Dn Conan Edit Sau Khi Ca Hai Phe Den Do Nhin Thay Lan Binh Luan
 Nghe được Asuka Ritsu ở phía sau bình thản nói mình gặp một cơn ác mộng, cậu thám tử nhỏ đang suy nghĩ chi tiết vụ án vô ngữ lộ ra nửa tháng mắt.Arere, không phải chứ, người này vừa rồi thật sự đã ngủ rồi sao?Cho dù có tác dụng của hơi men, hành động này cũng quá không giống một cảnh sát đi.Nghĩ đến đây, mí Conan mắt giật giật.Tuy nhiên nghe thấy tư thế không hề che giấu của đối phương, người cảnh sát này rất có thể là một cảnh sát đi vào bằng cửa sau. Tại hiện trường vụ án như thế này, anh ta chỉ làm theo thủ tục.Thu lại suy nghĩ, ánh mắt sắc bén của Conan đảo quanh ba nghi phạm.Hung thủ không ngoài dự đoán sẽ là một trong ba người này, manh mối trước mắt chỉ hướng Shikai Hisashi...... nhưng lại không có manh mối mang tính mấu chốt.Cậu thám tử nhỏ hơi cúi đầu, đôi mắt phản chiếu một tia sáng.Cả ba người này đều đang che giấu một số chuyện.Câu hỏi bán manh ban đầu của cậu nhóc, về vấn đề tình cảm của mấy người này, đều không nhận được đáp lại trực diện. Sau đó, sau khi cảnh sát Hagiwara hỏi lại một lần nữa, cô chị Amamiya Wakaba mới do dự một chút, mở miệng nói: "...... Tôi và Haruto đang hẹn hò.""Quan hệ tình nhân? Vậy tại sao ngay từ đầu cô Amamiya không nói? Điều này rõ ràng là thông tin rất mấu chốt mà." Sato lúc đó liền hỏi thẳng."Ừm...... Vì một số lý do, tôi và Haruto sắp chia tay," cô nhiếp ảnh gia tóc ngắn trông gọn gàng, hào phóng đưa một sợi tóc rớt xuống vành tai, đạm nhiên mở miệng, "Vậy cho nên tôi không muốn nói về chuyện này."Những cảnh sát lão luyện có mặt tại đó và Conan đều nhận ra đây chính là mấu chốt của vụ án. Cảnh sát Sato thận trọng hỏi: "Xin lỗi cô Amamiya, tôi có thể hỏi nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa cô và anh Shikai không? Chuyện này rất quan trọng có thể liên quan đến vụ án."Amamiya Wakaba do dự một lát rồi nhắm mắt lại và thở dài: "...Thôi bỏ đi, cũng không có gì to tát cả" Khuôn mặt của người phụ nữ tóc ngắn tràn ngập nỗi buồn và tiếc nuối: "Tôi thực sự không ngờ Haruto lại chết, nó thực sự quá đột ngột... Lý do tôi quyết định chia tay với anh ấy là vì tôi phát hiện ra anh ấy có người khác sau lưng tôi."Nói đến đây, ánh mắt Amamiya Wakaba lóe lên tia sắc bén: " Tôi không ngờ Haruto, người cùng tôi lớn lên lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, nên khi biết chuyện vài ngày trước tôi đã quyết định chia tay. Lần này chúng tôi đến nhà hàng thịt nướng ăn tối, thực ra tôi định đợi một lúc sau khi ăn xong tôi và Haruto có thể nói riêng về chuyện này."Cô ta ngừng lại rồi tiếp tục: "Nhưng tôi không ngờ...Haruto vậy mà..."Matsuda Jinpei người vẫn luôn im lặng lắng nghe câu chuyện của Amamiya Wakaba, khẽ chau mày.Hắn không bỏ sót khoảnh khắc Amamiya Tomoe, cô em gái dịu dàng nhu nhược bên cạnh, khuôn mặt thoáng qua sự không tự nhiên khi cô chị Amamiya Wakaba kể cô phát hiện Shikai Haruto ngoại tình."...... Vụ án vẫn chưa được giải quyết sao?"