Dm Yeu Toc Chung Ta Khong Duoc Phep Doc Than Tu Sinh
Vừa mới bước sang tháng Năm, thời tiết đã bắt đầu nóng lên. Mặt trời trên cao sáng rực và oi bức, người đi đường cũng đã cởi bỏ áo khoác mỏng, thay bằng quần áo mùa hè.Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động mùng 1/5. Trên quảng trường trước trung tâm thương mại, các gian hàng khuyến mãi xếp thành hàng ngay ngắn. Đa phần đều là những quầy ẩm thực tranh thủ dịp nghỉ lễ để quảng bá, mùi hương đồ ăn thơm nức tỏa ra, quyến rũ người đi đường phải dừng chân.Giang Lam đeo chiếc balô, lợi dụng chiều cao của mình để đảo mắt nhìn quanh các quầy, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một quầy bán chân giò nướng.Quầy đó có đông người vây quanh nhất, chỉ ngửi mùi thơm lừng phảng phất theo gió thổi đến, Giang Lam đã biết chắc hương vị sẽ không tệ."Thơm quá đi mất."
Con Toan Nghê (狻猊)* bé bỏng đang rúc trong túi áo của Giang Lam ló nửa cái đầu ra, đôi mắt tròn vo như mắt mèo khao khát nhìn chằm chằm vào những chiếc chân giò nướng vàng ruộm. Giang Lam cúi đầu liếc nó một cái, thấy rõ khuôn mặt nhỏ kia viết đầy hai chữ muốn ăn.(*) Toan Nghê là linh thú có hình dạng mình sư tử, đầu rồng. Toan Nghê thích ngồi yên, ưa khói lửa nên thường được đúc trang trí trên nắp lò đốt hương trầm.
Giang Lam, từ khi bước vào xã hội loài người, luôn tuân thủ quy định, là một "công dân yêu quái" gương mẫu, biết giữ kỷ luật, biết pháp luật.Chỉ có điều — anh ăn quá nhiều. Tiền thưởng cao ngất từ các nhiệm vụ đặc cấp cũng chẳng đủ cho cái bụng của anh. Mà loại nhiệm vụ cấp cao ấy cũng không phải lúc nào cũng có: thường thì nửa năm mới có, một lần làm thì đủ ăn nửa năm. Còn lại, anh chỉ có thể dựa vào tiền lương cơ bản để gắng gượng sống qua ngày.Bởi vậy, khoản trợ cấp mà trưởng phòng Hồ hứa hẹn, đối với Giang Lam lúc này, quả thật là một món tiền lớn. Chỉ cần đi xem mắt một lần cho có hình thức là được một vạn, không đi thì đúng là lãng phí!Có tiền rồi, muốn mua cho em trai bao nhiêu chân giò nướng cũng được!Thế là, Giang-cúi đầu trước đồng nhân dân tệ-Lam đã quyết định đi. Thoát ế hay không chẳng quan trọng, quan trọng là tiền!—Thang máy dừng ở tầng năm, Giang Lam đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn.Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng Tây sang trọng, không gian yên tĩnh, phục vụ nhiệt tình chu đáo. Trước đây, khi còn hào phóng, anh từng đến đây ăn. Giá cả ở đây đắt đỏ, xứng đáng với môi trường và dịch vụ.
Nghĩ đến số dư thảm hại trong thẻ ngân hàng, Giang Lam hơi chột dạ.Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, anh tìm được chỗ ngồi. Đã có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi chờ sẵn, hẳn là đối tượng xem mắt hôm nay — Ứng Kiều.
Theo trưởng phòng Hồ nói, Ứng Kiều là nhân vật lớn mà ông đã nợ một ân tình lớn mới mời được đến: vừa giàu vừa đẹp, tuyệt đối không sợ Giang Lam ăn đến nghèo kiết xác, bảo anh nhất định phải nắm lấy cơ hội.Giang Lam lễ phép chào:
"Xin chào, tôi là Giang Lam."Ứng Kiều liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian vừa khớp 11 giờ. Sắc mặt lạnh nhạt dịu đi một chút, gật nhẹ cằm:
"Tôi là Ứng Kiều, ngồi đi. Món tôi gọi xong rồi.""Ồ." Giang Lam đáp, rồi ngồi xuống đối diện. Ánh mắt không chút e dè, thoải mái đánh giá đối phương.Quả nhiên, trưởng phòng Hồ không lừa anh, Ứng Kiều đúng là đẹp trai. Trong số mấy anh em có nhan sắc nổi bật của anh, dung mạo của người này chắc chắn có thể xếp trong top ba.
