[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần
Chương 27: Khi thể chế nuốt chửng nhân tính
Thực tế, lời Lục Tễ nói hoàn toàn không sai. Trong tình huống bị bắt làm tin như vậy, giữ được bình tĩnh là lựa chọn khôn ngoan nhất có thể rồi. Thế nhưng, Thiển Linh thừa biết rằng nếu không có sự phối hợp âm thầm của Lục Tễ, thì cảnh Đoạn Tinh Dực lao từ ban công xuống và khống chế tên bắt cóc đã chẳng thể diễn ra trọn vẹn đến thế.Nhưng mà hic, cậu vẫn thấy tủi thân lắm đó.Cậu gần như đã nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi cho đến chết, nhất là Lục Tễ, người từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạ thường, dửng dưng lạnh nhạt trước sự bối rối và sợ hãi của cậu."Vết thương ở miệng còn đau không? Há ra để tôi xem."Thiển Linh ngước đôi mắt lên nhìn anh.Đúng là một bác sĩ mẫu mực, Lục Tễ chẳng có điểm nào để bắt bẻ, ngay cả chiếc gọng kính vàng kia dường như cũng ánh lên vẻ lạnh lùng chuyên nghiệp.Vậy mà, cái người hoàn hảo ấy lại có thể cất lên một giọng nói dịu dàng đến lạ, rót vào tai cậu những lời quan tâm chứa đầy sự ấm áp ấy.Thiển Linh lạc lối trong mớ cảm xúc hỗn độn, chẳng thể nào định hình được, đâu mới là con người thật của Lục Tễ.Rốt cuộc, đâu mới thật sự là con người thật của Lục Tễ ?Anh khẽ cúi người, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm Thiển Linh, cái lạnh thấm sâu, dường như còn buốt giá hơn lần trước, len lỏi vào tận mạch máu."Ngoan nào, sẽ hơi đau một chút thôi."Miếng bông gòn ẩm ướt mùi cồn sát trùng nhẹ nhàng lướt trên vùng da quanh vết thương, Lục Tễ đã cố gắng hết sức để lực tay thật khẽ. Nhưng Thiển Linh vẫn không kìm được mà nhíu đôi mày thanh tú, cắn chặt lấy môi dưới.Hàm răng nghiến chặt vào đôi môi ửng hồng, in hằn một vệt trắng bệch.Cậu vốn dĩ rất sợ đau.Có lẽ, trời sinh dây thần kinh cảm giác đau của cậu đã nhạy cảm hơn người khác.Và sự đau đớn này, đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cậu rồi.Ngay khi miếng bông lạnh lẽo chạm vào vết thương, cả người Thiển Linh khẽ run lên. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo blouse trắng của Lục Tễ, một tiếng nức nở nghẹn ngào, khe khẽ bật ra từ khóe môi đang nghiến chặt đến đau đớn.Lục Tễ khựng lại động tác lau chùi.Thiếu niên trước mắt rõ ràng đang cố gắng kìm nén đến giới hạn cuối cùng. Hơi thở dồn dập, nóng hổi phả ra từng nhịp nặng nề; khóe mắt, chóp mũi nhuộm sắc đỏ ửng, hốc mắt đã nhòe nước, chỉ chờ đợi trực trào ra bất cứ lúc nào. Môi dưới bị cắn đến suýt chút nữa thì bật máu, run rẩy đến mức khiến người nhìn thôi cũng thấy xót xa.Nỗi đau ấy...có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng của thiếu niên đáng thương rồi.Vậy mà cậu vẫn cắn răng, không chịu hé miệng van xin một lời.Lục Tễ khẽ thở dài, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn cậu. Thiếu niên này, xinh đẹp và yếu ớt như vậy, đến cả lúc kiểm tra sức khỏe bình thường cũng không ngừng mè nheo khó chịu, nhưng một khi đã bướng bỉnh thì thật là... khiến người ta vừa thương vừa bực."Cái miệng nhỏ đó... sắp bị em hành hạ đến nỗi sắp bật máu rồi kìa, đừng gắng chịu đựng mà hành hạ nó nữa."Anh ném vội miếng gạc dính máu vào thùng rác.Lục Tễ lại lấy một miếng bông gòn trắng tinh, cẩn thận gấp thành hình vuông nhỏ rồi đưa đến bên miệng Thiển Linh."Cắn lấy cái này đi."