Đầu óc vẫn còn choáng váng vì rượu, Asuka Ritsu uể oải ngồi trên ghế trong nhà hàng thịt nướng, đôi mắt vàng sẫm của cậu thoáng hiện vẻ bối rối.Đã gần nửa tiếng trôi qua, mối quan hệ của những người liên quan đến vụ án này chắc chắn có chút phức tạp, với quá nhiều nhân vật chủ chốt ở đây, lẽ ra không thể lâu như vậy...?Cậu ấy rũ xuống đôi mắt, không có kính mắt che đậy dung nhan không chút nào che giấu lộ ra.Sắc đỏ do rượu mang lại trên gương mặt nhợt nhạt của cậu ấy mang một màu quyến rũ đến nghẹt thở. Đôi mắt ngước lên của cậu ấy mang theo vẻ uể oải, đầy dục vọng, và những âm tiết kéo dài mang theo một vẻ khiêu gợi đầy cám dỗ: "Tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi muốn về nhà sớm.""Hả? Cậu...!" Đôi mắt Mori Kogoro mở to. Ông định mắng cậu cảnh sát vừa nói những lời vô trách nhiệm như vậy tại hiện trường vụ án, nhưng khi nhìn thấy tình trạng và diện mạo của cậu ta, ông đành nuốt lại lời định nói."... Sao cậu không ngủ một chút đi? Có khi sẽ giúp cậu mau khỏe lại hơn."Tuy rằng người này là đàn ông, nhưng với cái vẻ đẹp mê hồn phi giới tính này thì... mà ai mà chẳng yêu thích cái đẹp... Hơn nữa có vẻ cậu ta đã uống rượu và không ngờ rằng mình lại gặp phải một vụ án mạng. Tha thứ cho cậu ta, tha thứ cho cậu ta.Các cảnh sát đang đứng gần đó: "...""Cảnh sát Matsuda" Asuka Ritsu mỉm cười, như thể nhận ra điều gì đó. Dù có vẻ ngoài nổi bật, đôi mắt của cậu ta vẫn trong veo và ngây thơ. Sự tương phản ấy khiến người khác tim đập loạn xạ, mang theo sức hút đầy nguyên thủy."Bởi vì tôi cũng từng có người yêu, cho nên tôi biết" chàng trai tóc trắng ngồi vắt chân trên chiếc ghế, chẳng mấy bận tâm mà ném xuống một quả "bom" tin tức, giọng điệu thong thả như đang xướng trong giáo đường. "Có ba điều con người không thể che giấu: ho khan, nghèo khổ... và tình yêu."Cậu ấy dừng lại một chút, trong hơi men làm giọng nói có phần chậm rãi hơn, rồi khẽ nói tiếp: "Câu ấy trích từ 《Lolita》."【 Úi úi úi, quả nhiên mà, tôi biết ngay Asuka-chan chắc chắn đã nhìn thấu rồi! (ăn dưa hóng chuyện.jpg) 】【 Nhưng mà, lời nhắc này của Asuka-chan có hơi rõ ràng quá không? Cái nhân vật bình hoa kia chắc không "bay màu" luôn chứ! (sự nghiệp tan vỡ rơi lệ.gif) 】【 Asuka-chan có khi là lần đầu uống rượu nên không kiểm được lượng, say bét nhè rồi, giờ chỉ muốn về nhà cho sớm thôi ha ha ha ha 】【 Trời ơi, Asuka bây giờ đúng kiểu họa thủy quốc sắc luôn! Làm ơn ai đó bắt cậu ấy đeo kính vào mau!! Niêm phong gấp!! 】【 Nhưng mà... "Từng có người yêu" sao...... (im lặng), ▉▉ sao chuyện của cậu lại biến thành quá khứ rồi vậy Asuka-chan!!! Không thể nào——!! 】 người duy nhất ở đây có thể thấy được làn bình luận đang trôi nổi, Matsuda Jinpei hiện tại cảm thấy chính hắn lúc này có vẻ đã biết quá nhiều.Cho nên mấu chốt của vụ án này là từ mối quan hệ của những người này sao?"