Dn Harry Potter May Ngan Va Em
Tiết học Sinh vật cùng mấy củ nhân sâm khiến tụi học trò nhà Gryffindor và Slytherin mệt lử bởi cái tiếng khó nghe của chúng, Neville đã phải vào bệnh xá.Tiết học biến hình thì ngoài việc cây đũa của Ron làm khói bốc lên bám lấy cả căn phòng thì vẫn như mọi ngày, Harlene luôn là đứa học trò được cô McGonagall tuyên dương khi xuất sắc biến bọ thành chiếc nút áo vàng xinh xắn.Sau bữa trưa, tiết học tiếp theo là tiết Phòng Chống Nghệ Thuạt Hắc Ám do Lockhart giảng dạy. Harlene chậm chân chẳng muốn bước vào vì cái miệng ba hoa của lão ta - em ghét nhất kẻ luôn tự hào về những việc mình còn chẳng thể làm nổi như gã. Trái ngược thì bọn nữ sinh hai nhà lại rất hào hứng, nhất là Hermione. "Tớ thà học với thầy Snape một tháng còn hơn học với lão này!"Harlene khó chịu nói ra khiến đám nữ sinh nhìn chằm chằm. Hermione bên cạnh cũng không khác gì, nhìn em với ánh mắt nghi hoặc."Gì chứ?! Cậu là nữ phù thuỷ sinh duy nhất không thích thầy ấy đó!"Hermione nói lớn khiến đám nữ sinh đồng ý mà gật đầu lia lịa."Nếu sau này cậu biết sự thật về lão ta thì cậu sẽ không còn thích lão ấy đâu!"Harlene đăm chiêu nhìn cô bé. Có lẽ vì chẳng ai biết được những điều Lockhart làm ngoài em. Điều lão giỏi nhất là xoá trí nhớ người khác còn gì."Em biết gì về ta sao, trò...Harlene?"Giọng lão vang từ trên bục khiến em khẽ giật mình nhìn lão. Lockhart đã nghe về cô học trò này từ nhiều giáo sư. Ai Ai cũng khen cô bé không chỉ chăm chỉ, ngoan ngoãn, học giỏi mà còn rất biết lấy lòng các giáo sư. Đến giáo sư Snape và McGonagall mà lão e dè cũng cực kì thích cô bé này đến mức họ luôn cười khi nhắc đến. Tuy nhiên, khi lão nghe được những điều mà Harlene ẩn ý, lão như giật thót vì sợ em đã biết điều gì đó."Thầy biết rõ nhất mà? Em không muốn mang tiếng là một học sinh thất lễ với tân giáo sư nên thầy hãy tự hỏi bản thân mình đã làm gì đi!""Trò Harlene... ta sẽ trừ nhà Slytherin 5 điểm vì sự vô lễ này của trò!"Lockhart như bị trúng tim đen mà quát tháo khiến cả đám giật mình. Lũ Rắn cũng chẳng ưa lão ta đâu nên chúng có phần khâm phục sự dũng cảm của con cừu đen ấy."Vậy thầy cứ trừ đi! Rồi em sẽ lại có điểm ở những tiết học khác, thậm chí gấp đôi, gấp ba nhưng không phải ở tiết học vô nghĩa này, thưa giáo sư Lockhart! Nếu thầy chỉ muốn như vậy, thì em xin không học tiết này! Em nghĩ giáo sư Snape có thể chỉ dẫn em tốt hơn thế này!"Harlene đứng phắt dậy, gom hết đồ đạc vào túi rồi từng bước muốn ra khỏi lớp học này. Hermione kéo tay áo em nhưng bước chân vẫn không dừng lại."Trò Harlene! Nếu trò không xin lỗi ta thì ta
