Dn Tokyo Revengers Mung Anh Ve Nha Mikey
"Anh có biết Shiba Kikyo không ạ? ^^" một cô bé tóc vàng chanh khá giống với Ema lại hỏi chuyện với hai người, không biết phải trả lời như thế nào, vì cũng chưa bao giờ thấy
_____________________________
"Nè Aiko, hình như chúng ta có quen biết thì phải, tớ thấy cậu quen lắm luôn" bởi lẽ thế Ema mới dễ kết thân với con bé này như vậy, vì trong tâm trí, hai đứa từng nói chuyện với nhau rồi "Cậu không nhớ tớ à? Tớ là cô bé mà học chung lớp với cậu hồi mầm non đó" Aiko vẫn còn nhớ rất rõ cô gái tóc vàng chanh giống cô, đã vậy tên còn rất khác biệt, làm người ta có dấu ấn sâu đậm"Cậu... không lẽ là Nagi nhút nhát đó chứ?" Hồi mầm non, Aiko rất là rụt rè, đến nỗi không dám nói chuyện với ai, cả đám trong lớp đặt Aiko một cái tên khác là Nagi, có nghĩa là lặng, vì bản tính ít nói và trầm lì của con bé, nhưng chỉ có mỗi Ema không quan tâm đến những thứ đó mà bắt chuyện với Aiko, đó cũng chính là người bạn duy nhất của Aiko thời điểm đó"Ừm" Aiko cười tươi, lúc nãy nhìn Ema đã thấy rất quen mắt, lúc nãy nướng thịt mới chợt nhớ ra, tưởng Ema đã nhận ra mình nên mới nhiệt tình như vậy, ai dè đâu là không phải"Trời ơi! Nhớ cậu quá đi" Ema ôm chặt Aiko vào lòng, hồi bé cô thích chơi với Aiko nhất, cậu ấy dễ thương, tinh tế và đáng yêu, nhưng khi lên tiểu học cô phải chuyển đến ở võ đường Sano, vì thế vẫn chưa có một lời chào tạm biệt với cô bé Nagi năm ấy.
_____________________________"Em không nên suy nghĩ nhiều quá đâu, nó có ý định gì thì cứ dùng biện pháp mạnh thôi" Draken thấy Kikyo nghi nghi ngờ ngờ vậy cũng không tốt, con bé đã còn hàng tá thứ để nghĩ suy rồi, không nên để nó phiền lòng thêm nữa"Em biết rồi, thôi vào ăn thịt nướng đi, em gọi mọi người tới luôn" Kikyo nhìn Kenchin, ông anh này lúc nào cũng lo lắng cho cô như một đứa trẻ lên ba, nên cô quý ông anh này như anh ruột, lúc nào cũng nghe lời ổngDraken nghe vậy thì đi vào vườn với Ema, dù sao để Ema một mình với con nhỏ kia cũng không yên tâm, mà một phần để cặp đôi nào đó có không gian riêng nữa chứ nhỉ"Kikyo" Mikey lại gần cô, đút hai tay vào túi áo, giống như đang ấp úng muốn nói gì đó"Huh?" Kikyo xoay đầu lại, dù đã nhận lời ban nãy, nhưng cô cũng sẽ đối với Mikey như thường ngày thôi, chỉ là trong tim khác một chút"Em.. còn tình cảm với Baji không?" Mikey lúc nãy đã suy nghĩ, em ấy có còn vấn vương Baji hay không? Nếu còn thì không phải cậu là kì đà cảng mũi sao? Nhưng kì thật, dù có vậy, cậu vẫn không thể nào ngừng yêu em ấyCô ấy khiến anh đỏ hồng cả đôi mắt, vậy mà anh vẫn mỉm cười mà tha thứ cho tất cả."Không có mùa đông nào là không vượt qua được, cũng như không có mùa xuân nào là không đến nữa. Thời gian vẫn luôn trôi qua, chỉ duy nhất có người là mãi không thể gặp lại" Nhiều người nghĩ rằng buông bỏ là quên sạch. Thực ra quên sạch là điều không thể, chỉ là không còn cảm giác khổ sở, mỗi khi nhắc đến không còn bộ dạng như sắp khóc nữa mà thôi.
