[ĐN DORAEMON] - (Hoàn) - SỐNG LẠI? TÍNH CÁI GÌ!
Chap 11: Đi Biển (C)
45
90
0
180
Phòng Sách
|
Giá Sách 5
|
Tầng 4
|
4691<=
|
Lối Thoát
Sau khi hiểu ý nghĩa của những dòng chữ này Nobita cười nói với Dekisugi, "Đây là chúng ta đang đi đường tắt sao?"
Dekisugi cũng mỉm cười, "Có thể xem là vậy. Nào đi thôi chúng ta ở đây khá lâu rồi"
Sau đó theo chỉ dẫn hai người đi đến phòng sách, trên cửa phòng không có ổ khoá mà chỉ có 4 công tắc xoay xếp thành một hàng dọc, dựa theo những con số trên chụp đèn Dekisugi vặn chúng lần lượt từ trên xuống dưới từ 45 độ đến 180 độ.
Sau khi vặn xong cái cuối cùng cũng là lúc cánh cửa được mở ra, sau khi hai người bật đèn lên thì hoàn toàn bị choáng ngợp bởi số lượng sách trong phòng vô cùng lớn, nhìn sơ lượt cũng có hơn 100 giá sách, nếu không có chỉ dẫn hai người muốn giải được câu đố trong phòng này hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.
Tiếp theo thận lý thành chương hai người dựa theo số đánh trên mỗi giá sách mà tìm được giá sách số 5, Dekisugi giành trước đi lấy thang xếp leo lên tầng thứ 4 của giá sách tiếp đến nhập mật mã vào những ô trống trên đó, lặp tức một ngăn tủ nhỏ được mở ra, hai người nhanh chóng lấy được chìa khoá cửa sau để thoát khỏi ngôi nhà.
---------------------------
Sau ngôi nhà là con đường mòn, hai người dọc theo con đường đi tới vị trí được đánh dấu tiếp theo. Đến nơi hai người thấy được một người thanh niên đang đứng bên bờ sông, phía sau anh ta là một con sông lớn nước chãy rất siết bởi nó là hạ nguồn của một thác nước cách đó không xa.
Người thanh niên thấy hai người đi đến thì mỉm cười, "Chào mừng hai người chơi đến với cửa ải thứ hai, xin giới thiệu tôi Shiratori là người sẽ chèo con thuyền này để đưa hai người chơi sang bờ bên kia" vừa nói anh ta vừa nhích sang bên để hai người nhìn thấy con thuyền hay nói đúng hơn là một chiếc xuồng tam bản nhỏ sau lưng anh ta, lúc này anh ta mới nói tiếp, "Hai người có thể tự mình bơi sang bờ bên kia nếu biết chèo hoặc để tôi chở hai người với một điều kiện kèm theo. Hai người chọn cách nào?"
Nobita nhìn con thuyền rồi nhìn dòng nước chãy siết kia trong lòng không khỏi hoản hốt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhìn Dekisugi mặt không đổi sắc nói, "cậu biết chèo thuyền không Dekisugi?"
Dekisugi nghe vậy mỉm cưới xấu hổ, "Xin cậu tớ không biết" và anh tự dặn lòng sau khi trở về sẽ liền đi học chèo thuyền
Cậu sau khi hỏi ý kiến Dekisugi thì quay sang nói với anh thanh niên, "Oh vậy được rồi, anh nói đi điều kiện là gì?"
Chàng trai nghe cậu nói thì mỉm cười, "Cũng không có gì khó khăn, hai cậu chỉ cần tìm về cho tôi chiếc huy hiệu hình đầu lâu với dòng chữ Đảo Kho Báu thôi. Vì thử thách khá đơn giản nên tôi sẽ quy định thời gian là 30 phút và thông tin gợi ý là trong phạm vi 100m quanh nơi chúng ta đang đứng. Hai cậu sẵn sàng rồi chứ?"
Hai người nhìn một lượt xung quanh xem xét lần lượt những nơi khả nghi rồi gật đầu với người thanh niên.
Người thanh niên lặp tức ra hiệu lệnh, "Bắt đầu tính giờ" cùng lúc ấn lên đồng hồ bấm giờ lặp tức thời gian liền chạy.
Cậu và anh hai người liền bắt đầu tìm kiếm. Ngựa quen đường cũ nên hai người nhanh chóng tìm được manh mối đầu tiên, trên thân cây cạnh con suối có 5 bánh xe số như trên ổ khoá số được xếp trên một hàng ngang, bên trên là hình vẽ một cây tre và một đường thẳng song song với bên cạnh nó có cùng chiều cao được giới hạn bởi hai mũi tên. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn quanh một vòng.
