TruyenFull.Me

Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke


Biểu cảm của Người múa rối như bảng màu, thay đổi liên tục.

Cái tay đang bị Lê Bạch Thành đạp không ngừng vùng vẫy, như muốn tránh thoát, Lê Bạch Thành dựng con dao lên đâm mạnh xuống, hai cái tay bị đóng xuống đất.

"Mày nghĩ mày chặt tay của tao đi rồi, thì tao không làm gì được mày sao?" Người múa rối cười lạnh, "Vừa rồi là tao sơ suất, không ngờ đến việc mày không bị khống chế."

"Nhưng mà, mày có biết, vật ô nhiễm có bị cụt chi rồi sẽ mọc ra chi mới không?" Người múa rối che cái tay bị chặt lại, sau đó nâng hai cái tay bị đứt rời lên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Người múa rối nâng cao hai tay, cái chỗ bị cụt mọc ra hai cục thịt quái lạ, cái thứ trông như cục nhọt đó bắt đầu mọc ra, khiến ai nhìn cũng sởn vai gáy.

Khi nó đang đắc ý, chợt thấy người đối diện mỉm cười

Người múa rối: ?

Ngay sau đó, người đàn ông kia cầm cây súng mà không biết đã nhặt lên từ khi nào, nhắm mũi súng vào nó, hay nói chính xác hơn là nhằm vào phần thắt lưng của nó.

Đồng tử Người múa rối giãn to, nó xoay người định bỏ trốn, vật ô nhiễm như phát điên, chẳng còn chút bình tĩnh nào của trước đó! Đáng tiếc là đã muộn.

"Đùng đùng đùng."

Tiếng súng chói tai vang lên, làm tai của mọi người ù đi.

Cùng lúc đó, tiếng hét thảm thiết của Người múa rối cũng vang lên.

"A a – không, đừng! Mày đang làm gì! Cơ thể của tao! Cơ thể của tao!"

Nửa người trên của Người múa rối rời ra, bởi vì tay còn chưa mọc hết, nó không thể giữ lại cơ thể bị súng bắn của mình.

Lúc này Người múa rối mới hối hận, vì sao nó lại nói cho người này biết tay của nó có thể mọc lại? Nếu không nói, nó đã có cơ hội lật ngược thế cờ!

Nửa người trên thê thảm lết dưới đất, cái tay chưa mọc xong lại bị cây đao chặt đứt.

Mấy phút sau –

Trong lúc Người múa rối đang gào khóc thảm thiết, mấy người đang nhảy múa nhìn theo Lê Bạch Thành đã chặt Người múa rối thành tám khối, vô thức nuốt nước bọt.

Sau đó chuyển tầm nhìn về phía Người múa rối thảm thương nằm dưới đất, không nói cái khác, kỹ thuật phanh thây này không tệ nha.

Cứ có cảm giác nghề nghiệp trước kia của người này không đàng hoàng cho lắm.

Vương Tuấn Kiệt nuốt nước bọt, vừa nhảy vừa hỏi nhỏ: "Anh Lê, trước kia anh làm bác sĩ hả?"

Lê Bạch Thành lại chặt đứt một bộ phận khác của Người múa rối, sau đó lấy một thanh đao khác cắm vào, cười đáp: "Không phải."

"Nhưng em thấy anh rất hiểu biết về cơ thể người ấy." Vương Tuấn Kiệt cẩn thận nói.

Lê Bạch Thành xoa mũi, "Trước kia tôi là sát nhân, cậu biết đó, giết người không khó, khó ở chỗ xử lý thi thể, nên tôi đã học về nó."

Vương Tuấn Kiệt: "..."

Cái này thì em không biết thiệt! Em có giết người bao giờ đâu mà biết!

Anh đừng có mà nói lung tung!

Còn nữa, anh đừng có nói phét! Anh như vậy, em sợ thật đó!

Vương Tuấn Kiệt chợt thấy mắc tiểu, Người múa rối không hù hắn sợ nhưng lại bị người bạn của mình hù cho són... không được, không nhịn được, hu hu hu!

Nhiếp Trường Phong nhìn Người múa rối bị Lê Bạch Thành phân thây thành nhiều khối như vậy, thứ lỗi cho hắn, dù đã thấy qua rất nhiều cảnh máu me ghê tởm như hắn cũng cảm thấy khủng bố.