Có những người, muốn gặp nhau phải dùng cỗ máy thời gian.
Còn em, muốn gặp anh thì chỉ có thể nằm mơ.Mikey cứ thế mà ôm con bé từ phía sau, như đang che chở con bé bằng tất cả hơi ấm của mình, cậu biết trong quá khứ cậu đã làm quá nhiều điều lầm lỗi, quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến con bé đau lòng, bây giờ chỉ muốn sống bên em, dựa vào em mà hạnh phúcKikyo thoát khỏi vòng tay ấm áp đó,Đôi khi em muốn nhìn anh thật lâu
Vì em sợ mình sẽ lỡ mất anh."Ê, tụi này tới rồi nè" giọng của Smiley thì không thể nhầm lẫn với ai, thấy hai đứa nó âu âu yếm yếm thấy ghét nên hét lên vậy đó"Hai anh chị biết đây là nơi công cộng không?" Angry như muốn đè Mikey và Kikyo xuống mà đánh vậy, lúc nào thằng bé cũng khó chịu "Giáng sinh an lành" Mitsuya lại gần nó, sáng giờ nó đi chơi với tổng trưởng nên không có thời gian nói chuyện, cậu biết bây giờ trong lòng nó chỉ có tổng trưởng, nhưng không sao, không sao cả."Anh cũng vậy nhé" Kikyo cười tươi, dù đang là mùa đông, tuyết rơi rất dày đặc, nhưng chỉ cần nụ cười của con bé có thể làm tan chảy tất cả, đó là liều thuốc công hiệu nhất đối với thành viên của ToumanMitsuya lúc nào cũng đổi ánh mắt khi nhìn con bé, trong mắt chỉ toàn là sự cưng chiều, anh phải làm sao bây giờ? Em là của người ta mất rồiMột khi đã bỏ lỡ nhau, được mất hay đúng sai đều chẳng còn quan trọng nữa.Kikyo từng hỏi anh,
"Yêu hơn cả yêu là gì hả anh?" - là khi em gặp được tình yêu của đời mình thì em sẽ quên đi chính bản thân mình."Quà giáng sinh của em đây" Smiley vẫn giữ nụ cười ở trên môi, chìa ra một con gấu bông rất dễ thương, à, đây là con gấu cô nói thích hồi đi mua sắm nè, không ngờ ảnh còn nhớ luôn ấy chứ"Cảm ơn anh" cô nhận lấy món quà mà vui vẻ không thôi, ai cũng tặng quà cho mình, cảm giác nó sung sướng gì đâu"À, em cũng có quà cho mấy anh nè" nói rồi Kikyo chạy vào trong nhà, lấy một túi quà to ra với mấy anh em đang đứng đó đợi con nhỏ này sắp quậy chuyện gì"Tèn ten, là socola" lôi trong cái túi giấy là nhiều hộp quà nhỏ khác, những hộp quà được gói với nhiều màu sắc khác nhau trông rất bắt mắt, từ trước đến nay được mấy anh tặng quà cũng nhiều rồi, lần này phải tặng lại thứ gì đó chứ"Cảm động muốn khóc luôn" Smiley đùa cợt nhìn con bé, thật ra trong lòng đang vui lắm, lâu rồi chưa được ai tặng quà, vậy mà người phá vỡ nó lại là Kikyo, phải vui lên gấp đôi chứKikyo cứ vậy mà đưa cho từng người một, không sót một người nào, ê khoan"Không có phần của anh à?" Mikey lại gần thủ thỉ vào tai con bé, nãy giờ thấy nó đi phát từ người này tới người khác mà tức đến dồn máu lên não, sao người quan trọng nhất đứng đây thì không thấy quà quiếc gì vậy?Túi quà trống không được chìa ra trước mặt Mikey, giống như đang khẳng định câu nói câu nói của anh vậy, Kikyo cố tình làm thế để chọc tức ai ngờ..."Không sao, dù gì anh cũng được tặng quà lớn hơn rồi" Mikey đắc chí nhìn Kikyo, muốn thách thức anh mày hả, đợi một trăm năm nữa đi"Huh? Quà gì?" Kikyo nghe thế thì bất ngờ, rõ ràng cô chưa tặng gì cho Mikey nhân ngày giáng sinh, hổng lẽ có đứa khác tặng trước rồi?"Em"
