Dn Ma Dao To Su Tran Tinh Lenh Nguy Vo Tinh
Đúng lúc này, bốn bề truyền đến mấy tiếng hò hét, trong vườn hoa bỗng dưng nhảy ra bảy tám thiếu niên mặc gia bào Lan Lăng Kim thị, Kim Lăng lập tức ngậm miệng.Bảy tám người này chậm rãi đến gần bọn họ, thiếu niên cầm đầu trạc tuổi Kim Lăng, vóc dáng lại vạm vỡ hơn một chút, nói: "Ta còn tưởng mình hoa mắt, thì ra đúng là hắn."Ngụy Vô Tiện trỏ trỏ vào mình: "Ta ấy à?"Thiếu niên kia đáp: "Không phải ngươi thì là ai! Mạc Huyền Vũ, ngươi còn mặt mũi nào trở về?"Kim Lăng cau mày, nói: "Kim Xiển ngươi đến đây làm gì? Chỗ này không có chuyện của ngươi."Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Ái chà, hẳn là một anh bạn cùng vai vế với Kim Lăng." Hơn nữa xem tình hình này, rõ là một đám bạn không hợp với Kim Lăng cho lắm.Kim Xiển vặc lại: "Không có chuyện của ta chẳng lẽ có chuyện của ngươi? Ta muốn làm gì ngươi quản được chắc."Nói đoạn đã có ba bốn thiếu niên tiến lên, hình như muốn chế ngự Ngụy Vô Tiện. Kim Lăng bước chéo sang một bước, che trước mặt Ngụy Vô Tiện, nói: "Đừng làm bậy!"Kim Xiển nói: "Làm bậy cái gì, ta giáo huấn một tên môn sinh không biết chừng mực nhà chúng ta thì có làm sao?"Kim Lăng hừ một tiếng: "Tỉnh ngủ đi! Hắn đã bị đuổi ra khỏi cửa từ lâu rồi! Căn bản không còn là môn sinh nhà chúng ta nữa."Kim Xiển hỏi: "Vậy thì đã sao?"Câu "Vậy thì đã sao" này nói ra hết sức hùng hồn, làm Ngụy Vô Tiện nghe mà há hốc miệng. Kim Lăng đáp: "Đã sao à? Ngươi quên hôm nay hắn đến cùng ai rồi hả? Ngươi muốn giáo huấn hắn? Trước đó có dám đi hỏi Hàm Quang quân không?"Ba chữ "Hàm Quang quân" vừa thốt ra, đám thiếu niên lập tức tái mặt. Dù Lam Vong Cơ không có ở đây, cũng không ai dám huênh hoang nói ta không sợ Hàm Quang quân thế này thế kia. Nghẹn họng nửa ngày, Kim Xiển mới mở miệng: "Á à, Kim Lăng, trước kia ngươi cũng rất ghét hắn cơ mà? Sao hôm nay bỗng dưng trở mặt?"Kim Lăng đáp trả: "Ngươi đào đâu ra lắm câu thừa thãi vậy? Ta ghét hắn hay không thì liên quan quái gì đến ngươi?"Kim Xiển lại hỏi: "Kẻ này không biết liêm sỉ quấy rối Liễm Phương tôn, ngươi còn bênh hắn à?"Ba từ Liễm Phương Tôn này như sét đánh giữa trời quan.Ngụy Vô Tinh nhìn Ngụy Vô Tiện ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.Ngụy Vô Tiện:"...."
