TruyenFull.Me

[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần

Chương 86: Đóa hồng trắng ngày mưa

MadebyWinter

Tim Thiển Linh đập dồn dập, cậu lùi một bước theo bản năng. Ánh mắt lấp lánh nước nhìn "Quốc Vương" trước mặt, vừa bối rối vừa bất an.

"Rốt cuộc... anh muốn làm gì hả ?"

Chàng trai không trả lời ngay. Gã giơ tay lên, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào không khí giữa hai người như đang cân nhắc điều gì. Một nụ cười mơ hồ hiện trên môi gã, không rõ là bi thương hay tàn khốc.

"Trừng phạt..." gã nói khẽ, giọng nói trầm khàn tan vào tiếng mưa đổ như trút bên ngoài cửa kính.

Bên ngoài khung cửa sổ là một màn mưa trắng xóa, như có ai đang dùng cọ quét lên bầu trời một màu xám nặng trĩu. Tiếng mưa rơi ào ào, dữ dội như muốn nhấn chìm cả thế giới, vậy mà lời nói kia vẫn vang lên rõ ràng trong tai Thiển Linh – từng chữ như dội thẳng vào lồng ngực.

Trừng phạt ư ?

Tay Thiển Linh khẽ run. Trong đầu cậu dội lên một câu hỏi lặng lẽ, không biết là sợ hãi hay linh cảm:

...Là sự trừng phạt đến từ 'Quốc Vương' sao?

"Trò chơi," gã nở một nụ cười đầy hàm ý, "sắp bắt đầu rồi."

"Ting Ting—"

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi áo Thiển Linh rung lên. Tiếng rung đơn điệu vang vọng trong không gian ngột ngạt, như nhát trống mở màn cho bi kịch.

Thiển Linh khựng lại, cả người như bị rút cạn sức lực. Cậu loay hoay hai lần mới có thể lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, ngón tay trượt nhẹ qua màn hình run rẩy.

Đối diện, chàng trai vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy hứng thú, chăm chú quan sát từng biến hóa trên khuôn mặt cậu – như đang thưởng thức một vở kịch hay, mà cậu là diễn viên chính không thể trốn thoát.

Thiển Linh bật sáng màn hình. Nội dung tin nhắn đã được đối phương cài đặt từ trước hiện rõ trong mắt cậu.

[Người nhận lệnh: Toàn thể học sinh lớp 12/1]

[Thời hạn thi hành: 10 phút]

[Nội dung lệnh: Tay buông lụa.]

[Trong vòng mười phút phải có mặt tại sân thể dục của trường. Không tham gia trò chơi hoặc đến không đúng thời gian sẽ nhận hình phạt từ quốc vương. Mời các người cố gắng hết sức!]

Nhìn thấy ba chữ "Tay buông lụa", Thiển Linh sững người. Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh của một trò chơi tuổi thơ — thứ từng quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng ra tiếng cười đùa vang vọng dưới sân trường.

Ngày ấy, tụi trẻ con vẫn thường chơi trò này trong giờ ra chơi ở tiểu học, thậm chí từ tận thời mẫu giáo. Trò chơi bắt đầu bằng một vòng tròn lớn, tất cả ngồi bệt xuống đất, tay nắm tay, cười nói rôm rả.

Người thì cầm khăn tay lén lút đi vòng quanh bên ngoài, tìm thời điểm thích hợp để lặng lẽ đặt chiếc khăn sau lưng một ai đó. Khi người kia phát hiện, phải lập tức bật dậy rượt đuổi theo — một cuộc rượt đuổi ngắn nhưng hồi hộp, đôi khi kịch tính chẳng kém gì một cuộc chiến. Người đặt khăn sẽ chạy vòng quanh, cố trở lại chỗ trống và ngồi xuống trước khi bị bắt.

Nếu thất bại — thì hình phạt là... một bài hát, một điệu nhảy, hay một hành động ngốc nghếch nào đó giữa tiếng cười của cả nhóm.

Ngày ấy, hình phạt chỉ là niềm vui.

