài xế. Ông có chút lúng túng lấy điện thoại ra, định ấn tắt.Thế nhưng, khi thấy tên hiển thị trên màn hình, ông liền sững sờ.Là ông chủ Kỳ.Tài xế cầm điện thoại nhìn về phía cậu ta, hạ giọng nói: "Là điện thoại của ông Kỳ."Cuộc gọi này hiển nhiên là dành cho cậu chủ nhỏ, có lẽ vì đã muộn thế này mà chưa về nhà, nên ông Kỳ hơi lo lắng.Cậu ta dừng lại một chút, nhận lấy điện thoại từ tay tài xế, bắt máy, giọng nói mang theo sự ỷ lại và thân mật: "Alo? Cha ơi, con là Thâm Thâm."Cậu ta liếc nhìn hai người cách đó không xa, dùng tay che điện thoại, giọng nói nhỏ hẳn đi, như sợ bị họ nghe thấy: "Con đang ở chỗ anh, hỏi anh về mấy vấn đề liên quan đến piano."Không biết đầu dây bên kia nói gì, cậu ta khẽ gật đầu: "Ừm ừm, được ạ, con nói với anh rồi về ngay đây."Nói xong, cậu ta liền cúp máy, nhưng không hề làm như đã nói mà chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh: "Anh ơi, tối nay anh... ở lại đây sao?""Không." Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu, dù trời đã muộn nhưng cậu chắc chắn không thể ngủ lại đây được.Cậu ta mỉm cười, giọng điệu đầy săn sóc: "Vậy để em tiện đường đưa anh ra ngoài nhé, biệt thự của anh em cách cổng khu khá xa, hơn nữa bên trong cũng không bắt được xe đâu."Nguyễn Thanh hơi dừng lại, liếc sang người đàn ông bên cạnh, thấy hắn không nói gì mới lễ phép đáp: "Cảm ơn em, vậy làm phiền em rồi."Cậu ta lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phiền, không phiền chút nào, được đưa anh về là vinh hạnh của em."Nói xong, cậu ta lại nở nụ cười rạng rỡ với Nguyễn Thanh.Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nụ cười này hoàn toàn khác với khi đối diện người đàn ông kia.Nụ cười dành cho người đàn ông tuy cũng rực rỡ nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái, thậm chí chẳng hề chạm đến đáy mắt.Nhưng khi cười với Nguyễn Thanh, nụ cười ấy lại ấm áp như một thiên thần nhỏ, khiến ai nhìn cũng có thể nhận ra niềm vui chân thật.Nụ cười trong sáng và thuần khiết, dễ dàng khiến người ta nảy sinh thiện cảm.Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông, có chút do dự rồi nói: "Cậu... nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi về trường trước đây."Người đàn ông gật đầu: "Ừ."Cậu ta không hề bất ngờ khi anh trai tốt của mình đồng ý, chẳng qua là muốn dỗ mình ngoan ngoãn về nhà thôi.Dù sao nếu cậu ra làm ầm lên không chịu về, khiến cha phải đến đây, cuối cùng sẽ chẳng có ai được lợi cả.Nhưng quan trọng hơn là, với cơ thể này, cậu ta chẳng làm được gì cả, mà chàng trai kia cũng sẽ không coi cậu ta là một người đàn ông, vì thế mới đồng ý như vậy thôi.Hừ, thật ngạo mạn.Hắn nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng rồi sao?Cậu ta sẽ khiến hắn phải trả giá vì đã xem thường mình.Dù sao cậu ta cũng không định mãi duy trì bộ dạng này.Anh trai tốt của cậu ta có lẽ còn chưa biết, nhà họ Kỳ đúng là không cần hai người thừa kế, nhưng chỉ cần hắn chết đi, cậu ta sẽ có thể lớn lên một cách bình thường.Dù sao nếu nhà họ Kỳ chỉ còn lại một mình cậu ta, vị trí người thừa kế đương nhiên sẽ thuộc về cậu ta.Vì người đàn ông kia đã đồng ý, nên từ đầu đến cuối cũng chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Nguyễn Thanh trực tiếp rời đi cùng cậu bé.Ban đầu Nguyễn Thanh chỉ định đến cổng khu, sau đó tìm một nhà trọ gần trường ngủ qua đêm.Nhưng không ngờ cậu bé lại bảo tài xế đưa cậu về trường với tốc độ nhanh nhất, thậm chí lúc Nguyễn Thanh về đến nơi, cửa ký túc xá vẫn chưa đóng.Nguyễn Thanh nhìn cậu bé trong xe đang vẫy tay chào mình, cũng lịch sự vẫy tay lại, nói lời tạm biệt.