TruyenFull.Me

Dm Vo Han Luu Khi Tui Khoc Nho Bi Keo Vao Livestream Tu Than

Thiển Linh chìm vào một giấc ngủ sâu đến lạ. Cậu cứ tưởng rằng những chuyện kinh hoàng ban sáng sẽ đeo bám mình, nhưng vừa ngả lưng xuống gối, cơn buồn ngủ đã ập đến, cuốn cậu vào một giấc mơ không mộng mị. Đến khi mí mắt khẽ rung rinh, chậm rãi hé mở lần nữa.

Khi tỉnh giấc, Thiển Linh nhận ra màn đêm đã bao trùm không gian, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch.

Cậu khẽ cựa mình, cởi bỏ chiếc chăn dày đang ủ ấm cơ thể, rồi chậm rãi ngồi dậy, đưa tay dụi nhẹ đôi mắt còn vương chút mệt mỏi.

Cơn buồn ngủ vẫn còn luyến tiếc bám víu lấy tâm trí cậu, khiến mọi thứ xung quanh dường như mơ hồ hơn rất nhiều.

Bất chợt, một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên cạnh giường, phá tan sự tĩnh lặng.

Thiển Linh còn chưa kịp định thần nhìn rõ, thì bóng đen kia đã bất ngờ lao đến. Một hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu, rồi vòng tay thân mật nhưng đầy kích động ôm chặt lấy Thiển Linh, cái đầu ấm áp cọ cọ vào vùng cổ và xương quai xanh cậu.

"Tỉnh rồi à."

Một tiếng rên khẽ khàng thoát ra từ cổ họng Thiển Linh.

Một cảm giác nhói nhẹ lan ra từ khóe miệng, nơi vết thương vẫn còn âm ỉ.

"Đau lắm sao?" giọng nói kia lập tức trở nên lo lắng.

Chàng trai đang vùi mặt vào người Thiển Linh khẽ giật mình dừng lại. Hắn vội vã ngẩng lên, nhích người ra xa một chút, rồi với tay về phía đầu giường, lúng túng tìm kiếm công tắc đèn.

Một tiếng "tách" khẽ vang lên.

Ánh đèn bàn dịu nhẹ, ấm áp lan tỏa, xua tan màn đêm tĩnh mịch, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh chiếc giường bệnh.

Trong ánh sáng vàng nhạt, đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng.

Thiển Linh theo phản xạ khép hờ đôi mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng bất ngờ ùa đến.

Đoạn Tinh Dực chăm chú nhìn gương mặt thiếu niên vừa tỉnh giấc, giọng đầy vẻ sốt sắng:

"Còn đau không? Anh không cố ý làm em đau đâu, tại anh thấy em tỉnh rồi nên anh hơi kích động quá. Mà bé con này em biết không, em ngủ say lắm đấy nếu lỡ như có tên biến thái nào đó vào đây với ý đồ bậy bạ thì sao đây ?"

Sau khi được hộ tá xử lý xong vết thương sau việc ẩu đả với gã đàn ông bị tâm thần kia, Đoạn Tinh Dực liền hối hả tìm đến phòng bệnh của Thiển Linh.

Nhưng khi đến nơi thì hắn đã nhìn thấy thiếu niên đang cuộn tròn mình trong chăn như con sâu bướm đang trong quá trình ủ kén để trở thành một con bướm xinh đẹp. Nhóc con ngủ say sửa đến quên trời quên đất, miếng băng gạc ngay gáy làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu thiếu niên.

Các hộ tá đã nói rằng Đoạn Tinh Dực có thể về phòng nghỉ ngơi, nhưng làm quái gì hắn có thể yên lòng khi để Thiển Linh ở đây một mình được.

Dù sao, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, với bản tính nhút nhát của cậu, Đoạn Tinh Dực lo rằng Thiển Linh sẽ bị ám ảnh, đến cả trong giấc mơ cũng không yên, có khi còn giật mình tỉnh giấc với gương mặt ướt đẫm nước mắt nữa không chừng.

Thế là Đoạn Tinh Dực chầm chậm kéo chiếc ghế gỗ đến, cẩn thận ngồi xuống bên mép giường bệnh. Ánh mắt hắn dịu dàng dõi theo khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên.