Cũng do người trước mặt quá thành thạo.

Nhớ trước kia mình còn thầm chê bai kỹ năng bắn súng của Lê Bạch Thành, Nhiếp Trường Phong chợt thấy đau mặt, có lẽ đối phương bắn súng không tốt, nhưng thủ đoạn chắc chắn xứng với cái danh đứng đầu dị nhân hoang dã kia.

Quá thành thạo!

Mẹ nó...

Mọi người nhìn đến rợn tóc gáy, nhất là tiếng hét đau đớn của Người múa rối, quá là kinh khủng.

Còn Lê Bạch Thành thì đang nghe hệ thống giảng giải, kiểm chứng kết cấu cơ thể con người.

"Mày là thằng biến thái! Biến thái chết tiệt!" Cái đầu bị ghim chặt dưới sàn tức giận mắng chửi, trong giọng nói mang theo sự khủng hoảng.

Lê Bạch Thành nghiêng nhẹ đầu, lẳng lặng cắt phần thịt vừa mọc ra trên cổ Người múa rối, mỉm cười "Không phải mày nói có thể mày có thể tái sinh được à?"

"Tao chỉ muốn xem mày có thật sự mọc lại được hay không thôi, giúp mày khiêu chiến đến cực hạn tự lành thôi."

Người múa rối: Mày điên à!

Có vật ô nhiễm nào bị phân thành tám mảnh còn tự chữa trị được không? Cơ thể của nó bị tháo ra thì còn lấy tay ráp lại được, nhưng vấn đề là....

Người múa rối nhìn cơ thể vừa bị phân thây vừa bị tên kia lấy dao cắm dưới sàn, nó thấy không ổn chút nào, nhất là hai cánh tay của nó, một cái bị nhét vào trong két sắt, một cái khác thì bị đè dưới cái ghế mà tên kia đang ngồi, đau đến da đầu nó tê rần!

Lê Bạch Thành nhếch môi, sau khi ghim phần cơ thể cuối cùng xuống sàn, cậu đặt con dao lên bàn chỉ huy, nhìn về mấy chiến sĩ đã kiệt sức, hơi cau mày.

Vương Tuấn Kiệt nhìn cảnh tượng Người múa rối bị Lê Bạch Thành làm thành thảm thiết thế này, lại nhìn thanh máu sắp xuống 1 của hai chiến sĩ kia, sau đó rời mắt sang những người bị thương nhẹ hơn, ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở: "Nếu đã khống chế được nó thì anh mau tắt loa đi... bọn họ cần được xử lý vết thương."

Hai mắt Người múa rối sáng rỡ, nhưng nó vội che giấu biểu cảm hưng phấn trên mặt. Lê Bạch Thành buồn cười nhìn nó, lắc đầu với Vương Tuấn Kiệt.

"Tại sao? Đã giải quyết được vật ô nhiễm rồi mà..."

"Đúng vậy, vật ô nhiễm này đã thê thảm như vậy rồi..." Vương Tuấn Kiệt ngây ngốc hỏi ngược lại, nhìn Người múa rối đáng thương dưới sàn nhà.

Ngay khoảnh khắc đó cậu ta nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Lê Bạch Thành sẽ nở một nụ cười biến thái, sau đó nói 'vì tôi là một tên biến thái, tôi không chỉ muốn phanh thây nó, còn muốn phanh thây cậu'.

Vương Tuấn Kiệt: Xong rồi, thật sự bị dọa són ra quần rồi.

Chân Vương Tuấn Kiệt mềm oặt đến xém chút đã chinh phục được ô nhiễm của Ca sĩ mà đặt mông ngồi xuống đất.

Nhiếp Trường Phong nhìn Vương Tuấn Kiệt, giải thích: "vật ô nhiễm này bị hành đến thế mà vẫn không chết, cậu có chắc sau khi tắt loa nó không có khống chế những..."

Nhiếp Trường Phong nhìn những người đã từng là chiến hữu của mình, khựng lại, giọng nói trở nên nặng nề: "vật ô nhiễm thứ cấp tấn công chúng ta không?"

Vương Tuấn Kiệt, tnp, cdl mới vỡ lẽ.

