Dm Vo Han Luu Khi Tui Khoc Nho Bi Keo Vao Livestream Tu Than
Thiển Linh bị những bình luận trêu chọc đến mức mặt nóng bừng, hàng mi khẽ run, dường như ươn ướt hơn."Anh... anh đang làm gì vậy?""Nếu em còn thấy chưa đủ đã ghiền..."Đoạn Tinh Dực đang quỳ một gối trên mặt đất, nói xong liền có ý định quỳ luôn gối còn lại, giọng điệu chậm rãi: "Hay là tôi quỳ cả hai chân luôn cho em vừa lòng?""Ai... ai cần anh quỳ chứ?!"Thiển Linh lập tức bật dậy, hai tay siết chặt lấy vạt áo, đôi mắt tròn xoe đầy căng thẳng, sáng long lanh như một chú mèo con xù lông vì bị chọc giận."Anh đứng dậy ngay! Còn như vậy nữa là tôi thật sự giận đó!"Khóe môi Đoạn Tinh Dực càng cong lên, trong ánh mắt lấp lánh pha chút thích thú."Vậy em có thể nhận món quà của tôi không? Tôi bỏ công sức và thời gian cho nó nhiều lắm đó!. ""Quà... quà gì cơ?"Hắn đứng lên, phủi nhẹ bụi bám trên người, rồi lôi ra từ túi áo một vật được gấp bằng giấy màu, nâng niu đưa ra trước mặt cậu."Là hoa hồng nhỏ. Thích chứ ?"Đây chẳng phải là thủ công trong tiết học giấy màu sao? Nhưng lớp bọn họ hôm đó rõ ràng là học gấp hạc, Đoạn Tinh Dực lại gấp hoa hồng?"Anh đây là.... gấp cho tôi sao ?"Giọng Thiển Linh rất nhỏ, thốt lên mới thấy có chút tự luyến. Có lẽ anh ta chỉ tiện tay làm rồi đem vứt cho mình chơi, đơn giản là muốn trêu chọc cậu thôi.
" Ừ, chỉ gấp cho riêng em thôi."Thiển Linh thật sự không hiểu nổi người này rốt cuộc là vì cái gì, lúc thì cố ý trêu chọc cậu, lúc lại xin lỗi rồi nói lời ngon ngọt. Thật sự rất đáng ghét. Nhưng bông hoa hồng nhỏ gấp cũng khá xinh xắn, Thiển Linh kéo tay nhận lấy một cách ngượng ngùng. Đâu phải cậu muốn tha thứ cho Đoạn Tinh Dực đâu. "Cảm ơn."Bông hồng nhỏ đặt trong lòng bàn tay Thiển Linh, cậu rũ mắt cẩn thận đánh giá, muốn nhìn kỹ xem nó được gấp như thế nào, quả thật rất đẹp."Muốn biết gấp thế nào không?" Giọng Đoạn Tinh Dực đúng lúc truyền đến, mang theo một tia ý cười mờ ám, hắn cúi người chống tay lên bàn, dụ dỗ nói: "Có muốn học không?"Thiển Linh gật gật đầu, "Có một chút.""Vậy em muốn học, thì em nên nói gì nhỉ ?" Đoạn Tinh Dực cười nói: " Em là một cậu bé ngoan ngoãn, lễ phép mà.""Tôi..." Thiển Linh cắn môi dưới, hàng mi dài như quạt giấy đặc biệt dày. "Anh có thể dạy tôi được không?""Có thể thôi, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ." Đoạn Tinh Dực ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, rồi lấy lại cuốn vở vẽ nguệch ngoạc ban nãy, "Giúp tôi vẽ thêm chút gì đó vào đây đi." Những nét vẽ tùy tiện của hắn trông vừa trẻ con vừa lung tung.Cố tình bị Đoạn Tinh Dực nhắc lại, Thiển Linh nắm chặt cây bút màu, lòng bàn tay bất giác hơi ướt mồ hôi, "Anh... anh muốn tôi vẽ thêm cái gì?""Vẽ tôi vào bên cạnh em."Thiển Linh "Á" một tiếng kinh ngạc, nếu không phải miệng cậu nhỏ nhắn, chắc đã nhét vừa cả quả trứng gà rồi. Cậu bán tín bán nghi, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Á cái gì mà á, vẽ nhanh lên." Đoạn Tinh Dực lại thúc giục, còn không quên nhấn mạnh, "Nhớ là vẽ tôi gần em đấy, nghe rõ chưa? "Bây