TruyenFull.Me

[ĐN Conan] Cảnh giáo tổ thành mô hình của ta

Chương 41

AristiaClaes

Mấy giây tiếp theo, Amuro Tooru rơi vào trầm mặc, không nói thêm lời nào.

Tây Sơn Du hoàn toàn không nhận ra nội tâm phức tạp của anh lúc này, còn tưởng rằng do xe cộ trên đường quá đông nên Amuro Tooru đang tập trung lái xe, chú ý an toàn giao thông.

Ngay cả ba lô giấu Morofushi Hiromitsu và Miyano akemi bên trong cũng không nhận ra hiện giờ biểu cảm của Amuro Tooru vi diệu đến mức nào.

Vài giây sau, Amuro Tooru nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở lời lần nữa.

Anh vẫn giữ ngữ điệu trêu chọc như thường, thậm chí còn có chút ngạc nhiên thật lòng:

“Thật vậy sao? Hóa ra Sơn Du thích nghề nghiệp như quân nhân và cảnh sát à?”

“Tất nhiên rồi!” – Tây Sơn Du tươi cười rạng rỡ – “Những anh lính gan dạ, oai phong lẫm liệt, rồi mấy anh cảnh sát vừa đẹp trai vừa chính trực, ai mà không mê được chứ!”

Tây Sơn Du nghĩ bụng, ở đất nước Z của họ, những hình mẫu thế này luôn rất được yêu thích mà.

“À…” Amuro Tooru – người vừa mới điều chỉnh lại tâm lý – suýt chút nữa lại mất kiểm soát. Anh cố giữ giọng bình tĩnh:
“Anh... cảnh sát… sao?”

Sao lại là… anh cảnh sát chứ?!

“Đúng đó đúng đó!” – Tây Sơn Du càng nói càng hăng, mắt sáng rỡ lên:
“Mặc đồng phục cực ngầu, dám xâm nhập hang ổ của kẻ xấu, bất chấp hiểm nguy, chỉ vì lý tưởng chính nghĩa! Anh không thấy thế là ngầu chết đi được à?!”

“Về nhà rồi thì lại bộc lộ những mặt đáng yêu như dịu dàng, hơi ngốc nghếch hoặc ngạo kiều, càng khiến người ta muốn cưng!”

“Còn lúc tập thể hình nữa, mồ hôi đầm đìa dính hết vào áo – trời ơi, vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ! Đây chính là hình mẫu lý tưởng còn gì!”

Tây Sơn Du càng nói càng hứng, trong đầu toàn là những bài khen cảnh sát mà trước đây từng đọc được trên mạng. Giờ thì miệng cô cứ tuôn như suối, sắp sửa khen đến tận mây xanh.

“Rẹt ——!”

Chiếc Mazda màu trắng bất ngờ trượt qua một khúc cua hơi gắt.

“Khụ.” Amuro Tooru hắng giọng, khó khăn giữ cho giọng nói ổn định:
“Ra là như vậy à…”

“Chính xác đấy! Các anh cảnh sát đúng là nam thần trong mơ!” – Tây Sơn Du vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tung ra một tràng cầu vồng thí* khen tặng.

(*“Cầu vồng thí”: nghĩa là khen lố, khen thái quá.)

Anh · mật vụ · nằm vùng · nam thần trong mơ · cảnh sát · Amuro Tooru (Furuya Rei): “……”

Amuro Tooru siết chặt vô lăng, yết hầu khẽ chuyển động, đột nhiên cảm thấy cái cổ áo đồng phục hôm nay sao mà bó quá – như thể muốn nghẹt thở luôn vậy.

A, lần sau chọn đồ không được lấy kiểu này nữa – Amuro Tooru thầm nhủ, đầu óc bắt đầu trôi dạt.

Ngay sau đó, anh chợt bừng tỉnh, lập tức gạt bỏ mớ suy nghĩ rối ren kia, cố gắng kéo chủ đề về lại hướng ban đầu mà anh định nói.

Anh cười tủm tỉm, giọng đùa cợt:

“Ừm, nhắc mới nhớ, Rukawa Kaede – vận động viên ấy – cũng là nam thần trong mộng của nhiều nữ sinh mà. Ví dụ như em đó, Sơn Du, chẳng phải cũng rất thích cậu ta à?”

Vừa dứt lời, Amuro Tooru lập tức nhận ra: nếu đem lời này đặt cạnh loạt câu khen "anh cảnh sát" vừa rồi thì… nghe chẳng phải cứ như đang so sánh xem ai được thích hơn à?