Cậu ngủ thật sâu, ngoan ngoãn đến mức dù người khác có tức giận cách mấy họ cũng không nỡ buông lời mắng nhiếc, thiếu niên gần như không hề cựa quậy hay phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chiếc chăn vẫn đắp ngay ngắn, không hề bị đá tứ tung. Hình ảnh ngoan ngoãn ấy khiến Đoạn Tinh Dực liên tưởng đến chú mèo con bé bé bỏng cuộn tròn trong ổ ấm áp của mình.

Không thể phủ nhận một điều.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Thiển Linh, Đoạn Tinh Dực đã cảm thấy dường như có một sức hút vô hình lan tỏa xung quanh thiếu niên.

Cậu đứng giữa đám đàn ông thô kệch và dữ tợn, dáng người nhỏ nhắn như bị bao phủ hoàn toàn trong bóng hình họ. Bờ vai khẽ co lại, đầu hơi cúi, hai tay nắm lấy vạt áo như tìm chút an toàn cuối cùng.

Giữa những tiếng cười ồn ã và ánh mắt nặng nề kia, cậu giống như một con cừu trắng nhỏ bé trắng muốt lạc giữa bầy sói—vừa đáng thương vừa dị biệt. Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo tựa như búp bê, lại càng khiến người ta không khỏi chú ý. Trong một không gian nặng nề mùi thuốc lá và mồ hôi, sự tồn tại của cậu... tựa như một mảnh tuyết rơi sai chỗ.

Ngay cả khi bị đám người kia dùng những lời lẽ cay nghiệt xỉ vả đến đỏ bừng mặt, cậu cũng chỉ im lặng cắn chặt môi, hai tay siết chặt lấy vạt áo, không thốt ra được một lời phản kháng.

Thật ngoan ngoãn và vô hại.

Đó là ấn tượng ban đầu sâu sắc mà Thiển Linh để lại trong lòng Đoạn Tinh Dực.

Nhưng vốn đã quen với những lời lẽ độc địa nơi phòng hoạt động, khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của đối phương, trong lòng hắn chợt dấy lên một chút hối hận.

Trước mặt bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình như vậy.

Tên đại ca nào đó thoáng chốc đầy sự vụng về không biết cách diễn đạt lòng mình, chỉ có thể ngoài miệng buông lời gây tổn thương cho người khác, nhưng thực tế, vòng tay hắn siết chặt quanh eo Thiển Linh, không hề muốn buông lơi dù chỉ là một cái ngã vô tình.

Thiếu niên đáng yêu như vậy đó, đã vậy trên người cậu nhóc còn có một hương thơm dịu nhẹ có thể làm trấn an người khác khi họ đang trong cơn nổi điên.

Chỉ một va chạm nhẹ cũng đủ khiến cậu bị thương, mỏng manh tựa một nàng công chúa nhỏ cần được che chở.

Vậy nên, khi đàn em đề xuất một màn "dạy dỗ" ma mới và người may mắn lại chính là Thiển Linh, tim Đoạn Tinh Dực khẽ nhói một nhịp, nhưng rồi hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Giây phút chờ đợi đèn tắt sao mà lê thê, khó khăn đến vậy. Mùi hương ngọt ngào, nhàn nhạt vẫn còn vương vấn quanh quẩn, khơi gợi trong lòng hắn bao nhiêu rung động khôn nguôi.

Ngay từ đầu, mục đích thật sự của Đoạn Tinh Dực không phải là màn "dạy dỗ" ma mới kia, hắn vốn chẳng mảy may hứng thú với chuyện đó.

Ngược lại thì,

Điều hắn thực sự chờ đợi là phản ứng của Thiển Linh khi nhìn thấy hắn xuất hiện.

Khác hẳn vẻ bối rối, lúng túng khi bị mọi người vây quanh trêu chọc ở phòng hoạt động ban ngày, thiếu niên giờ đây ngủ say như chết, dường như chẳng mảy may hay biết đến những chuyện tồi tệ gì đã xảy ra xung quanh mình.

Đoạn Tinh Dực vừa khinh thường sự phòng bị hời hợt của cậu, vừa không thể ngăn nổi một thôi thúc kỳ lạ. Hắn muốn nếm thử đôi môi mềm mại kia, hắn tự hỏi rằng liệu nó có ngọt ngào như mùi hương thoang thoảng trên người cậu hay không.

Vậy nên, như bị một thế lực vô hình nào đó xui khiến, hắn đã làm một việc mà trước đây chưa từng nghĩ tới.

