Dn Doraemon Nhung Cuoc Phieu Luu Khong Hoi Ket
---Cả nhóm trở lại phòng hội họp của nữ hoàng. Tại đây, mọi người bàng hoàng khi hay tin bộ tộc bí ẩn đã bất ngờ phát động một cuộc chiến nhằm vào tộc người cá.Sau khi biết được tin tức nghiêm trọng này, nữ hoàng – cũng là bà của công chúa Sophia – đã có một cuộc trò chuyện ngắn với cháu gái mình. Đó là một khoảnh khắc đầy cảm xúc, không khí trĩu nặng khiến ai nấy đều xúc động. Doraemon không kìm được nước mắt, thấm đẫm gương mặt mà ôm lấy Doraemi thật chặt. Chaien và Suneo cũng không còn giữ được vẻ mạnh mẽ thường ngày, lặng lẽ sụt sùi. Nobita và Shizuka mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nhìn hai bà cháu.Aiko “……”Hiyori “……”-------------Thôi mình bỏ qua-------------Trận chiến đã diễn ra ngay sau đó. Bộ tộc bí ẩn tấn công từ hướng tây, cách khá xa khu dân cư nơi từng diễn ra cuộc trao đổi trước. Không ai rõ số lượng quân địch là bao nhiêu, nhưng phía người cá chỉ có khoảng 300 binh lính cùng với 50 tàu chiến đấu. Dù con số này không nhiều, đó vẫn là toàn bộ lực lượng hiện có. Sophia và Haribo giữ vai trò chỉ huy quân đội, trong khi nhóm bạn Doraemon chỉ hỗ trợ bằng cách tham gia tấn công trong trận chiến.Tuy nhiên, quân đội người cá do thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên nhanh chóng bị bộ tộc bí ẩn áp đảo. Dù nhóm Doraemon sở hữu nhiều bảo bối đến từ tương lai, họ vẫn không thể vượt qua được trình độ công nghệ tiên tiến vào sự quen thuộc trong chiến đấu của đối phương.Bị dồn vào thế cùng đường, toàn bộ lực lượng buộc phải rút lui. Tạm dừng trận chiến, quân đội người cá đã tổn thất một nửa quân số cùng với phần lớn số tàu chiến đấu. Mọi thứ chìm trong sự im lặng và lo lắng cho những gì sẽ đến tiếp theo.Chẳng ai nói gì. Mọi thứ chìm trong im lặng nặng nề. Không ai biết nên làm gì tiếp theo, cũng không ai còn chút hy vọng nào vào một cuộc phản kháng có thể thành công. Trước sức mạnh vượt trội và công nghệ vượt bậc của bộ tộc bí ẩn, họ gần như chẳng có lấy một cơ hội để chống cự.Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, Sophia – dù chỉ là một công chúa nhỏ – đã lựa chọn điều duy nhất cô có thể làm. Cô lặng lẽ chắp hai tay lại trước ngực, đôi mắt khẽ nhắm lại, rồi từ từ ngẩng mặt lên, hướng về phía bầu trời, nơi cô đặt niềm tin cuối cùng. Với tất cả sự thành tâm, cô thì thầm cầu nguyện:“Nếu cuộc chiến này còn tiếp diễn, không biết sẽ còn bao nhiêu binh lính phải ngã xuống nữa đây... Thần Manatia, con cầu xin người… xin hãy phù hộ cho binh lính và thần dân của vương quốc này được bình an vô sự. Cầu xin người…”Ngay khi lời cầu nguyện dứt, một luồng ánh sáng đỏ rực chói lòa bất ngờ phát ra từ chiếc vương miện trên đầu Sophia, làm cả căn phòng rực lên trong giây lát. Cùng lúc đó, sâu trong điện thờ thiêng liêng của vương quốc người cá – nơi năm bức tượng thần đứng uy nghi quanh một khu vực hình ngũ giác – từng pho tượng đột nhiên tỏa sáng. Năm luồng sáng hội tụ, phóng xuống một tia chớp mạnh mẽ vào trung tâm.Từ làn nước tĩnh lặng, một hình bóng dần hiện lên. Một người chiến binh huyền thoại, mang trên tay thanh kiếm vàng ánh lên hào quang thần thánh. Đó chính là vị anh hùng năm xưa, người đã từng cứu lấy vương quốc trong những giờ phút đen tối nhất.*Khi năm luồng ánh sáng xuất hiện… thì lời thỉnh cầu của bạn đã được linh ứng.*Ngay khi chiếc vương miện phát sáng, Aiko và Hiyori là hai người đầu tiên nhận ra điều khác thường. Đôi mắt tinh anh của họ không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Ánh sáng đỏ rực rỡ chỉ kéo dài trong tích tắc, rồi bất ngờ tắt ngấm. Nhưng không chỉ ánh sáng biến mất—chiếc vương miện cũng hoàn toàn không còn hiện diện trên đầu Sophia.