sẽ nói lại cho cụ Dumbledore!"Lão nắm lấy tay của Harlene và gằn giọng như đe doạ."Vậy sao? Chắc hẳn thầy phải vô vọng lắm nhỉ?""Mau xin lỗi ta!"Lão siết chặt cổ tay của em khiến làn da trắng tuyết đỏ ửng lên."Everte Statum!"Em dơ đũa về phía lão, một ánh sáng cam phát ra đánh bay gã."Mong thầy đã đọc đến phần này rồi. À quên, thầy bảo là thầy đã đánh bại nữ thần báo tử phải không?! Chắc hẳn cũng giỏi về bùa chú này mới đánh được chúng chứ nhỉ?!"Harlene xoa cổ tay mình, không quên châm chọc lại Lockhart đang nằm sõng soài trên sàn với gương mặt tái xanh."Thầy hãy vui vẻ với tiết học của mình nhé, thưa giáo sư?! Em sẽ tự giác đến văn phòng cụ Dumbledore nói về việc này nên xin thầy yên tâm!"Harlene vuốt mái tóc đỏ cháy của mình rồi quay lưng rời đi trước sự tức tối của lão thầy giáo.Đúng như em nói, em tự giác đến văn phòng cụ Dumbledore và nói về chuyện của lão.Phòng cụ đầy ắp những mảnh kẹo mật ong và một vài sợi lông đại bàng vụn trên sàn. Chiếc bàn ngay ngắn giữ văn phòng cùng đống giấy tờ xếp gọn một góc. Chiếc mũ phân nhà đang yên giấc bên lò sưởi còn cụ thì mải miết làm gì đó cứ hí hoáy chiếc bút lông ngỗng."Harlene? Ta nhớ không nhầm thì con đang phải học tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ nhỉ?"Cụ nâng mắt nhìn cô bé với đôi mày có phần nhăn lại như khó chịu về thứ gì đó."Nếu như con nhớ không lầm thì cụ biết về lão Lockhart mà? Cụ quen tận hai phù thuỷ bị lão cướp lấy chiến công mà lại đưa lão hữu danh vô thực đó về dạy bộ môn này hay sao?!"Em biết cụ đã biết về lão ta nhưng cụ vẫn cho lão dạy lũ nhóc học trò thì thật đáng nói."Con biết về nó sao, cô bé nhỏ?!"Cụ lấy nắm kẹo ngọt đẩy về phía em như thể chuyện em nói không có gì to tát. Cụ khá bất ngờ về cô bé luôn điềm tĩnh này lại nổi giận như thế."Đôi khi một thầy giáo tồi sẽ dạy được nhiều đó Harlene à! Họ dạy ta nên sống và hành động như thế nào và không nên ra sao!"Dù biết được đáp án nhưng có vẻ em vẫn không hài lòng về nó. Cụ Dumbledore thấy thế nhưng lũ học trò đầu óc giản đơn liệu có hiểu hay chỉ tổ nợ tốn thời gian vào những tiết học vô bổ và ấu trĩ như thế?!"Thưa thầy, con không nghĩ bọn trẻ đó sẽ hiểu những điều thầy nghĩ đâu! Điều chúng con cần là một tiết học đàng hoàng chứ không phải là sự ba hoa, tráo trở của lão ta!""Ta biết con thấu đáo ra sao. Con là đứa trẻ sáng dạ, dũng cảm và chính trực nên con sẽ nói ra những điều con muốn. Ta biết về con rất nhiều điều nên ta hiểu suy nghĩ của con. Vậy con nghĩ sao nếu ta đặc cách cho con học cùng Snape?"Harlene có vẻ đã đạt được mục đích nên đôi môi đã mỉm cười nhẹ như có như không mà có lẽ cụ đã hiểu ý muốn của em."Vậy còn lão ta?""Ta sẽ có cách để vạch mặt lão ấy nên con không cần quan tâm! Snape có lẽ sẽ vui khi biết mình được dạy con đó!"Cụ từ chối Snape cho vị trí này nhiều lần nhưng cụ nghĩ việc cho Harlene theo học có lẽ sẽ giúp Snape thôi nghĩ về vị trí ấy.Em rời khỏi văn phòng và đi qua sân tập Quidditch của Hufflepuff. Em đứng lại, ngước nhìn chàng trai trai