Đâu phải ta.Bên này hai người còn chưa kịp hoàn hồn, bên kia Kim Xiển và Kim Lăng ném qua ném lại vài câu, không hiểu sao lại muốn đánh nhau rồi. Hai bên vốn đã ngứa mắt nhau từ trước, giờ châm lửa là cháy. Kim Lăng nói: "Muốn đánh cứ đánh, ta sợ các ngươi chắc!"Một tên thiếu niên nói: "Đến đây! Dù sao lúc đánh nhau nó cũng chỉ có thể gọi một con chó đến giúp!"Kim Lăng đang định huýt sáo, nghe được câu này đành miễn cưỡng nghiến răng, quát: "Ông đếch thèm gọi Tiên Tử đến, vẫn có thể tay không đánh các ngươi sấp mặt!!"Ngụy Vô Tinh cũng muốn lên đánh nhau nhưng mỗi tội bị Ngụy Vô Tiện giữ lại.Ngụy Vô Tinh im lặng nhìn Ngụy Vô Tiện dạy Kim Lăng.Sau khi đánh lui mấy thiếu niên đó, Ngụy Vô Tinh im lặng dậm chân một cái sau đó ngồi xổm xuống lấy tay vẽ vẽ trên đất không biết vẽ gì.Kim Lăng: "Hắn bị làm sao vậy?"Ngụy Vô Tiện: "Cũng muốn đánh nhau đó mà"Kim Lăng hỏi: "Vậy tại sao không lên đánh?"Ngụy Vô Tiện: "Nhìn thấy uy lực của roi da chưa? Muốn để cho muội ấy lên thì đám thiếu niên đó có thể bị liệt giường đó"Kim Lăng nhớ lại cảnh roi da đánh lên Thiên nữ thực hồn ở trên núi Đại Phạn.Ngụy Vô Tinh sau khi điều chỉnh cảm xúc xong rồi thì đứng dậy nghe Ngụy Vô Tiện nói với Kim Lăng.Ngụy Vô Tiện đáp: "Dạy chứ. Nhưng đây chỉ là mẹo vặt, ngươi xài lần đầu chúng nó chưa thấy bao giờ nên hiệu quả còn tốt. Nhưng xài nhiều sẽ bị phá giải, lần sau không đơn giản như vậy đâu. Sao nào, có muốn theo ta học thêm vài chiêu nữa không?"Kim Lăng liếc hắn một cái, không nhịn nổi nữa: "Sao ngươi lại làm vậy chứ, tiểu thúc thúc của ta xưa nay đều khuyên ta, ngươi lại còn xúi bẩy ta."Ngụy Vô Tiện đáp: "Khuyên ngươi ấy à? Khuyên ngươi cái gì? Không nên đánh nhau, phải chung sống hòa thuận với người ta hả?""Cũng gần gần như thế."Ngụy Vô Tiện tiếp: "Đừng nghe lời hắn. Ta đã bảo ngươi rồi, mai sau trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện ra người mình muốn đánh ngày càng nhiều, nhưng lại càng phải miễn cưỡng chung sống hòa thuận với họ. Cho nên nhân lúc ngươi còn nhỏ, muốn đánh ai cứ đánh cho sướng tay đi. Ở tuổi ngươi mà không đánh lộn vài lần thật oanh liệt, thì cuộc đời cũng không hoàn chỉnh."Ngụy Vô Tinh cũng gật đầu.