Nhưng giờ đây... Thiển Linh nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cùng một trò chơi, cùng một quy tắc — nhưng kết cục, dường như đã chẳng còn là tiếng cười vô hại nữa.

Chưa nói đến gã định làm gì. Chỉ riêng việc trò chơi này bất ngờ xuất hiện đúng lúc này, đúng lúc cậu vừa bị đẩy vào vòng xoáy hỗn loạn và hoang mang, cũng đủ khiến sống lưng cậu lạnh buốt. Cảm giác chẳng khác gì một trò đùa ác nghiệt được sắp đặt từ trước.

Hơn nữa... trời vẫn đang đổ mưa như trút. Ngoài cửa sổ là một màn nước trắng xóa, từng đợt mưa như roi quất vào mặt kính. Vào lúc như thế này, ai lại đi "chơi" trò buông tay lụa? Chỉ cần bước ra sân vài chục giây thôi là cả người sẽ ướt sũng, lạnh buốt đến tận xương.

Cậu không tin đây chỉ là một trò chơi.

Cậu quay đầu nhìn chàng trai kia — kẻ vẫn đang đứng đó, như một khối bóng tối lặng thinh giữa ánh đèn mờ. Gương mặt gã chẳng hề biến sắc, chỉ khẽ nhếch môi cười, ánh mắt như lưỡi dao găm xuyên qua lớp sương mưa và hoảng loạn trong lòng cậu.

Thiển Linh cắn nhẹ môi, khàn giọng hỏi:

"Buông tay lụa... Đây là thứ mà anh gọi là trừng phạt sao?"

"Ừ,"

"Quốc Vương" cúi người, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt dọc vành tai Thiển Linh như một lời tiễn biệt đầy châm chọc. "Nhưng đây... chỉ là phần mở đầu thôi," khẽ cười, giọng nói như thấm vào từng kẽ xương. "Hy vọng em có thể sống sót đến phút cuối cùng. Chúc em may mắn, Hoàng tử nhỏ của tôi."

Hắn vừa dứt lời đã lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu như đang nhìn một món đồ chơi thú vị sắp bị xé nát. Rồi không chần chừ, hắn quay người, bước qua vết máu loang lổ giữa sàn, bóng lưng dần tan biến vào hành lang tối đen như chưa từng tồn tại.

Thiển Linh không đuổi theo.

Cậu đứng yên, từng nhịp tim như vừa rơi khỏi ngực. Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, cậu mới nhẹ nhàng thở phào, lưng tựa hẳn vào bức tường lạnh ngắt sau lưng. Toàn thân run rẩy.

Đôi môi vừa bị cưỡng hôn đến sưng đỏ vẫn còn âm ấm, bỏng rát như bị lửa liếm. Thiển Linh đưa tay che lên, nhưng không thể xóa đi cảm giác đó — một nỗi nhục nhã mơ hồ, lẫn với kinh hoàng, như một dấu ấn không thể gột rửa.

Ánh mắt cậu vô hồn nhìn lên bóng đèn tuýp cũ kỹ trên trần phòng học. Đèn không bật. Bóng tối len lỏi khắp nơi như một lớp sương dày nuốt chửng mọi cảm giác an toàn.

Thiển Linh ngồi chếch về phía cửa sổ, ánh sáng mờ đục từ bên ngoài hắt nghiêng qua lớp kính phủ bụi, rọi xuống mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu niên, treo lơ lửng nơi mép ghế. Đường cằm cậu mềm mại, lặng lẽ run lên. Trên hàng mi dài còn đọng lại vài hạt nước, không biết là mưa, mồ hôi... hay nước mắt.

Những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí ẩm thấp, nhẹ bẫng như thời gian đang dừng lại giữa ranh giới trò chơi và cơn ác mộng.

— Ông địa ơi, sao lại có người xinh đẹp dữ vậy chứ ???

— Aaaa! Sao biến mất nhanh thế chứ? Tôi còn đang hóng cảnh vợ bị ép lên bàn học mà nước mắt giàn giụa cơ mà! Mé nó, khổ thân chờ mỏi cổ !!!