tóc đen đang bay lượn trên bầu trời.Anh ấy có vẻ đã thấy em nên mặc kệ đang giữa trận đã đáp xuống. "Nhờ ơn em, mà tụi anh mới được nghỉ đó!"Anthony Ricketts - tấn thủ của nhà Lửng cùng với chúng bạn thở hổn hển ngồi bệt xuống bãi cỏ. Họ cùng trêu Cedric khiến anh ngại đến đỏ tai. Nhà Lửng luôn trêu anh khi có dịp vì để trả đũa khi bắt họ luyện tập chăm chỉ như thế.Cedric rất khắc khe trong việc tập luyện của đội nhà. Anh ấy gần như không bao giờ giỡn hớt trong lúc tập và thậm chí sẽ phạt các thành viên rất nặng nếu họ không tập tành đàng hoàng. Đó cũng là lí do mà ai trong Hogwarts đều có phần nể anh ấy vì tính cách này. Nhưng người ta vẫn hay nói rằng mỗi người đều sẽ có một ngoại lệ riêng, đối với chàng nhà Lửng thì đó là cô Thỏ Rừng nhà Slytherin."Anh nhớ em có tiết học hôm nay mà?"Cedric lau kĩ mồ hôi rồi mới dám đến ngồi gần em. "Chắc tí nữa anh sẽ biết thôi... Nghe nói, trận Quidditch sắp tới, em có thể đấu với anh đó!"Harlene không nhắc đến vụ của Lochkart, chuyển hướng nói về trận Quidditch sắp tới."Anh sẽ bảo vệ em!""Ùuuu"Đám Lửng nghe thấy thế cũng ồ lên khiến anh thêm ngại."Anh cứ đấu đi dù sao em cũng không muốn thắng mà!"Cơn gió dịu thổi qua khẽ đung đưa mái tóc đỏ của em. Mùi hương ngải tây bay theo làn gió lùa vào tâm trí Cedric như thứ mùi vị mê hoặc.Đôi mắt xám có vẻ như đã thấy vết đỏ trên tay em nên lo lắng nắm lấy."Em bị làm sao đây?""Chỉ là em lỡ va chạm vào đâu đó thôi!"Em khẽ rút tay ra nhưng bị Cedric giữ lại. Anh lấy từ trong đống đồ tập luyện lọ thuốc bôi dành cho mấy vết bầm không ngừng xoa lên tay em. Cảm giác lạnh át đi cái nhứt mỏi lúc ban nãy."Làm gì cũng hãy cẩn thận. Anh sẽ rất lo cho em!"Cedric khẽ nói nhỏ. Dẫu thế, trái tim em bắt đầu đập nhanh hơn, đôi tai đã hồng đi một chút. "E...em biết rồi!"Em vội rụt tay, đứng lên.Cedric lấy mấy quả quýt mà mẹ gửi đưa cho Harlene rồi dặn dò."Mẹ anh gửi cho em đó. Bà ấy đã trồng và hái cho chúng ta nên em giữ lấy mà ăn đi nhé! Anh sẽ gặp em sau bữa tối nhé, Thỏ?!"Harlene khẽ gật đầy rồi chạy nhanh đi mặc ánh nhìn của anh vẫn dán chặt.Sau hôm đó, tin tức cô học trò ngoan nhà Rắn dùng bùa ném ngã thầy giáo mới đến khiến ai cũng bàn tán. Việc dùng bùa này cũng khiến Harlene bị trừ hai mươi điểm nhưng đương nhiên em chỉ cần hai ngày đã kiếm lại hơn ba mươi điểm cho nhà Rắn. Việc em theo học riêng thầy Snape cũng được cho khá chấn động khi hiếm có ai chịu được cái tính xỉa xói của thầy và hơn cả gần như chẳng có ai đạt trình độ như Harlene để thầy ấy vui vẻ dạy cả. Cũng vì lí do này mà Snape đã huênh hoang với Lockhart mỗi khi cả hai chạm mặt và đương nhiên ông sẽ không để lão ấy yên khi đụng đến trò cưng rồi.