giờ cậu thật sự không muốn học gấp hoa hồng nhỏ nữa đâu. Bởi vì Đoạn Tinh Dực cứ chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu vẽ như giám thị coi thi, chẳng hề nhận ra hành động của mình đang tạo ra áp lực tâm lý lớn đến nhường nào cho người khác.Thiển Linh chậm chạp cầm cây bút màu, động tác nặng nề chẳng khác nào bị ai đó ép buộc. Cậu không còn cảm giác mình đang vẽ tranh nữa, mà giống như bị Đoạn Tinh Dực mạnh tay ấn đầu bắt viết kiểm điểm, thậm chí còn là viết hộ người khác ấy chứ. Cái sự uất ức này nó tức anh ách đến nỗi muốn trào cả ra ngoài màn hình rồi.
"Sao vẽ có cái hình mà cũng chậm như rùa vậy ?"Thiển Linh nắm chặt cây bút, nhỏ giọng cằn nhằn: "Nhanh lắm rồi mà, anh đừng có nhìn tôi nữa, tôi vẽ không ra gì mất." Cứ hễ thấy mặt hắn là cả người cậu cứng đờ, vẽ một cái vòng tròn đơn giản cũng run rẩy cả lên. "Em phiền thật đấy." Đoạn Tinh Dực xoay người, quay lưng về phía cậu, "Tôi không nhìn em nữa, như vậy được chưa?"Thiển Linh cầm bút, khẽ " Dạ " một tiếng nhỏ xíu, rồi cúi gằm mặt, dồn hết sự tập trung vào bức vẽ. "Không được nhìn lén đó nha!""......" Đoạn Tinh Dực im lặng đáp lại bằng một dấu chấm lửng đầy ẩn ý.Vừa định lén liếc qua, Đoạn Tinh Dực đã nhàn nhạt gãi đầu, lật vài trang tạp chí như thể chán nản.Một lúc sau, Đoạn Tinh Dực khẽ khàng nương theo cuốn tạp chí che khuất, quay đầu lại. Trước mắt hắn là gương mặt trắng nõn, ngoan hiền của Thiển Linh, cảnh tượng ấy khiến hắn thoáng giật mình, ngẩn ngơ.Hàng mi dài rũ xuống, chóp mũi ửng hồng, đôi mày khẽ nhíu lại, đến cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng dường như đang dồn hết sức lực vào bức tranh. Mà nhìn xuống phía dưới, dù không thấy rõ nội dung trên trang giấy, thứ thu hút ánh mắt Đoạn Tinh Dực hơn cả lại là mấy ngón tay trắng nõn kia.Trắng nõn, mềm mại như vừa bóc lớp vỏ trứng, đầu ngón tay lấm tấm đủ mọi màu sắc của thuốc màu. Giống như màn đêm nuốt chửng ánh ban ngày, sự tinh khiết, sạch sẽ bị xâm lấn, nhuộm đủ mọi sắc thái đậm đà của thế gian.Soạt soạt soạt. Nhanh lên vẽ xong đi, vẽ xong rồi thì có thể... Ừm, hình như có gì đó hơi kỳ lạ. Cục tẩy đâu nhỉ? Khi Thiển Linh loay hoay tìm cục tẩy, vô thức liếc mắt nhìn về phía Đoạn Tinh Dực, liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình không chớp."Đoạn Tinh Dực, anh đúng là đồ nói dối không chớp mắt ! Rõ ràng bảo không được nhìn trộm mà ?" Vừa dứt lời, Thiển Linh liền dùng bàn tay lấm lem màu vẽ che đi đôi mắt đen láy của Đoạn Tinh Dực, miệng không ngừng lầm bầm trách móc: "Không được quay lại nữa đâu đấy!"Đoạn Tinh Dực khẽ kéo tay cậu xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ vào những vệt màu trên tay Thiển Linh. "Sợ tôi nhìn đến vậy cơ à?" Bàn tay to lớn của Đoạn Tinh Dực ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Thiển Linh, những ngón tay bị nắm chặt khẽ ngứa ran.Bất ngờ, Thiển Linh nghe thấy đối phương đột nhiên cất giọng, trầm khàn: "Vẽ thêm một động tác tay rong tay nữa đi, tôi muốn nắm tay em."