[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần
Chương 24: Vết cắt ngang động mạch cổ đồng nghĩa với cái chết.
"Nhóc con, cậu làm gì ở nơi này ?"Thanh âm đột ngột như xé toạc không gian tĩnh lặng, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thiển Linh. Cậu giật mình quay đầu, Lục Tễ đã đứng đó, cách cậu không xa.Thiển Linh khẽ thở phào, lồng ngực dịu lại đôi chút." Bác sĩ Lục "Lục Tễ tiến lại gần hơn, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo quen thuộc từ chiếc áo blouse trắng của anh phảng phất. Đôi mắt anh nhìn Thiển Linh, ẩn chứa một tia dò xét."Đã có câu trả lời cho mình chưa?"Thiển Linh khẽ gật đầu. Cậu không quên Lục Tễ từng nhấn mạnh sự khó chịu với những lời dối trá thốt ra từ miệng bệnh nhân."Tôi hiểu mà," Lục Tễ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xa xăm, "Người mới đến đây ai chẳng muốn trốn chạy. Đó là phản ứng tự nhiên khi phải đối diện với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ, một sự chối bỏ những điều chưa quen thuộc."Lục Tễ khẽ cười, "Đây chính là bản chất thật sự của loài người, chỉ muốn trốn chạy khỏi những thứ họ cho là gây nguy hiểm cho bản thân họ mà thôi."Thiển Linh ngước mắt nhìn Lục Tễ, trong đáy mắt thoáng qua một tia dò hỏi. "Vậy bác sĩ Lục... anh chưa bao giờ có ý định muốn rời khỏi nơi này sao?""Chưa từng." Câu trả lời dứt khoát, không chút do dự.Phải rồi. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thiển Linh.Thiển Linh, với thân phận một bệnh nhân bị giam cầm, khao khát sự tự do đến nỗi tim gan lẫn lộn, hơi thở thì dễ bị nghẹt. Nhưng Lục Tễ thì khác. Anh là bác sĩ, là người nắm giữ quyền tự do cá nhân trọn vẹn. Nơi này không phải nhà tù của anh, mà là nơi anh thực hiện công việc, là lẽ sống anh đã chọn. Chẳng có lý do gì để anh muốn rời đi cả."Cậu khát khao rời khỏi nơi này đến vậy sao?" Lục Tễ nhìn sâu vào mắt Thiển Linh, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại sắc bén. "Nghe các hộ tá kể, cậu hòa nhập khá tốt với mọi người ở khu A, đặc biệt là Đoạn Tinh Dực. Họ nói cậu ta rất quý mến cậu mà."Quý mến? Một ý nghĩ chua xót thoáng qua trong đầu Thiển Linh. Cái kiểu thích trêu đùa đến phát bực ấy mà là quý mến sao?"Anh ta chỉ giỏi chọc tức tôi thôi," Thiển Linh khẽ nói, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt, vẻ mặt ngoan hiền đến đáng thương.Lục Tễ khẽ cong khóe môi, một nụ cười nhạt không rõ ý tứ.Ngay cả khi ngoài miệng nói ghét, cũng không có chút sức thuyết phục nào."Tin tôi đi," Lục Tễ nói, giọng anh mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ, "rất nhanh thôi, cậu sẽ quen dần với nơi này, thậm chí còn thích nghi đến mức không muốn rời đi nữa."Thiển Linh ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh, vẻ kinh ngạc không giấu giếm. "Sao... sao có thể như vậy được? "Những lời nói vừa thốt ra từ miệng của Lục Tễ hoàn toàn vượt ra ngoài sự hiểu biết của Thiển Linh. Dù có nhiệm vụ trốn thoát khỏi cái "Ải" quái quỷ này hay không, cậu vẫn ý thức rõ mình là một người có tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Sống trong môi trường bệnh