Đến khi chiếc xe sang biến mất trong màn đêm, Nguyễn Thanh mới thở dài một hơi, mệt mỏi lê bước về ký túc xá.Ký túc xá của Đại học Số 1 thường là phòng bốn người, phòng của Nguyễn Thanh cũng vậy.Nhưng thực tế lại chỉ có mình cậu ở.Vì số nam sinh trong khóa của cậu là bội số của bốn nhưng dư ra hai người, nên họ bị xếp vào một phòng riêng.Hai người đó chính là cậu và Kỳ thần.Chỉ có điều, Kỳ thần chưa từng đến ký túc xá, vì vậy phòng này chỉ có một mình cậu ở.Nguyễn Thanh rất thích điều này, bởi ở một mình cực kỳ thoải mái.Hơn nữa vì chỉ có một mình, cậu còn tự mua một chiếc giường lớn đặt trong góc, thoải mái hơn giường của trường rất nhiều.Vừa về đến nơi, Nguyễn Thanh liền thả mình xuống giường, rõ ràng chỉ đi đưa giấy chứng nhận và phần thưởng thôi, vậy mà lại cảm thấy như đã trải qua biết bao chuyện.Thật sự quá mệt mỏi.Hơn nữa, hôm nay cậu như không còn là chính mình, cảm giác vô tình hơn rất nhiều.Rõ ràng trước đây cậu rất hiền lành cơ mà.Nguyễn Thanh đột nhiên khựng lại—khoan đã, tại sao cậu lại nghĩ mình hiền lành?Từ "hiền lành" đáng ra phải là nhận xét của người khác chứ, đâu có ai tự đánh giá bản thân như vậy?Bình thường, cũng không ai chỉ vì không bế một đứa trẻ mà cảm thấy mình không hiền lành cả.Chuyện này kỳ lạ quá.Hơn nữa cậu cứ thấy tất cả những gì xảy ra hôm nay đều rất quái dị, ngay cả phản ứng của cậu cũng có gì đó không đúng.Ngay lúc Nguyễn Thanh định suy nghĩ kỹ càng hơn, một cơn buồn ngủ nặng trĩu bất ngờ ập đến, cắt ngang dòng suy tư.Mí mắt cậu nặng dần, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ.Nguyễn Thanh khẽ nhíu mày, cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không thể đấu lại cơn buồn ngủ, cứ thế ngủ thiếp đi.Chưa đầy một phút sau, cậu đã ngủ say, thậm chí còn chưa kịp cởi giày.Cả đầu cũng không đặt lên gối, tư thế chẳng hề thoải mái chút nào.So với việc vì mệt mà ngủ, thì trông giống như bị cưỡng chế rơi vào trạng thái ngủ hơn....Khi Nguyễn Thanh tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng, trông như chưa tỉnh ngủ hẳn.Nhưng cậu cảm thấy cả người đều khó chịu, nửa bên thân thể tê rần.Nguyễn Thanh chống tay xuống giường ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương.Nhưng vì động tác này, cảm giác tê dại càng trở nên nghiêm trọng, đến mức gương mặt thanh tú của cậu nhăn lại, không dám cử động bừa nữa.Nhìn cậu lúc này có chút ấm ức, trông chẳng khác gì một chú mèo con bị bắt nạt.Nguyễn Thanh ngồi đợi vài phút đến khi cảm giác tê liệt biến mất hoàn toàn, sau đó cầm điện thoại lên xem giờ—đã bảy giờ sáng.Hôm qua đúng là mệt quá rồi, về đến nơi liền ngủ luôn.Dường như cậu đã hoàn toàn quên đi những điều bất thường mình phát hiện tối qua, cũng chẳng nhớ gì về sự kỳ lạ ấy nữa.Cậu ngồi bên mép giường, nhíu mày nhìn điện thoại với vẻ băn khoăn.Vì trên màn hình hiển thị một tin nhắn vừa nhận cách đây một phút.