— Vợ tôi sao rồi, trông sắc mặt không tốt lắm... có phải bị ép quá mạnh rồi không?

— Hừm, có phải lúc nãy tên khốn đó cưỡng hôn mạnh quá làm môi vợ bị đau không? Để chồng xoa xoa cho nha~

— Á á á, cục cưng của tôi đáng yêu quá thể đáng!! Tôi sắp chịu không nổi rồi, cái cảm giác "yêu sai trái" này sao mà mê mẩn quá đi mất! (giả vờ hôn chụt chụt)

Thiển Linh vẫn còn ngẩn người, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những câu nói lạnh lẽo của chàng trai kia:"Trong mắt tôi, chúng chưa hề trả giá cho những tội lỗi đã gây ra. Chúng chỉ mới chạm đến đáy vực, còn rất lâu nữa mới chịu khuất phục dưới cái chết."

"Em muốn tôi trông chờ vào công lý ư? Nếu pháp luật thực sự có tác dụng... thì bọn họ đã phải chết không chỉ một lần, mà là hàng trăm lần, từng cái chết đều chưa đủ để rửa sạch tội lỗi mà chúng gây ra."

Cậu biết rõ đây chỉ là một Ải trò chơi, là thế giới được dựng nên bởi dữ liệu và quy tắc nhân tạo. Nhưng vì sao, những lời kia vẫn khiến tim cậu se thắt đến vậy?

Liệu trong thế giới thực, cũng từng có người mang trong tim nỗi thù hằn đến tận xương tủy, để rồi phải dùng đến cách "trò chơi trừng phạt" tàn bạo như thế này để đòi lại công lý cho bản thân?

Nếu điều đó xảy ra thật thì sao?

Khi pháp luật không thể đem lại công bằng... thì con người sẽ làm gì?

Cũng sẽ có một "Trò chơi Vương quyền" sinh ra giữa lòng xã hội?

Một trò chơi không luật lệ, không khoan nhượng, không lối thoát?

Thiển Linh không thể nghĩ ra câu trả lời.

Giọt mưa lặng lẽ tụ lại, trượt dài trên kính cửa sổ như những dòng lệ vô thanh hòa vào khoảng không tăm tối mênh mông. Cậu nghiêng đầu, mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài, tâm trí ngổn ngang như những giọt mưa ấy...

Trên sân thể dục mờ mịt sương mù, đã tập trung mấy học sinh mặc đồng phục. Bộ đồng phục tượng trưng cho tuổi trẻ, giờ đây đã ướt sũng vì mưa.

Hệ thống 663 vang lên giọng khẩn trương: [Không còn nhiều thời gian nữa đâu, cậu mau đi đi nếu không thì sẽ hối hận đấy.]

Thiển Linh khẽ thu ánh mắt lại, gương mặt thoáng chút đăm chiêu.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống khỏi bàn, từng bước chân mang theo nặng nề và suy tư. Khi ra đến cửa phòng học, cậu liếc nhìn chàng trai nằm gục ở góc cửa sau, mùi tanh nồng của máu quyện cùng hương mưa ẩm ướt khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Cổ họng Thiển Linh bỗng khô khốc, lạnh buốt thấm vào da thịt qua vạt áo rộng thùng thình, như muốn bóp nghẹt cậu trong vòng tay vô hình, vô tình.

Hệ thống 663: [Ngoài trời đang hơi lạnh, nhớ mang dù theo.]

Thiển Linh gật nhẹ, ánh mắt thoáng qua một nét quyết tâm. Cậu rút chiếc dù trong suốt từ giá, rồi lặng lẽ bước xuống cầu thang. Bước chân vừa chạm đất, màn mưa lạnh buốt như xối vào mặt cậu, từng giọt nước đập dồn dập lên bề mặt ô, vang như tiếng trống thúc giục, khiến lòng bàn tay Thiển Linh dần tê rần.

