[ĐN Harry Potter] Mây ngàn và em
Chương 24: Gió đông và ánh sao trời
Harlene nghĩ lại năm ngoái tặng anh ấy tình dược nhưng anh ấy có vẻ không thích lắm. Em nghĩ đó là lý do mà Cedric không tặng quà em.
"Cậu tặng cái gì?"
"Tình dược!"
Em vừa dứt lời đã khiến Hermione sặc nước. Nhỏ biết em giỏi và rất hay suy nghĩ kì lạ nhưng làm gì có ai tặng tình dược như một món quà, đã vậy ai cũng biết Cedric thích Harlene mà tặng như thế thì khác nào nói anh ấy đi thích người khác.
"Ôi Merlin, tớ hiểu vì sao trong việc học cậu cực kì giỏi nhưng mà tình cảm lại rối ren rồi đó! Chẳng phải cậu nói với tớ là kì nghỉ sẽ cùng anh ấy đến thế giới Muggle chơi sao? Tận dụng thời cơ tặng quà cho anh ấy đi!"
"Tớ sẽ thử..."
Nói rồi ánh mắt của em lại nhìn về Cedric và lần này thì anh ấy đã nhìn thấy và không ngừng vẫy tay về phía em. Tình cảm đúng là không phải phương diện em giỏi mà.
Mọi người bắt đầu về nhà cho kì nghỉ. Harlene mặc một chiếc áo len màu trắng tinh cùng quần dài màu đen và đeo chiếc túi da với một cái hòm đồ nhỏ. Hai chùm tóc được thắt bím cùng với chiếc nơ màu vàng xinh xắn và chiếc mũ nồi màu nâu trông rất đáng yêu.
Em vừa ra đến khuôn viên liền thấy anh Cedric cùng nhóm bạn và chị Cho Chang đang vui vẻ trò chuyện trong khi chờ em.
"Bé cưng của chị, chị nhớ em quá à!"
Cho Chang xinh đẹp trong bộ váy len màu xanh nước biển ôm lấy Harlene với hai má đỏ hây hây vì lạnh. Chị ấy trước kì nghỉ bù đầu trong bài kiểm tra nên không đi chơi với Harlene được mấy vì thế mà nhớ lắm.
"Cho à, Harlene không phải bé cưng của cậu đâu mà của học trưởng bọn tớ kìa!"
Anthony Rickett vui vẻ trêu em khiến mọi người xung quanh đều cười.
"Mấy cậu lại chọc em ấy rồi!"
Cedric với tay xách chiếc hòm của em rồi xoa đầu em một cái khiến bọn họ ồ lên.
Anh ấy hôm nay rất đẹp trai. Dù chỉ mới 14 tuổi nhưng Cedric đã rất cao rồi, thêm việc ăn mặc rất nghiêm chỉnh càng khiến bao nhiêu nữ sinh đổ đứ đừ.
Cả nhóm đi tàu lửa đến nhà ga Ngã Tư Vua. Mọi người có vẻ rất hào hứng vì nhiều trong số họ là phù thuỷ thuần chủng và chưa bao giờ đến Muggle nên thích thú lắm.
Cho Chang thì sống ở thế giới Muggle nên rất quen thuộc vì thế chị ấy là trưởng đoàn cho chuyến đi chơi lần này.
Lodon trắng xoá bởi tuyết cùng với vẻ sặc sỡ của cây thông và ánh đèn. Một kì nghỉ lễ vui vẻ rất thích hợp để tổ chức ở đây.
Cả bọn được bố mẹ Cho Chang chào mừng lắm dù họ gốc Á và khá nghiêm túc nhưng khi thấy mấy đứa nhóc lễ phép thì thân thiện cực kì.
Harlene là con gái duy nhất ngoài Cho Chang nên em sẽ ngủ cùng chị ấy còn mấy anh chàng thì được chia ra ngủ với nhau.
Một ngày di chuyển mệt mỏi nên mọi người quyết định để dành sức để ngày mai đi công viên giải trí.
Buổi tối, trước ngày đi chơi.
Cho Chang và Harlene nằm cùng nhau trên một cái giường rộng rãi và chăn ấm áp.