Đáng ghét cái tên này! Rõ ràng đáng lẽ Đoạn Tinh Dực phải là người xin lỗi cậu mới đúng, sao cuối cùng lại thành ra cậu vùi đầu khổ sở vẽ tranh thế này? Oa, Oa.. Cậu thật sự không hiểu nổi nữa rồi."Phù..." Thiển Linh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong bức vẽ. Cậu nâng niu nó trên tay rồi đưa về phía Đoạn Tinh Dực đang ngồi đối diện, giọng có chút ngập ngừng nhưng vẫn không quên dặn dò: "Không được bảo là tôi vẽ xấu đó nha."Đoạn Tinh Dực đón lấy bức tranh, khóe miệng bất giác nở một nụ cười tươi. "Em vẽ tôi đáng yêu thế này, cơ mà vẫn không đáng yêu bằng em, mềm mại muốn véo một cái." Hắn chăm chú ngắm nghía bức tranh, càng nhìn càng thấy thích thú, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Ai ngờ em còn khéo tay vẽ vời nữa chứ."Được hắn khen, má Thiển Linh hơi ửng lên, nhưng cậu cố tỏ ra bình thường, giấu nhẹm niềm vui đang rộn ràng trong lòng. "Đương nhiên rồi! Đừng có mà xem thường tôi!" Thông minh, giải đố thì có hơi tệ, nhưng cậu vẫn đầy tài lẻ đấy nhé!"Bức tranh này... cho tôi được không? Tôi thật sự rất thích." Thiển Linh xua tay, ý nói bức tranh là của hắn. Cậu cẩn thận xé trang giấy ra khỏi quyển vở, định bụng gấp lại nhưng sợ hỏng hình, thế là khéo léo kẹp nó vào giữa một trang tạp chí đang để trên bàn. Như vậy sẽ không bị nếp gấp. "Của anh đó.""Vậy để tôi chỉ em gấp giấy cho vui." Mấy người đứng gần đó không khỏi dụi mắt, cái cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ lạ, cứ như quay về hồi mẫu giáo này, rốt cuộc là từ đâu mà lại xuất hiện trên ác ma Đoạn Tinh Dực vậy trời?Ngày trước, đừng nói là bảo hắn gấp giấy, chỉ cần lỡ làm hắn không vừa mắt, có khi còn bị hắn "gấp" cho tan nát như giấy vụn ấy chứ. Đoạn Tinh Dực rõ ràng là lần đầu tiên dạy ai đó một việc tỉ mỉ như vầy, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng thoáng chút vụng về. "Không phải... là vầy nè, lật nó qua rồi gập xuống."Thiển Linh hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì. Cứ như vầy rồi lại như vầy, rốt cuộc là cái kiểu gì chứ? Tay chân cậu vốn đã không được khéo léo, đến cái máy bay giấy đơn giản cũng chẳng biết gấp, Thiển Linh nhăn mặt, đầu óc rối tung. Với cậu, đây đúng là một thử thách khó nhằn. Cậu cảm thấy mình thật ngốc khi mãi mà không làm ra được. "Tôi không muốn học nữa đâu."Thiển Linh bực bội mở hết mấy nếp gấp vừa làm, rồi nghịch ngợm chống cằm lên bàn, mái tóc rối bù xù khẽ cọ vào mặt gỗ. "Mấy cái đồ này học hay không có quan trọng gì đâu."Đoạn Tinh Dực đưa tay xoa nhẹ mái đầu mềm mại của cậu, cảm giác êm ái, xù xù như vuốt ve một chú mèo nhỏ, còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. "Tại em có học được đâu."Đôi lời tác giả:Đoạn chó điên nói thế, vợ chắc chắn sẽ... Câu chuyện giữa Thiển Linh và Đoạn Tinh Dực không chỉ có mấy trò trêu chọc trẻ con mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào, nơi cả hai dần khám phá và thấu hiểu nhau hơn. Dù đôi lúc có những lúc ngại ngùng, chính những tình huống dở khóc dở cười này lại tạo nên những kỷ niệm đáng giá trong lòng họ.
