Dm Vo Han Luu Thang Nam Cau Chich Vuot Ai Trong Tro Choi Kinh Di
Từ lúc trải qua chuyện đó đến giờ, Lâm Tri không còn dám bước ra khỏi sân nhỏ này, lo sợ ngày nào đó lại bị hai huynh đệ nhà này bắt đi mất.Tên tiểu tử Phù Đường kia ngược lại đã trèo tường vào tìm cậu mấy lần, luôn bị cậu gọi nha hoàn đến mang đi, mà thằng nhóc Phù Tàng thực sự là một kẻ thông minh lanh lẹ, trước giờ đều không chủ động tìm cậu, thế nhưng sẽ "ngẫu nhiên" trong hoa viên "vừa vặn" đụng phải gã mấy lần.Cả người gã dựa lên lan can với vẻ yên tĩnh, ngừng chân đứng thẳng tại đó như lan tựa cúc, ống tay áo được xếp lớp ngay ngắn bị gió lớn phất lên toả ra một mùi hương ẩn khuất nhàn nhạt, toàn thân dường như cũng sắp theo gió mà đi.Người nọ đứng đấy trông thật nhẹ nhàng thanh tao và lạnh lùng cách biệt, đôi mắt xếch thanh lãnh cứ thế khẽ nhìn sang, vậy mà lại có vài phần lãnh diễm lẫn xinh tươi, sau đó tự biết kiềm chế mà bật thốt một câu giữ vững lễ nghi, "Mẫu thân..."Chậc chậc...Lâm Tri thực sự khó mà tưởng tượng, nam nhân tựa ngọc lãnh tỉnh và thanh tú như Phù Tàng vậy mà cũng sẽ vướng những khúc mắc của phàm phu tục tử, trầm mê trong sắc dục, say đắm với xác thịt xinh đẹp.Lâm Tri những ngày qua đã trải qua một cuộc sống tạm bợ tạm yên ổn, được phân vai diễn là một cô vợ nhỏ được gả vào hào môn, ăn ăn uống uống chơi đùa hết mức, vì vậy lúc Phù đại nhân tìm đến tận cửa, cậu có phần hơi hoảng hốt."Tham gia Mẫu Đơn Yến?" Lâm Tri lúc này mới sực nhớ, nguyên thân vốn không thích tiếp xúc với người khác, mỗi lần gặp những loại yến hội thế này, đều là sớm đó cáo bệnh không đi, mà mấy ngày gần đây cậu chơi thật sự vui đến quên hết, cũng không nhớ đến việc phải cáo bệnh, vì vậy Phù Thanh Lộ còn cho rằng cậu đã buông bỏ thành kiến trong lòng muốn đi dự yến tiệc một lần.Sau khi Lâm Tri biết được quả thực muốn tát mình một bạt tay, phi! Cho ngươi ăn uống no say nè, phi! Cho ngươi cả ngày mở mắt là cười hà hà, phi! Cho ngươi biết thế nào là thông minh quá thì bị thông mình hại nè.Mẹ nó, sao cậu lại quản không được cái miệng này rồi?Chuyện bất đắc dĩ như thế đã được định đoạt mất, cậu chỉ còn biết lấy thân phận phu nhân tể tướng đi dự yến tiệc.Phù Thanh Lộ và hai đứa con trai của y đang ngồi trong một bữa tiệc khác, chỉ có thể đợi bọn họ dùng bữa xong mới đến được hoạt động tự do, đến lúc đó mấy người này mới đến đón cậu được.Ba kẻ anh tuấn xinh đẹp đi cùng với nhau, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác. Một người thì bóng lưng thẳng đứng, thế nhưng trong xương lại toát ra vẻ hời hợt không thân; một người thì thủ vững lễ nghi biết tự kìm chế, mỗi một cử chỉ đều hiện lên sự thanh lãnh lạnh lẽo; còn người thì bóng người vót gầy tựa tre nứa, có cốt cách của trúc tựa bậc quân tử, và càng có sự hàm súc được tích lũy qua bao năm tháng...Tiệc bắt đầu rồi.Lâm Tri thân là phu nhân Tể tướng, vị trí ngược lại khá gần, chỉ là đám người xung quanh đều không có phản ứng gì với cậu, tự mình tự chọc tự cười không hề để tâm đến cậu, trái lại cậu đã có trong mình một không gian thanh tĩnh.Chỉ là giữa bữa tiệc luôn có người nào đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu, thấy cậu liếc đến là liền cúi thấp đầu xuống, nhưng vẫn có không ít người cứ nhìn cậu với vẻ quang minh chính đại mà thì thầm lải nhải, giữa hai hàng mày là sự trào phúng thấy rõ, hết nửa là khinh thường.Lâm Tri bị người ta nhìn đến có hơi khó chịu, khẽ cau mày."Phu nhân vậy mà dám làm loại chuyện này, sao có thể sợ người khác nhìn thấy được..." Một giọng nói không to không nhỏ vang lên giữa bữa tiệc, người nọ dường như là cố ý thì phải."Cũng không biết phu nhân lấy da mặt đó từ đâu, còn dám ngồi ở đây nữa cơ, nếu là ta, ta sớm đã hổ thẹn nhục nhã...""Ai ya~ Trượng phu người ta là Tể tướng đại nhân mà, đáng thương thay Tể tướng đại nhân của chúng ta không biết vì sao mình lại bị người ta đội mũ xanh, khà khà..."