Em có vẻ còn bận tâm về Cedric. Anh ấy khiến em hơi dao động vì hành xử khác lúc trước. Anh ấy có vẻ bí ẩn lắm.
"Em lại bận tâm về đàn anh hả?"
Cho Chang đã nghe Harlene kể trên tàu trong khi nhóm đàn anh đang trêu chọc nhau. Chị ấy chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày trở thành gia sư tình yêu cho em bé thỏ.
"Em không biết nữa. Em cứ nghĩ về nó mãi... Anh ấy thật sự ít quan tâm em hơn trước rồi."
Cho Chang nghe đến mà gương mặt tỏ vẻ không cam lòng.
"Anh ấy dịu dàng với mỗi em từ việc xách hành lí, gọi cơm cho em, biết em thích ăn gì và ghét gì rồi đến cả tóc cũng là anh ấy thắt cho em, thịt bò cũng cắt cho em trước thì thiếu quan tâm chỗ nào hả cô nương của tôi ơi?"
"Anh ấy không nắm tay em nữa, không tặng quà giáng sinh cho em và cả không xoa tay mỗi khi lạnh cho em nữa."
Cho Chang nghe mà cũng chịu với cặp đôi này. Cedric có lẽ vì sợ mọi người chọc Harlene nên mới như thế nhưng có vẻ em nghĩ nhiều thành ra anh ấy không quan tâm mình rồi.
"Nhưng em có lý do gì mà muốn anh ấy làm vậy không? Em luôn chối bỏ mối quan hệ tình cảm và gọi nó là 'tình bạn' thì anh ấy như thế vẫn đúng với chuẩn mực bạn bè như chăm lo một nhỏ em vậy. Em muốn nhiều hơn thì anh ấy cũng muốn nhiều hơn ở em mà? Anh ấy chưa bao giờ yêu cầu em điều gì nhưng mà khi thấy em phủ nhận mối quan hệ và đặt một ranh giới rõ ràng như thế thì anh ấy cũng buồn lắm. Nếu em muốn rõ ràng thì hãy thử hỏi trái tim mình và cương quyết với anh ấy xem nào?!"
Mọi người xung quanh thân thiết với cả hai đều biết Cedric luôn bỏ ra nhiều thứ dành cho Harlene nhưng có vẻ em lại quá hờ hững và chỉ nhận những thứ ấy mà chưa từng đáp trả lại lần nào.
"Em không muốn trong mối quan hệ tình cảm nam nữ với anh ấy là vì nhiều lý do... giống như định mệnh không cho phép em vượt qua vậy."
Khi trở thành bạn với Cedric, Harlene nghĩ mình đang đánh đổi nhiều thứ ở tương lai và em không sẵn sàng để vượt qua nỗi lo đó.
"Quan trọng vẫn là em nghĩ gì thôi, Thỏ à. Nếu tình yêu đủ lớn thì sẽ chẳng có lý do nào khiến người ta bị khuất phục và từ bỏ người mình yêu cả. Định mệnh là một lộ trình có sẵn nhưng em mới chính là người cầm lái mà, đâu nhất thiết phải đi theo nó và có nhiều con đường khác vẫn dẫn đến cái kết cuối cùng thì tại sao em lại không dám?"
"Trước khi em nhập học, anh Cedric trong mắt mọi người là hình tượng rất nghiêm khắc, kỉ luật và thậm chí chẳng bao giờ dịu dàng với ai mà sẽ thẳng thắn phê bình những lỗi xấu. Vậy mà khi em xuất hiện, đó là lần đầu tiên mọi người thấy một học trưởng lạnh lùng như anh ấy chủ động tiếp cận một cô gái, lần đầu anh ấy xoa đầu một ai đó hay những lúc em để anh ấy đợi dưới sảnh đường hơn hai tiếng đồng hồ nhưng anh ấy không hề khó chịu với em mà vẫn vui vẻ chờ và ăn tối cùng em. Em là người rất đặc biệt với đàn anh nhưng anh ấy trong lòng em thế nào thì em hãy thử suy nghĩ đi nào."