Anh vội chữa cháy:
“Ý anh là, nhiều bạn nữ thích Rukawa Kaede lắm, Sơn Du em cũng thích cậu ấy…”

Amuro Tooru: “……”

Không ổn, càng nói càng giống đang cố phân bua xem giữa cảnh sát và Rukawa Kaede thì em thích ai hơn.

Anh không cam lòng, bồi thêm một câu:

“Anh thấy, thích Rukawa Kaede cũng rất tốt. Chỉ là giờ cậu ta đang ở Mỹ thi đấu, nếu muốn yêu đương thì… trừ khi chuyển sang Mỹ sống, chứ không thì sẽ là yêu xa đó.”

“Loại tình cảm như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề, đặc biệt là với con gái. Có thể sẽ bị tổn thương…”

Amuro Tooru: “……”

Hai câu cuối này… nghe sao giống như đang ghen vậy trời?

Càng nói càng sai – Amuro Tooru: “……”

Anh hít sâu một hơi, cuối cùng buông xuôi.

Thôi, dù sao Sơn Du cũng đâu phải sắp yêu đương thật. Đến lúc đó rồi tính.

Ở ghế phụ, Tây Sơn Du mặt đầy dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong những lời của Amuro Tooru. Cô vẫn đang tập trung suy nghĩ: Thấu tử rốt cuộc muốn nói gì đây?

Trong ba lô, Morofushi Hiromitsu suýt nữa bị sặc nước.

Khoan đã! Zero, cậu vừa nói cái gì thế hả Zero?!

Khuyên Du đừng yêu xa với Rukawa Kaede? Cậu lấy thân phận gì để nói câu đó vậy? Không phải cậu vẫn đang nghi ngờ và điều tra cô sao?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ Zero định dùng… mật ong bẫy rập?!

Morofushi Hiromitsu giật mình, trong lòng trào lên một dự cảm cực kỳ bất ổn.

Chẳng lẽ Zero cảm thấy Du quá khả nghi nên muốn giăng “bẫy mật” để lấy lời khai từ cô?

Vậy giờ đây là giai đoạn… mập mờ bày tỏ, rồi từng bước dụ dỗ?!

Morofushi Hiromitsu ngẩn người.

Giờ phải làm sao đây?

Nếu thật sự là vậy, thì anh nên bảo Du phối hợp giả vờ bị dụ, nhân cơ hội đào sâu tình cảm và moi thông tin từ Zero?
Hay là phải lập tức cảnh báo cô đừng sa vào bẫy của Zero?!

Morofushi Hiromitsu rơi vào trạng thái rối rắm.

Ngay sau đó, anh chợt nhớ ra: Du ấy vốn không giỏi diễn xuất, làm sao có thể giả vờ thành một thiếu nữ mù quáng sa vào lưới tình do Zero giăng ra bằng chiêu mật ong bẫy rập chứ?

Morofushi Hiromitsu: Cô ấy diễn không nổi đâu, hoàn toàn không thể.

Zero chỉ cần liếc mắt là sẽ nhìn thấu ngay.

Morofushi Hiromitsu: “……”

Vậy thì khỏi lo rồi. : )

Anh nghĩ, mình chỉ cần nhắc Du một câu: cẩn thận với sự dịu dàng và nhiệt tình lúc này của Zero – tất cả đều là giả, là bẫy thôi, thế là đủ.

Morofushi Hiromitsu bình tĩnh lại, quyết định sẽ nhắc nhở ngay khi về đến nhà.

---

Trong lúc đó, trong xe, để tránh bầu không khí trở nên gượng gạo, Amuro Tooru nhanh chóng đổi chủ đề sang chuyện chiếc xe thể thao bị hỏng, bắt đầu bàn bạc với Tây Sơn Du xem nên đem sửa lại hay là mua mới luôn.

Đề xuất “mua mới” là từ phía Tây Sơn Du, biểu hiện hào sảng tiêu tiền như nước của cô khiến Amuro Tooru cũng phải ngạc nhiên liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng đến khi nghe kỹ lại lời giám đốc đại diện hãng xe hôm đó ở hiện trường – rằng phía công ty Nhật Bản đã bắt đầu sửa chữa, hơn nữa sau khi sửa còn có thể đổi màu xe – Tây Sơn Du lập tức xoay chiều:

“Vậy thì tất nhiên là sửa lại rồi!”