……Lâm Tri nghe đến cả người bốc lửa, đang muốn đứng lên cho người nọ một bạt tay, thế nhưng lại phát hiện toàn thân mình vô lực, trên người vậy mà đổ mồ hôi lạnh.Không đúng nha...Khắp nơi đều là tiếng cười chế nhạo giễu cợt, phiền đến mức làm tai cậu đau đớn, đám nữ nhân ngu muội vô tri này, thông qua việc giẫm đạp người khác để tôn bản thân lên, lấy đau khổ của người khác làm niềm vui, thực sự là...Lâm Tri đột nhiên cảm giác cảm xúc mình quá mức kích động, không hợp lý lắm, cơ thể này không thích hợp! Cậu điên cuồng gọi hệ thống 5801 trong đầu, thế nhưng tựa như có bug vậy, cả người cậu đã mất liên hệ triệt để với hệ thống, trực tiếp bị đánh đuổi ra ngoài cơ thể, lấy hình thức linh hồn, mở to mắt nhìn thân thể trước đó của mình trở nên vừa thần kinh vừa mẫn cảm...Sắc mặt "cậu" trắng bệch như tê liệt mà ngồi trên ghế, tóc trước trán bị mồ hôi lạnh làm đến ướt sũng, dính ướt dầm dề lại với nhau, run rẩy trông rất đáng thương, ánh mắt rời rạc, không có tiêu cự.Hai tay "cậu" bụm chặt tai, không muốn nghe những lời ác ý độc đoán của đám người xung quanh, cậu ra sức dùng đầu đập vào cái ghế bên cạnh, cả người tựa như mất trí điên dại, một lát sau lại ôm ngực đau đớn, cổ vươn lên rất dài, những giọt nước mắt cay đắng sợ hãi rơi xuống.Cô nương yếu nhược tuổi còn trẻ ôm chặt hai cánh tay mình, lẩm bẩm những lời mỏng manh bất lực, trong mắt toàn là sự sợ hãi lẫn hoảng loạn, thực sự bây giờ cậu không biết phải làm sao, chỉ biết rơi những giọt nước mắt yếu đuối, tựa như lúc ấy vậy, cậu không biết phải làm gì với tên nô bộc cợt nhả mình, cũng hệt như vài năm về trước, cậu câm lặng nghe những lời đoán bừa không căn cứ đổ ập lên người.Cậu như một con sâu đáng thương, chỉ biết hèn nhát than trách bản thân, vô dụng tệ hại.Tiếng cười của đám người xung quanh càng ngày càng lớn, "cậu" co quắp mình ngày càng chặt, dường như muốn biến bản thân thành một điểm nho nhỏ, khiến ai nấy cũng không để ý đến"cậu", thật đáng sợ! Quá đáng sợ! Cả người tựa tên thần kinh điên dại mất kiểm soát.Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, vì mỹ nhan tuyệt trần mà bị nô bộc cợt nhả, là lỗi của "cậu" sao?Vì cái gì mà mấy lời vàng ngọc bọn họ phun ra là than thở buồn thương sự đáng thương của "cậu", rồi lại lấy sự bi thảm đó của "cậu" mà cười đùa, từng người từng người có mặt tại đây đều ngạo nghễ cười cợt "cậu", kẻ đứng ở trên cao còn bảo cậu đã đập tan mặt mũi thế gia, không biết xấu hổ; kẻ thấp bé thì lấy việc châm chọc mỉa mai cậu làm vinh quang, tựa như những việc hạ bệ người khác để tô son trát phấn ấy khiến bọn họ rất thỏa mãn.Bọn người đó bình phẩm "cậu" đủ đường, toàn thân cậu hệt như đống phân chuột, đứng đó thôi cũng đủ ô nhiễm không khí."Cậu" bị đám người đó đánh giá thành một thứ nhơ nhớp!Trong lòng dường như có ai đó mắc chứng cuồng loạn đang hét lớn, "Chạy! Chạy! Chạy!"Trốn khỏi nơi đây là ổn, đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở đây...Cậu không hề muốn dưới sự chú ý của đám người đó mà ngây ngốc ở đây nữa, nếu không hết thảy đều sẽ trở thành đề tài buôn chuyện của họ mất...