[Tôi xem rồi, sáng nay cậu không có tiết nhỉ? Vậy chín giờ gặp nhau ở cổng trường, nhớ mang theo căn cước và hộ khẩu.]Người gửi là "Kỳ".Rõ ràng, tin nhắn này là do Kỳ thần gửi, vì số điện thoại trùng khớp với số mà hôm qua giảng viên phụ đạo đưa cho cậu.Nguyễn Thanh có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn một lần là nhớ, không cần phải lật lại lịch sử trò chuyện cũng có thể xác nhận.Nhưng vấn đề là, hôm qua cậu nói chịu trách nhiệm chẳng qua chỉ để ngăn Kỳ thần nhảy lầu thôi.Nhưng lời đã nói ra rồi, nếu bây giờ nuốt lại thì cũng không hay lắm. Nếu Kỳ thần vì cậu từ chối mà lại đi nhảy lầu thì sao?Cậu không thể lúc nào cũng có mặt để cứu được.Nguyễn Thanh khó xử vò đầu, suy nghĩ xem nên làm thế nào.Nhưng nghĩ mãi, đầu cậu càng rối tung, hoàn toàn mất đi sự mạch lạc và logic thường ngày.Rõ ràng chỉ là một sự cố, vậy mà sao lại phát triển đến mức này.Hơn nữa, Đại học Số 1 có nhà tắm công cộng, rất nhiều nam sinh còn rủ nhau đi tắm chung, cũng chẳng thấy ai phải chịu trách nhiệm gì cả.Chẳng lẽ Kỳ thần là kiểu người theo chủ nghĩa Thanh giáo, thánh khiết đến mức chỉ cần bị người khác nhìn một cái liền cảm thấy danh tiết của mình bị vấy bẩn?... Cũng không phải là không có khả năng này.Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, thử gửi một tin nhắn thăm dò.[Bạn học Kỳ, tôi cảm thấy bây giờ đi đăng ký kết hôn thì có hơi nhanh quá. Tôi không phải không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là tôi luôn cho rằng giai đoạn mập mờ và yêu đương nồng nhiệt mới là khoảng thời gian đẹp nhất. Tôi không muốn bỏ lỡ quá trình ấy mà trực tiếp bước vào hôn nhân.][Vậy nên, chúng ta có thể bắt đầu với tư cách là người yêu trước được không?]Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Thanh sợ kích thích đối phương, vội vàng gửi thêm một tin nữa để bày tỏ rõ lập trường của mình.[Cậu yên tâm, đến thời điểm thích hợp, tôi nhất định sẽ cưới cậu.]Sau khi gửi xong, Nguyễn Thanh hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có chút lo lắng sẽ bị từ chối.May mắn thay, đối phương không từ chối.[Được.]Nhìn thấy tin nhắn đồng ý, Nguyễn Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm được một nửa, đã lập tức nghẹn lại.Bởi vì đối phương lại gửi thêm một tin nhắn thứ hai.[Vậy thì chúng ta hãy làm những việc mà người yêu thường làm đi. Chín giờ sáng gặp.]... Những việc mà người yêu thường làm?Nguyễn Thanh nhìn tin nhắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên viền điện thoại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần trầm tư.Đây chưa hẳn là một quyết định tồi tệ. Cậu có thể nhân khoảng thời gian này để thay đổi quan niệm của Kỳ thần, giúp đối phương hiểu rằng thực ra bị người cùng giới nhìn thấy cũng là chuyện rất bình thường, không đến mức nghiêm trọng đến độ phải kết hôn.Hoặc thậm chí, khiến Kỳ thần ghét bỏ cậu.Như vậy, có lẽ Kỳ thần sẽ không còn muốn cậu chịu trách nhiệm nữa.***Edit shuo shuo: Sâu Sâu quá là đáng yew, ai còn nhớ thì đã để lại ấn tượng oãi cả chưởng là để bé Thanh Thanh đi mua ba con sâu cỡ lớn:))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me