Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke
Dưới màn mưa.Lý Xuân Sinh bung dù chậm rãi đi dưới màn mưa, quay đầu nhìn thành phố tấp nập, vươn tay đón nữa những hạt mưa từ không trung rơi xuống.Từ khi Chúc Long rời khỏi, bầu trời ở Thành phố trung tâm số 2 cũng thay đổi, trong thành phố lại được mạ lên một màu xám nhàn nhạt.Lý Xuân Sinh mở điện thoại đọc tin nhắn do một dị nhân bên Bộ an toàn gửi đến: "Đại lão thật sự mạnh vờ lờ, vật ô nhiễm bị lừa tới què luôn rồi, trên app Lửa Rừng vừa có người đăng bài, nghe đâu là vừa bị vật ô nhiễm vây công vừa gặp được Ca sĩ, sau đó còn được Ca sĩ cứu! Tui vừa vô coi thử, hết hồn luôn á.""Đm, mới đây đã có người được hưởng rồi hả? Không thể không nói đại lão trâu thật sự!""Được Ca sĩ cứu? Idol này tui đu nha! Không ai cản được tui đâu!"Người ẩn danh: "Không phải mấy ông vừa nói Trạm tỷ đang thiết kế huy hiệu fan riêng, đồng phục riêng cho Ca sĩ à, đến khi đó mấy ông mua hai cái, ra ngoài mặc đồng phục ở trong, gặp Ca sĩ thì cứ nói mình là fan, biết đâu còn mời được Ca sĩ làm nhiệm vụ dùm luôn?""???""???""Cái này tui chưa từng nghĩ tới luôn á.""Ông thật là hư, vì quá hư nên mới ẩn danh đúng không?"Người ẩn danh: "Không phải do tui đang đi công tác à? Đang lén dùng thiết bị liên lạc để lên mạng tán dóc với mấy ông á, không để ẩn danh thì kì quá, nếu để Mortal phát hiện báo cho cấp trên, lỡ bị trừ lương thì sao?""Thằng nhóc này hay đó, đội gió gây án ha, bộ chú không biết Mortal có thể tra đường mạng sao?"Người ẩn danh: "Sơ ý rồi."Lý Xuân Sinh xem tin ẩn danh, khoé môi của cậu không tự chủ được kéo lên, cả người như trở nên sinh động hơn, chuyển sang mở danh bạ lên nhìn mười mấy tin nhắn bên trong.Lê Bạch Thành: [Anh Lý, sinh thần vui vẻ!][Em có mua quà cho anh nè!][Do không biết địa chỉ nhà của anh, nên em gửi thẳng tới Trung tâm phòng chống ô nhiễm đó nha.][Chiều nay tới, anh nhớ nhận.]Lý Xuân Sinh bước chân đi tới Trung tâm phòng chống ô nhiễm, mở hộp ra, ngạc nhiên nhìn thứ bên trong, trong hộp là một chiếc máy chơi game màu hồng.— sản phẩm giống Chúc Long.Trong hộp còn đặt một tấm thiệp: 'Anh Lê, sinh nhật vui vẻ! Chúc chỉ số ô nhiễm của anh ổn như chó già!'Chó già?Lý Xuân Sinh dùng tay xoa ốc tai mới của mình, sau đó đặt lên trán, ngẫm nghĩ rồi soạn một đoạn tin nhắn gửi đi: [Cảm ơn món quà của cậu, lời chúc viết rất tốt, lần sau không cần chúc nữa.]Bên kia trả lời bằng một đoạn hội thoại, Lý Xuân Sinh nghĩ một chốc không có đặt gần tai mà còn đưa ra xa.Một chữ "OK" chấn thiên động địa từ điện thoại truyền ra, làm những đồng nghiệp đến lấy đồ cũng phải quay sang nhìn.Lý Xuân Sinh mặc kệ những ánh mắt bất ngờ đó, yên lặng tắt điện thoại.Ha.Biết ngay.Bởi vì cần báo cáo tình trạng trên đường, Lê Bạch Thành ngồi lướt mạng, nhưng chưa nói được hai câu, bên đội hậu cần của Chúc Long đã báo cáo xong.Nhìn điện thoại lại trở thành cục gạch, Lê Bạch Thành cảm thán, lẳng lặng lấy điện thoại Thần Quốc ra xem.Lê Bạch Thành Đàm Ninh và Lục Thương đang phối hợp xử lý vật ô nhiễm ở sau xe, một người dùng trọng lực khống chế vật ô nhiễm, một người khống chế ngọn lửa, cả đám vật ô nhiễm hệ huyết nhục cứ thế mất tiêu.[Nhìn thèm quá.Bản kế hoạch tui làm xong rồi, cậu muốn xem không?]Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên, Lê Bạch Thành chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi, khóe miệng giật giật.Cậu có chắc là tôi cướp danh sách của họ rồi, tôi vẫn còn sống không?[Yên tâm, làm theo kế hoạch của tui, chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu, hihi.]Lê Bạch Thành: Thôi im dùm cái.Lê Bạch Thành cạn lời, con ngươi chuyển động, nhìn xuống Không thể định nghĩa, nó ngẩng đầu, ngoan ngoãn và đáng yêu nhìn cậu.Chỉ cần tôi yên ổn làm một con chó, tôi sẽ không bị xử.Nhớ đến Đại Hồng đáng thương, Không thể định nghĩa lắc đầu, mặt chó chẳng có chút khó chịu nào.Thấy Lê Bạch Thành nhìn mông nó, Không thể định nghĩa quay người qua, khoe cái mông hình trái tim của mìnhNgay sau đó, một cái tay thò tới.Hệ thống: Từ lúc bắt đầu là hạ cái tôi xuống, đến bây giờ thì chủ động luôn, con chó này thật sự trưởng thành lên rất nhiều.Đàm Ninh và Lục Thương giải quyết vật ô nhiễm xong quay về, mọi người quyết định nghỉ ngơi, gần đó là một thị trấn nhỏ, không có mấy tòa nhà cao chót vót, đa số là những ngôi nhà đã sập, bọn họ tìm một căn nhà còn ở được.Đáng lẽ bọn họ chỉ xử lý một nguồn ô nhiễm cách Thành phố trung tâm số 2 không xa, sở dĩ lần này chạy một vòng xa như vậy là để nâng cao và tính chuẩn xác khống chế năng lực cho hai người bọ, sau đó không chỉ Hứa Trầm, mà Chúc Long cũng chỉ dẫn cho họ huấn luyện năng lực.Theo cách nói của Trần Tuý, ngày mai bọn họ sẽ đến, bây giờ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.Ăn uống xong mọi người ngồi nói chuyện, Bé gấu trúc lại nhắn tin cho Chúc Long, đội hậu cần đang giả mạo Chúc Long để nhắn tin với nó.Đáng ghét, ngang nhiên dùng thiết bị của Trung tâm phòng chống ô nhiễm để tám với Bé gấu trúc, còn cậu chỉ nói chuyện với mấy người trong diễn đàn hai câu phải cẩn thận để không bị trừ lương.Lê Bạch Thành uống nước suối, nói chuyện với mấy người họ, chủ đề từ nhiệm vụ lần này nhảy đến vật ô nhiễm, đến vì sao Lục Thương và Đàm Ninh thức tỉnh thiên phú."Tôi tiếp xúc trực tiếp với thể thí nghiệm."Lục Thương nói rất ngắn gọn.Ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống lập tức vang lên trong đầu cậu: [Không thể không nói hắn khá là may mắn, phải biết rằng đa số người tiếp xúc với thể thí nghiệm đều thất bại, rồi biến thành vật ô nhiễm.Thuận miệng nói một câu, đội trưởng đội hậu cần của Chúc Long, Phùng Ngọc Châu, hắn cũng trình xin tiếp xúc với thể thí nghiệm, đã được phê duyệt, hai tháng sau hắn rời khỏi đội Chúc Long, sau đó tiếp nhận tiếp xúc với thể thí nghiệm, tỷ lệ thành công của thứ đó chắc cũng cỡ trúng độc đắc đó.Đối với nhân loại, chẳng có gì quan trọng hơn mạng sống.]Lê Bạch Thành nghe thế ánh mắt hơi xoay chuyển nhìn Phùng Ngọc Châu, trước đây cậu chưa từng quan sát kỹ người đội trưởng này, hắn nghe Lục Thương nói nhưng không đáp, lâu lâu cười phụ hoạ, đồng thời xem tư liệu của nguồn ô nhiễm."Tiểu Đàm, cậu thì sao?" Đối diện với ánh nhìn của mọi người, dù Đàm Ninh không muốn nói vẫn kể về trải nghiệm của bản thân."Nó xảy ra khi tôi ở một mình," Đàm Ninh chỉ vật ô nhiễm vật ô nhiễm bị Lục Thương đốt cháy thành tro bụi cách đó không xa, "Ông cụ cạnh nhà tôi biến thành vật ô nhiễm, sau đó bị người của Trung tâm phòng chống ô nhiễm xử lý.""Vì sự kiện đó tôi đã chuyển