Đôi hàng mi thanh tú của Thiển Linh khẽ run rẩy, cậu lén liếc nhìn Lục Tễ một cái.Sau khi xác nhận ánh mắt anh không mang theo ý đồ nào khác, cậu ngoan ngoãn hé môi, ngậm lấy miếng bông gòn."Lát nữa tôi sẽ sát trùng vết thương ở miệng," giọng Lục Tễ trầm thấp nhưng lại mang theo sự dịu dàng khó tả, "Nó có lẽ sẽ hơi rát một chút. Nếu đau quá, em cứ kêu lên, không cần phải cố chịu đựng đâu, chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả."Lời vừa dứt, một cảm giác lạnh buốt cùng mùi cồn nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác, miếng gạc đã áp nhẹ lên gáy Thiển Linh.Cơn đau buốt rát, mạnh mẽ và ngang ngược như muốn xé toạc làn da mỏng manh.Đau quá đi mất.Thiển Linh nghẹn ngào, đau đến mức cắn chặt miếng bông khô khốc trong miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, cuối cùng, những giọt nước mắt nóng hổi không thể kìm nén, theo tiếng nức nở nghẹn đắng trào ra, lăn dài trên gò má tái nhợt như những hạt châu lìa khỏi sợi."Lục... Lục Tễ, tôi đau..quá."Nếu sát trùng không kĩ càng có thể dễ dàng dẫn đến nhiễm trùng vết thương ở miệng.Bởi vậy, bước này cần được tiến hành hết sức tỉ mỉ.Lục Tễ khẽ cúi người xuống gần hơn, luồng hơi thở mát lạnh phả nhẹ lên miệng vết thương, giọng anh khàn khàn, pha chút ý trêu đùa, "Thổi thổi cho bé cưng này, lát nữa sẽ hết đau ngay thôi.""Đồ lừa gạt..."Vẫn còn đau quá!Lục Tễ và cả Đoạn Tinh Dực, tất cả đều là những kẻ lừa đảo!Sau khi cẩn thận xử lý sạch sẽ vết thương ở miệng, Lục Tễ nhẹ nhàng lấy miếng bông ra khỏi miệng Thiển Linh.Miếng bông mềm nhũn, ướt sũng nước bọt và hằn rõ những vết răng cắn chặt.Còn Thiển Linh thì ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo bệnh nhân dính bết vào cơ thể mảnh khảnh, đến cả đường nét xương sống lưng cũng hiện rõ mồn một. Cả người cậu như vừa được vớt lên từ dưới nước, những sợi tóc mềm mại bết dính vào gò má ửng hồng, mỗi hơi thở đều mang theo hơi ấm nhè nhẹ.Hàng mi ướt nhẹp, nặng trĩu khiến cậu chẳng còn chút sức lực nào để ngước mắt.Cậu mặc kệ Lục Tễ dùng chiếc kéo phẫu thuật sắc lạnh cắt miếng gạc khô vô khuẩn, nhẹ nhàng đặt lên vết thương ở miệng rồi cẩn thận dán cố định bằng băng dính.Vậy là xong, vết thương ở miệng đã được xử lý."Uống chút nước ấm đi em."Thiển Linh mím đôi môi khô khốc, hai tay run run đón lấy cốc nước ấm từ Lục Tễ, khẽ "Dạ" một tiếng, đáy lòng thầm cảm ơn người bác sĩ trước mặt.Cậu nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước nhỏ.Lục Tễ quay lưng lại, bắt đầu thu dọn những rác thải y tế vương vãi sau quá trình xử lý vết thương cho cậu.Gương mặt Thiển Linh bất giác ửng lên một vệt hồng nhạt. Chiếc áo blouse trắng phẳng phiu của Lục Tễ, dưới những ngón tay bấu víu vừa rồi của cậu, giờ đã nhăn nhúm với đủ loại nếp gấp ngang dọc."Vậy người đàn ông lúc nãy... anh ta sẽ ra sao?""Em vẫn còn lòng dạ mà quan tâm đến hắn ta cơ đấy."Động tác tay của Lục Tễ không hề dừng lại, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như không."