Amuro Tooru: “……”

Amuro Tooru nhịn cười.

Thì ra, cái vẻ hào phóng khi nãy chỉ là bề ngoài. Còn thực chất… là tiếc tiền?!

Cô nhóc này sao mà đáng yêu đến vậy.

Amuro Tooru khẽ mím môi, nhưng khoé miệng lại không kìm được mà cong lên.

Chiếc Mazda trắng nhanh chóng đến nơi, đậu trong sân biệt thự.

Amuro Tooru liếc nhìn về phía Kudo trạch bên cạnh, đang định thuận miệng hỏi: “Sao trước đây em lại chọn mua biệt thự ở vị trí này?”

Nhưng lời chưa kịp nói ra, anh đã thấy Tây Sơn Du qua cửa sổ bỗng ngẩn người, rồi đột nhiên đẩy cửa xe lao về phía sân nhà.

Amuro Tooru: “……!”

Chết rồi, khi rời đi Kazami vẫn chưa kịp dọn dẹp lại hiện trường cho tử tế!

Tây Sơn Du ôm ba lô, đứng ngay trước cổng sân biệt thự, ngẩn người nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Cô run rẩy, mắt trợn tròn, tay cũng bắt đầu run theo.

Giọng cô run rẩy, lẩm bẩm một mình:
“Lần này là bao nhiêu con Husky mới làm ra trò như thế này vậy?!”

Cỏ thì bị cày nát, cây thì bật gốc lộ cả rễ. Cái hồ nước vốn được che giấu khéo léo dưới lớp cỏ giả giờ cũng trở nên đục ngầu.

Bãi cỏ bị hư hơn phân nửa, để lộ ra mảng đất trơ trụi, loang lổ đầy chất lỏng và rác rưởi không rõ là gì – thể rắn, thể lỏng, cả hóa chất cũng có.

Các linh kiện, thiết bị vốn thuộc về hệ thống an ninh hay bị kẻ xâm nhập để lại rải rác khắp sân. Tây Sơn Du thậm chí còn nhìn thấy một sợi dây treo lủng lẳng – trên đó… là một khẩu súng?!

Một khẩu súng thật sự?!

Tây Sơn Du sững sờ trợn tròn mắt. Trong đầu cô lập tức hiện ra một gương mặt – cô rốt cuộc cũng hiểu kẻ xâm nhập hôm đó là ai.

Giỏi lắm, thật sự giỏi lắm – đúng là Akai Shuichi!

Tây Sơn Du nghiến răng nghiến lợi. Dù sao thì cũng không thể là Amuro Tooru được – trước đây cô từng hù doạ anh một lần, anh đã biết ranh giới ở đâu, tuyệt đối không dám làm gì quá đáng dẫn tới cô trở mặt lần nữa.

Cho nên lần này, người dám tự tiện xông vào nhà cô, chắc chắn là Akai Shuichi!

Tây Sơn Du hít sâu vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh. Sau đó, cô khó khăn bước lại chỗ Amuro Tooru, nở nụ cười gượng gạo:

“Thật xin lỗi nha, Thấu tử. Hôm nay chắc không mời anh ăn tối được rồi. Em phải về kiểm tra lại camera giám sát cái đã.”

Tây Sơn Du vừa cười, vừa nghiến răng nói từng chữ một:

“Xem thử rốt cuộc là ai đã… phi pháp xâm nhập vào nhà em!”

“Em nhất định sẽ… kiện, cho, bằng, được!”

Amuro Tooru: “……”

Xong đời rồi!

Amuro Tooru bắt đầu xoay não tốc độ cao. Anh trước tiên trấn an Tây Sơn Du bằng vài lời nhẹ nhàng, sau đó chân thành nói:

“Sơn Du, anh nghĩ… tốt nhất em nên kiểm tra lại camera, xem rõ tình hình đã rồi hẵng tính tiếp. Đến khi mọi chuyện rõ ràng, em xử lý thế nào cũng được. Em thấy thế nào?”

Tây Sơn Du mỉm cười:
“Được thôi. Em sẽ kiểm tra thật, thật, kỹ, càng.”

Amuro Tooru: “……”

Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, trên mặt nở nụ cười tưởng như bình tĩnh, nhưng thực ra đang toát mồ hôi hột. Sau khi chào tạm biệt Tây Sơn Du, anh vội vã quay lại xe Mazda trắng, nhấn ga phóng vọt đi.