Cả hai cô gái đứng lặng người.Aiko & Hiyori: “......”Aiko & Hiyori: “?!!!!?”Chiếc vương miện… biến mất? Cả hai bối rối, cố lục lại trí nhớ. Không ai trong họ nhớ rằng vật thiêng này sẽ biến mất sau khi phát sáng. Một ý nghĩ lập tức nảy lên trong đầu: nếu vương miện có thể tan biến mà không ai lường trước, thì rất có thể bộ giáp vàng kia cũng không ngoại lệ. Và nếu giáp biến mất… liệu viên ngọc mà họ đang giữ có còn an toàn?Đúng lúc ấy, một tiếng “ĐÙNG” vang trời xé toạc không gian, khiến tất cả phải giật mình. Từ trên cao, một vật thể sáng loáng lao thẳng xuống mặt đất như sao băng rơi. Đó chính là thanh kiếm huyền thoại—biểu tượng của sức mạnh cổ xưa được triệu hồi bởi lời cầu nguyện của Sophia. Nhưng trớ trêu thay, nó không rơi vào tay người cần nó nhất… mà lại đáp xuống ngay trước mặt Buikin, tên thủ lĩnh độc ác của bộ tộc bí ẩn.Buikin không hề chần chừ. Hắn cúi người nhặt lấy thanh kiếm, hai mắt lóe lên tia sáng đầy tham vọng. Hắn xoay thanh kiếm trong tay, cẩn thận quan sát như thể đang kiểm tra một món báu vật mà hắn vừa đoạt được.“Đây là thanh kiếm trong truyền thuyết sao?” – hắn buông lời châm chọc, miệng nở nụ cười gian xảo và đầy toan tính.Ngay lập tức, Sophia cùng nhóm Doraemon không kìm được nữa, đồng loạt hét lên, cố gắng thuyết phục Buikin trả lại thanh kiếm. Nhưng tất nhiên, hắn không mảy may quan tâm đến lời họ. Hắn nắm chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, rồi bất ngờ vung mạnh về một phía—nơi hai người lính người cá đang đứng.Từ lưỡi kiếm, một luồng nước khổng lồ bất ngờ được phóng ra, xoáy tròn dữ dội như một cơn lốc nước. Trong khoảnh khắc, hai binh lính bị cuốn vào dòng nước siết, cơ thể họ văng xa giữa tiếng gào thét đau đớn. Cảnh tượng ấy khiến Buikin bật cười—một tiếng cười ghê rợn, vang vọng khắp chiến trường. Đôi mắt hắn ánh lên niềm hân hoan quái dị, như thể hắn vừa nắm chắc phần thắng trong tay.Lợi dụng lúc mọi người đang tập trung vào hành động của Buikin, Aiko và Hiyori lặng lẽ rút lui về phía sau. Họ tìm đến một góc khuất không có ai để ý, mà nơm nớp lo sợ. Nếu nó biến mất, thì tất cả những gì họ làm đều sẽ thành công cóc. Trong sự hồi hộp, Aiko thận trọng mở túi—được bảo vệ bằng áo choàng tàng hình—ra kiểm tra.Cả hai nín thở…
Viên ngọc vẫn còn. Nó nằm gọn trong túi, lấp lánh nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Aiko và Hiyori đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Dù trước mắt là chiến trường hỗn loạn và một thế lực đáng sợ, ít nhất thì thứ quan trọng nhất với họ vẫn chưa bị đánh mất.---