Khi đến sân thể dục, trước mắt cậu là khung cảnh ảm đạm. Trên thảm cỏ xanh mướt, hơn mười người đang đứng lặng, áo quần ướt đẫm mưa, dính sát vào da thịt. Một vài người còn mặc nguyên đồ ngủ, rõ ràng là vội vã chạy đến ngay sau khi nhận được tin nhắn. Khuôn mặt họ hiện rõ sự mệt mỏi, bối rối, như đang vật lộn với chính bản thân và hoàn cảnh này.

Một bóng người vụt đến, len nhanh dưới chiếc ô trong suốt mà Thiển Linh đang cầm. Cậu vừa ngước mặt lên, mũi và gương mặt đã kịp dính vài giọt mưa ấm áp.

Mái tóc nhuộm xanh rũ xuống, ướt đẫm từng sợi, Kỷ Gia Dự như con chó lớn vừa vẫy nước, những giọt nước bắn tung tóe lên Thiển Linh.

"Haha, xin lỗi em," Kỷ Gia Dự cười khẽ, cố đưa tay quệt vội vài giọt nước trên mặt cậu, rồi chợt nhận ra mình cũng ướt như chuột lột. "Anh đến vội quá, lỡ quên mang theo dù."

Thiển Linh cau mày hỏi, "Chuyện này rốt cuộc là sao ?"

Kỷ Gia Dự nhíu mày, nói đầy bực dọc: "Tay buông lụa? Cái lệnh quái quỷ gì vậy? Nếu gã muốn chỉnh chúng ta thì đổi chiêu gì cho hợp lý chứ, đằng này... khó hiểu thật đấy!"

Trong khi họ còn đang trò chuyện, đèn trên khán đài bỗng chốc bật sáng, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa, làm nổi bật từng hạt mưa lấp lánh trong không khí. Thiển Linh nheo mắt, ánh đèn chiếu rọi vào một bó hoa hồng trắng tinh khôi, nằm lặng lẽ trên bãi cỏ trước khán đài, như một điểm sáng thuần khiết giữa màn mưa u ám.

Tiếng loa vang lên, có chút rè rè xen lẫn sự nghiêm trọng:

"Có vẻ mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ. Vậy tôi xin phép được nói sơ qua về luật chơi."

Một vài người thì thầm khẽ, giọng lẫn chút ngạc nhiên pha lẫn hồi hộp: "Trò chơi này, ai mà chẳng từng chơi từ thuở nhỏ..."

"Hôm nay thứ chúng ta vứt không phải khăn tay, mà là hoa hồng trắng. Sau khi nhận được hoa hồng trắng thì đứng dậy đuổi bắt người, đồng thời sẽ vang lên một bản nhạc. Trong khoảng thời gian này, các vị phải cố gắng tìm mọi cách để bắt được người đó. Nếu không, sau khi nhạc kết thúc, ai không bắt được người hoặc bị bắt thì đều sẽ bị trừng phạt."

Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn về bó hoa hồng trắng. Nhưng lần này, sự chú ý ấy không còn là ngỡ ngàng hay tò mò — mà lặng lẽ pha trộn với nỗi bất an mơ hồ, như thể dưới từng cánh hoa mỏng manh kia đang ẩn giấu điều gì đó... lạnh lẽo.

"Được rồi," giọng trong loa vang lên, dứt khoát như lưỡi dao cắt qua màn mưa. "Vậy thì chúng ta bắt đầu trò chơi thôi."

Từng người lần lượt ngồi xuống, tạo thành một vòng tròn không mấy ngay ngắn giữa sân bóng. Bãi cỏ ướt sũng, nước mưa dính đẫm vào vạt áo, vào lớp quần ngủ nhàu nhĩ của vài người còn chưa kịp thay đồ. Nhưng giờ chẳng ai còn bận tâm đến sự ẩm ướt hay lạnh giá chỉ có sự căng thẳng không tên, len lỏi giữa những ánh mắt dè chừng.

