Dn Killer Peter Yem
Hôm nay chỉ có mình lão Peter ở lại trông tiệm. Vì nhóc Gwang-ma phải đến bệnh viện thăm Han In, đứa nhỏ may mắn được cứu sống vì xém chết đuối.Trước khi đi, thằng nhóc còn không quên lặp đi lặp lại rằng bản thân sẽ nhanh chóng trở về thôi. Bảo ông đừng lo lắng. Lão Peter đầu đầy đấu chấm hỏi, lão thì có cái gì mà phải lo lắng chứ ?Lão lắc đầu thúc giục nó mau rời đi, bản thân thì quay vào trong tiếp điện thoại của bác sĩ. Bên kia điện thoại, bác sĩ vẫn không ngừng khuyên nhủ nhắc nhở ông đi tái khám.< Ông Soongu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà !Ông không thể tiếp tục làm như vậy được !!! >< Nếu ông cứ ngó lơ các cuộc gọi của tôi và không đến bệnh viện khám... >< Thì chưa đầy ba tháng nữa ông sẽ chết đó!!! >Vì bác sĩ ở đầu dây bên kia tuyệt vọng đả thông tử tưởng của bệnh nhân mình. Nhưng lão Peter vẫn chẳng xem đó là gì, qua loa xấp xếp lại đống thuốc rồi trả lời lấp lững với bác sĩ.Ngay khi gã muốn nói gì thêm, lão lập tức vươn tay cúp máy. Peter đưa tay xoa bóp ấn đường. Lão hiểu rõ cơ thể của mình, nó không nghiêm trọng như gã bác sĩ đó nói. Ít nhất thì Peter biết rằng lão có thể sống thêm khoảng 5 hay 10 năm gì đó với Gwang-ma.Thứ có thể giết lão lúc này không phải thời gian, mà là tác động của những thế lực thù địch bên ngoài. Nếu như có kẻ nào đến đây lấy mạng mình, rất có thể...lão sẽ bị giết...Tuy vậy, lão không sợ chết.Lão đã đối phó với sinh tử cả đời này rồi. Peter dành 50 năm cuộc đời cho tổ chức, và cũng chẳng còn gì hối hận nữa.Điều duy nhất có thể khiến lão nuối tiếc...là không thể nhìn thấy Gwang-ma trưởng thành.***Ánh chiều tà dần buôn xuống.Cửa hàng sách cũ của Peter tiếp nhận thêm một vị khánh mới. Là một nữ sinh cấp ba trẻ tuổi. Cô bé có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, nước da trắng nõn. Thân hình cân đối cao gầy, cùng đôi mắt to tròn sắc sảo.Cô bé bẽn lẽn nhìn quanh, rồi nhỏ giọng tươi cười hỏi lão Peter."Ừm...cháu tới để mua sách giáo khoa trung học ạ...."Peter nghe thấy giọng nói ấy, không khỏi trầm mặc yên lặng. Lão thở dài, nhưng khi quay lưng lại, Peter đã nở một nụ cười niềm nở."Xin chào ~ !""Ở đây tôi bán tất cả những loại sách trừ những loại tôi không bán ~~ !""Bác có bán sách giáo khoa không ạ ?" - cười hỏi."Tôi có bán sách giáo khoa từ 1960 đến 2020. Phân loại theo quốc gia nữa. Thế cháu muốn loại nào ?""Loại mới nhất ạ, cháu mua cho em."Khi nhắc đến em mình, trong lời nói lẫn ánh mắt của cô đều ánh lên nét dịu dàng.Peter đặt một chồng sách dày trên bàn. Khiến cô bé hơi bối rối. Peter cười cười bảo rằng:"Vì tôi không cần mấy cái này nữa nên tôi cho đấy."Lão vươn tay xé miếng giấy bọc sách ra, giờ thì không thể hoàn trả được."Cái này cũng quá...""Ta có thể nhìn ra cháu rất yêu quý em của mình."Cô ngơ ngác nhìn Peter như không hiểu sao lão lại nói vậy. Peter xoay lưng lại, lão lấy ra vài cuộn dây để gói sách. Siết chặt sợi dây dài mảnh trên tay, lão trầm giọng nói."Càng sống lâu thì sẽ có càng nhiều thứ khiến cháu phải hối hận..."Đôi mắt thoáng đượm buồn, Peter bất chợt nhớ đến hình bóng một bé gái, xen lẫn trong đó là khuôn mặt tươi cười của Gwang-ma."Và...cháu sẽ không thể làm gì với những điều cháu đã hối hận trong quá khứ...""Hãy đối xử tốt với em mình...và đừng làm gì khiến sau này cháu phải hối hận."Peter cúi người, cơ bắp trên tay căng cứng. Lão trầm giọng nói:"Quay về đi."Sát khí khủng bố tỏa ra, bức cô gái đang cầm chặt dao tính ám sát lão phải hoảng sợ nhảy ra xa."Ta sẽ không giết cô nếu cô quay về."Thông qua trò chuyện qua lại ban nãy, Peter đã xác định được một việc. Cô gái nhỏ đến mua sách này là sát thủ được cử đến ám sát lão. Bởi vì lão có thể nhớ hết mặt mũi của tất cả những người ở ngôi trường ấy. Và vì ngôi trường đó chỉ mới xây lên cách đây 2 năm, nhưng cô ta lại khai mình học năm cuối. Nên Peter càng khẳng định hơn.***Peter lao lên, đẩy mạnh cô gái tránh thoát một phát súng. Hai tên lạ mặt cười khoái chí trước dáng vẻ chật vật của lão.Cả hai lẫn trốn sau những kệ sách, Peter ôm lấy vết thương ngang hông của mình. Máu chảy khá nhiều, khuôn mặt lão trắng bệch, trán lắm tấm mồ hôi. Lão thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay Gwang-ma không có nhà.Cô gái nhỏ được Peter cứu càng hoảng loạn nhìn lão. Nhưng chưa đợi bọn họ có thời gian thở dốc, hàng loạt phát súng đã hướng về phía bọn họ.Peter tránh né sau một kệ sách. Từ cơ quan của giá sách mốc ra một khẩu súng lục, xoay người nhắm về phía đám đó.Đột nhiên, lão khựng lại.Một tên trong đám đó đã nắm tóc, chỉa súng vào đầu cô gái nhỏ. Lão trợn mắt.*Chết tiệt !!!*Một tên khác dùng thân thủ nhanh nhẹ lao tới, cơ thể lão Peter không phản ứng lại kịp, liền bị ăn một cú đau điến vào mặt.Ngay khi Peter vừa ngã xuống, đột nhiên một chồng sách dày từ phía sau lưng lão bay tới. Tên đó bất ngờ giương súng lên, nhưng giống như có thế lực nào đó điều khiển không để gả bóp cò. Đống sách cứ thế đập mạnh vào mặt gả.Tiếng gầm nhẹ phát ra từ kẻ răng, phóng thích một loại áp suất vô hình như hàng ngàn lưỡi dao lột da rốc thịt. Máu chảy đầm đìa.Hai tên sát thủ rùng mình, hoảng hốt suýt làm rơi súng."Ai cho phép mấy thằng chó tụi bây đánh ông tao !!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me