nhà, không lâu sau tôi thức tỉnh dị năng, phát hiện mình có thể khống chế lực hấp dẫn xung quanh."Khi Đàm Ninh đang kể, hệ thống bổ sung: [Thật ra trong sự kiện đó không phải vật ô nhiễm kia ô nhiễm Đàm Ninh, mà là Đàm Ninh ô nhiễm nó, vật ô nhiễm kia đã làm gì sai chứ? Từng là một tên điên biến thái giết người, nó chỉ ngứa tay muốn giết Đàm Ninh thôi, đáng tiếc vì có Mortal, nó không tìm được cơ hội ra tay.Ai biết được, nó cứ thế bị ô nhiễm.]Nhóm người họ nhìn Lê Bạch Thành, ánh mắt như đang hỏi cậu thì sao.Lê Bạch Thành ho nhẹ: "Tôi tự nhiên thức tỉnh."Cậu không nói dối, cái dị năng ngốc nghếch này tự nhiên thức tỉnh, cậu ngủ một giấc thì có rồi."Tôi cũng thế."Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.Lê Bạch Thành nhìn người đàn ông bên cạnh, cái đuôi của anh vẫy nhẹ, thấy Lê Bạch Thành nhìn mình, tiếng tích tích báo cáo nhịp tim tăng lên kèm theo là trời tối đi, âm thanh của hệ thống lại vang lên: [Tui không hiểu.]Không sao hết, tôi cũng không hiểu......."Vị trí di chuyển của Thần Quốc lại chếch đi rồi, đây là tuyến tường chúng ta và Thần Quốc đi qua, gần như chẳng có quy luật nào, nhưng hoàn toàn khác với quỹ đạo vận hành trước đó....." Vật ô nhiễm có hai tay mọc toàn lông trắng ngập ngừng.Vật ô nhiễm nhìn Thần Quốc đột nhiên xoay đi mà khó chịu, giọng nói ngừng hẳn.Nó tung cánh bay về hướng ngược lại, người chim muốn chết vì mệt, xém chút đã bị Thần Quốc nuốt chửng!Phòng thí nghiệm Thiên Khải, một nhóm nhân viên trông giống hệt nhau đang bận rộn.Khi nhận được số liệu do người chim thu được, một trong số họ lập tức mang số liệu đi xử lý, trong lúc đó, cửa phòng thí nghiệm mở ra.Một vật ô nhiễm trông vô cùng khôi ngô tuấn tú đi vào, vì sao gọi nó là vật ô nhiễm, nguyên nhân rất đơn giản, khi nó đi vào phòng thí nghiệm, trên mặt nó xuất hiện một cái miệng."Nhìn ngon miệng nè."Cái miệng đó nói, còn huýt sáo với những người nhân bản.Phàm ăn lạnh lùng không nói gì, người nhân bản cũng chẳng để tâm đến hắn, chỉ lo bận việc của mình, hiển nhiên chẳng lấy làm lạ khi có sự xuất hiện của Phàm ăn, thờ ơ đến mức chẳng chút biểu cảm, chúng như những cái xác không có cảm xúc."Về rồi ư? Vật ô nhiễm đó đâu?" Một vật ô nhiễm mặc áo blouse trắng quay đầu hỏi, đó là một khuôn mặt trông rất nhã nhặn, nếu bỏ qua con rắn trắng quái lạ trên người hắn, thì nhìn chẳng khác gì một người bình thường."Ăn rồi." Phàm ăn nói nhẹ.Khương Văn Phong đẩy mắt kính, quay đầu tiếp tục thí nghiệm của mình, nói: "Vẫn chưa tìm được Ác mộng à? Ác mộng của Thần có thể kết nối với mộng cảnh của Thần, mà nó còn sở hữu danh sách thời gian được cấy trong thực nghiệm ban đầu, có thể làm cậu giống Thần hơn nữa.""Trước đó nó đã trốn rồi." Phàm ăn lãnh đạm."Tôi nhận được một bức thư.""Thư?" Khương Văn Phong nhướng mày, không hiểu vì sao hắn lại nhắc đến."Một phong thư được gửi đến từ Thần Quốc." Phàm ăn lấy bức thư ra, con rắn trắng ló ra, cắn lấy bức thư, đặt vào tay Khương Văn Phong.