Đã sớm nhận ra rồi" "Nhắc nhở" "OOC rồi" "▉▉"......Các từ ngữ mấu chốt liên tiếp hiện lên khiến Matsuda Jinpei có chút rơi vào trầm, tay cầm điếu thuốc hơi run. Hắn hít một hơi thật sâu và quyết định tập trung vào vụ án trước mắt.Sắp xếp lại các manh mối trong đầu rồi nhớ lại từng biểu cảm trên ba khuôn mặt kể từ khi vụ việc bắt đầu. Matsuda Jinpei trầm ngâm một lúc rồi cất giọng hỏi: "Xin lỗi cô Amamiya Tomoe, nhưng tôi rất tiếc phải hỏi phải hỏi ra điều này... Cô có phải là người mà anh Shikai Haruto đang ngoại tình không?"Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Amamiya Wakaba người có vẻ ngoài diệu dàng."Không... Tôi, tôi không phải! Tôi không phải..." Tuy rằng cô ấy nói vậy nhưng sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm và nỗi hoảng loạn khó che giấu của cô ấy đã tiết lộ sự thật."Tomoe...?" Amamiya Wakaba liếc nhìn em gái với vẻ mặt khó tin. "Em là người mà Haruto đang ngoại tình sao?!"Amamiya Tomoe cắn môi. Không thể ngờ rằng, Là sinh viên khoa Triết học của Đại học Tokyo, cô ấy luôn toát lên một vẻ uyên bác, nhìn thoáng qua có thể thấy cô ấy có vẻ dịu dàng lịch sự, điều này khiến cho mọi người không thể tin được rằng cô ấy có thể làm ra loại hành động như dan díu với bạn trai của chị mình.Cô ấy nhắm mắt lại. Lịch sử trò chuyện của cô ấy với Haruto vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu thực sự phải kiểm tra thì cũng không thể che dấu chúng được.Sau khi mở mắt ra, Amamiya Tomoe như đã hạ quyết tâm, ánh mắt nhu hòa yếu đuối biến mất, khí tức trên người cô ấy trở nên lạnh lẽo cứng rắn."Đúng vậy, là em" Amamiya Wakaba run rẩy chỉ thẳng vào em gái: "...Cho nên là e, đã giết anh ấy?""Không... không phải! Em không có!!""Không phải cô Amamiya Tomoe"Lời của Matsuda Jinpei và Amamiya Tomoe đồng thanh vang lên.Matsuda Jinpei nhớ lại loạt bình luận đầu tiên, nói một cách vô cảm: "Là anh Shikai Hisashi."Conan đứng bên cạnh gật đầu đồng ý: "Vâng."Có cảnh sát Matsuda ở đây rồi nên cậu nhóc không cần phải sài đến kim gây mê.Vừa khám nghiệm sơ qua cho thấy nạn nhân chết do bị trúng độc, không phải thuốc, có thể là một loại thuốc độc thông thường.Kết quả xét nghiệm cho thấy chất độc nằm trong bình trà trái cây mà bọn họ đã uống. Thuốc giải độc nằm trong hải sản nướng. Chị em nhà Amamiya đều rất thích hải sản, trong khi Shikai Haruto lại bị dị ứng hải sản. Là người đã bỏ thuốc giải độc nên Shikai Hisashi đương nhiên cũng đã ăn hải sản. Vì vậy người duy nhất không uống thuốc giải độc là Haruto là người duy nhất chết.Asuka Ritsu ngáp một cái, như thể chưa từng nói gì cả, ngoan ngoãn làm theo lời Mori Kogoro, lại cúi đầu ghé lên bàn lần nữa.Matsuda Jinpei đứng gần đó, bắt gặp ánh mắt của Sato thoáng mang theo chút dịu dàng hiếm thấy khi nhìn về phía Asuka Ritsu — đến mức anh cũng phải quay đi, không nỡ nhìn thẳng.... Thật kì lạ.Trên người Asuka Ritsu, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì vậy?Nghe viên cảnh sát thong thả thuật lại cách hắn gây án, cùng phương thức hắn dùng để né tránh việc bị hạ thuốc, sắc mặt tái nhợt của Shikai Hisashi dần dần mất đi vẻ bi thống ban