Harlene im lặng nghe những lời nói của Cho Chang và nhớ lại lời Hermione thì càng thấy lòng mình dao động.
"Ngày mai, em hãy làm rõ với anh ấy đi. Mấy đàn anh khác để chị lo."
Cho Chang xoa đầu em rồi tắt đèn đi ngủ để lại một cô bé bủa vây với những suy nghĩ ngổn ngang về tình yêu và tình bạn.
Sáng hôm sau, cả nhóm cùng đi đến công viên giải trí ở trung tâm để tham quan.
Harlene nhìn túi giấy đựng món quà Giáng sinh trong tay mình. Em đã chuẩn bị nó sau khi trò chuyện với Hermione, có chút vất vả để hoàn thành.
Mọi người bị Cho Chang dắt đi mua kem và chơi mấy trò khác còn Cedric và Harlene thì được chị ấy dúi vào tay hai tờ vé của vòng quay mặt trời.
"Em muốn đi đâu?"
Cedric hỏi em muốn đi đâu trong khu này dù sao thì anh ấy cũng thường cùng Collete đến thế giới Muggle mua hoa cho mẹ nên không lạ lẫm mấy thứ này lắm.
"Vòng quay mặt trời. Em có sẵn vé ở đây rồi."
Bàn tay đỏ ửng của em đưa tấm vé cho anh.
"Em lại quên găng tay rồi à? Anh đã nhắc hồi sáng rồi kia mà."
Cedric mặc dù giọng đang quở trách nhưng tay thì lại tháo găng tay của mình mang vào cho em.
"Em lơ đãng nên quên mất."
Cả hai ngồi lên cabin và vòng quay bắt đầu hoạt động.
Harlene giương đôi mắt sáng nhìn khung cảng bên ngoài. Những hạt tuyết nhỏ xíu chầm chậm rơi phủ một lớp trắng lấm tấm lên mái tóc của những người ở dưới.
Em ngồi đối diện Cedric và đôi tay càng nắm chặt túi giấy khiến anh ấy chú ý.
"Anh xin lỗi vì hôm trước đã nhận là người yêu em với giáo sư Sprout. Anh làm em khó chịu rồi."
Cedric vốn nghĩ khi mình nói như thế thì Harlene sẽ không phản ứng gì nhưng đến khi thấy ánh mắt không thoải mái thì anh cảm thấy rất có lỗi với em.
"Em không khó chịu đâu... chỉ là em chưa tiếp nhận nó thôi."
"Vậy sao? Anh sẽ không nói thế nữa đâu. Anh sợ Thỏ sẽ không thoải mái nên về sau mỗi khi ai hỏi thì anh đều sẽ trả lời mình là bạn nhé?!"
Cedric vui vẻ nói. Anh có thể buồn vì Harlene không thừa nhận quan hệ của cả hai nhưng mà miễn em thoải mái thì với anh đó không phải là vấn đề.
"Tại sao anh lại luôn nhận hết lỗi về mình như thế? Em khiến anh buồn thế kia mà? Tại sao anh lại dung túng cho em như thế?"
Em lại gần Cedric. Cả hai đối mặt với nhau gần đến mức tiếng thở của đối phương rõ như chạm vào da thịt vậy.
"Bởi vì anh biết những tổn thương mà em đã chịu, Thỏ à. Những cảm xúc hờn dỗi đó của anh chỉ thoáng qua thôi vì ngày hôm sau anh sẽ lại được thấy em, mặt trời bé nhỏ của anh. Còn em chưa từng thực sự hạnh phúc với trái tim vụn vỡ ấy thì nỗi thất vọng ấy của anh có là gì đâu cơ chứ?"
Cedric nắm lấy bàn tay của em và không ngừng xoa nó một cách trìu mến. Anh vẫn rạng rỡ như ánh nắng mỗi sớm mai vậy, ấm áp một cách lạ thường.
"Em đã luôn khiến anh thất vọng với những lần phủ nhận mối quan hệ của chúng ta. Lẽ ra anh nên tức giận và mắng em mới đúng chứ?"