Còn llinh lại nghe thấy một giọng nói thầm, muốn tệ bao nhiêu thì tệ bấy nhiêu, llinh trầm mặc nhìn vật ô nhiễm dưới sàn, khóe miệng giật giật.

vật ô nhiễm này thậm chí chỉ dám mắng ở trong lòng, không dám mắng ra tiếng.

llinh phức tạp nhìn Người múa rối, rồi nhìn Lê Bạch Thành.

llinh: "...."

"Cậu làm gì đấy?" llinh thấy Lê Bạch Thành đi ra ngoài tìm gì đó, hiếu kỳ hỏi.

"Tìm dây thừng." Lê Bạch Thành đáp.

Cuối cùng cậu tìm được một đoạn dây thừng trên người mấy con rối, lấy nó xuống, rồi cột hai chiến sĩ đã sắp kiệt sức lên kế, hai người họ mới miễn cưỡng không nhảy nữa, sau đó lấy thuốc cầm máu cũng vừa tìm được tiêm vào miệng vết thương cho họ.

Hai người đã mất đi ý thức, không có bất kỳ phản ứng nào, Lê Bạch Thành banh mắt họ ra, mắt họ trắng dã, không có tơ máu.

Vương Tuấn Kiệt nhìn thanh máu đã thấy đáy của chiến sĩ, trầm mặc, không tiếng động thời dài, trầm trọng nói: "Thanh máu của họ đã xuống đáy rồi, không cứu được nữa..."

Lê Bạch Thành ngước mắt nhìn cậu ta "Vẫn cứ thử đã, lỡ đâu có kỳ tích thì sao?"

Mắt Vương Tuấn Kiệt đỏ lên, cậu ta cũng mong rằng có kỳ tích, nhưng trên thế giới này không phải cứ tin thì nó sẽ xuất hiện, cậu ta đã nhìn thấy, chỉ cần thanh máu dưới 30 thì không thể sống.

Vương Tuấn Kiệt muốn nói gì đó, cuối cùng biến thành tiếng thở dài, nhìn Lê Bạch Thành cố gắng xử lý vết thương cho hai người họ, cậu ta không nói thêm, không muốn dùng hiện tại tàn khốc phá vỡ ảo tưởng của Lê Bạch Thành.

Xử lý vết thương cho hai người họ xong, cậu quấn dây thừng vào ghế rồi đi đến trước mặt Nhiếp Trường Phong.

"Sao thế?" Nhiếp Trường Phong thấy Lê Bạch Thành nhìn mình, nghi ngờ hỏi.

Cậu chỉ cánh tay bị thương của Nhiếp Trường Phong: "Tôi xử lý miệng vết thương cho anh, đúng rồi, cái thứ này, anh biết sửa không?"

Nhiếp Trường Phong chưa kịp trả lời, bốn chiến sĩ khác đã đồng thanh đáp: "Biết."

"Vậy thì được... mọi người chỉ, tôi sửa, để báo chuyện này ra ngoài."

Lê Bạch Thành xử lý vết thương cho Nhiếp Trường Phong xong, cậu dựa theo chỉ dẫn của một người chiến sĩ, bắt đầu sửa thiết bị siêu liên kết.

Bên ngoài của bộ thiết bị còn có vết máu tươi, Lê Bạch Thành không biết nó là của ai, nhưng cậu biết, đó là máu của chiến sĩ trong đội quốc phòng, bọn họ đã đổ máu vì bảo vệ bộ thiết bị này.

Thiết bị không hư hại quá nặng, mất chưa đến năm phút Lê Bạch Thành đã sửa xong, trong thời gian này còn lấy đao chặt phăng phần thịt mới mọc của Người múa rối.

Vì để dễ sử dụng thiết bị siêu liên kết, nên thao tác rất dễ, chỉ cần ấn nút đỏ trên màn hình là đã tự động liên kết. Dưới ánh nhìn của mọi người, Lê Bạch Thành nhấn vào nút đỏ.

Sau tiếng điện xẹt vang lên, kênh thông tin đã được kết nối.

Trong kênh thông tin truyền đến tiếng nhạc kỳ lạ, cơ thể Lương Đình nhảy theo điệu nhạc, khi phát hiện bản thân trúng chiêu, việc đầu tiên hắn muốn làm là tắt kênh thông tin, thì đối diện có một giọng nói.