đầu. Gương mặt vốn mang nét nhã nhặn ấy, lúc này lại khiến người ta rùng mình."Có ba thứ con người không thể giữ lại: thời gian, sinh mệnh và tình yêu." Hắn chậm rãi mở miệng, câu đầu tiên lại vừa khớp với lời Asuka Ritsu từng nhắc đến — trích trong câu danh ngôn cuối cùng của Lolita. "Càng muốn níu giữ... thì chúng lại càng rời xa."Trong đôi mắt đen sâu của Shikai Hisashi, dường như phản chiếu một nơi rất xa, nơi ẩn giấu điên cuồng và mê lạc khó nhận ra.Một cảnh sát hình sự lặng lẽ tiến đến, đeo còng tay cho hắn. Trong im lặng, Shikai Hisashi lại thấp giọng nói:
"Người mà tôi tôn sùng nhất... là anh Haruto.""Anh ấy xuất sắc, tài giỏi đến mức khiến người khác ngưỡng mộ. Anh ấy từng là niềm kiêu hãnh của tôi. Là người đã nuôi nấng tôi lớn lên...dù giữa chúng tôi, thật ra chẳng hề có quan hệ huyết thống."Shikai Hisashi dường như biết mọi người đang muốn hỏi điều gì, nên tiếp lời, giọng điệu bình thản:"Tôi và anh Haruto đều là trẻ được nhận nuôi. Chỉ là cha mẹ nuôi của chúng tôi... đã qua đời trong một vụ tai nạn xe. Sau đó, chúng tôi bị gửi đến nhà của người thân bên phía họ.
Nghe thì có vẻ lạ, đúng không? Rõ ràng lẽ ra phải được đưa về trại trẻ mồ côi, nhưng có lẽ... lúc đó thủ tục xảy ra vấn đề gì đó chăng? Tôi cũng không rõ."Hắn kể chậm rãi, tựa như đang cố gắng dùng những lời cuối cùng để giải thích, để tất cả được sáng tỏ trước khi kết thúc.Sato Miwako chỉ khẽ thở dài.Hà tất phải đến mức này chứ...Yêu người anh không chung huyết thống, nhưng lại không dám nói ra. Trong lòng lại đặt người ấy lên bậc cao nhất, như thể là ánh sáng duy nhất mình có. Vì thế, khi phát hiện người anh trai hoàn mỹ ấy lại phản bội, hơn nữa người bị phản bội còn là hai chị em Amamiya từng cùng lớn lên bên cạnh, điều này khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. Trong cơn điên loạn, Shikai tin rằng Haruto đã bị "ma quỷ nhập xác", và chỉ bằng cách giết chết anh ta, hắn mới có thể trả lại sự trong sạch cho "người anh" trong ký ức của mình.... Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy chứ.Giữa bầu không khí im lặng nặng nề, Shikai Hisashi bị áp giải lên xe cảnh sát. Hai chị em nhà Amamiya chỉ lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai nói một lời. Đám người vây xem trước tiệm đồ nướng cũng lần lượt tản đi.Chỉ còn lại tiếng bước chân "lộc cộc" nhỏ bé vang lên. Conan chạy đến bên cạnh Asuka Ritsu, người vẫn đang nằm bò trên bàn, khẽ đưa tay chọc chọc:"Asuka-nii, anh... thật sự có người yêu à?""... Hửm? Ừm?" Chàng thanh niên tóc bạch kim nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, giọng mơ hồ.Lúc này, xung quanh chỉ còn vài cảnh sát hình sự đang thu dọn hiện trường. Mấy người khác thì đưa Shikai Hisashi lên xe, và vụ án cuối cùng cũng xem như đã khép lại.Những người còn lại đều tò mò xúm lại. Ngay cả Mori Kogoro cũng không kìm được, dừng bước, ngoảnh đầu nhìn.Takagi Wataru thì đỏ mặt, bước từng bước lại gần, rõ ràng cũng muốn hóng hớt cho bằng được.