_____________________________
_____________________________
"Nè Aiko, hình như chúng ta có quen biết thì phải, tớ thấy cậu quen lắm luôn" bởi lẽ thế Ema mới dễ kết thân với con bé này như vậy, vì trong tâm trí, hai đứa từng nói chuyện với nhau rồi "Cậu không nhớ tớ à? Tớ là cô bé mà học chung lớp với cậu hồi mầm non đó" Aiko vẫn còn nhớ rất rõ cô gái tóc vàng chanh giống cô, đã vậy tên còn rất khác biệt, làm người ta có dấu ấn sâu đậm"Cậu... không lẽ là Nagi nhút nhát đó chứ?" Hồi mầm non, Aiko rất là rụt rè, đến nỗi không dám nói chuyện với ai, cả đám trong lớp đặt Aiko một cái tên khác là Nagi, có nghĩa là lặng, vì bản tính ít nói và trầm lì của con bé, nhưng chỉ có mỗi Ema không quan tâm đến những thứ đó mà bắt chuyện với Aiko, đó cũng chính là người bạn duy nhất của Aiko thời điểm đó"Ừm" Aiko cười tươi, lúc nãy nhìn Ema đã thấy rất quen mắt, lúc nãy nướng thịt mới chợt nhớ ra, tưởng Ema đã nhận ra mình nên mới nhiệt tình như vậy, ai dè đâu là không phải"Trời ơi! Nhớ cậu quá đi" Ema ôm chặt Aiko vào lòng, hồi bé cô thích chơi với Aiko nhất, cậu ấy dễ thương, tinh tế và đáng yêu, nhưng khi lên tiểu học cô phải chuyển đến ở võ đường Sano, vì thế vẫn chưa có một lời chào tạm biệt với cô bé Nagi năm ấy.
_____________________________"Em không nên suy nghĩ nhiều quá đâu, nó có ý định gì thì cứ dùng biện pháp mạnh thôi" Draken thấy Kikyo nghi nghi ngờ ngờ vậy cũng không tốt, con bé đã còn hàng tá thứ để nghĩ suy rồi, không nên để nó phiền lòng thêm nữa"Em biết rồi, thôi vào ăn thịt nướng đi, em gọi mọi người tới luôn" Kikyo nhìn Kenchin, ông anh này lúc nào cũng lo lắng cho cô như một đứa trẻ lên ba, nên cô quý ông anh này như anh ruột, lúc nào cũng nghe lời ổngDraken nghe vậy thì đi vào vườn với Ema, dù sao để Ema một mình với con nhỏ kia cũng không yên tâm, mà một phần để cặp đôi nào đó có không gian riêng nữa chứ nhỉ"Kikyo" Mikey lại gần cô, đút hai tay vào túi áo, giống như đang ấp úng muốn nói gì đó"Huh?" Kikyo xoay đầu lại, dù đã nhận lời ban nãy, nhưng cô cũng sẽ đối với Mikey như thường ngày thôi, chỉ là trong tim khác một chút"Em.. còn tình cảm với Baji không?" Mikey lúc nãy đã suy nghĩ, em ấy có còn vấn vương Baji hay không? Nếu còn thì không phải cậu là kì đà cảng mũi sao? Nhưng kì thật, dù có vậy, cậu vẫn không thể nào ngừng yêu em ấyCô ấy khiến anh đỏ hồng cả đôi mắt, vậy mà anh vẫn mỉm cười mà tha thứ cho tất cả."Không có mùa đông nào là không vượt qua được, cũng như không có mùa xuân nào là không đến nữa. Thời gian vẫn luôn trôi qua, chỉ duy nhất có người là mãi không thể gặp lại" Nhiều người nghĩ rằng buông bỏ là quên sạch. Thực ra quên sạch là điều không thể, chỉ là không còn cảm giác khổ sở, mỗi khi nhắc đến không còn bộ dạng như sắp khóc nữa mà thôi.
Những chuyện buồn em cần quên đi,
Việc em cần làm là lau giọt nước mắt trên mi.
Có những người, muốn gặp nhau phải dùng cỗ máy thời gian.