Đọc hết bức thư, Khương Văn Phong cau mày, "Ai gửi?""Một con thỏ." Phàm ăn lạnh nhạt kể sơ lại tình hình lúc đó "Hình như Ác mộng có cách lẻn vào Thần Quốc, trước kia bị tôi đuổi giết nó chưa từng trốn vào Thần Quốc, ông nói có khi nào nó mơ thấy gì đó không?""Có khả năng." Khương Văn Phong đọc kỹ bức thư trong tay.Khương Văn Phong trầm ngâm, "Ngày đó tôi nhờ cậu giúp tôi cấy danh sách thời gian cho nó đã thành công, nó thật sự đã thấy giấc mộng tiên tri, cũng vào ngày hôm đó nó đã tỉnh giấc.""Trong Thần Quốc vẫn còn đang hoạt động, tôi vẫn cho rằng mớ tài liệu đó là lừa gạt."Phàm ăn nhướng mày: "Tài liệu nào?"Một cái miệng cùng lúc xuất hiện, khi nó phụ hoạ đã phát hai hai thứ giọng lạ lùng."Tự xem đi." Khương Văn Phong ra hiệu, Phàm ăn nhận lấy màn hình điện tử người nhân bản đưa, khi nó nhận lấy một cái miệng xuất hiện trên tay nó, bằng một cách cực kỳ khó tưởng tượng nuốt mất người nọ, giống như biết không thể ăn màn hình điện tử nên nó nhả ra lại."Mỗi lần cậu tới người nhân bản của tôi lại mất đi một ít, cậu không thấy mình tàn nhẫn lắm sao? Tốt xấu gì cũng là người sống mà?" Khương Văn Phong nói xong, con rắn cũng gật đầu theo."Chỉ cần có đủ năng lượng, người nhân bản của ông muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Phàm Ăn không nói gì, nhưng người lên tiếng lại là cô gái mặc váy đỏ đứng trong góc."Ông dùng xác của người nhân bản nuôi dưỡng để tạo ra người nhân bản mới, đâu thấy ông xem họ là người."Thiếu nữ váy hồng nói xong, dưới váy nó là vô số bàn tay đen trắng đang nắm lấy nhau, giống như đang nhàm chán thử xem ai mạnh hơn vậy.Khương Văn Phong nghe thế chỉ cười."Ông nói thử nếu tôi dùng ông làm mồi câu, Ác mộng mà biết người nó muốn tìm là ông thì không cần đợi tôi tìm được nó, nó cũng tự đến đây."Phàm ăn nói, ánh mắt nhìn những chai lọ được đặt trên những cái kệ, trong một cái vại là một cái đầu giống hệt như Ác mộng."Cách này khá ổn đó, chúng ta có thể thử." Khương Văn Phong nghiêm túc gật đầu: "Danh sách thời gian trong Bức tường sương mù không để đụng tới, bây giờ vật ô nhiễm sở hữu danh sách thời gian chúng ta biết không nhiều, ngoài từ nhóc Ác mộng thì chỉ còn Thiên sứ nhút nhát thôi.""Thiên sứ trốn trong dòng thời gian cũ, vốn đã tìm không được, chỉ có thể câu Ác mộng thôi." Khương Văn Phong cười ha ha."Ông không sợ nó theo giấc mơ tới giết ông à?""Không phải tôi có thể nuốt mộng sao?""Ha, tuỳ ông.".......Trong Thần Quốc, một khu chung cư nhỏ, có một con chó nhỏ miệng cắn dây thừng chạy ra đến cửa, một chiếc xe chạy qua, theo sau chiếc xe đó rời khỏi nơi đó.Nó quen đường quen nẻo lên xe công cộng, đến đích.Chớp chớp mắt nhìn về phía Trạm tàu ngầm.Nó ngồi trong tháng máy tự động, đi vào trong trạm, sau đó bé chó dùng tốc độ nhanh nhất xông quay cửa quay, sau lưng có người đuổi theo, nó lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu hai.Như đã tính toán thời gian, nó nắm bắt rất tốt, bị rượt chạy tới nó nắm chặt thời gian mười giây chạy đến trước khoảnh khắc cửa đóng, bay vào trong toa xe."Điểm dừng tiếp theo, trạm Thành phố trung tâm số 2."Trong toa vang lên tiếng nữ phát thanh.Bé chó nhìn những người đuổi theo bên ngoài, nghiêng đầu cười đáng yêu.Ngay lúc Trần Tuý nói còn 5 phút nữa đến nơi, hệ thống chợt nói: [Còn nhớ con chó nhà hàng xóm của cậu chứ? Vì muốn làm chó của cậu, nó đã đến tìm cậu, đang trên tàu điện ngầm rồi, là kiểu trốn vé. Còn hai phút, nó sẽ đến trạm.]Vì có thể làm một con chó có thể coi khinh người khác, nó thật sự rất cố gắng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me