TruyenFull.Me

Dm Vo Han Luu Tro Choi Cua Than Gay Game

Ba người tiếp tục tiến về trước, trong cống thoát nước sâu hút quanh co, sau cùng cũng chẳng biết nên đi đến đâu.

“Mà này, Tiểu Vũ cậu sao nhận ra được con chuột khổng lồ vừa rồi vậy?” Triết Dã cất giọng hỏi. “Rõ ràng còn chưa thấy nó nữa cơ mà?”

“Tôi… có lẽ là nhờ trực giác.” Vương Chinh Vũ ngượng nghịu cười cười. “Phải… là nhờ trực giác…”

Đột nhiên có dự cảm kì lạ, kế đó đường nhìn của mình còn thay đổi sang một bộ lọc đặc biệt có thể thấy hình dáng mục tiêu nguy hiểm và mũi tên hướng dẫn tiến về trước.

Chuyện này… chắc không phải đánh bậy đánh bạ, rồi nhận được hack game từ chỗ nào chẳng rõ đâu ha?

“Này, kí hiệu lần này nằm ở đây.” Cố Nham đi trước nhất vẫy tay với họ. “Cống thoát nước này nguy hiểm quá, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.”

Nơi đây tựa mê cung, cũng may có kí hiệu do Nguỵ Dịch Sâm để lại mới có thể một đường suôn sẻ tiến về trước.

Năm phút sau, bọn họ đã gặp một chiếc thang, men theo dây thừng và những thanh sắt của chiếc thang, dù cho có là người tí hon cũng có thể bò lên trên. Chỉ cần ra được khỏi nắp hố ga ở bên trên, hẳn là đã về lại được mặt đất.

“Dây thừng là của bọn họ để lại trước đó, ắt hẳn được dùng để trèo lên.” Cố Nham kéo thử sợi dây thừng.

“Trông sẽ rất mệt đây.” Vương Chinh Vũ thốt. “Vả lại, cứ có cảm giác quên mất thứ gì.”

“Để tôi đi trước cho.” Triết Dã trèo lên đó đầu tiên, Vương Chinh Vũ và Cố Nham theo sát đằng sau.

Rất nhanh, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cả bọn. Sau mười mấy phút cố gắng leo trèo, không ngờ chỉ mới được 1/10 chiếc thang.

“Không được rồi… tôi sắp mệt chết rồi.” Vương Chinh Vũ ngồi trên thanh sắt thở dốc hồng hộc.

“Cơ thể cậu chẳng ổn tí nào.” Cố Nham leo đến cạnh Vương Chinh Vũ rồi ngồi xuống, khoe cơ hai đầu của mình với vẻ đắc ý. “Hehe.”

“Thế thì tạm nghỉ trước đã.” Triết Dã ở bên trên lau mồ hôi. “Nếu có mang theo nước thì hay biết mấy.”

“Cũng đâu còn cách nào khác…” Vương Chinh Vũ khẽ cười, đột nhiên lại cảm nhận được tim đau như bị ai bóp. “Chuyện gì đây… hình như lại đến nữa rồi!…”

“Gì… gì cơ?…”

Chỉ thấy đằng xa đột nhiên có vài con dơi khổng lồ đập cánh sà đến, đôi con ngươi đỏ ngầu và răng nanh biến dị khiến người ta thấy rợn gáy. Bọn chúng rõ đã để ý đến ba người bọn họ, xông thẳng xuống dưới.

“Vãi chưởng!!! Còn bự hơn cả tụi mình!” Cố Nham sửng sốt, đè đầu Vương Chinh Vũ xuống, giây sau móng dơi lướt ngang đỉnh đầu. “Chết tiệt!…”

“Đi mau!!!” Triết Dã ở trên thét lớn.

“Không được! Bọn chúng quay lại rồi.” Cố Nham sợ hãi.

Vương Chinh Vũ nhìn đám dơi bay vòng trên cao, rồi lại áng chừng độ cao lên xuống đều khó của cả bọn lúc này. Trong cơn tuyệt vọng chợt lóe ý tưởng. “Cố Nham! Anh mau biến thân, cắn vào hổ khẩu của anh nhanh!”

“Cắn… cắn làm sao?” Cố Nham nhìn hắn với vẻ mặt ngơ ngác.

