Dn Tokyo Revengers Mung Anh Ve Nha Mikey
Chỉ có cô gái nằm trong lòng tổng trưởng Touman mới biết được rằng
Mỗi câu Mikey nói, anh ấy sẽ rơi vài giọt nước mắt
Em chưa từng thấy Mikey khóc vì mình, cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh ấy lo sợ vì không thấy em bên cạnh
Nhưng hôm nay thấy được rồi
Em lại càng thấy đau đớn không thể tả
Em hiểu rõ Mikey, biết anh ấy không phải là người văn chương hoa vở, không thích hứa non hẹn biển hay nghĩ ngợi đến những điều xa xôi.
Vậy mà hôm nay nói cho em nghe cả một ý định cuộc đời của mình dễ dàng như vậy
Nhưng những điều anh ấy ước mơ, cũng là điều em mong mỏi bấy lâu
Chúng ta cứ già cùng nhau như vậy cũng là tốt.
Nếu chúng ta gặp nhau muộn một chút. Đúng lúc anh đã trưởng thành, vừa hay em cũng trở nên dịu dàng hơn. Thì có lẽ chúng ta đã có thể đi đến cuối cùng.
"Được, em hứa với anh"
Nước mắt Kikyo cứ vậy mà trào ra khốn xiết, những phút giây sinh ly tử biệt người ta thường không thể giấu nỗi cảm xúc ở tận đáy lòng mình
Em cũng là con người, cũng có những lúc phải yếu mềm mà dựa dẫm vào ai đó
Đây gần như đã là lần cuối rồi, em thật sự muốn dựa hết vào Mikey
Thật sự muốn trở thành một cô gái bình thường, ngày qua ngày đi học, có một tương lai sáng lạn, thỉnh thoảng rãnh rỗi lại cùng Mikey ăn kem dạo phố
Nhưng.. đó chỉ là ước mơ viễn vông xa vời mà em không thể nào với tới được
"Mikey, sao anh lại tốt với em như vậy?"
Em đã luôn muốn hỏi, em chẳng có gì để anh từ một tổng trưởng ngời ngời như vậy, vang danh cả một vùng là Mikey vô địch
Bây giờ lại khóc lã chã vì một cô gái như em
"Anh đối tốt với em, đều là do anh tự nguyện"
Mikey hơi nuốt nước bọt, kiềm lại nước mắt mình
"Nếu có thể đổi lại sự chân thành từ em ắt sẽ là điều tốt, nhưng nếu không được
Anh cũng sẽ không hối hận"
Từng câu từng chữ cứ vậy mà chạy thẳng vào trong tim em, em biết Mikey đã luôn luôn hướng về mình, nhưng là do em phủ nhận, là do em không thể để cho bản thân được hạnh phúc
Có lẽ trong cuộc đời, có người nào đó luôn mang theo hình bóng một người khác, muốn xóa bỏ cũng không được. Giống như định mệnh, ràng buộc họ với nhau suốt quãng đường trăm năm.
Mắt Kikyo bắt đầu mờ dần, mờ dần..
Em không còn chút sức lực nào trong cơ thể
"Mikey"
"Hứa với em, sau này nếu chúng ta có gặp lại nhau giữa biển người,
hãy để em được một lần nữa nói yêu anh."
Đã rất lâu rồi, nụ cười của em ngày ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện trở lại. Anh luôn muốn ngắm nụ cười của em, nó mang theo niềm hạnh phúc khó tả, tới nỗi lúc buồn chán nhất, chỉ cần có em bên cạnh dùng nụ cười đó với anh
Chắc bao nhiêu nỗi buồn với anh cũng không đáng là gì
Nhưng,
Anh chưa từng muốn thấy em cười trong hoàn cảnh này
Chưa từng.
"Kikyo? Kikyo? KIKYO.."
Mikey hét lớn, tay lay động người em, mắt em nhắm tịt, tay chân dù chỉ còn một vài khớp cử động nhỏ nhen nhưng cũng khiến Manjirou bắt đầu phát loạn
"MIKEY, XE CỨU THƯƠNG ĐẾN RỒI"
Draken hét lớn bao trùm lấy khu bãi đất trống, mọi người hơi bất ngờ nghe tiếng cảnh sát và xe cứu thương chói tai
"TRÁNH RA, TRÁNH RA"
_____________________________
P/s: "còn thở là còn gỡ" hay "xin vĩnh biệt từ đây"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me