Riêng Thiển Linh vẫn giữ được sự khô ráo. Cậu ban đầu hơi do dự, không muốn ngồi xuống bãi cỏ sũng nước nên chỉ ngồi xổm, ô che sát đầu, trông như một cây nấm nhỏ mọc đơn độc giữa rừng người. Có lẽ chính vì thế mà càng nổi bật.

Một lát sau, khi cơn đau âm ỉ ở mắt cá chân bắt đầu trỗi dậy, Thiển Linh nhíu mày, khẽ cử động nhưng động tác ấy lại khiến chiếc ô trong tay hơi lệch về một bên, để lộ nửa gương mặt mảnh mai dưới làn mưa. Mái tóc lòa xòa dính nước, ánh mắt âm trầm, mà lặng lẽ.

"Bị đau ở đâu sao ?"

Giữa âm thanh tí tách không ngừng của cơn mưa, ánh đèn vàng nhạt như mơ hồ soi rọi khuôn mặt của Thẩm Lâm Xuyên. Thiển Linh vô thức nhìn về phía người kia — và chính trong khoảnh khắc ấy, tim cậu run lên một nhịp. Có gì đó trong ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên, sự im lặng dịu dàng ấy... khiến cậu dường như sinh ra một loại ảo giác khó gọi tên.

Đó không phải ánh nhìn xa lạ. Mà cũng không giống ánh nhìn quen thuộc.

Giữa vòng người, cậu khẽ cụp mi, hàng lông mi cong cong run rẩy như một chiếc lá nhỏ bị mưa đập vào. Cậu muốn hỏi cũng muốn chất vấn người đó rốt cuộc đã biết bao nhiêu, đã nhìn thấy những gì. Nhưng hiện tại, xung quanh toàn là người. Mọi ánh mắt đều có thể thành con dao. Cậu không có cơ hội mở lời.

Chỉ có thể cúi đầu, cất giọng nhỏ đến mức như đang nói với chính mình:

"Dưới đất ướt lắm... nếu ngồi xuống sẽ không thoải mái đâu."

Ngay sau câu nói ấy, tai cậu bất chợt khẽ động. Trong tiếng mưa mịt mù, cậu vẫn nghe rõ tiếng kéo khóa, khe khẽ như cơn gió lướt qua vành tai. Một chiếc áo khoác đồng phục còn mang theo hơi ấm nhè nhẹ của cơ thể thiếu niên được đưa đến trước mặt cậu.

"Lấy cái này lót tạm đi, sẽ dễ chịu hơn chút."

Thiển Linh mím môi, ánh mắt khẽ lay động. Nửa cánh tay của Thẩm Lâm Xuyên vẫn chìa ra trong màn mưa, từng giọt nước lạnh ngắt rơi xuống từ ống tay áo, dọc theo cánh tay hắn rồi nhỏ giọt lách tách lên đất. Người kia không ép buộc, cũng không thu tay về cứ yên lặng chờ đợi.

Giọng cậu ta vang lên, bình thản mà lại có chút giễu cợt nhẹ:

"Cậu định ngồi xổm như vậy đến hết trò chơi sao? Có chắc lát nữa đứng dậy còn chạy nổi không?"

Thiển Linh nghe vậy, bàn tay khẽ động. Một lúc sau, cậu mới chậm rãi vươn những ngón tay trắng trẻo, nhẹ nhàng nhận lấy chiếc áo khoác.

Áo vẫn còn hơi ấm, mang theo một mùi hương dịu nhẹ trộn lẫn giữa nước mưa và hương gỗ nhàn nhạt.

Không nói thêm gì, Thiển Linh làm theo lời Thẩm Lâm Xuyên: trải chiếc áo lót xuống bãi cỏ đã đỡ ướt, rồi ngồi lên. Nơi áo che chắn, nước mưa chưa kịp thấm vào, ít nhất mang lại một chút dễ chịu giữa buổi đêm lạnh lẽo.

Ngập ngừng một lát, Thiển Linh vẫn quay đầu, giọng nhẹ như gió:

"...Cảm ơn cậu."

Cậu hạ giọng nói: "Tuýp thuốc hôm qua, cảm ơn cậu vì đã đưa cho tớ."