sẽ nói lại cho cụ Dumbledore!"Lão nắm lấy tay của Harlene và gằn giọng như đe doạ."Vậy sao? Chắc hẳn thầy phải vô vọng lắm nhỉ?""Mau xin lỗi ta!"Lão siết chặt cổ tay của em khiến làn da trắng tuyết đỏ ửng lên."Everte Statum!"Em dơ đũa về phía lão, một ánh sáng cam phát ra đánh bay gã."Mong thầy đã đọc đến phần này rồi. À quên, thầy bảo là thầy đã đánh bại nữ thần báo tử phải không?! Chắc hẳn cũng giỏi về bùa chú này mới đánh được chúng chứ nhỉ?!"Harlene xoa cổ tay mình, không quên châm chọc lại Lockhart đang nằm sõng soài trên sàn với gương mặt tái xanh."Thầy hãy vui vẻ với tiết học của mình nhé, thưa giáo sư?! Em sẽ tự giác đến văn phòng cụ Dumbledore nói về việc này nên xin thầy yên tâm!"Harlene vuốt mái tóc đỏ cháy của mình rồi quay lưng rời đi trước sự tức tối của lão thầy giáo.Đúng như em nói, em tự giác đến văn phòng cụ Dumbledore và nói về chuyện của lão.Phòng cụ đầy ắp những mảnh kẹo mật ong và một vài sợi lông đại bàng vụn trên sàn. Chiếc bàn ngay ngắn giữ văn phòng cùng đống giấy tờ xếp gọn một góc. Chiếc mũ phân nhà đang yên giấc bên lò sưởi còn cụ thì mải miết làm gì đó cứ hí hoáy chiếc bút lông ngỗng."Harlene? Ta nhớ không nhầm thì con đang phải học tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ nhỉ?"Cụ nâng mắt nhìn cô bé với đôi mày có phần nhăn lại như khó chịu về thứ gì đó."Nếu như con nhớ không lầm thì cụ biết về lão Lockhart mà? Cụ quen tận hai phù thuỷ bị lão cướp lấy chiến công mà lại đưa lão hữu danh vô thực đó về dạy bộ môn này hay sao?!"Em biết cụ đã biết về lão ta nhưng cụ vẫn cho lão dạy lũ nhóc học trò thì thật đáng nói."Con biết về nó sao, cô bé nhỏ?!"Cụ lấy nắm kẹo ngọt đẩy về phía em như thể chuyện em nói không có gì to tát. Cụ khá bất ngờ về cô bé luôn điềm tĩnh này lại nổi giận như thế."Đôi khi một thầy giáo tồi sẽ dạy được nhiều đó Harlene à! Họ dạy ta nên sống và hành động như thế nào và không nên ra sao!"Dù biết được đáp án nhưng có vẻ em vẫn không hài lòng về nó. Cụ Dumbledore thấy thế nhưng lũ học trò đầu óc giản đơn liệu có hiểu hay chỉ tổ nợ tốn thời gian vào những tiết học vô bổ và ấu trĩ như thế?!"Thưa thầy, con không nghĩ bọn trẻ đó sẽ hiểu những điều thầy nghĩ đâu! Điều chúng con cần là một tiết học đàng hoàng chứ không phải là sự ba hoa, tráo trở của lão ta!""Ta biết con thấu đáo ra sao. Con là đứa trẻ sáng dạ, dũng cảm và chính trực nên con sẽ nói ra những điều con muốn. Ta biết về con rất nhiều điều nên ta hiểu suy nghĩ của con. Vậy con nghĩ sao nếu ta đặc cách cho con học cùng Snape?"Harlene có vẻ đã đạt được mục đích nên đôi môi đã mỉm cười nhẹ như có như không mà có lẽ cụ đã hiểu ý muốn của em."Vậy còn lão ta?""Ta sẽ có cách để vạch mặt lão ấy nên con không cần quan tâm! Snape có lẽ sẽ vui khi biết mình được dạy con đó!"Cụ từ chối Snape cho vị trí này nhiều lần nhưng cụ nghĩ việc cho Harlene theo học có lẽ sẽ giúp Snape thôi nghĩ về vị trí ấy.Em rời khỏi văn phòng và đi