viện tâm thần này, cậu chỉ cảm thấy mình như một kẻ lạc loài."Cậu không tin sao?" Lục Tễ nhẹ giọng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát phản ứng của Thiển Linh.Không hề có một chút bực dọc nào trên gương mặt của Lục Tễ. Anh đưa tay về phía Thiển Linh, trên bàn tay đeo chiếc găng tay y tế trắng tinh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt lạnh lẽo."Nhưng mà cũng không sao ," giọng anh vẫn thản nhiên, "thực tế mới là thước đo cuối cùng. Tôi có thể cho cậu thấy... những trường hợp chân thật nhất. "Và rất nhanh sau đó.Thiển Linh mơ hồ cảm nhận được cái "trường hợp chân thật nhất" mà Lục Tễ muốn cho cậu xem rốt cuộc là gì. Giác quan thứ sáu mách bảo với cậu rằng, có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.Lục Tễ không chần chừ, đẩy cánh cửa phòng bệnh hé mở.Ngay lập tức, một thanh âm xé rách không khí vang lên. Tiếng kêu la đầy hỗn loạn, đầy kinh hãi của một người đàn ông cao lớn. Hắn ta đang bị vài người hộ tá lực lưỡng đè chặt xuống giường, những sợi dây trói màu trắng lạnh lẽo đang được siết chặt quanh cổ tay người đàn ông.Tiếng cửa mở khẽ khàng lọt vào trong không gian hỗn loạn.Các hộ tá khựng lại, đồng loạt cúi đầu, giọng kính cẩn: "Bác sĩ Lục."Ngay lập tức, sự giãy giụa của người đàn ông trở nên điên cuồng. Hắn ta vùng vẫy mạnh đến nỗi một bên tay đã thoát ra khỏi dây trói, rồi như một con thú dữ, hắn lao thẳng về phía cửa.Thiển Linh hoảng hốt lùi gấp về phía sau, suýt chút nữa thì vấp ngã. Người đàn ông loạng choạng, rồi quỳ rạp xuống ngay trước chân Lục Tễ. Hắn nắm chặt ống quần Lục Tễ, dùng giọng khàn khàn, bệnh hoạn khóc lóc cầu xin."Bác sĩ Lục... xin anh... đừng đuổi tôi đi..." Giọng hắn khản đặc, từng tiếng nghẹn ngào như xé nát không khí, "Tôi sẽ ngoan... sẽ uống thuốc... xin anh... đừng bắt tôi rời khỏi đây..."Hắn gầy rộc, đôi mắt trũng sâu thâm quầng, nhưng dường như sự tuyệt vọng đã lấn át mọi nhận thức, khiến hắn cứ lặp đi lặp lại những lời cầu xin đầy thống khổ. Trong cơn cùng quẫn, Lục Tễ là chính chiếc phao duy nhất hắn cố gắng níu giữ, một tia hy vọng mong manh giữa biển cả vô vọng.Cổ họng Thiển Linh nghẹn lại, một cảm giác bất an lan tỏa khiến cậu nuốt nước bọt cũng trở nên nặng nề.Trái ngược với sự thống khổ tột cùng của người đàn ông, Lục Tễ chỉ hờ hững cụp hàng mi xuống. Vẻ mặt anh bình thản đến vô cảm, dường như cảnh tượng đau đớn này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh, đến nỗi một cái nhíu mày cũng không lay động."Anh đã đủ điều kiện để xuất viện." Giọng Lục Tễ đều đều, không chút cảm xúc."Không! Tôi chưa mà! Bác sĩ Lục, xin anh hãy xem xét lại đi! Tôi thật sự chưa khỏi bệnh, tôi... tôi không thể rời khỏi đây được! Làm ơn, tôi cầu xin anh !" Tiếng kêu gào của người đàn ông trở nên tuyệt vọng và khốn khổ.Mặc cho những tiếng kêu gào thảm thiết xé lòng, Lục Tễ vẫn không hề lay động, ánh mắt anh chỉ hướng về phía một hộ tá đứng gần đó."Người nhà của anh ta đã đến chưa?""Dạ, đến rồi ạ.""