Người thanh niên đứng bên bờ sông có lẽ hơi mỏi chân rồi nên anh ta ngồi xuống nhìn hai người bận rộn. Anh ta thấy hai cậu bé đi tới một cái cây một lúc thì nhìn xung quanh như tìm thứ gì đó, mấy chục giây sau dường như tìm được thứ mình cần tìm một cậu nhóc trong đó rời khỏi cái cây đi đến chổ mấy cây tre bên kia lối mòn. Chính anh cũng cảm thấy kì lạ là bên đường trống vậy mà chỉ mọc lên có 5 cây tre, đang cảm thấy khó hiểu thì cậu nhóc đếm gì đó, rồi đọc lên một dãy số mà anh không biết từ đâu ra sau đó lại đi về chổ cũ.
Bên này Nobita dựa theo những chữ số mà Dekisugi đọc lên để lăn mấy bánh xe số, khi làm xong cái thứ năm thì có một tiếng tách vang lên sau đó một ô nhỏ trên thân cây được mở ra, bên trong là một cuộn giấy cùng một chiếc chìa khoá được mạ vàng.
Dekisugi lúc này cũng đi tới, cậu cầm chìa khoá lên nói, "Ở đây có ổ khoá sao có chìa khoá này?"
Dekisugi lắc đầu, "Tớ không chắc nhưng có lẽ không có đâu, trước chúng ta xem thử mãnh giấy kia viết gì đã"
Nobita nghe vậy ném chiếc chìa khoá vào túi chứa chiếc chìa khoá trước đó rồi cầm cuộn giấy lên mở ra. Đây dường như là một tấm bản đồ thu nhỏ vậy, thì ra chiếc huy hiệu không phải là một khối mà do hai mãnh ghép ghép lại. Trên tấm bản đồ là chỉ vị trí chúng được cất dấu, một cái nằm trong khóm hoa loa kèn nổi bật gần chổ người thanh niên kia, nửa còn lại thì được đánh dấu gần bờ sông.
Nhìn tới đây Dekisugi liền nói, "vậy chúng ta chia nhau ra tìm nhé, tớ tìm bên bờ sông còn cậu tìm chổ khóm hoa, cứ thế đi chúng ta bắt đầu thôi" nói rồi không để Nobita kịp phản ứng Dekisugi nhanh chân liền đi.
Cậu nhìn anh như con nít cũng không so đo làm gì liền đi tới khóm hoa loa kèn kia nhanh tay xem xét lục tìm cho kịp thời gian.
5 phút sau tiếng Dekisugi bên kia vang lên, "Tớ tìm được rồi này, cậu tìm thấy chưa để tớ phụ một tay"
Cậu đang chui đầu vào bụi hoa nghe vậy mỉm cười, đúng lúc này cậu quét mắt tới phía sau bụi hoa có thứ gì đó sau đám rể cậy, vì thế cố gắn với tay lấy nó, vì cơ thể này mới 10 tuổi mà cậu lại thuộc dạng chậm phát triển nữa nên cánh tay bé nhỏ của cậu muốn với tới đó hơi khó khăn chút. Sau khi lấy được vật kia cậu liền chui ra khỏi bụi hoa thở ra một hơi, đây là một cái lọ, nhìn thứ bên trong cậu mỉm cười, "Tớ cũng tìm được rồi".
Dekisugi tới nhìn thấy cậu thì liền bật cười, "Đầu tóc cậu rối hết rồi, để tớ chỉnh lại cho" nói rồi anh liền đi tới bên cạnh nhặt mấy cái lá trên tóc cậu xuống rồi chỉnh mấy sợi tóc về vị trí chúng nên ở, xong xuôi anh mới cười nói, "Xong! Lại đẹp trai ngời ngời rồi"
Nobita nghe vậy vành tai khẽ ửng hồng, "Cậu cứ trêu tớ" nói rồi câu tiện tay lấy lun nửa miếng huy hiệu Dekisugi tìm được đi giao nhiệm vụ.
Cậu đi tới chổ người thanh niên đưa cho anh ta hai cái lọ nói, "Chúng tôi đã tìm được chiếc huy hiệu rồi đây, anh có thể đưa chúng tôi qua sông rồi?"
Người thanh niên thấy cậu đi tới thì đứng lên, nghe vậy anh ta mỉm cười, "Được rồi! hai cậu lên thuyền đi tôi liền đưa hai cậu qua sông, còn về chiếc huy hiệu hai cậu có thể giữ làm quà kỉ niệm"
Nobita nói tiếng cảm ơn người thanh niên định bước xuống thuyền thì Dekisugi đi lại nắm tay cậu, cậu nhìn anh nói, "Tớ có thể tự xuống cậu không cần lo cho tớ đâu"
Dekisugi nghe vậy đảo mắt nghĩ rồi nói, "Không phải, cậu không sợ nhưng mà tớ sợ" Vừa nói anh còn không quên làm ra biểu tình như thật sự sợ vậy.