Đại khái là như hắn ta mong muốn thôi, sẽ đến một bệnh viện tâm thần khác, tiếp tục giấc mộng bị cô lập với thế giới bên ngoài, vĩnh viễn không muốn tỉnh giấc.""Tôi không hiểu..."Tiếng gầm rú điên cuồng của gã đàn ông kia vẫn còn ám ảnh trong đầu Thiển Linh.Rõ ràng gã có thể giành lấy tự do, vậy mà lại cam tâm tình nguyện giam mình trong cái nhà tù vô hình này, cứ mãi quẩn quanh một chỗ."Chuyện này có gì đâu mà khó hiểu, em có thể hiểu nôm na là chẳng có gì là không thắng nổi sức mạnh của thói quen cả."Đối với gã, không khí tự do bên ngoài chẳng khác nào sợi dây thòng lọng siết chặt cổ, mọi sự quan tâm đều biến thành thứ vũ khí có thể tước đoạt đi mạng sống của gã.Nói cách khác, gã đàn ông này đã mất đi khả năng tự sinh tồn ngoài xã hội và hiện tại bây giờ gã chỉ có thể sống hoàn toàn lệ thuộc vào cái bệnh viện tâm thần này thôi.Không lẽ....đây chính là cái cách mà bệnh viện tâm thần này đang cố gắng nuốt chửng đi bản tính còn sót lại của bệnh nhân sao. Toàn thân Thiển Linh bất giác rùng mình một cái.Lời nói trước đây của Lục Tễ lại vọng về trong tâm trí cậu, rõ ràng đến từng chữ——"Tin tôi đi, rồi cậu sẽ rất nhanh thích nghi với nơi này thôi, thậm chí cậu còn yêu thích cuộc sống này nữa.Thậm chí, ngay cả việc rời đi còn không nỡ."Thiển Linh lại lần nữa nhớ đến chi tiết quan trọng trong phần tóm tắt cốt truyện chính của hệ thống Ải. 'Bệnh nhân một mực khẳng định tinh thần mình hoàn toàn bình thường, nhưng lại chần chừ, không muốn rời khỏi bệnh viện này.'Và nguyên nhân của sự chần chừ ấy, chẳng lẽ đều xuất phát từ cái "thói quen" đáng sợ và cái gọi là "sự tha hóa của bệnh viện đối với bệnh nhân " kia sao?Thiển Linh khẽ nhíu mày.Những khái niệm này đối với cậu thật quá phức tạp và thâm sâu, đến nỗi cậu hoàn toàn không thể nắm bắt được ý nghĩa thực sự của chúng.Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Mọi chuyện thật sự đơn giản đến vậy sao ?Lẽ nào câu trả lời lại có thể dễ dàng được thốt ra từ miệng một nhân vật NPC trong Ải này hay sao?Cậu không chắc điều này.Nhưng dựa vào những lời gã đàn ông đã tấn công cậu nói, rõ ràng gã ta vẫn luôn tự nhận mình là người bệnh, hoàn toàn trái ngược với những gì cốt truyện chính của Ải mô tả về việc người bệnh khẳng định mình rất bình thường và không bị bệnh.Hay là... trí nhớ của cậu có vấn đề?"Hệ thống ơi.""Cậu có thể phát lại giúp tớ phần tóm tắt cốt truyện chính một lần nữa không?"【Đã rõ.】Sau khi nghe lại đoạn tóm tắt ngắn gọn của cốt truyện chính, Thiển Linh khẳng định trí nhớ mình không hề có vấn đề.Một cốt truyện chính được thiết kế thì không thể có sai sót.Vậy thì vấn đề nằm ở cách cậu suy diễn rồi, nhưng rốt cuộc là vấn đề nó nằm ở đâu thì Thiển Linh tạm thời vẫn chưa thể nghĩ ra."Tôi vẫn còn vài việc cần phải giải quyết, ở đây có giường bệnh, em cứ nghỉ ngơi một chút đi rồi quay lại phòng bệnh của mình sau."Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu.Cậu dõi theo bóng lưng Lục Tễ khuất sau cánh cửa, chậm rãi cởi đôi giày da, ngồi xuống mép giường. Mí mắt cậu trĩu nặng, cơn buồn ngủ đã ập đến từ lúc nào không hay.Ngay lúc đó.Cánh cửa khẽ mở ra, một bóng dáng quen thuộc ló đầu vào."Cậu không sao chứ?"Là người hộ tá mà trước đây Đoạn Tinh Dực đã gây sự, anh ta khẽ mỉm cười, trên tay ôm một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ."Tôi nghe nói cậu bị thương, nên vội đến xem cậu thế nào."Thiển Linh lắc nhẹ đầu."Tôi ổn rồi, bác sĩ Lục đã xử lý vết thương ở miệng và gáy cho tôi xong xuôi hết rồi.""Vậy thì tốt quá. Bộ đồ bệnh trên người cậu bẩn rồi, để tôi mang đi giặt giúp cậu nhé. Nếu cậu không phiền thì thay tạm bộ này đi."Anh ta đưa bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ về phía Thiển Linh."Của cậu đây.""Cảm ơn anh."Thiển Linh đón lấy bộ quần áo bệnh nhân từ tay anh ta, khẽ hỏi: "À đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh là gì?"Khuôn mặt đẹp trai, đầy nét tuổi thanh xuân của chàng trai thoáng ửng hồng, đến cả cổ và vành tai cũng hơi nóng lên.Anh ta gãi nhẹ mái tóc, nhỏ giọng đáp: "Tôi...tôi tên là Hề Trạm.""Tôi nhớ tên anh rồi."Có lẽ vì không cảm thấy bất kỳ mối đe dọa nào từ người trước mặt.Thiển Linh quay lưng về phía anh chàng hộ tá trẻ tuổi, à, đúng rồi, là Hề Trạm. Cậu chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo bệnh bẩn trên người, không chút phòng bị để lộ tấm lưng trần trắng mịn.Vòng eo cậu mảnh khảnh, bờ vai thanh thoát, đường cong sống lưng ẩn hiện nét đẹp tinh tế, mang theo hơi thở thanh xuân. Vì quay lưng về phía sau, Thiển Linh hoàn toàn không hay biết vẻ mặt người kia đã dần thay đổi.Ánh mắt Hề Trạm tối lại, sâu hun hút như đáy nước, phản chiếu một cảm xúc phức tạp đến khó gọi tên. Một ánh mắt mà cậu không ngờ tới sẽ xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai và trẻ trung kia, hoàn toàn khác biệt."Dạ đây ạ."Thiển Linh thay xong bộ quần áo sạch sẽ, đưa bộ đồ bệnh nhân dính máu cho Hề Trạm, khẽ nói: "Vậy làm phiền anh."Hề Trạm có chút ngượng ngùng, gượng gạo cười."Không có gì đâu mà, cậu mau nghỉ ngơi cho khỏe nhé."Có lẽ do vừa trải qua việc mất máu quá nhiều cũng như là chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, nên Thiển Linh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Cậu nằm xuống chiếc giường đơn, kéo chăn quấn chặt quanh người, hơi thở dần trở nên đều đặn và sâu hơn, rất nhanh đã chìm vào một giấc ngủ chập chờn.Trong khi đó, bên kia hành lang, chỉ cách một bức tường mỏng...Chàng trai trẻ tuổi, Hề Trạm, vẫn ôm bộ quần áo bệnh nhân vừa thay của Thiển Linh trong tay.Anh ta khẽ cúi đầu, hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng.Hơi ấm nhàn nhạt và mùi hương cơ thể đặc trưng vẫn còn vương vấn trên bộ quần áo bệnh nhân, bị Hề Trạm tham lam hít một cái thật sâu vào lồng ngực. Anh ta hít sâu, cố gắng tách biệt từng thành phần hương mơ hồ, như một nhà khoa học tỉ mỉ phân tích một hợp chất quý hiếm. Sau đó cố gắng lưu giữ những hương thơm ấy vào tận sâu trong ký ức, tựa hồ như vậy thì mới có thể giữ trọn vẹn hơi thở này bên mình, mãi mãi không bao giờ nhạt phai.【Lời tác giả】Thiển Linh: Lại thêm một tên biến thái nữa vào danh sách đen. (mèo con mang thù.jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me