“Thì cắn ở chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đấy!!!” Vương Chinh Vũ nhét thẳng tay gã vào mồm gã, kế đó đấm một cú vào bụng. “Anh chưa từng xem hoạt hình?”

Chỉ thấy Cố Nham bị ép thình lình cắn phập vào tay, ngay lúc máu tươi chảy ra thì có luồng chớp tràn ngập khắp không gian. Nhiệt lượng và hơi nước khủng bố dâng trào, trong cống thoát nước tức thì có một người khổng lồ đứng sừng sững.

Có điều ở Thụy Trì, đây chỉ là một người bình thường có chiều cao bình thường mà thôi.

Đám dơi vẫn xông xuống, hai tay Cố Nham quơ quào đập thẳng chúng rơi xuống đất.

“Nhanh!!! Đón lấy chúng tôi!!!” Vương Chinh Vũ và Triết Dã cũng bị làn sóng hơi nước quật ngã thẳng cẳng.

Cũng may Cố Nham kịp phản ứng mà đưa hai tay đỡ lấy họ, mới không đến mức rơi xuống thành pate.

“Sống rồi…” Vương Chinh Vũ nằm trong lòng bàn tay Cố Nham, đầu óc choáng váng. “Tôi bảo hình như quên gì mà, biến thành người khổng lồ rồi leo lên không phải dễ dàng hơn nhiều à?”

“Ầy…” Cố Nham nhìn tay mình, vết thương mới có không ngờ đã hồi phục hoàn toàn. “Hình như mất tiêu luôn rồi…”

“Xì xì…”

Một loạt âm thanh kỳ lạ khiến cả bọn phải chú ý, Cố Nham xoay người thì thấy ở một đầu cống thoát nước có một đàn rắn mối khổng lồ đang bò về phía họ. “Vãi cả chưởng!!!”

Cố Nham muốn thả hai người họ lên vai, kế đó bò tiếp lên trên, ai ngờ đàn dơi kia lại quay về báo thù. Leo thang đã là chuyện không thể, Cố Nham cắn răng, ba chân bốn cẳng chạy về phía một đầu khác của cống thoát nước.

“Cố… Cố Nham anh sắp… bóp chết tôi rồi…” Vương Chinh Vũ bị gã nắm trong lòng bàn tay, cảm tưởng nội tạng sắp nôn ra tới nơi.

Khu vực phía trước đột nhiên không còn là xi măng nữa, thay vào đó là bùn đất nhơm nhớp. Có tia sáng dần dà phóng lớn, Cố Nham bất ngờ chạy khỏi một hang núi, trước mắt vậy mà là một hầm mỏ khổng lồ tráng lệ.

“Nhanh! Chạy về phía đó.” Triết Dã chỉ tay, Cố Nham thậm chí không dám quay đầu nhìn đám Ma vật đang đuổi giết ở sau, tiếp tục chạy thẳng về trước.

Cạnh đèn mỏ, Cố Nham trốn sau một thùng đựng đồ lặt vặt, ngồi mà thở dốc hồng hộc. “Hình như… hết đuổi theo rồi.”

Vương Chinh Vũ và Triết Dã được thả xuống đứng ở trên đùi gã, không khỏi nuốt nước bọt khi thấy thằng em lên nòng rỉ nước nhờn của Cố Nham.

“Đừng… đừng nhìn tôi như thế…” Cố Nham đỏ mặt xấu hổ. “Hình như sau khi quay về kích thước bình thường, hơi vận động thôi cũng sẽ lên cơn hứng tình, nếu không bắn ra thì thấy khó chịu lắm…”

“Tôi thấy khoan hẵng ra, sau khi anh biến lại thành người thường, ít nhất khi chúng ta di chuyển cũng sẽ thuận tiện hơn.” Vương Chinh Vũ nói đoạn, thì chợt nghe đằng sau chiếc thùng có giọng nói vang lên. “Nhỏ tiếng thôi, hình như có người.”

Bọn họ lén la lén lút mà thò đầu ra xem, trong hầm mỏ rộng lớn không ngờ lại có hàng trăm nghìn người đàn ông đang cầm cái đục, máy móc đào mỏ một cách mệt mỏi.

Vương Chinh Vũ đột nhiên thấy đau đầu, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu.