Thân hình Thẩm Lâm Xuyên khẽ khựng lại. Cậu ta đẩy gọng kính trên mũi, đôi mắt đen trầm lạnh lẽo, quay đầu bình tĩnh nhìn Thiển Linh.

Xung quanh vẫn ồn ào lẫn lộn các loại âm thanh.

"Cậu .... biết hết rồi sao ?"

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Thiển Linh gật đầu.

Thẩm Lâm Xuyên nói: "Tại sao không nói ra?"

"Tớ ....cũng không biết."

Thiển Linh đáp lời bằng một cái gật nhẹ, như thể đang xác nhận điều gì với chính mình hơn là với người đối diện. Ngay từ khoảnh khắc phát hiện ra chân tướng, cậu đã muốn nói rõ mọi chuyện — giải thích tất cả, không giấu giếm. Nhưng đến lúc này, giữa bầu không khí đặc quánh sự căng thẳng, cậu lại không hiểu vì sao mình vẫn chưa làm vậy.

Rõ ràng ở đây có nhiều người. Rõ ràng nếu hành động cùng nhau, họ hoàn toàn có thể khống chế Thẩm Lâm Xuyên, gián đoạn trò chơi quái dị này... vậy mà cậu vẫn im lặng.

"Mọi thứ... sẽ kết thúc sớm thôi," Giọng của Thẩm Lâm Xuyên trầm ổn vang lên bên tai, "Đừng lo, cậu sẽ không sao đâu .."

Với người ngoài nghe vào, đó chỉ là một câu an ủi — một lời nói mơ hồ giữa cơn mưa lạnh. Nhưng chỉ có hai người họ hiểu, câu nói ấy là một lời cam kết.

Không phải là lời trấn an.

Mà là một lời hứa, nó còn mang theo ý chí bảo vệ.

Thiển Linh không nhìn cậu ta nữa. Cậu rũ mi mắt, nhẹ nhàng đáp lại:

"...Ừm."

Sau khi trò chơi bắt đầu.

Nam sinh lớp 12/1 ôm bó hoa hồng trắng, từng bước chậm rãi đi vòng quanh vòng tròn người chơi. Mái tóc cậu ta đã ướt đẫm nước mưa, bết lại thành từng lọn, dính vào trán và hai bên má, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực và vô cảm, như đang đóng một vai diễn đầy nghi thức.

Loa trên khán đài bỗng vang lên một giọng nói méo mó, xè xè trong từng đợt mưa nặng hạt:

"Đặt, đặt, buông tay lụa...
Nhẹ nhàng đặt sau lưng bạn nhỏ...
Mọi người đừng nói cho cậu ấy biết...
Nhanh lên nhanh lên, bắt lấy cậu ấy!
Nhanh lên nhanh lên, bắt lấy cậu ấy...
Nhanh lên... nhanh lên..."

Âm thanh ấy như một đoạn băng cũ bị tua lại, vừa trẻ con vừa ghê rợn, lặp đi lặp lại như tiếng ru ngủ ma quái trong một cơn ác mộng. Mỗi chữ vang lên đều khiến lưng người ta nổi gai ốc.

Bó hoa trắng kia thuần khiết như sự yên nghỉ, nhưng trong hoàn cảnh này lại như một điềm gở.

Thiển Linh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt quét qua từng bóng người dưới mưa. Cậu cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang đến gần không chỉ là người cầm hoa, mà là một sự lựa chọn. Một dấu chấm hết cho một ai đó, sắp giáng xuống.

Dưới trời mưa âm u, bài hát này vang vọng trên không trung sân trường rộng lớn. Giai điệu nhạc thiếu nhi ngọt ngào trong trẻo lại mang một vẻ quỷ dị khó tả. Cái lạnh lẽo của nước mưa theo tiếng hát, khiến người ta rùng mình.

Mưa vẫn rơi không ngừng, từng giọt đập vào ô và mặt cỏ, như gõ lên dây thần kinh của mỗi người. Ai cũng nín thở lắng nghe tiếng bước chân, dồn dập hoặc chậm rãi, mỗi một âm thanh đều có thể là dấu hiệu của một "lời tuyên án".