Chỉ có điều, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, bờ môi mím chặt, nhìn qua đã biết là kiểu khó gần.Nhưng tính Giang Lam vốn dễ chịu, đồng nghiệp trong Tổ Đặc nhiệm còn có người khó chơi hơn nhiều. Vì vậy, anh cũng chẳng để tâm đến khuôn mặt lạnh lùng kia. Thu ánh mắt về, anh ngoan ngoãn ngồi yên đợi đồ ăn được bưng lên.Trong khi Giang Lam đánh giá mình, Ứng Kiều cũng thản nhiên quan sát lại anh.Thực ra, buổi xem mắt này là do anh bị ép buộc. Anh nợ Hồ Xán một ân tình, lần này Hồ Xán lại bày trò, nhờ anh đi làm gương, nên anh đành miễn cưỡng tới đây để trả nợ.Dù vậy, anh cũng chẳng hề coi buổi xem mắt này là thật, chỉ đến cho có lệ mà thôi. Đến mức ngay cả hồ sơ mà Hồ Xán gửi cho anh về đối tượng hẹn hò, anh cũng lười chẳng buồn nhìn.Ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Giang Lam đang ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện, Ứng Kiều trong lòng từ đầu đến chân soi xét đối phương một lượt — kiểu tóc vừa nhìn đã biết là lúc ra khỏi nhà chỉ tiện tay vuốt đại mấy cái, chẳng hề tạo kiểu; áo hoodie màu vàng phối quần công sở màu đen, đúng là mẫu mới của một thương hiệu xa xỉ, thế mà nhăn nhúm đến cả ủi cũng chưa ủi. Chưa kể còn đeo thêm cái ba lô sau lưng, toàn thân toát lên cảm giác non nớt.Ứng Kiều hờ hững nghĩ: chắc là một thằng nhóc mới bước chân vào xã hội. Trong nhà có chút tiền, bản thân lại chẳng có gu gì, may mà gương mặt được trời phú, nếu không thì có mặc hàng hiệu cũng lộ ra cái vẻ rẻ tiền. Đôi mắt to, mí đôi, đôi môi có chút đầy đặn, nhìn qua liền thấy là một cậu bé ngoan, gương mặt kiểu này thật sự rất dễ khiến người ta có thiện cảm.Kén chọn như Ứng Kiều, khi nhìn thấy gương mặt này, cũng bất giác thêm vài phần kiên nhẫn.Phục vụ lần lượt dọn món khai vị và món chính lên. Ứng Kiều không thích nói chuyện, Giang Lam cũng không biết hẹn hò thì nên nói gì, thế là hai người im lặng ăn cơm.Món ăn ở nhà hàng Tây này quả thực rất ngon, Giang Lam ăn rất chăm chú, còn nhân lúc Ứng Kiều không để ý, lén lấy miếng bò bít tết đã cắt nhỏ bỏ cho con Toan Nghê trong túi. Toan Nghê là con út trong nhà, xếp thứ tám, chỉ lớn hơn Tiêu Đồ* một chút. Từ sau khi được đưa về thì không thể hóa thành hình người nữa, thậm chí còn thoái hóa trở lại thành một ấu thú yếu ớt, cần người chăm sóc. Từ trước nó đã thích bám lấy Giang Lam, lúc Giang Lam rời Long cung thì nó cũng ầm ĩ đòi đi theo. Khi Giang Lam đưa nó đến Cục Quản lý Yêu để đăng ký thông tin, nó còn cố tình lấy cùng họ với Giang Lam, đặt tên là Giang Nghĩ.*Là một linh thú mang dáng dấp của rồng, được xếp vào Long Tộc, thường sinh sống ở thủy vực. Tiêu Đồ có phần đầu rồng, có hai chân trước, thân giống cá có vảy giáp cứng toàn thân, thường ẩn mình trong vỏ sò, vỏ ốc. Tiêu Đồ thích sự thanh tĩnh, hòa nhã, thích ngủ vùi trong vỏ ốc triền miên.Hình tượng Tiêu Đồ thường được chạm khắc ở cánh cửa, là phù điêu chỗ tay nắm kéo cửa với vòng kim loại để gõ cửa.