Cậu nhìn anh không giống giả vờ nghĩ là anh sợ thật nên không quan tâm nữa lại dẫn anh bước xuống thuyền.
Sau khi hai người ổn định, người thanh niên cũng bước xuống thuyền bắt đầu chèo chóng. Bằng kĩ năng như người lái đò sông Đà anh ta vượt qua những con sóng dữ như những con quái vật đang không ngừng gào thét muốn cuốn ba người vào cái miệng sâu ngòm của nó (hơi quá rồi) cuối cùng cũng đưa được hai người sang bờ bên kia.
Tạm biệt anh thanh niên hai người lại theo con đường mòn nhanh chóng xuyên qua khu rừng tới được bờ bên kia của bãi biển, không ngờ hòn đảo này tưởng không nhỏ mà nhỏ không tưởng, sau gần 3 tiếng đồng hồ hai người vừa đi vừa giải đố thì hiện tại đã đứng trước con tàu hải tặc siêu to khổng lồ được khu du lịch chuẩn bị.
Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước lên từng bậc thang leo lên con tàu. Khi lên tới nơi hai người được tiếp đón bởi một nữ "hải tặc". Cô ta nhìn người đến là hai đứa trẻ thì mỉm cười, "Xin chào những người săn kho báu, con tàu này chính là npwi cất giấu kho báu của ta, để có được kho báu của ta thì hai nhóc phải có một người ở lại với ta, trong hai nhóc ai là người ở lại nào?"
Lúc này trong đầu của hai người không hẹn mà cùng nghĩ, " Đấy là doạ con nít đấy hở" còn bản thân hai người thì vẫn đứng đó mỉm cười nhìn cô gái.
Thấy hai người không phản ứng cô vẫn cương quyết, "Ta nói thật đấy không phải đùa đâu"
Dekisugi nghe vậy thì không cười nữa nói, "Nếu vậy thì chúng ta rời khỏi đây thôi Nobita, không chơi nữa, không vui gì cả" vừa nói anh còn thực sự làm ra biểu tình mất mát.
Cô gái nghe vậy thì mềm lòng thở dài, "Haizz.... Đùa với mấy nhóc không vui gì cả, được rồi nếu muốn có được kho báu thì có hai cách. Thứ nhất hai nhóc phải giải đố giống hai lần trước để tìm ra hai chiếc chìa khoá để mở rương kho báu bên trong kia, thứ hai..........."
Nobita nghe tới đây cậu móc móc trong túi ra hai chiếc chìa khoá tìm được lúc trước nói, "Giống hai chiếc này sao?"
Cô gái đang nói, nghe cậu nói vậy thì dừng lại nhìn hai chiếc chìa khoá kia rồi lại thở dài, "Đây là cách thứ hai, đã có chìa khoá rồi thì chỉ cần đi mở rương thôi, hai nhóc hay thật đấy" nói rồi cô dẫn hai người vào trong khoang tàu.
"Chỉ là may mắn thôi", hai người cũng nhanh chóng theo sau.
Cô gái đi phía trước nói, "những thứ bên trong rương chắc chắn mấy mấy đứa rất thích"
Nobita tò mò hỏi, "Chị biết bên trong có thứ gì sao?"
Cô nghe vậy bật cười, "đương nhiên là biết rồi" vì chính tay chị cho chúng vào mà, "nhưng chị không nói cho mấy nhóc biết đâu, bí mật chút mấy đứa sẽ biết"
'tôi cũng đâu cần cô bật mí đâu' Nobita trong lòng bổ sung.
Lúc này hai người đang đứng trước một cái rương, không ngờ nó lại quá to lớn, nó cao hơn cả hai người vì thế hai người chỉ cần cho chìa vào ổ còn nhiệm vụ mở nắp rương ra là việc của cô gái.
Sau khi cái rương được mở ra hai người thật bất ngờ, cậu nhìn anh, anh nhìn cậu, hai người lại nhìn những thứ trong rương rồi thở dài thường thượt.........
Tiểu kịch trường:
Dekisugi: (chỉnh chỉnh tóc Nobita rồi đưa mặt lại gần mặt cậu) 'Nếu em ấy quay mặt qua liền môi chạm môi với mình rồi. Cảm giác thật hạnh phúc biết bao'
Nobita: (nghiêng người về sau) Không có chuyện đó đâu hen
Dekisugi: (giật mình nhìn sang) em biết anh nghĩ gì sao?
Nobita: (sắc bén lườm anh) anh nghĩ gì viết hết lên mặt rồi kìa, cần em phải đoán hửm? Không được coi tiểu thuyết đam mỹ nữa, khi về nhà em nhất định đem đống tiểu thuyết vớ vẫn đó của anh đốt cho bằng sạch, toàn đầu độc trí óc người ta.
Kể từ đó hoạ mi không còn hót nữa!!!!!!!!
--- o0o ---
Như đã hứa
(1000 view)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me