Cả hai cô gái đứng lặng người.Aiko & Hiyori: “......”Aiko & Hiyori: “?!!!!?”Chiếc vương miện… biến mất? Cả hai bối rối, cố lục lại trí nhớ. Không ai trong họ nhớ rằng vật thiêng này sẽ biến mất sau khi phát sáng. Một ý nghĩ lập tức nảy lên trong đầu: nếu vương miện có thể tan biến mà không ai lường trước, thì rất có thể bộ giáp vàng kia cũng không ngoại lệ. Và nếu giáp biến mất… liệu viên ngọc mà họ đang giữ có còn an toàn?Đúng lúc ấy, một tiếng “ĐÙNG” vang trời xé toạc không gian, khiến tất cả phải giật mình. Từ trên cao, một vật thể sáng loáng lao thẳng xuống mặt đất như sao băng rơi. Đó chính là thanh kiếm huyền thoại—biểu tượng của sức mạnh cổ xưa được triệu hồi bởi lời cầu nguyện của Sophia. Nhưng trớ trêu thay, nó không rơi vào tay người cần nó nhất… mà lại đáp xuống ngay trước mặt Buikin, tên thủ lĩnh độc ác của bộ tộc bí ẩn.Buikin không hề chần chừ. Hắn cúi người nhặt lấy thanh kiếm, hai mắt lóe lên tia sáng đầy tham vọng. Hắn xoay thanh kiếm trong tay, cẩn thận quan sát như thể đang kiểm tra một món báu vật mà hắn vừa đoạt được.“Đây là thanh kiếm trong truyền thuyết sao?” – hắn buông lời châm chọc, miệng nở nụ cười gian xảo và đầy toan tính.Ngay lập tức, Sophia cùng nhóm Doraemon không kìm được nữa, đồng loạt hét lên, cố gắng thuyết phục Buikin trả lại thanh kiếm. Nhưng tất nhiên, hắn không mảy may quan tâm đến lời họ. Hắn nắm chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, rồi bất ngờ vung mạnh về một phía—nơi hai người lính người cá đang đứng.Từ lưỡi kiếm, một luồng nước khổng lồ bất ngờ được phóng ra, xoáy tròn dữ dội như một cơn lốc nước. Trong khoảnh khắc, hai binh lính bị cuốn vào dòng nước siết, cơ thể họ văng xa giữa tiếng gào thét đau đớn. Cảnh tượng ấy khiến Buikin bật cười—một tiếng cười ghê rợn, vang vọng khắp chiến trường. Đôi mắt hắn ánh lên niềm hân hoan quái dị, như thể hắn vừa nắm chắc phần thắng trong tay.Lợi dụng lúc mọi người đang tập trung vào hành động của Buikin, Aiko và Hiyori lặng lẽ rút lui về phía sau. Họ tìm đến một góc khuất không có ai để ý, mà nơm nớp lo sợ. Nếu nó biến mất, thì tất cả những gì họ làm đều sẽ thành công cóc. Trong sự hồi hộp, Aiko thận trọng mở túi—được bảo vệ bằng áo choàng tàng hình—ra kiểm tra.Cả hai nín thở…
Viên ngọc vẫn còn. Nó nằm gọn trong túi, lấp lánh nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Aiko và Hiyori đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Dù trước mắt là chiến trường hỗn loạn và một thế lực đáng sợ, ít nhất thì thứ quan trọng nhất với họ vẫn chưa bị đánh mất.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me