" Ừ, chỉ gấp cho riêng em thôi."Thiển Linh thật sự không hiểu nổi người này rốt cuộc là vì cái gì, lúc thì cố ý trêu chọc cậu, lúc lại xin lỗi rồi nói lời ngon ngọt. Thật sự rất đáng ghét. Nhưng bông hoa hồng nhỏ gấp cũng khá xinh xắn, Thiển Linh kéo tay nhận lấy một cách ngượng ngùng. Đâu phải cậu muốn tha thứ cho Đoạn Tinh Dực đâu. "Cảm ơn."Bông hồng nhỏ đặt trong lòng bàn tay Thiển Linh, cậu rũ mắt cẩn thận đánh giá, muốn nhìn kỹ xem nó được gấp như thế nào, quả thật rất đẹp."Muốn biết gấp thế nào không?" Giọng Đoạn Tinh Dực đúng lúc truyền đến, mang theo một tia ý cười mờ ám, hắn cúi người chống tay lên bàn, dụ dỗ nói: "Có muốn học không?"Thiển Linh gật gật đầu, "Có một chút.""Vậy em muốn học, thì em nên nói gì nhỉ ?" Đoạn Tinh Dực cười nói: " Em là một cậu bé ngoan ngoãn, lễ phép mà.""Tôi..." Thiển Linh cắn môi dưới, hàng mi dài như quạt giấy đặc biệt dày. "Anh có thể dạy tôi được không?""Có thể thôi, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ." Đoạn Tinh Dực ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, rồi lấy lại cuốn vở vẽ nguệch ngoạc ban nãy, "Giúp tôi vẽ thêm chút gì đó vào đây đi." Những nét vẽ tùy tiện của hắn trông vừa trẻ con vừa lung tung.Cố tình bị Đoạn Tinh Dực nhắc lại, Thiển Linh nắm chặt cây bút màu, lòng bàn tay bất giác hơi ướt mồ hôi, "Anh... anh muốn tôi vẽ thêm cái gì?""Vẽ tôi vào bên cạnh em."Thiển Linh "Á" một tiếng kinh ngạc, nếu không phải miệng cậu nhỏ nhắn, chắc đã nhét vừa cả quả trứng gà rồi. Cậu bán tín bán nghi, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Á cái gì mà á, vẽ nhanh lên." Đoạn Tinh Dực lại thúc giục, còn không quên nhấn mạnh, "Nhớ là vẽ tôi gần em đấy, nghe rõ chưa? "Bây giờ cậu thật sự không muốn học gấp hoa hồng nhỏ nữa đâu. Bởi vì Đoạn Tinh Dực cứ chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu vẽ như giám thị coi thi, chẳng hề nhận ra hành động của mình đang tạo ra áp lực tâm lý lớn đến nhường nào cho người khác.Thiển Linh chậm chạp cầm cây bút màu, động tác nặng nề chẳng khác nào bị ai đó ép buộc. Cậu không còn cảm giác mình đang vẽ tranh nữa, mà giống như bị Đoạn Tinh Dực mạnh tay ấn đầu bắt viết kiểm điểm, thậm chí còn là viết hộ người khác ấy chứ. Cái sự uất ức này nó tức anh ách đến nỗi muốn trào cả ra ngoài màn hình rồi.