Ừ," Lục Tễ khẽ gật đầu, "đưa giấy xuất viện cho tôi."Người hộ tá nhanh chóng đưa tờ giấy xuất viện đến tay Lục Tễ. Thiển Linh thoáng thấy ô cuối cùng, nơi ghi ý kiến của bác sĩ điều trị, vẫn còn trống trơn.Lục Tễ rút chiếc bút máy sáng loáng từ túi áo blouse trắng.Anh cúi xuống, đặt tờ giấy xuất viện phẳng phiu trên mặt bàn, ngòi bút máy lướt nhanh, ghi những dòng chữ chuẩn xác vào ô ý kiến của bác sĩ."Sau khi xuất viện, hãy sống thật tốt với gia đình," Lục Tễ nói, giọng anh vẫn đều đều, không chút gợn sóng, "Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở bệnh viện này."Người đàn ông khẽ gục đầu, im lặng như tượng đá.Rồi hắn chậm rãi đứng dậy, mái tóc rối bời xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt. Hai cánh tay buông thõng vô lực, bàn tay nắm hờ như muốn níu giữ một thứ gì đó đã tuột mất.Một dự cảm bất an như sợi tơ nhện giăng mắc trong lòng Thiển Linh. Có điều gì đó không ổn.Cậu khẽ nhích chân lùi lại, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng lảo đảo đầy bất ổn của gã đàn ông.Chưa kịp cảm nhận hết luồng nguy hiểm đang lan dần trong không khí, gã đàn ông đã bất ngờ ra tay. Một cánh tay thô ráp vung lên chớp nhoáng, giật phắt chiếc bút máy khỏi tay Lục Tễ. Khuôn mặt hắn đanh lại, dữ tợn như dã thú. Gầm lên một tiếng trầm khàn, hắn lao về phía Thiển Linh, toàn thân như hóa thành một mũi tên cuồng nộ.Sức lực của một người trưởng thành quá lớn, lại thêm sự bất ngờ, Thiển Linh hoàn toàn không kịp phản ứng. Một cú xô mạnh khiến cậu ngã nhào xuống sàn lạnh lẽo, đau điếng.Thời gian như đông cứng trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Trước khi Thiển Linh kịp bật ra một âm thanh, một vật lạnh toát và sắc bén đã ghì chặt vào gáy cậu. Hơi thở hôi hám, rực nóng phả lên da thịt, khiến sống lưng cậu tê dại."Đứng yên đó !" Gã đàn ông rít lên, giọng khàn đặc như tiếng gầm của mãnh thú bị dồn vào đường cùng. "Mày mà động đậy, tao đâm thủng động mạch cổ ngay!"Thiển Linh quả thực quá yếu ớt nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, một khi bị khống chế liền hoàn toàn buông xuôi, cậu không hề có ý định phản kháng, để mặc người đàn ông giữ chặt như một con mèo con run rẩy.Chính sự yếu đuối và dễ bảo này đã khiến hắn chọn Thiển Linh làm con tin.Ngòi bút sắc lạnh tì vào chiếc gáy mảnh khảnh, yếu ớt, một vệt đỏ tươi đã hằn lên, như một lời cảnh báo thầm lặng rằng chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi, làn da mỏng manh kia sẽ bị xuyên thủng.Cơn đau nhói buốt lên như lưỡi dao lạnh lẽo xé rách da gáy, lan dần lên đỉnh đầu, khiến Thiển Linh choáng váng đến mức không còn suy nghĩ được gì. Từng tế bào như gào thét trước hiểm họa kề sát sinh mệnh. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi quá đỗi chân thật đến mức cậu hoàn toàn quên mất rằng, đây lẽ ra chỉ là một " Ải tân thủ " đơn giản mà thôi.Nước mắt bị nỗi đau ép trào ra, long lanh đọng lại trên hàng mi run rẩy, rồi từng giọt nóng hổi lăn dài xuống gò má trắng như tuyết, nhuộm hồng cả khóe mắt và chóp mũi."Tôi... tôi không động đậy..." Thiển Linh khẽ thì thầm, giọng nói run rẩy yếu ớt.Giọng nói mềm mại không ngừng run rẩy, đủ để cảm nhận được sự bất lực, sợ hãi và hoảng loạn của cậu lúc