qua sân tập Quidditch của Hufflepuff. Em đứng lại, ngước nhìn chàng trai trai tóc đen đang bay lượn trên bầu trời.Anh ấy có vẻ đã thấy em nên mặc kệ đang giữa trận đã đáp xuống. "Nhờ ơn em, mà tụi anh mới được nghỉ đó!"Anthony Ricketts - tấn thủ của nhà Lửng cùng với chúng bạn thở hổn hển ngồi bệt xuống bãi cỏ. Họ cùng trêu Cedric khiến anh ngại đến đỏ tai. Nhà Lửng luôn trêu anh khi có dịp vì để trả đũa khi bắt họ luyện tập chăm chỉ như thế.Cedric rất khắc khe trong việc tập luyện của đội nhà. Anh ấy gần như không bao giờ giỡn hớt trong lúc tập và thậm chí sẽ phạt các thành viên rất nặng nếu họ không tập tành đàng hoàng. Đó cũng là lí do mà ai trong Hogwarts đều có phần nể anh ấy vì tính cách này. Nhưng người ta vẫn hay nói rằng mỗi người đều sẽ có một ngoại lệ riêng, đối với chàng nhà Lửng thì đó là cô Thỏ Rừng nhà Slytherin."Anh nhớ em có tiết học hôm nay mà?"Cedric lau kĩ mồ hôi rồi mới dám đến ngồi gần em. "Chắc tí nữa anh sẽ biết thôi... Nghe nói, trận Quidditch sắp tới, em có thể đấu với anh đó!"Harlene không nhắc đến vụ của Lochkart, chuyển hướng nói về trận Quidditch sắp tới."Anh sẽ bảo vệ em!""Ùuuu"Đám Lửng nghe thấy thế cũng ồ lên khiến anh thêm ngại."Anh cứ đấu đi dù sao em cũng không muốn thắng mà!"Cơn gió dịu thổi qua khẽ đung đưa mái tóc đỏ của em. Mùi hương ngải tây bay theo làn gió lùa vào tâm trí Cedric như thứ mùi vị mê hoặc.Đôi mắt xám có vẻ như đã thấy vết đỏ trên tay em nên lo lắng nắm lấy."Em bị làm sao đây?""Chỉ là em lỡ va chạm vào đâu đó thôi!"Em khẽ rút tay ra nhưng bị Cedric giữ lại. Anh lấy từ trong đống đồ tập luyện lọ thuốc bôi dành cho mấy vết bầm không ngừng xoa lên tay em. Cảm giác lạnh át đi cái nhứt mỏi lúc ban nãy."Làm gì cũng hãy cẩn thận. Anh sẽ rất lo cho em!"Cedric khẽ nói nhỏ. Dẫu thế, trái tim em bắt đầu đập nhanh hơn, đôi tai đã hồng đi một chút. "E...em biết rồi!"Em vội rụt tay, đứng lên.Cedric lấy mấy quả quýt mà mẹ gửi đưa cho Harlene rồi dặn dò."Mẹ anh gửi cho em đó. Bà ấy đã trồng và hái cho chúng ta nên em giữ lấy mà ăn đi nhé! Anh sẽ gặp em sau bữa tối nhé, Thỏ?!"Harlene khẽ gật đầy rồi chạy nhanh đi mặc ánh nhìn của anh vẫn dán chặt.Sau hôm đó, tin tức cô học trò ngoan nhà Rắn dùng bùa ném ngã thầy giáo mới đến khiến ai cũng bàn tán. Việc dùng bùa này cũng khiến Harlene bị trừ hai mươi điểm nhưng đương nhiên em chỉ cần hai ngày đã kiếm lại hơn ba mươi điểm cho nhà Rắn. Việc em theo học riêng thầy Snape cũng được cho khá chấn động khi hiếm có ai chịu được cái tính xỉa xói của thầy và hơn cả gần như chẳng có ai đạt trình độ như Harlene để thầy ấy vui vẻ dạy cả. Cũng vì lí do này mà Snape đã huênh hoang với Lockhart mỗi khi cả hai chạm mặt và đương nhiên ông sẽ không để lão ấy yên khi đụng đến trò cưng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me