Cả đám chẳng ai còn giữ được vẻ nghiêm túc, cứ như đang bắt nạt một người bạn nhỏ say khướt vậy."Hiếu kỳ đến thế à~?" Chàng thanh niên tóc bạch kim khẽ cong môi, nụ cười mang chút mơ hồ lẫn ái muội. Ngón tay thon dài tùy ý vén lọn tóc rũ xuống bên má. "Thật ra thì, từng có đấy~ để tôi kể cho mọi người nghe..."Matsuda Jinpei đứng gần đó, không nói lời nào nhưng trong lòng lại khẽ động, định nghe xem cái tên "▉▉" kia rốt cuộc là ai.Nhưng chỉ thấy chàng trai có dung nhan rực rỡ ấy hạ giọng, thảnh thơi nói, đôi mắt cong lên tựa hồ như đang cười: "—— Người thông minh không nên sa vào tình ái. Chết chìm rồi thì tự chịu."Mọi người đều cứng người. Giữa không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, ai đó khẽ buột miệng: "Hả, chỉ vậy thôi à?" Người khác thì càu nhàu: "Cậu ta đang đùa tụi mình à..."Asuka vẫn giữ nụ cười nhàn nhã, đeo lại kính, nói giọng chậm rãi: "Đó là lời khuyên chân thành của một người từng trải đó, nhóc con."Câu trả lời rõ ràng là hướng về Conan.Chàng trai có gương mặt đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt liếc quanh một vòng, đôi mắt cong cong lười biếng. Rồi anh lảo đảo đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Các đồng nghiệp thân mến, mai gặp lại nhé~ tôi về trước đây."Vừa đi vừa phất tay, còn không quên nói thêm: "Nhà tôi ở gần thôi, không cần tiễn đâu, yên tâm~"Nhìn theo bóng lưng Asuka khuất dần, Conan cau mày, cùng Matsuda Jinpei bước ra khỏi quán nướng. "Anh Matsuda, anh ấy bình thường nói chuyện cũng vậy hả?"Câu nào nói ra cũng đầy vẻ lả lơi, nghe là thấy không đứng đắn!Còn tự xưng 'anh' nữa chứ... Nếu không phải anh ta đẹp thật, chắc bị người ta đánh lâu rồi!Hắn hiện tại vẫn nghiêng về suy nghĩ rằng cái câu "Lolita" kia, chắc chỉ là Asuka say rượu buột miệng nói ra thôi, chẳng mang ý gì sâu xa.Dù sao thì với cái phong cách tuỳ tiện đó, cái loại "bình hoa biết đi" nhưng lại cứ như có cửa sau để leo lên ấy, hắn cũng chẳng lạ gì. Khó hiểu, ồn ào, phóng túng.Matsuda Jinpei châm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe phản chiếu lên cặp kính râm. Khói thuốc lượn quanh, tan vào màn đêm ẩm ướt."...Ai mà biết được." Matsuda lẩm bẩm, hít một hơi, khói cay vướng nơi khoé mắt.---Trước căn biệt thự gần nhà Kudo.Trên đường trở về, Asuka Ritsu đã tỉnh rượu đôi chút, gió đêm khẽ thổi khiến cậu ấy không khỏi thở dài.... Sao lúc đó mình lại không kiềm được cái miệng chứ.Cậu ấy khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.Ngày mai phải làm gì đây để vá lại hình tượng "bình hoa biết nói" mà mình cố công gây dựng nhỉ?Asuka mở cửa.Gần như ngay lập tức, vẻ tùy tiện thường thấy trên người chàng trai tóc bạch kim biến mất. Ánh mắt cậu ấy trở nên sắc lạnh, ánh vàng sẫm ánh lên trong bóng tối, lạnh lẽo và nguy hiểm: "Ai?"Giọng cậu ấy trầm xuống, súng ngắn không biết đã rút ra từ khi nào, chĩa thẳng vào kẻ đột nhập."A."Mùi gỗ bách quen thuộc xen lẫn thoang thoảng khói thuốc súng phảng phất trong không khí. Người kia chẳng mảy may sợ hãi, chậm rãi bước tới, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào sau gáy Asuka, như đang nắm lấy con mèo ngoan. Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần chiếm hữu lẫn nguy hiểm vang lên:"Đến cả tôi mà cũng không nhận ra sao?"Ánh trăng rơi qua khung cửa sổ lớn, phản chiếu gương mặt tuấn mỹ của chàng trai, ánh lên chút đỏ ửng do men rượu.Gin đứng trong ánh sáng nhạt, nhìn rõ từng đường nét ấy, khóe môi khẽ nhếch nhưng ánh mắt vẫn lạnh đến rợn người. Hắn nhớ lại lời trêu chọc của Vermouth, đầu lưỡi khẽ đẩy nơi răng nanh, giọng trầm thấp như mang theo khói thuốc và bóng đêm."—— Bé hoa hồng."