Con Toan Nghê (狻猊)* bé bỏng đang rúc trong túi áo của Giang Lam ló nửa cái đầu ra, đôi mắt tròn vo như mắt mèo khao khát nhìn chằm chằm vào những chiếc chân giò nướng vàng ruộm. Giang Lam cúi đầu liếc nó một cái, thấy rõ khuôn mặt nhỏ kia viết đầy hai chữ muốn ăn.(*) Toan Nghê là linh thú có hình dạng mình sư tử, đầu rồng. Toan Nghê thích ngồi yên, ưa khói lửa nên thường được đúc trang trí trên nắp lò đốt hương trầm.
Giang Lam, từ khi bước vào xã hội loài người, luôn tuân thủ quy định, là một "công dân yêu quái" gương mẫu, biết giữ kỷ luật, biết pháp luật.Chỉ có điều — anh ăn quá nhiều. Tiền thưởng cao ngất từ các nhiệm vụ đặc cấp cũng chẳng đủ cho cái bụng của anh. Mà loại nhiệm vụ cấp cao ấy cũng không phải lúc nào cũng có: thường thì nửa năm mới có, một lần làm thì đủ ăn nửa năm. Còn lại, anh chỉ có thể dựa vào tiền lương cơ bản để gắng gượng sống qua ngày.Bởi vậy, khoản trợ cấp mà trưởng phòng Hồ hứa hẹn, đối với Giang Lam lúc này, quả thật là một món tiền lớn. Chỉ cần đi xem mắt một lần cho có hình thức là được một vạn, không đi thì đúng là lãng phí!Có tiền rồi, muốn mua cho em trai bao nhiêu chân giò nướng cũng được!Thế là, Giang-cúi đầu trước đồng nhân dân tệ-Lam đã quyết định đi. Thoát ế hay không chẳng quan trọng, quan trọng là tiền!—Thang máy dừng ở tầng năm, Giang Lam đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn.Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng Tây sang trọng, không gian yên tĩnh, phục vụ nhiệt tình chu đáo. Trước đây, khi còn hào phóng, anh từng đến đây ăn. Giá cả ở đây đắt đỏ, xứng đáng với môi trường và dịch vụ.
Nghĩ đến số dư thảm hại trong thẻ ngân hàng, Giang Lam hơi chột dạ.Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, anh tìm được chỗ ngồi. Đã có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi chờ sẵn, hẳn là đối tượng xem mắt hôm nay — Ứng Kiều.
Theo trưởng phòng Hồ nói, Ứng Kiều là nhân vật lớn mà ông đã nợ một ân tình lớn mới mời được đến: vừa giàu vừa đẹp, tuyệt đối không sợ Giang Lam ăn đến nghèo kiết xác, bảo anh nhất định phải nắm lấy cơ hội.Giang Lam lễ phép chào:
"Xin chào, tôi là Giang Lam."Ứng Kiều liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian vừa khớp 11 giờ. Sắc mặt lạnh nhạt dịu đi một chút, gật nhẹ cằm:
"Tôi là Ứng Kiều, ngồi đi. Món tôi gọi xong rồi.""Ồ." Giang Lam đáp, rồi ngồi xuống đối diện. Ánh mắt không chút e dè, thoải mái đánh giá đối phương.Quả nhiên, trưởng phòng Hồ không lừa anh, Ứng Kiều đúng là đẹp trai. Trong số mấy anh em có nhan sắc nổi bật của anh, dung mạo của người này chắc chắn có thể xếp trong top ba.