Đôi mắt màu xanh lục đã bắt đầu ươn ướt. Harlene luôn nghĩ những gì Cedric làm là điều hiển nhiên vì anh ấy luôn thực hiện nó vô điều kiện, đến mức em đã quên nhìn lại những gì em tổn thương đến cảm xúc của anh ấy. Anh ấy luôn vỗ về em và dần dần em chỉ nghĩ đó là điều em xứng đáng được nhận nhưng chưa bao giờ đáp lại Cedric. Giờ đây, Harlene đối diện với anh và khi nhìn lại càng khiến em cảm thấy có lỗi. Trái tim em như quặn thắt khi nhớ lại nụ cười miễn cưỡng của anh ấy trong đêm em cãi nhau với Cedric về Macmillan.
"Em biết là anh không nỡ làm những chuyện đó với em mà. Lúc đó, anh cũng đã lớn tiếng với em nhưng khi nghĩ lại thì anh thấy xấu hổ vì đã không thấu hiểu cho em rằng điều em cần là thời gian và sự chữa lành chứ không phải một mối quan hệ khiến em áp lực. Anh có thể chờ được, vì với em, anh không có lý do để dừng việc mình thương em và đợi chờ."
Bàn tay ấm áp ấy khẽ chạm lên đôi má trắng hồng của em vuốt nhẹ. Nó lau đi những giọt lệ nhỏ nhắn từ đôi mắt lấp lánh ấy như xoa dịu nỗi lòng của một cô bé chưa lớn. Tâm tư của Harlene chưa bao giờ nghĩ cho mình và dường như em chẳng tin vào thứ mình xứng đáng được nhận là tình yêu và đôi khi em chấp nhận cái chết như một sứ mệnh. Những năm tháng một mình lẻ bóng ấy đã bào mòn trái tim mỏng manh ấy cho đến khi một ánh sáng nhỏ soi sáng qua vết nứt chữa lành những mảnh vỡ sâu thẳm.
Harlene bấu lấy cổ của Cedric và kéo anh về phía mình. Đôi môi nhỏ nhắn đặt lên môi anh trước sự bất ngờ của Cedric. Đôi tay của anh như dừng lại giữa không trung và phải mất một lúc thì anh mới đặt lên lưng và ôm lấy em.
Cảm giác mềm mại ấy khiến đôi môi khô của Cedric càng tham lam hơn mà tiến đến. Anh chỉ đặt môi như thế và không tiến xa hơn vì nụ hôn đầu không phải thứ mạnh bạo mà Harlene mong muốn.
Hơi thở của cả hai như chạm vào nhau. Không gian tĩnh lặng đến nỗi tiếng đập trong lồng ngực của cả hai rõ ràng và đồng điệu với nhau một cách kì lạ. Ở một mức độ nào đó, họ là một đôi hoàn hảo hơn những gì mình nghĩ.
Mãi đến khi em vỗ vào ngực Cedric thì anh ấy mới buông em ra. Hai má đỏ như gấc với đôi mắt ẩm ướt vừa mới khóc và đôi môi mềm khiến Cedric cảm giác mình bị khơi gợi những cảm giác đen tối kì lạ. Anh sẽ chờ đến khi Harlene bước sang tuổi 18 thì lúc đó những ham muốn ấy không còn là điều xa vời nữa, phải chờ đợi thì thành quả mới xứng đáng, nếu quá hấp tấp thì không hay.
"Thỏ của anh lớn rồi."
Cedric kéo Harlene ngồi vào lòng mình rồi khẽ đặt cằm lên vai và dụi vào mái tóc đỏ của em mà hít lấy hương thơm nhè nhẹ của ngải tây.
"Em không biết anh hôn giỏi đến thế."
Harlene nhớ lại thì đúng là Cedric giỏi hơn em nhiều. Anh ấy có vẻ tận hưởng hơn em nghĩ.
"Như thế là chưa giỏi đâu, chẳng qua do đây là nụ hôn đầu của em thôi. Nếu em muốn thử những thứ sâu xa hơn thì phải đợi em đủ tuổi đã."
Anh khẽ mân mê mái mái tóc của em.
"Vậy nụ hôn đầu của anh là với ai thế?!"
"Sau này em sẽ biết."