"Sao vẽ có cái hình mà cũng chậm như rùa vậy ?"Thiển Linh nắm chặt cây bút, nhỏ giọng cằn nhằn: "Nhanh lắm rồi mà, anh đừng có nhìn tôi nữa, tôi vẽ không ra gì mất." Cứ hễ thấy mặt hắn là cả người cậu cứng đờ, vẽ một cái vòng tròn đơn giản cũng run rẩy cả lên. "Em phiền thật đấy." Đoạn Tinh Dực xoay người, quay lưng về phía cậu, "Tôi không nhìn em nữa, như vậy được chưa?"Thiển Linh cầm bút, khẽ " Dạ " một tiếng nhỏ xíu, rồi cúi gằm mặt, dồn hết sự tập trung vào bức vẽ. "Không được nhìn lén đó nha!""......" Đoạn Tinh Dực im lặng đáp lại bằng một dấu chấm lửng đầy ẩn ý.Vừa định lén liếc qua, Đoạn Tinh Dực đã nhàn nhạt gãi đầu, lật vài trang tạp chí như thể chán nản.Một lúc sau, Đoạn Tinh Dực khẽ khàng nương theo cuốn tạp chí che khuất, quay đầu lại. Trước mắt hắn là gương mặt trắng nõn, ngoan hiền của Thiển Linh, cảnh tượng ấy khiến hắn thoáng giật mình, ngẩn ngơ.Hàng mi dài rũ xuống, chóp mũi ửng hồng, đôi mày khẽ nhíu lại, đến cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng dường như đang dồn hết sức lực vào bức tranh. Mà nhìn xuống phía dưới, dù không thấy rõ nội dung trên trang giấy, thứ thu hút ánh mắt Đoạn Tinh Dực hơn cả lại là mấy ngón tay trắng nõn kia.Trắng nõn, mềm mại như vừa bóc lớp vỏ trứng, đầu ngón tay lấm tấm đủ mọi màu sắc của thuốc màu. Giống như màn đêm nuốt chửng ánh ban ngày, sự tinh khiết, sạch sẽ bị xâm lấn, nhuộm đủ mọi sắc thái đậm đà của thế gian.Soạt soạt soạt. Nhanh lên vẽ xong đi, vẽ xong rồi thì có thể... Ừm, hình như có gì đó hơi kỳ lạ. Cục tẩy đâu nhỉ? Khi Thiển Linh loay hoay tìm cục tẩy, vô thức liếc mắt nhìn về phía Đoạn Tinh Dực, liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình không chớp."Đoạn Tinh Dực, anh đúng là đồ nói dối không chớp mắt ! Rõ ràng bảo không được nhìn trộm mà ?" Vừa dứt lời, Thiển Linh liền dùng bàn tay lấm lem màu vẽ che đi đôi mắt đen láy của Đoạn Tinh Dực, miệng không ngừng lầm bầm trách móc: "Không được quay lại nữa đâu đấy!"Đoạn Tinh Dực khẽ kéo tay cậu xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ vào những vệt màu trên tay Thiển Linh. "Sợ tôi nhìn đến vậy cơ à?" Bàn tay to lớn của Đoạn Tinh Dực ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Thiển Linh, những ngón tay bị nắm chặt khẽ ngứa ran.Bất ngờ, Thiển Linh nghe thấy đối phương đột nhiên cất giọng, trầm khàn: "Vẽ thêm một động tác tay rong tay nữa đi, tôi muốn nắm tay em."Đáng ghét cái tên này! Rõ ràng đáng lẽ Đoạn Tinh Dực phải là người xin lỗi cậu mới đúng, sao cuối cùng lại thành ra cậu vùi đầu khổ sở vẽ tranh thế này? Oa, Oa.. Cậu thật sự không hiểu nổi nữa rồi."Phù..." Thiển Linh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong bức vẽ. Cậu nâng niu nó trên tay rồi đưa về phía Đoạn Tinh Dực đang ngồi đối diện, giọng có chút ngập ngừng nhưng vẫn không quên dặn dò: "Không được bảo là tôi vẽ xấu đó nha."