Bàn tay hắn giữ chặt lấy thân thể nhỏ bé kia, rồi gắt gao cúi xuống trao một nụ hôn nóng bỏng và đầy sự mạnh bạo, mang theo đó là sự chiếm hữu không thể che giấu. Đoạn Tinh Dực khẽ mím chặt môi, chỉ cần hồi tưởng lại cảm giác ấy thôi cũng đủ khiến toàn thân hắn run lên nhè nhẹ, tâm trí hoàn toàn bị lay động. Dường như " thằng em bạn gì" của hắn bỗng dưng thức dậy muốn giao lưu văn nghệ với Thiển Linh.

"Dạ, tôi đỡ đau hơn nhiều rồi." Thiển Linh khẽ nói.

Thiển Linh cảm nhận được sự xao nhãng của Đoạn Tinh Dực, dường như những lời cậu nói không lọt vào tai hắn. Nhưng cậu hoàn toàn không thể hình dung được, sau vẻ quan tâm hiện tại lại ẩn chứa những suy nghĩ bậy bạ về việc ép buộc cậu đến mức phải rơi lệ vì nụ hôn kia.

Thiển Linh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ngón tay trắng muốt giơ lên khẽ lay động trước mắt hắn.

"Đoạn Tinh Dực?" cậu gọi khẽ.

Đoạn Tinh Dực lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vã gật đầu.

"Không đau là tốt rồi. Chắc em đói bụng lắm rồi đúng không ?"

Lời nhắc nhở của Đoạn Tinh Dực khiến Thiển Linh chợt nhận ra. Đúng rồi ha, sáng nay cậu chỉ kịp ăn vội vài miếng đã chạy đi mất tiêu, rồi sau khi được băng bó vết thương thì cơn buồn ngủ ập đến, kéo cậu vào một giấc ngủ sâu không biết trời trăng.

Một tiếng "ọt ọt" khe khẽ phát ra từ bụng cậu, như ngầm đồng ý với lời Đoạn Tinh Dực.

Cơn đói cồn cào khiến Thiển Linh không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Vậy anh đưa em đi ăn cơm nhé, bé con em muốn ăn cái gì ?" Đoạn Tinh Dực dịu giọng hỏi.

Thiển Linh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: " Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt ạ."

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

"Dạ " Thiển Linh khẽ đáp, trong lòng tràn ngập mong chờ.

Khác hẳn với dáng vẻ uể oải, chậm rãi thường ngày, cơn đói đã tiếp thêm sức mạnh phi thường cho Thiển Linh, không gì có thể cản trở cậu đến với bữa ăn.

Cậu nhanh chóng xỏ chân vào đôi dép.

Chỉ có điều bộ quần áo bệnh nhân mới được thay có vẻ hơi rộng so với dáng người nhỏ bé của cậu. Tay áo dài thượt rũ xuống, che khuất cả mu bàn tay nhỏ bé. Thiển Linh khẽ nghĩ, không biết đến bao giờ quần áo của mình mới được giặt xong nữa.

Thế là hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn khu A.

Lúc này đã quá giờ cơm tối, phần lớn các bàn ghế trong nhà ăn đều đã trống trải.

Đồ ăn được nhân viên nhanh chóng mang ra. Một nồi thịt kho tàu đậm đà, đĩa thịt ba chỉ luộc béo ngậy, sườn xào chua ngọt thơm lừng, mì trứng và có cả nguyên nồi canh gà hầm với kỷ tử cùng với táo đỏ nữa... Món nào món nấy đều còn nóng hổi, hương thơm lan tỏa khắp không gian, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến Thiển Linh ứa nước miếng.

Thường ngày, đồ ăn ở bệnh viện chỉ có thể gọi là tạm nuốt cho xong bữa.

Những món ăn thịnh soạn này là thứ mà sau khi lạc vào Ải, Thiển Linh đến mơ cũng không dám mơ tới.

Phải nhờ vào thân phận của Đoạn Tinh Dực, hôm nay Thiển Linh mới có cơ hội thưởng thức những món ăn mà trước đây cậu chỉ dám nghĩ đến trong mơ. Hắn đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp chuẩn bị những món này cho cậu.

Đoạn Tinh Dực đã cầm sẵn đũa và bát trên tay, nhưng lại chần chừ, không có ý định đưa cho Thiển Linh.

Thiển Linh không thể nhịn được nữa, khẽ lên tiếng nhắc nhở.

"Tôi muốn đũa và muỗng có được không?" Thiển Linh nhỏ giọng hỏi.

"Em vẫn còn là bệnh nhân mà," Đoạn Tinh Dực đáp, giọng điệu có chút ẩn ý, "Để anh giúp em, như vậy sẽ không động chạm nhiều đến vết thương ở miệng."