Còn em, muốn gặp anh thì chỉ có thể nằm mơ.Mikey cứ thế mà ôm con bé từ phía sau, như đang che chở con bé bằng tất cả hơi ấm của mình, cậu biết trong quá khứ cậu đã làm quá nhiều điều lầm lỗi, quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến con bé đau lòng, bây giờ chỉ muốn sống bên em, dựa vào em mà hạnh phúcKikyo thoát khỏi vòng tay ấm áp đó,Đôi khi em muốn nhìn anh thật lâu
Vì em sợ mình sẽ lỡ mất anh."Ê, tụi này tới rồi nè" giọng của Smiley thì không thể nhầm lẫn với ai, thấy hai đứa nó âu âu yếm yếm thấy ghét nên hét lên vậy đó"Hai anh chị biết đây là nơi công cộng không?" Angry như muốn đè Mikey và Kikyo xuống mà đánh vậy, lúc nào thằng bé cũng khó chịu "Giáng sinh an lành" Mitsuya lại gần nó, sáng giờ nó đi chơi với tổng trưởng nên không có thời gian nói chuyện, cậu biết bây giờ trong lòng nó chỉ có tổng trưởng, nhưng không sao, không sao cả."Anh cũng vậy nhé" Kikyo cười tươi, dù đang là mùa đông, tuyết rơi rất dày đặc, nhưng chỉ cần nụ cười của con bé có thể làm tan chảy tất cả, đó là liều thuốc công hiệu nhất đối với thành viên của ToumanMitsuya lúc nào cũng đổi ánh mắt khi nhìn con bé, trong mắt chỉ toàn là sự cưng chiều, anh phải làm sao bây giờ? Em là của người ta mất rồiMột khi đã bỏ lỡ nhau, được mất hay đúng sai đều chẳng còn quan trọng nữa.Kikyo từng hỏi anh,
"Yêu hơn cả yêu là gì hả anh?" - là khi em gặp được tình yêu của đời mình thì em sẽ quên đi chính bản thân mình."Quà giáng sinh của em đây" Smiley vẫn giữ nụ cười ở trên môi, chìa ra một con gấu bông rất dễ thương, à, đây là con gấu cô nói thích hồi đi mua sắm nè, không ngờ ảnh còn nhớ luôn ấy chứ"Cảm ơn anh" cô nhận lấy món quà mà vui vẻ không thôi, ai cũng tặng quà cho mình, cảm giác nó sung sướng gì đâu"À, em cũng có quà cho mấy anh nè" nói rồi Kikyo chạy vào trong nhà, lấy một túi quà to ra với mấy anh em đang đứng đó đợi con nhỏ này sắp quậy chuyện gì"Tèn ten, là socola" lôi trong cái túi giấy là nhiều hộp quà nhỏ khác, những hộp quà được gói với nhiều màu sắc khác nhau trông rất bắt mắt, từ trước đến nay được mấy anh tặng quà cũng nhiều rồi, lần này phải tặng lại thứ gì đó chứ"Cảm động muốn khóc luôn" Smiley đùa cợt nhìn con bé, thật ra trong lòng đang vui lắm, lâu rồi chưa được ai tặng quà, vậy mà người phá vỡ nó lại là Kikyo, phải vui lên gấp đôi chứKikyo cứ vậy mà đưa cho từng người một, không sót một người nào, ê khoan"Không có phần của anh à?" Mikey lại gần thủ thỉ vào tai con bé, nãy giờ thấy nó đi phát từ người này tới người khác mà tức đến dồn máu lên não, sao người quan trọng nhất đứng đây thì không thấy quà quiếc gì vậy?Túi quà trống không được chìa ra trước mặt Mikey, giống như đang khẳng định câu nói câu nói của anh vậy, Kikyo cố tình làm thế để chọc tức ai ngờ..."Không sao, dù gì anh cũng được tặng quà lớn hơn rồi" Mikey đắc chí nhìn Kikyo, muốn thách thức anh mày hả, đợi một trăm năm nữa đi"Huh? Quà gì?" Kikyo nghe thế thì bất ngờ, rõ ràng cô chưa tặng gì cho Mikey nhân ngày giáng sinh, hổng lẽ có đứa khác tặng trước rồi?"Em"
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me