"Đây là doanh trại Đao Phong, trong doanh trại xảy ra sự kiện ô nhiễm."

"Tình huống cụ thể thế nào?" Lương Đình sững sờ, sau đó nhận ra người đang nói là con người, mới hỏi.

"Một phần tư người của Đao Phong... không, gần một nửa người của Đao Phong đã bị ô nhiễm, biểu hiện ô nhiễm là có thể tháo đầu người xuống, người bị tháo đầu sẽ lập tức trở thành vật ô nhiễm."

"Vật ô nhiễm thứ cấp có thể lây lan ô nhiễm như dịch bệnh, chúng tôi nghi ngờ trong thành trung tâm đã có người bị ô nhiễm."

Lương Đình khựng lại, nhớ đến báo cáo vừa mới nhận được, sắc mặt tái đi: "Không... không phải nghi ngờ, trong thành trung tâm đã bùng phát sự kiện chặt đầu quy mô lớn!"

"Tôi lập tức phái đội quốc phòng đến hỗ trợ mọi người, dị nhân hiện đang xử lý sự kiện chặt đầu trong thành phố, tạm thời không thể chi viện cho mọi người... tôi xin lỗi, mọi người hãy cố cầm cự thêm một lát..."

"Ờm... thật ra mọi người cũng không cần tới..."

Trong Sở quốc phòng, Lương Đình ngồi trong trung tâm chỉ huy bất ngờ, có hơi khó hiểu: "Không cần tới là sao?"

"Ý như mặt chữ đó... phía chúng tôi đã giải quyết xong rồi." Lê Bạch Thành nhìn Người múa rối dưới chân, lạnh nhạt nói "Mọi người không cần gấp, đừng cho người đến đây, đợi Chúc Long xong việc, kêu anh ta đến là được."

"Gì cơ?" Lương Đình sửng sốt, mặc dù Chúc Long bận cả năm không nghỉ, nhưng đâu phải việc nào cũng đích thân đến đâu!

"Tôi phải dùng ô nhiễm của Ca sĩ mới khống chế được hiện trường, mọi người đến cũng chẳng giúp được gì..." Lê Bạch Thành kể sơ bản thân đã làm như thế nào.

Trong phòng chỉ huy của Sở quốc phòng, cả nhóm người đang nhảy múa nghe xong đều ngẩn ngơ.

Sau đó, một tiếng hét thảm thiết truyền ra từ máy liên lạc, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

"Vậy là mọi người đã khống chế được nguồn ô nhiễm?"

"Đúng vậy." Lê Bạch Thành gật đầu.

Lương Đình nghĩ đến tiếng hét vừa rồi, trầm mặc hỏi "Cậu vừa mới làm gì vậy?"

Mọi người trong trung tâm chỉ huy thầm tán thưởng! Hỏi hay lắm!

Mọi người dựng tai lên nghe.

"À, con vật ô nhiễm này không nghe lời, nên tôi cho nó một đao."

Giọng nam trong trẻo vang ra từ máy liên lạc, lạnh nhạt đến chẳng chút cảm tình –

Lê Bạch Thành nhìn Người múa rối "Là vậy đấy, nói chuyện với tôi... có lẽ sẽ làm cản trở công việc của mọi người, tôi cúp máy trước nhé."

Khi Lê Bạch Thành báo cáo cho trung tâm chỉ huy, Vương Tuấn Kiệt sửng sốt khi nhìn hai chiến sĩ bị thương, chớp chớp mắt.

Bởi vì đã qua mười phút... hai người mà cậu ta cho rằng nhất định sẽ chết, ngay thời điểm máu xuống 1, nhưng không chết, giống như người bị thương nặng trong trò chơi, ngay sau đó có thể hồi sinh về điểm sống lại!

Tình huống như này cậu ta chưa từng gặp qua!

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đột nhiên Vương Tuấn Kiệt có một suy đoán.

Vương Tuấn Kiệt ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn người nào đó đang liên lạc với trung tâm chỉ huy Sở quốc phòng, rơi vào suy nghĩ xa xăm.

Thật ra, cậu ta cảm thấy... gọi Lê Bạch Thành là cha cũng không phải không được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me