Chỉ có điều, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, bờ môi mím chặt, nhìn qua đã biết là kiểu khó gần.Nhưng tính Giang Lam vốn dễ chịu, đồng nghiệp trong Tổ Đặc nhiệm còn có người khó chơi hơn nhiều. Vì vậy, anh cũng chẳng để tâm đến khuôn mặt lạnh lùng kia. Thu ánh mắt về, anh ngoan ngoãn ngồi yên đợi đồ ăn được bưng lên.Trong khi Giang Lam đánh giá mình, Ứng Kiều cũng thản nhiên quan sát lại anh.Thực ra, buổi xem mắt này là do anh bị ép buộc. Anh nợ Hồ Xán một ân tình, lần này Hồ Xán lại bày trò, nhờ anh đi làm gương, nên anh đành miễn cưỡng tới đây để trả nợ.Dù vậy, anh cũng chẳng hề coi buổi xem mắt này là thật, chỉ đến cho có lệ mà thôi. Đến mức ngay cả hồ sơ mà Hồ Xán gửi cho anh về đối tượng hẹn hò, anh cũng lười chẳng buồn nhìn.Ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Giang Lam đang ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện, Ứng Kiều trong lòng từ đầu đến chân soi xét đối phương một lượt — kiểu tóc vừa nhìn đã biết là lúc ra khỏi nhà chỉ tiện tay vuốt đại mấy cái, chẳng hề tạo kiểu; áo hoodie màu vàng phối quần công sở màu đen, đúng là mẫu mới của một thương hiệu xa xỉ, thế mà nhăn nhúm đến cả ủi cũng chưa ủi. Chưa kể còn đeo thêm cái ba lô sau lưng, toàn thân toát lên cảm giác non nớt.Ứng Kiều hờ hững nghĩ: chắc là một thằng nhóc mới bước chân vào xã hội. Trong nhà có chút tiền, bản thân lại chẳng có gu gì, may mà gương mặt được trời phú, nếu không thì có mặc hàng hiệu cũng lộ ra cái vẻ rẻ tiền. Đôi mắt to, mí đôi, đôi môi có chút đầy đặn, nhìn qua liền thấy là một cậu bé ngoan, gương mặt kiểu này thật sự rất dễ khiến người ta có thiện cảm.Kén chọn như Ứng Kiều, khi nhìn thấy gương mặt này, cũng bất giác thêm vài phần kiên nhẫn.Phục vụ lần lượt dọn món khai vị và món chính lên. Ứng Kiều không thích nói chuyện, Giang Lam cũng không biết hẹn hò thì nên nói gì, thế là hai người im lặng ăn cơm.Món ăn ở nhà hàng Tây này quả thực rất ngon, Giang Lam ăn rất chăm chú, còn nhân lúc Ứng Kiều không để ý, lén lấy miếng bò bít tết đã cắt nhỏ bỏ cho con Toan Nghê trong túi. Toan Nghê là con út trong nhà, xếp thứ tám, chỉ lớn hơn Tiêu Đồ* một chút. Từ sau khi được đưa về thì không thể hóa thành hình người nữa, thậm chí còn thoái hóa trở lại thành một ấu thú yếu ớt, cần người chăm sóc. Từ trước nó đã thích bám lấy Giang Lam, lúc Giang Lam rời Long cung thì nó cũng ầm ĩ đòi đi theo. Khi Giang Lam đưa nó đến Cục Quản lý Yêu để đăng ký thông tin, nó còn cố tình lấy cùng họ với Giang Lam, đặt tên là Giang Nghĩ.*Là một linh thú mang dáng dấp của rồng, được xếp vào Long Tộc, thường sinh sống ở thủy vực. Tiêu Đồ có phần đầu rồng, có hai chân trước, thân giống cá có vảy giáp cứng toàn thân, thường ẩn mình trong vỏ sò, vỏ ốc. Tiêu Đồ thích sự thanh tĩnh, hòa nhã, thích ngủ vùi trong vỏ ốc triền miên.Hình tượng Tiêu Đồ thường được chạm khắc ở cánh cửa, là phù điêu chỗ tay nắm kéo cửa với vòng kim loại để gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me