này." Đau quá "... Một tiếng rên khẽ khàng nghẹn lại trong cổ họng Thiển Linh.Ai đó..... làm ơn xin hãy cứu tôi với.Gã đàn ông khẽ nuốt khan, cảm giác con tin này hoàn toàn khác biệt với những bệnh nhân mà hắn từng giam giữ. Một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ phảng phất từ cơ thể cậu, khiến hắn có chút xao nhãng.Vô thức, hắn nới lỏng ngòi bút, dịch ra khỏi làn da mỏng manh một chút.Con tin này thật sự quá mong manh, một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong lòng hắn, hắn thực sự không muốn làm tổn thương cậu đâu. Nhưng đồng thời, hắn lại không thể cưỡng lại sự thích thú kỳ lạ khi cảm nhận được từng đợt run rẩy yếu ớt từ thiếu niên nhỏ bé kia.Sao lại có thể quyến rũ đến nhường này...? Một ý nghĩ kỳ quái chợt lóe lên trong đầu hắn."Thả cậu ta ra." Giọng Lục Tễ vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy lực, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của gã đàn ông.Lục Tễ không chút do dự, tiến lên từng bước chắc chắn. Một bước, hai bước, khoảng cách giữa anh và gã đàn ông nhanh chóng thu hẹp đến mức cận kề, như chỉ cần một cái vung tay là máu có thể đổ.Hành động này của Lục Tễ như đổ thêm dầu vào lửa, chạm đến giới hạn chịu đựng của gã đàn ông đang trong cơn hoảng loạn."Đứng lại! Đừng có tới đây!!" Hắn gầm lên, giọng đầy sợ hãi và giận dữ, siết chặt tay giữ bút máy hơn.Hơi thở người đàn ông trở nên gấp gáp, từng nhịp hổn hển phả ra nóng rực. Hắn siết chặt Thiển Linh trong tay, lùi nhanh về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tấm kính lạnh lẽo của cánh cửa ban công, hoàn toàn bị dồn vào chân tường."Bác sĩ Lục, là anh ép tôi."Ngòi bút sắc lạnh lẽo khẽ xuyên qua làn da mỏng manh ở gáy Thiển Linh, một tiếng rên khẽ đau đớn bật ra từ môi cậu..Một vệt máu đỏ tươi như cánh hoa anh túc nở rộ trên nền da trắng như tuyết. Từng giọt máu nóng hổi, đỏ thẫm lăn dài trên chiếc cổ trắng ngần, như những đóa hoa tội ác dị dạng đang nở rộ, thứ hương thơm tanh nồng quện lẫn với mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Thiển Linh, vấy bẩn sự tinh khiết tựa đỉnh núi tuyết. Mùi tanh nhàn nhạt, nồng đậm của máu tươi quyện vào hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ trên cơ thể Thiển Linh, tạo nên một thứ hỗn tạp vừa cám dỗ vừa ghê rợn.Thiển Linh gắng gượng ngẩng đầu, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm non dưới đôi mày cau chặt đầy đau đớn. Cậu nghiến chặt răng vào môi dưới đến bật máu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn, trông chẳng khác nào một con cừu non lạc đàn, sắp sửa rơi vào nanh vuốt của kẻ săn mồi.Đối với kẻ đang nắm giữ lưỡi dao, cảnh tượng này tựa như một bức tranh tàn mỹ, đủ sức khơi dậy thú tính sâu thẳm. Hắn có lẽ đang tận hưởng khoảnh khắc con mồi yếu ớt giãy giụa trong tuyệt vọng, từ từ thưởng thức nỗi đau khổ tột cùng trước khi nghênh đón cái kết bi thảm."Hức ... Lục Tễ " Thiển Linh khẽ rên rỉ, giọng cậu lạc đi, run rẩy đến đáng thương.Con sơn dương ngây thơ đến phút cuối cùng, vẫn giữ trọn niềm tin vào lòng trắc ẩn của con người.