 "Người mà tôi tôn sùng nhất... là anh Haruto.""Anh ấy xuất sắc, tài giỏi đến mức khiến người khác ngưỡng mộ. Anh ấy từng là niềm kiêu hãnh của tôi. Là người đã nuôi nấng tôi lớn lên...dù giữa chúng tôi, thật ra chẳng hề có quan hệ huyết thống."Shikai Hisashi dường như biết mọi người đang muốn hỏi điều gì, nên tiếp lời, giọng điệu bình thản:"Tôi và anh Haruto đều là trẻ được nhận nuôi. Chỉ là cha mẹ nuôi của chúng tôi... đã qua đời trong một vụ tai nạn xe. Sau đó, chúng tôi bị gửi đến nhà của người thân bên phía họ.
Nghe thì có vẻ lạ, đúng không? Rõ ràng lẽ ra phải được đưa về trại trẻ mồ côi, nhưng có lẽ... lúc đó thủ tục xảy ra vấn đề gì đó chăng? Tôi cũng không rõ."Hắn kể chậm rãi, tựa như đang cố gắng dùng những lời cuối cùng để giải thích, để tất cả được sáng tỏ trước khi kết thúc.Sato Miwako chỉ khẽ thở dài.Hà tất phải đến mức này chứ...Yêu người anh không chung huyết thống, nhưng lại không dám nói ra. Trong lòng lại đặt người ấy lên bậc cao nhất, như thể là ánh sáng duy nhất mình có. Vì thế, khi phát hiện người anh trai hoàn mỹ ấy lại phản bội, hơn nữa người bị phản bội còn là hai chị em Amamiya từng cùng lớn lên bên cạnh, điều này khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. Trong cơn điên loạn, Shikai tin rằng Haruto đã bị "ma quỷ nhập xác", và chỉ bằng cách giết chết anh ta, hắn mới có thể trả lại sự trong sạch cho "người anh" trong ký ức của mình.... Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy chứ.Giữa bầu không khí im lặng nặng nề, Shikai Hisashi bị áp giải lên xe cảnh sát. Hai chị em nhà Amamiya chỉ lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai nói một lời. Đám người vây xem trước tiệm đồ nướng cũng lần lượt tản đi.Chỉ còn lại tiếng bước chân "lộc cộc" nhỏ bé vang lên. Conan chạy đến bên cạnh Asuka Ritsu, người vẫn đang nằm bò trên bàn, khẽ đưa tay chọc chọc:"Asuka-nii, anh... thật sự có người yêu à?""... Hửm? Ừm?" Chàng thanh niên tóc bạch kim nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, giọng mơ hồ.Lúc này, xung quanh chỉ còn vài cảnh sát hình sự đang thu dọn hiện trường. Mấy người khác thì đưa Shikai Hisashi lên xe, và vụ án cuối cùng cũng xem như đã khép lại.Những người còn lại đều tò mò xúm lại. Ngay cả Mori Kogoro cũng không kìm được, dừng bước, ngoảnh đầu nhìn.Takagi Wataru thì đỏ mặt, bước từng bước lại gần, rõ ràng cũng muốn hóng hớt cho bằng được.