Thiển Linh khẽ "Hả" một tiếng, trong lòng đầy vẻ khó hiểu. Thiển Linh ngơ ngác, cậu hoàn toàn không hiểu Đoạn Tinh Dực đang có ý gì.

Đoạn Tinh Dực khẽ nhếch môi, một nụ cười ẩn chứa sự tinh nghịch và có chút trêu chọc hiện lên trên gương mặt hắn. Rồi hắn vỗ nhẹ lên đùi mình, giọng điệu ra lệnh nhưng lại pha lẫn sự dịu dàng:

"Ngồi lên đây."

Thiển Linh khẽ mở to đôi mắt trong veo, ống tay áo rộng thùng thình che khuất gần hết bàn tay nhỏ bé của cậu. Các ngón tay cậu vô thức cuộn tròn lại, nắm chặt vào lòng bàn tay, trong đầu thoáng nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm hay không.

"Nhưng...nhưng mà " Thiển Linh khẽ nói, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Đoạn Tinh Dực.

Nhưng Đoạn Tinh Dực dường như vẫn chưa có ý định để yên cho cậu.

"Đồ ăn mà nguội thì sẽ không ngon đâu em." Hắn nói, giọng điệu có chút thúc giục.

Thiển Linh khẽ cắn môi dưới, cố gắng chống lại sự cám dỗ. Nhưng mùi thơm nồng nàn, quyến rũ của những món ăn cứ không ngừng xộc thẳng vào khứu giác cậu, từng chút một đánh bại chút lý trí ít ỏi còn sót lại.

Cuối cùng, cậu chậm rãi đứng dậy.

Bàn tay trắng muốt, có chút run rẩy đặt lên bờ vai rộng lớn và vững chãi của Đoạn Tinh Dực. Vành tai Thiển Linh bất giác nóng lên, cậu khẽ cụp hàng mi xuống, rồi thật cẩn thận ngồi vào lòng đối phương.

"Như vậy... được chưa ?" giọng cậu khẽ vang lên, gần như tan vào không khí.

Đoạn Tinh Dực khẽ "ừ" một tiếng, khóe miệng không giấu nổi ý cười, cong lên một đường rõ rệt. "Ngoan lắm. Muốn ăn gì, cứ nói với anh."

Thiển Linh khẽ lí nhí gọi tên món ăn mình muốn.

Đoạn Tinh Dực dịu dàng ôm lấy cậu, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, gắp một miếng thức ăn nóng hổi đưa đến gần đôi môi hé mở của Thiển Linh.

"Bé cưng, há miệng nào." Giọng hắn trầm ấm, mang theo chút cưng chiều.

Dù cho lúc này trong nhà ăn không còn một bóng người nào khác.

Thiển Linh vẫn cảm thấy hai má mình nóng bừng, ngượng ngùng hé miệng, tâm trí hoàn toàn rối bời nên chẳng để ý đến độ nóng của thức ăn.

"Ưm..." một tiếng kêu nhỏ khẽ thoát ra.

Đầu lưỡi Thiển Linh bị bỏng nhẹ.

Đoạn Tinh Dực vội vàng buông đôi đũa, đưa cho cậu một cốc nước lạnh.

Rõ ràng, đây là lần đầu tiên hắn hạ mình làm những việc chăm sóc người khác như thế này.

Sau đó, mỗi khi gắp thức ăn cho Thiển Linh, Đoạn Tinh Dực đều cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng cậu.

Rất nhanh, những món ăn thơm ngon đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Thiển Linh.

Thậm chí, có những lúc vì quá đói, Thiển Linh chẳng kịp chờ Đoạn Tinh Dực từ tốn thổi nguội, cậu vội vàng túm lấy vạt áo người kia, nghiêng hẳn người tới há miệng đớp lấy thức ăn.

Hai má cậu phồng phồng lên khi nhai, trông chẳng khác nào một chú hamster nhỏ đang tích trữ đồ ăn.

Mải mê tận hưởng hương vị thơm ngon của đồ ăn, Thiển Linh hoàn toàn bỏ quên tư thế thân mật đến ngượng ngùng của mình - vẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Đoạn Tinh Dực. Đến khi ý thức được điều đó, cậu chỉ ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.

【Lời tác giả】

Bạch Cảnh: Họ Đoạn, mày được lắm! Đợi tao khỏe đi rồi tao khô máu với mày !!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me