Khi đã lái ra đủ xa và chắc chắn rằng Tây Sơn Du không thể nhìn thấy nữa, Amuro Tooru lập tức tấp xe vào lề, rút điện thoại gọi cho Kazami Yuya.

Vừa kết nối được, Amuro Tooru chẳng kịp nghe Kazami Yuya chào hỏi, đã nói như súng bắn liên thanh:

“Mau chuẩn bị một ít phiếu du lịch, hoặc mấy loại voucher giá trị cao, phiếu ưu đãi – mang sang cho phía Cảnh sát Đô thị!”

“Nói với họ, đây là lời xin lỗi chân thành từ phía công an Nhật vì trong lúc truy đuổi FBI đã làm hỏng sân nhà dân thường, nhờ Cảnh sát Đô thị gọi cho chủ nhà ngay, truyền đạt lời xin lỗi chính thức của chúng ta!”

Amuro Tooru nói xong một hơi, lập tức nghiêm túc ra lệnh:

“Kazami, nhanh lên, lập tức đi làm!”

Kazami Yuya – người vẫn đang băng tay vì bị thương, bị giọng nghiêm khắc của cấp trên dọa đến rối tung:

“Rõ, vâng, sếp Furuya!”

Vừa dập máy, Kazami vội vàng ôm theo một đống giấy tờ, phiếu quà tặng và đủ loại biểu mẫu, chạy như bay sang bên Hình Bộ để liên hệ với Sở Cảnh sát Đô thị.

Cùng lúc đó, Tây Sơn Du – vừa vào đến biệt thự, còn chưa kịp hỏi Matsuda Jinpei bọn họ cho rõ đầu đuôi – đã nhận được cuộc gọi từ Sở Cảnh sát Đô thị.

Sau khi nghe xong, cô vừa tức vừa buồn cười.

Giỏi lắm, Thấu tử, việc này vốn chẳng liên quan gì đến anh, vậy mà cuối cùng anh lại đổ tội cho FBI à?!

Lúc này, Morofushi Hiromitsu vừa mới trèo ra khỏi ba lô.

Nghe nói sân nhà bị phá hoại, anh vẫn chưa được tận mắt chứng kiến nên không biết mức độ thảm hại tới đâu.

Nhưng anh vẫn nhớ như in điều suy nghĩ khi đang ngồi trong xe, bèn mở miệng nói ngay:

“Du, cẩn thận đấy. Zero rất có thể đang định dùng ‘mật ong bẫy rập’ với em.”

Tây Sơn Du: “……?”

Tây Sơn Du chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Zero – Furuya Rei – muốn dùng cái gì với cô cơ??

Morofushi Hiromitsu nhìn biểu cảm của cô liền biết cô chưa hiểu, vội giải thích:
“‘Mật ong bẫy rập’, tức là giả vờ tạo cảm tình, rồi lấy đó làm mồi nhử để moi thông tin!”

Tây Sơn Du: “!!!”

Tây Sơn Du lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào lúc nãy cô lỡ miệng gọi sai biệt danh, vậy mà Furuya Rei lại dễ dàng để cô tiếp tục gọi anh ta là Thấu tử – hóa ra, đây chính là cái gọi là… mật ong bẫy rập trong truyền thuyết?!

Cô nghiêm túc gật đầu:

“Yên tâm đi Hiromitsu, em nhất định sẽ cảnh giác! Tuyệt đối không để bị Furuya Rei lừa gạt tình cảm đâu!”

Morofushi Hiromitsu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu:

“Anh tin em, chắc chắn em có thể chống đỡ được.”

Dù sao, Du cũng chỉ thích mấy nam sinh tóc đen da trắng thôi, đâu phải loại tóc vàng da ngăm như Zero. Dù Zero có dùng bẫy cỡ nào thì cũng thất bại thôi!

Morofushi Hiromitsu: Yên tâm tuyệt đối.

Còn Tây Sơn Du – nụ cười hiểm ác – đại ma vương:
Tốt lắm, Thấu tử. Muốn so chiêu với tôi à? Vậy tới đi. Xem xem ai “bẫy” được ai trước!

---

Trên ghế lái chiếc Mazda trắng.

Amuro Tooru – Furuya Rei – vẫn còn đang lẩm bẩm:

“Vậy tức là… Sơn Du sẽ không… giận nữa… đúng không ta…?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me