Cả đám chẳng ai còn giữ được vẻ nghiêm túc, cứ như đang bắt nạt một người bạn nhỏ say khướt vậy."Hiếu kỳ đến thế à~?" Chàng thanh niên tóc bạch kim khẽ cong môi, nụ cười mang chút mơ hồ lẫn ái muội. Ngón tay thon dài tùy ý vén lọn tóc rũ xuống bên má. "Thật ra thì, từng có đấy~ để tôi kể cho mọi người nghe..."Matsuda Jinpei đứng gần đó, không nói lời nào nhưng trong lòng lại khẽ động, định nghe xem cái tên "▉▉" kia rốt cuộc là ai.Nhưng chỉ thấy chàng trai có dung nhan rực rỡ ấy hạ giọng, thảnh thơi nói, đôi mắt cong lên tựa hồ như đang cười: "—— Người thông minh không nên sa vào tình ái. Chết chìm rồi thì tự chịu."Mọi người đều cứng người. Giữa không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, ai đó khẽ buột miệng: "Hả, chỉ vậy thôi à?" Người khác thì càu nhàu: "Cậu ta đang đùa tụi mình à..."Asuka vẫn giữ nụ cười nhàn nhã, đeo lại kính, nói giọng chậm rãi: "Đó là lời khuyên chân thành của một người từng trải đó, nhóc con."Câu trả lời rõ ràng là hướng về Conan.Chàng trai có gương mặt đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt liếc quanh một vòng, đôi mắt cong cong lười biếng. Rồi anh lảo đảo đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Các đồng nghiệp thân mến, mai gặp lại nhé~ tôi về trước đây."Vừa đi vừa phất tay, còn không quên nói thêm: "Nhà tôi ở gần thôi, không cần tiễn đâu, yên tâm~"Nhìn theo bóng lưng Asuka khuất dần, Conan cau mày, cùng Matsuda Jinpei bước ra khỏi quán nướng. "Anh Matsuda, anh ấy bình thường nói chuyện cũng vậy hả?"Câu nào nói ra cũng đầy vẻ lả lơi, nghe là thấy không đứng đắn!Còn tự xưng 'anh' nữa chứ... Nếu không phải anh ta đẹp thật, chắc bị người ta đánh lâu rồi!Hắn hiện tại vẫn nghiêng về suy nghĩ rằng cái câu "Lolita" kia, chắc chỉ là Asuka say rượu buột miệng nói ra thôi, chẳng mang ý gì sâu xa.Dù sao thì với cái phong cách tuỳ tiện đó, cái loại "bình hoa biết đi" nhưng lại cứ như có cửa sau để leo lên ấy, hắn cũng chẳng lạ gì. Khó hiểu, ồn ào, phóng túng.Matsuda Jinpei châm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe phản chiếu lên cặp kính râm. Khói thuốc lượn quanh, tan vào màn đêm ẩm ướt."...Ai mà biết được." Matsuda lẩm bẩm, hít một hơi, khói cay vướng nơi khoé mắt.---Trước căn biệt thự gần nhà Kudo.Trên đường trở về, Asuka Ritsu đã tỉnh rượu đôi chút, gió đêm khẽ thổi khiến cậu ấy không khỏi thở dài.... Sao lúc đó mình lại không kiềm được cái miệng chứ.Cậu ấy khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.Ngày mai phải làm gì đây để vá lại hình tượng "bình hoa biết nói" mà mình cố công gây dựng nhỉ?Asuka mở cửa.Gần như ngay lập tức, vẻ tùy tiện thường thấy trên người chàng trai tóc bạch kim biến mất. Ánh mắt cậu ấy trở nên sắc lạnh, ánh vàng sẫm ánh lên trong bóng tối, lạnh lẽo và nguy hiểm: "Ai?"Giọng cậu ấy trầm xuống, súng ngắn không biết đã rút ra từ khi nào, chĩa thẳng vào kẻ đột nhập."A."Mùi gỗ bách quen thuộc xen lẫn thoang thoảng khói thuốc súng phảng phất trong không khí. Người kia chẳng mảy may sợ hãi, chậm rãi bước tới, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào sau gáy Asuka, như đang nắm lấy con mèo ngoan. Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần chiếm hữu lẫn nguy hiểm vang lên:"Đến cả tôi mà cũng không nhận ra sao?"Ánh trăng rơi qua khung cửa sổ lớn, phản chiếu gương mặt tuấn mỹ của chàng trai, ánh lên chút đỏ ửng do men rượu.Gin đứng trong ánh sáng nhạt, nhìn rõ từng đường nét ấy, khóe môi khẽ nhếch nhưng ánh mắt vẫn lạnh đến rợn người. Hắn nhớ lại lời trêu chọc của Vermouth, đầu lưỡi khẽ đẩy nơi răng nanh, giọng trầm thấp như mang theo khói thuốc và bóng đêm."—— Bé hoa hồng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me