Đôi mắt của thiếu niên thật đẹp, trong veo và đầy sự thuần khiết như không hề pha một chút cám dỗ dục vọng nào khác cả.Giờ đây, chúng ướt đẫm nước mắt, long lanh như hai viên pha lê dễ vỡ. Vết thương này rồi sẽ làm vẩn đục đi vẻ đẹp ấy, thật đáng tiếc... một sự tiếc nuối kỳ lạ thoáng qua trong tâm trí kẻ đang nắm giữ lưỡi dao.Lục Tễ khẽ lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn."Cậu ta đang chảy máu," giọng anh bình tĩnh vang lên, nhưng lại mang theo một sự sắc lạnh thấu xương, "Nếu anh dịch ngòi bút sang phải thêm một chút nữa thôi, nó sẽ cắt qua động mạch cổ... cậu ấy sẽ chết đấy."Ngay cả trong khoảnh khắc sinh tử trước mắt, Lục Tễ vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đến mức người khác phải rùng mình. Sự bình tĩnh ấy dường như tách biệt anh hoàn toàn khỏi sự hỗn loạn và nguy hiểm xung quanh. Vẻ ngoài kiềm chế, bình tĩnh đến dửng dưng của Lục Tễ tựa như một vị thần đứng ngoài vòng xoáy khổ đau của thế gian, chỉ thản nhiên buông một lời cảnh báo nguy hiểm đến cho muôn dân.Giờ khắc ấy, trái tim Thiển Linh như bị một sức nặng vô hình kéo xuống vực sâu thăm thẳm.Sự thật phũ phàng giáng một đòn mạnh mẽ vào tâm trí Thiển Linh. Người đàn ông trước mặt hoàn toàn không có ý định giúp cậu, thậm chí còn chỉ dẫn cho kẻ đang uy hiếp cậu cách thức gây tổn thương chí mạng. Vậy mà cậu lại ngu ngốc thế này, tại sao từ trước đến giờ cậu luôn đặt niềm tin cho Lục Tễ mà không suy nghĩ đến bất kì hậu quả nào khác.Nước mắt nóng hổi không kìm nén được, tuôn rơi lã chã trên gò má.Lục Tễ khẽ giật mình, một thoáng bối rối hiện lên trong đáy mắt."Thiển Linh..." Anh khẽ gọi, giọng có chút khác lạ.Đuôi mắt thiếu niên ửng một màu hồng nhạt như cánh hoa đào mùa xuân, đôi mắt ngấn lệ trở nên mông lung, huyền ảo như cảnh Giang Nam chìm trong màn mưa bụi tháng sáu. Mỗi đường nét trên gương mặt cậu lúc này, nếu có họa sĩ nào tài tình khắc họa lại, chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt tác lay động lòng người."Tôi không...không cần anh quan tâm nữa đâu..." Thiển Linh nức nở, giọng nói vừa run rẩy vừa mang theo chút hờn dỗi của trẻ con mỗi phần bị phạt. Cậu cúi gằm mặt, cố tình không nhìn Lục Tễ.Dù sao, đối với người đàn ông kia, sinh mạng nhỏ bé của cậu có lẽ chẳng đáng một cái liếc mắt.Vậy thì ai... ai có thể đến cứu cậu đây?Đoạn Tinh Dực... hay .... Bạch Cảnh... mặc dù họ thường xuyên cáu gắt và dọa nạt cậu, nhưng sâu thẳm bên trong, có lẽ họ sẽ không bỏ mặc cậu trong giờ phút nguy hiểm này. Chắc chắn là vậy...Một tiếng thở dài nặng nề trong lồng ngực, như thể tất cả không khí đều bị hút ra ngoài vậy.Vậy tại sao... tại sao cậu lại ngốc nghếch tự mình mò đến nơi nguy hiểm này? Nếu không phải cậu chủ động tách khỏi họ, giờ này có lẽ đã an toàn trong phòng rồi.【Lời tác giả】 Đoạn Tinh Dực & Bạch Cảnh: Vợ nhỏ của chúng ta đâu rồi ?Lục Tễ: Bé con chỉ bị thương nhẹ thôi mà, cái bút máy quẹt qua có tí tẹo, không sao đâu. Tại em ấy yếu quá thôi. Vết thương ở miệng lát nữa tự lành ấy mà, khỏi băng bó luôn. Thiển Linh: (ಥ﹏ಥ) Anh nói dối! Đau chết đi được!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me