Đoạn Tinh Dực đón lấy bức tranh, khóe miệng bất giác nở một nụ cười tươi. "Em vẽ tôi đáng yêu thế này, cơ mà vẫn không đáng yêu bằng em, mềm mại muốn véo một cái." Hắn chăm chú ngắm nghía bức tranh, càng nhìn càng thấy thích thú, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Ai ngờ em còn khéo tay vẽ vời nữa chứ."Được hắn khen, má Thiển Linh hơi ửng lên, nhưng cậu cố tỏ ra bình thường, giấu nhẹm niềm vui đang rộn ràng trong lòng. "Đương nhiên rồi! Đừng có mà xem thường tôi!" Thông minh, giải đố thì có hơi tệ, nhưng cậu vẫn đầy tài lẻ đấy nhé!"Bức tranh này... cho tôi được không? Tôi thật sự rất thích." Thiển Linh xua tay, ý nói bức tranh là của hắn. Cậu cẩn thận xé trang giấy ra khỏi quyển vở, định bụng gấp lại nhưng sợ hỏng hình, thế là khéo léo kẹp nó vào giữa một trang tạp chí đang để trên bàn. Như vậy sẽ không bị nếp gấp. "Của anh đó.""Vậy để tôi chỉ em gấp giấy cho vui." Mấy người đứng gần đó không khỏi dụi mắt, cái cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ lạ, cứ như quay về hồi mẫu giáo này, rốt cuộc là từ đâu mà lại xuất hiện trên ác ma Đoạn Tinh Dực vậy trời?Ngày trước, đừng nói là bảo hắn gấp giấy, chỉ cần lỡ làm hắn không vừa mắt, có khi còn bị hắn "gấp" cho tan nát như giấy vụn ấy chứ. Đoạn Tinh Dực rõ ràng là lần đầu tiên dạy ai đó một việc tỉ mỉ như vầy, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng thoáng chút vụng về. "Không phải... là vầy nè, lật nó qua rồi gập xuống."Thiển Linh hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì. Cứ như vầy rồi lại như vầy, rốt cuộc là cái kiểu gì chứ? Tay chân cậu vốn đã không được khéo léo, đến cái máy bay giấy đơn giản cũng chẳng biết gấp, Thiển Linh nhăn mặt, đầu óc rối tung. Với cậu, đây đúng là một thử thách khó nhằn. Cậu cảm thấy mình thật ngốc khi mãi mà không làm ra được. "Tôi không muốn học nữa đâu."Thiển Linh bực bội mở hết mấy nếp gấp vừa làm, rồi nghịch ngợm chống cằm lên bàn, mái tóc rối bù xù khẽ cọ vào mặt gỗ. "Mấy cái đồ này học hay không có quan trọng gì đâu."Đoạn Tinh Dực đưa tay xoa nhẹ mái đầu mềm mại của cậu, cảm giác êm ái, xù xù như vuốt ve một chú mèo nhỏ, còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. "Tại em có học được đâu."Đôi lời tác giả:Đoạn chó điên nói thế, vợ chắc chắn sẽ... Câu chuyện giữa Thiển Linh và Đoạn Tinh Dực không chỉ có mấy trò trêu chọc trẻ con mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào, nơi cả hai dần khám phá và thấu hiểu nhau hơn. Dù đôi lúc có những lúc ngại ngùng, chính những tình huống dở khóc dở cười này lại tạo nên những kỷ niệm đáng giá trong lòng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me