Cedric vui vẻ dụi vào cổ em và không nói về nụ hôn đầu của mình.
Harlene đưa cho anh chiếc túi giấy và Cedric rất hớn hở khi bóc quà nhưng khi nghĩ về lọ tình dược đó thì sự hứng thú lại giảm đi. Anh còn để lọ dược đó trong tủ và không dám để ai biết vì sợ họ nghĩ anh thiếu thốn tới mức như thế.
Trái với lần trước, món quà mà Cedric nhận được là một lọ thuỷ tinh được trang trí bởi những nhành tầm gửi cùng chiếc chuông bạc đáng yêu, bên trong chứa những ngôi sao lấp lánh rực rỡ.
"Em nghĩ anh không thích món quà lần trước nên đã làm cái này cho anh."
Harlene quay mặt đi nhưng đôi tai đã đỏ lên từ lúc nào.
"Em cứ thế này thì anh lại không kiềm chế được mất. Em đáng yêu quá mức cần thiết rồi."
Cedric vòng tay ôm chặt lấy eo em với nét mặt hưng phấn.
"Chỉ là mấy ngôi sao dị dạng thôi mà."
Harlene đã phải nhờ Hermione chỉ để gấp những ngôi sao này nhưng vụng về quá nên chúng méo mó lắm. Dù vậy, đối với Cedric thì món quà này có thể khiến anh hạnh phúc và cười suốt 1 năm đó.
"Em nhắm mắt lại đi."
Harlene không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cảm giác lành lạnh bởi tiếp xúc kim loại ở cổ khiến em run nhẹ.
Cedric tặng em một chiếc vòng cổ thanh mảnh có đính một viên đá quý nhỏ màu đỏ sẫm.
"Nó đắt tiền lắm. Em không lấy đâu."
Harlene là một con khỉ nghèo rớt mùng tơi và chỉ cần nhìn viên đá này là biết nó đắt cỡ nào. Em không muốn nhận mớn quà quý như này trong khi em chỉ tặng anh một lọ sao vụng về.
"Nếu em không lấy thì anh sẽ vứt đi đấy. Ba anh đã đặt riêng nó cho em đấy. Ông ấy còn nói nếu hè này anh cùng em về nhà mà không thấy nó, ông ấy sẽ đuổi anh khỏi nhà đó!"
Cedric nhắc đến ông Amos khiến Harlene miễn cưỡng đồng ý. Cedric không có nơi để về thì cũng không thể đến cái nơi chật chội của em ở ké được.
"Vậy bây giờ, em nên giới thiệu anh với tư cách là gì đây? Bạn thân khác giới hay là bạn trai đây?"
Cedric chẳng còn cái vẻ lo nghĩ nữa mà chủ động trêu chọc em. Anh đợi danh phận của mình đến mất ăn mất ngủ kia mà.
"Chắc là... bạn trai..."
Harlene chưa bao giờ nghĩ đến cảnh mình sẽ giới thiệu anh ấy như thế đến Hermione hay Cho Chang nữa. Trí óc non nớt của cô Thỏ còn nghĩ đến viễn cảnh giới thiệu Cedric với Harry cơ. Cơ mà, để thực hiện viễn cảnh này thì Harlene phải ngăn chặn cái chết của Cedric ở năm thứ 4.
Mải mê suy diễn đủ thứ nên Harlene không hề để ý trên tay Cedric là một chiếc nhẫn bạc có khắc chữ 'H.P' còn mặt sau của viên đá trên vòng cổ ẩn mờ chữ 'C.D' và mãi sau này thì Harry lại là người phát hiện ra nó. Một loạt chuyện dở khóc dở cười vì đó mà cũng kéo đến.
_________________________________
Chương này khá là dài nên tui cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết chương. Tui sẽ ráng ra truyện sớm nhất có thể và nếu mà quá lâu thì tui sẽ bù những chương dài như thế này nè. Trung bình 1 chương của tui là cỡ 1200 từ thì chương này tới 4750 từ lựn. Hi vọng mọi người thích chương này, cảm ơn gất nhìu ạaaa (〜 ̄▽ ̄)〜.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me