Thiển Linh thì khác.

Cậu ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh, tay giấu trong tay áo đang âm thầm thao tác hệ thống livestream. Dưới màn hình nổi lên khung góc nhìn thứ hai — camera hệ thống lơ lửng phía sau nam sinh cầm bó hoa, tự động xoay theo chuyển động, như một con mắt siêu hình theo dõi toàn cảnh.

Bé cưng, em đừng dễ dàng cắm cờ nha.

— Khoan đã. Hắn ta đến gần rồi, không lẽ...

— Đặt rồi!!

— Nhanh đuổi theo, vợ ơi nhanh đuổi theo!!

— Runnnn Thiển Linh runnnn!!!

— Bó hoa là cờ chết đấy, chạy mau!!

Ủa ???

Không phải chứ?

Thiển Linh ngỡ ngàng quay đầu lại, đôi mắt ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phía sau cậu, một bó hoa tươi thắm nằm lặng lẽ trên nền đất ướt mưa, những cánh hoa đẫm nước như vẫn chưa kịp rơi rụng khỏi nhịp tim ai đó.

Không kịp mở ô, Thiển Linh vội cúi người nhặt bó hoa, tay run nhẹ vì nước mưa và cả điều bất ngờ đang xao động trong lồng ngực. Cậu bật dậy, lao đi như thể nếu không nhanh chân, thứ tình cảm mong manh ấy sẽ tan biến theo làn nước dưới chân.

Tiếng nhạc thiếu nhi bỗng vang lên, nhịp điệu tăng tốc đầy bất thường, xen lẫn những âm thanh chói tai và tiếng cười quái đản:

"Chạy nhanh lên nào, bài hát sắp dừng rồi đấy~!"

Tim Thiển Linh đập dồn dập. Cậu biết mình phải nhanh, phải bắt kịp—nhưng chẳng dễ chút nào. Mới vài vòng đuổi theo mà hơi thở đã gấp gáp, áo sơ mi dính chặt vào người, đôi giày sũng nước nặng trĩu.

Đối diện cậu là một nam sinh cao hơn mét tám, vóc dáng như tượng khắc, bước chân thong thả lắc lư trái phải như đang trêu chọc. Ánh mắt hắn liếc lại, đầy tinh nghịch và thản nhiên, như thể toàn bộ cuộc rượt đuổi này chỉ là một trò đùa.

Cả người Thiển Linh ướt sũng dưới cơn mưa rào bất chợt. Từng giọt nước len lỏi qua mái tóc ướt đẫm, trượt dọc sống mũi cao thẳng rồi đọng lại nơi khóe môi ửng hồng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không biết vì trời lạnh, vì mệt sau khi rượt đuổi, hay vì ánh mắt kia đang nhìn thẳng về phía mình.

Lồng ngực Thiển Linh phập phồng không ngừng, hơi thở hỗn loạn hòa cùng tiếng mưa nặng hạt. Chiếc áo sơ mi trắng dán chặt lên người, vải mỏng ướt đẫm để lộ lớp áo lót nhạt màu bên trong, mơ hồ vẽ nên những đường nét tinh tế và mời gọi. Ánh sáng nhòe nhoẹt xuyên qua màn mưa, khiến tất cả trở nên nửa thực nửa ảo, như một cảnh phim bị tua chậm đầy mê hoặc.

Nam sinh đối diện đứng bất động trong vài giây, đôi mắt như bị dính chặt vào hình ảnh trước mắt. Hầu kết khẽ chuyển động—hắn vô thức nuốt nước miếng.

Quin: Mọi người đọc truyện thoải mái nhé, tới đây sẽ phi logic rồi. Còn phi logic ở đâu thì chắc mấy bạn đọc sẽ hiểu và nhận ra. Nhưng thui truyện tác giả viết cũng hay rùi, nên mấy cái mà nhỏ thì mọi người bỏ qua cho bả nhé....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me