"Chính xác là nhưng vậy. Nhưng mà khi ta bằng tuổi ngươi vì là cô nương nên ta không có đi đánh nhau"Sắc mặt Kim Lăng dường như có chút mong chờ, mà ngoài miệng vẫn khinh khỉnh: "Ngươi nói lung tung cái gì thế, tiểu thúc thúc cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi." Bỗng nhiên Kim Lăng ý thức được có câu sai sai.Kim Lăng chỉ tay vào Ngụy Vô Tinh: "Ngươi là nữ nhân?!"Ngụy Vô Tinh nhíu mày: "Không lẽ ngươi là"Kim Lăng: "Sau trên núi Đại Phạn ngươi nói ngươi là nam nhân?"Ngụy Vô Tinh phất tay:
"Ta thích nói như thế đó"
Đâu phải ta.Bên này hai người còn chưa kịp hoàn hồn, bên kia Kim Xiển và Kim Lăng ném qua ném lại vài câu, không hiểu sao lại muốn đánh nhau rồi. Hai bên vốn đã ngứa mắt nhau từ trước, giờ châm lửa là cháy. Kim Lăng nói: "Muốn đánh cứ đánh, ta sợ các ngươi chắc!"Một tên thiếu niên nói: "Đến đây! Dù sao lúc đánh nhau nó cũng chỉ có thể gọi một con chó đến giúp!"Kim Lăng đang định huýt sáo, nghe được câu này đành miễn cưỡng nghiến răng, quát: "Ông đếch thèm gọi Tiên Tử đến, vẫn có thể tay không đánh các ngươi sấp mặt!!"Ngụy Vô Tinh cũng muốn lên đánh nhau nhưng mỗi tội bị Ngụy Vô Tiện giữ lại.Ngụy Vô Tinh im lặng nhìn Ngụy Vô Tiện dạy Kim Lăng.Sau khi đánh lui mấy thiếu niên đó, Ngụy Vô Tinh im lặng dậm chân một cái sau đó ngồi xổm xuống lấy tay vẽ vẽ trên đất không biết vẽ gì.Kim Lăng: "Hắn bị làm sao vậy?"Ngụy Vô Tiện: "Cũng muốn đánh nhau đó mà"Kim Lăng hỏi: "Vậy tại sao không lên đánh?"Ngụy Vô Tiện: "Nhìn thấy uy lực của roi da chưa? Muốn để cho muội ấy lên thì đám thiếu niên đó có thể bị liệt giường đó"Kim Lăng nhớ lại cảnh roi da đánh lên Thiên nữ thực hồn ở trên núi Đại Phạn.Ngụy Vô Tinh sau khi điều chỉnh cảm xúc xong rồi thì đứng dậy nghe Ngụy Vô Tiện nói với Kim Lăng.Ngụy Vô Tiện đáp: "Dạy chứ. Nhưng đây chỉ là mẹo vặt, ngươi xài lần đầu chúng nó chưa thấy bao giờ nên hiệu quả còn tốt. Nhưng xài nhiều sẽ bị phá giải, lần sau không đơn giản như vậy đâu. Sao nào, có muốn theo ta học thêm vài chiêu nữa không?"Kim Lăng liếc hắn một cái, không nhịn nổi nữa: "Sao ngươi lại làm vậy chứ, tiểu thúc thúc của ta xưa nay đều khuyên ta, ngươi lại còn xúi bẩy ta."Ngụy Vô Tiện đáp: "Khuyên ngươi ấy à? Khuyên ngươi cái gì? Không nên đánh nhau, phải chung sống hòa thuận với người ta hả?""Cũng gần gần như thế."Ngụy Vô Tiện tiếp: "Đừng nghe lời hắn. Ta đã bảo ngươi rồi, mai sau trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện ra người mình muốn đánh ngày càng nhiều, nhưng lại càng phải miễn cưỡng chung sống hòa thuận với họ. Cho nên nhân lúc ngươi còn nhỏ, muốn đánh ai cứ đánh cho sướng tay đi. Ở tuổi ngươi mà không đánh lộn vài lần thật oanh liệt, thì cuộc đời cũng không hoàn chỉnh."Ngụy Vô Tinh cũng gật đầu.
"Chính xác là nhưng vậy. Nhưng mà khi ta bằng tuổi ngươi vì là cô nương nên ta không có đi đánh nhau"Sắc mặt Kim Lăng dường như có chút mong chờ, mà ngoài miệng vẫn khinh khỉnh: "Ngươi nói lung tung cái gì thế, tiểu thúc thúc cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi." Bỗng nhiên Kim Lăng ý thức được có câu sai sai.Kim Lăng chỉ tay vào Ngụy Vô Tinh: "Ngươi là nữ nhân?!"Ngụy Vô Tinh nhíu mày: "Không lẽ ngươi là"Kim Lăng: "Sau trên núi Đại Phạn ngươi nói ngươi là nam nhân?"Ngụy Vô Tinh phất tay:
"Ta thích nói như thế đó"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me