“Tôi và Tiểu Vũ trước đó đã làm công tại nơi này. Đám người kia dụ dỗ chúng tôi, bảo ở đây có thể kiếm được kha khá tiền, song nơi đây chẳng khác gì địa ngục…” Triết Dã siết chặt tay bảo, trong mắt hiện vẻ không cam. “Sao nơi này vẫn còn như thế, cái tên Triệt Dương đó rốt cuộc đang làm cái gì…”

“Xin anh đó!!! Cho tôi thêm hai củ khoai tây nữa đi!!!”

Đột nhiên có âm thanh cầu xin vang lên, ba người tập trung nhìn thì phát hiện đó là một cậu trai trẻ mặt toàn đất cát. Chỉ thấy cậu ta quỳ dưới đất, cầm một củ khoai tây xám xịt, sau đó hèn mọn mà van xin gã đàn ông rạng rỡ hào nhoáng. “Chỉ… chỉ thêm một củ cũng được!!! Chúng tôi đã mấy ngày trời rồi chưa được ăn no…”

“Ai thèm quan tâm!!!” Gã đàn ông đó vung chân đá ngã cậu trai kia, kế đến giơ thắt lưng quất vào người cậu ta một phát.

“Ahhhhh!!!” Cậu ta kêu gào thét thảm, sống chết ôm chặt củ khoai tây mà co quặp người dưới đất.

Gã đàn ông kia không cho là đúng, tiếp đó nói với những thợ mỏ đang quay quanh. “Nghe bảo sản lượng khu mỏ này của tụi bây sụt giảm nghiêm trọng, không có tinh thạch thì không xây được nhà lầu, không có than đá thì không điều khiển được máy móc hơi nước. Đến lúc đó bên trên trách tội, tụi bây ai cũng đừng hòng có cơm ăn!!!”

“Anh ơi!…” Có một cậu bé từ bên cạnh chạy đến, ôm lấy cậu trai đang nằm rên rỉ dưới đất. “Tại sao… lại đối xử với tụi em như thế?…”

“Rõ là đã đồng ý với tụi em, chỉ cần đến đây làm việc là có thể kiếm bộn tiền, được ăn no mặc ấm!!!” Hai mắt cậu bé đỏ ửng vì khóc. “Tụi em đã cố gắng làm việc đến thế, nhưng hiện giờ… còn sống khổ hơn cả trước đây…”

“Ai bảo tụi mày mấy lời đó cũng tin cho bằng được?” Gã ta xụ mặt, bất chấp lý lẽ. “Mạng của đám nghèo khổ không đáng giá một xu trong mắt bọn họ. Đối với bọn họ mà nói, tụi bây sống đã là lãng phí đồ ăn.”

“Tao cũng phải tự mình cố gắng mới đến được vị trí ngày hôm nay.” Gã siết chặt roi da trong tay, độc ác bảo. “Ngoài kia đã có rất nhiều khu ổ chuột bị san bằng, tụi bây đừng mong về lại được. Hoặc ở lại làm việc tiếp, hoặc đi chết. Còn không nữa thì bị tiễn đến đảo Phổ Nhĩ như những người khác, chờ đợi bị giải quyết luôn một thể.”

“Đồ cặn bã… rõ ràng mày cũng giống tụi tao…” Cậu trai kia trừng mắt với vẻ không cam. “Mày cũng chỉ là một con chó săn mà thôi!!!”

“Chó chết! Còn lâu tao mới giống tụi mày!!!” Gã ta giơ roi da lên, hung hăng quật xuống.

“Ưa ah!!!…” Cậu trai gắng sức che chắn em trai mình, quần áo rách nát nhanh chóng, da thịt ốm yếu rỉ máu tươi.

Vương Chinh Vũ nhìn mà tức giận không thôi, hắn nhớ bản thân và Triết Dã khi trước cũng bị đối xử như thế.

Vương Chinh Vũ không đành lòng xem tiếp, khi quay đầu lại thì trông thấy Cố Nham đang tức tối đến độ kì lạ.

“Cố Nham, anh?…” Vương Chinh Vũ vừa định nói gì thì bất ngờ thay, Cố Nham trực tiếp xông ra ngoài.

Vốn chẳng có ai để ý đến người đàn ông trần truồng, đến tận khi gã xông đến trước mặt người đàn ông kia, vung một quyền quật ngã gã ta xuống đất.