Đáng sợ quá...Quá kinh khủng! Quá điên rồ rồi!Cậu phải chạy trốn khỏi đây! Đúng, trốn...Nhưng trời đất rộng lớn, cậu có thể trốn đến đâu được chứ?Tầm nhìn của cậu di chuyển vừa tự do vừa rời rạc, đột nhiên tầm nhìn lại dừng ở hồ nhỏ bên cạnh! Theo cái nhìn này, mắt cậu không sao dứt được, dường như đã bị ai đó dùng keo dán dính chặt lên đó, trong khoảnh khắc chợt thoáng đó cậu đã vẽ xong một suy nghĩ điên cuồng... Cậu như trầm mê không sao thoát được, gương mặt trắng bệch hệt kẻ tâm thần mê mẩn cứ thế ngước nhìn mặt hồ, trong lòng chộn rộn...Có ai đó đang nói với cậu rằng: Trốn đến nơi đó! Ở đó vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, không ai có thể cười cợt cậu nữa..."Soạt!"……"Ah! Cứu mạng! Có người rơi xuống nước rồi!""Mau đến cứu người đi!""Cứu với! Có người té xuống nước...""Là Tể tướng phu nhân! Mau gọi người đến cứu mau!"……Phù Tàng vừa hay từ bên yến tiệc đi ra, đang buồn chán không có gì làm mà đi dạo vòng vòng trong viện nhỏ.Đột nhiên nghe thấy tiếng có người rơi xuống nước, tầm mắt gã lập tức tìm đến một vị trí nào đó, vậy mà lại phát hiện chỗ Lâm Tri ngồi đang trống!"Chết tiệt... Là cậu ta!"Phù Tàng tách đám người đang vây xung quanh ra, nhanh chóng nhảy xuống hồ nước."Nhị công tử!""Phù Tàng!""Tàng nhi!"……Lâm Tri lúc này ngày càng chìm sâu xuống đáy, hô hấp cũng ngày càng khó khăn, trong miệng trong mũi toàn là nước, cậu liều mạng vẫy vùng, thế nhưng lại càng chìm sâu hơn."Ưm... Cứu mạng!""Cứu tôi...""Uh..."Lâm Tri thực sự sắp khó chịu chết rồi, giờ cậu vẫn chưa về lại được cơ thể mình, nhưng thân thể thì lại chìm dần, sắp bị nghẹt chết luôn rồi, linh hồn cậu bị cố định ở xung quanh, cũng bị bắt ép phải cảm nhận cảm giác nghẹt thở đó, rặt rõ một kẻ không có quyền điều khiển cơ thể.Nguy thiệt rồi... Mẹ nó, lần này chết đuối thật rồi...Hu hu hu, đệt, ca vậy mà lại chấm dứt tại đây...Chết toi, thà cho ca chết bởi nghẹn xúc xích đi, cũng còn đỡ hơn cái cách chết dưới nước không rõ ràng minh bạch như này!...Hệ thống 5801: Xin ký chủ hãy khẩn trương kêu cứu! Xin ký chủ hãy khẩn trương kêu cứu!Hệ thống 5801: Tử vong trong trò chơi sẽ quyết định đến cái chết của cơ thể ký chủ, xin ký chủ hãy khẩn trương kêu cứu!Lâm Tri: mẹ nó... Lão tử còn chưa kiếm được món hời lớn nào! Hức hức hức, còn chưa lên giường với cô nàng nào nữa! Cứ thế mà chết không rõ ràng như vậy ư...Chỉ thấy trước mắt có một tia sáng ánh lên.Một bóng người màu xanh nước biển đang bơi về phía cậu, mái tóc đen nhánh như mực lềnh bềnh trong gợn sóng tựa hệt thủy yêu, nhìn thấy khuôn mặt lãnh diễm của đối phương dần trở nên lạnh lẽo ----- là Phù Tàng!"Uh..."Răng môi như chạm phải một vật mềm mại nào đó, đối phương đang chầm chậm truyền khí sang.Cuối cùng Lâm Tri cũng có thể thở phào một hơi, còn ổn, còn ổn...Hệ thống 5801: Cảm tạ ký chủ trở lại cơ thể!Hệ thống 5801: May là ký chủ đã câu dẫn được người này đấy, bằng không dựa vào trình độ làm người ta lật mí mắt của bộ thân thể này của cậu, e là không có một ai chấp nhận chạy đến cứu cậu.Hệ thống 5801: Chúc mừng ký chủ!Lâm Tri: ... Đệt!Lâm Tri yên tâm ôm lấy cơ thể đối phương, sau cùng mệt mỏi quá độ mà ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me