“Cái đệt!…” Gã đàn ông ngã dưới đất mồm toàn đất ngoác mỏ mắng. “Tên nào dám đánh ông đây!!!”

Chỉ thấy Cố Nham với cả người loã lồ, dương vật to bự dưới háng còn chĩa thẳng lên trời, khắp người tỏa ra hơi nóng hừng hực. “Không được… bắt nạt bọn họ…”

“Mày là ai!!!” Gã ta tức thì giận dữ, lảo đảo đứng dậy. “Từ khu mỏ nào chạy tới đây, còn không mặc quần áo cặc thì cứng, mày là tên biến thái hả!”

“Ahhhh!!!…” Đồng tử Cố Nham lóe ánh nâu, kế đến hung hăng lao về phía gã ta mà quấn lấy lăn lộn ầm trời dưới đất.

“Thằng lồn nào vậy hả! Đờ mờ…” Gã đàn ông nhìn con cặc cương của Cố Nham mà vươn tay muốn bẻ gãy. “Xem tao cho mày đoạn tử tuyệt tôn!!!”

Nhưng gã ta chẳng ngờ là, bản thân bẻ không nổi con cặc này, huống chi làm hại gì nó. Nguyên dương vật như một cục đá, không có xúc cảm mềm mại gì.

“Nắm đấm cũng… Hóa Cứng!” Cố Nham ngồi cưỡi trên người gã ta, nắm đấm được Hóa Cứng đập thẳng vào gương mặt đó. Chỉ vỏn vẹn ba đấm, gã đàn ông mặt mũi toàn máu gãy sóng mũi đã choáng váng bất tỉnh nhân sự.

Cố Nham đứng dậy, ngước nhìn những thợ mỏ đang ngờ vực mà tỉnh táo lại bụm lấy thân dưới trong sự xấu hổ.

Trời ạ, mình đang làm gì vậy trời?!

“Con… con là A Nham?…” Đột nhiên có ông chú với mái tóc hoa râm bước ra, hiển nhiên quen biết Cố Nham. “Con không phải… bị bọn chúng dẫn đi rồi sao?”

Cố Nham nhìn ông ta với vẻ nghi hoặc. “Chú biết tôi?”

“Khoan nói nhiều thế, canh lúc đồng bọn tên này chưa đến, con mau đi đi.” Ông chú cầm bộ đồ công nhân của thợ mỏ, đưa cho Cố Nham mặc. “Trần truồng còn ra thể thống gì nữa…”

“Cảm ơn.” Cố Nham lúng túng gật đầu với ông ta. “Cho hỏi làm sao tôi mới lên được mặt đất?”

“Đi men theo lối nhỏ kia là có thể rời khỏi hầm mỏ.” Ông chú nhìn gã với vẻ lo lắng. “Con… không nhớ chú?”

“Xin lỗi, hẳn tôi đã mất trí nhớ…” Cố Nham nhìn cậu trai nằm dưới đất với toàn thân là vết roi, cõi lòng chợt thấy khó chịu. Đột nhiên gã sực nhớ tới chuyện nào đó, sau khi chần chừ đôi lúc vẫn quỳ ở dưới đất, bắt đầu tuốt sục cậu nhỏ của mình.

“A Nham con đang làm gì vậy?…” Ông chú sửng sốt.

“Có lẽ chú không tin, nhưng tinh dịch của tôi… hình như có tác dụng chữa trị.” Cố Nham đỏ mặt, ham muốn vốn cuộn trào khác thường giờ đây sắp sửa lên đến đỉnh. “Chút nữa tôi bắn tinh dịch lên người cậu ta, rồi chú nhớ thoa đều giúp là được.”

“A Nham con đang nói gì vậy? Sao chú nghe chẳng hiểu.” Ông chú tỏ vẻ thật không dám tin.

“Ưa ah… tôi sắp ra rồi!!!…”

Chỉ thấy Cố Nham bắn từng dòng tinh dịch lên mặt và cổ của cậu trai kia, theo cột tinh được bắn ra dần yếu đi mà cơ thể Cố Nham lại lần nữa mà bốc từng đợt hơi nước kì quái trong tiếng thở gấp.

Mọi người xung quanh giật mình thảng thốt, chờ sau khi đường nhìn khôi phục lại rõ ràng thì Cố Nham đã biến mất tăm, chỉ để lại bộ đồ công nhân hầm mỏ không thuộc về gã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me