TruyenFull.Me

Do Danh Seoksoo

Dạo này Jisoo lạ lắm. Anh bắt đầu bồn chồn từ đầu tuần rồi. Seokmin để ý thấy anh thường xuyên nhìn ra cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ vào ly nước, rồi lại thở dài. Cậu có hỏi thì anh cũng chỉ lắc đầu. Cho đến một hôm mới anh lí nhí nói:

"Anh muốn đi đâu đó chơi một hôm."

Thế là cuối tuần, Seokmin lập tức xin nghỉ làm một ngày, lên kế hoạch để đưa vợ đi hẹn hò "đổi gió."

"Em tính sao?" Jisoo ngồi trên ghế, tay ôm bụng, ánh mắt long lanh chờ đợi.

"Chúng mình sẽ đi picnic nhẹ nhàng, không đi đâu quá xa, có bánh ngọt anh thích, có cả bãi cỏ để nằm. Và một nơi không ai nhận ra chúng mình."

Nghe đến câu cuối, Jisoo liền bật cười: "Em làm như tụi mình là minh tinh ấy."

"Thì em là người nổi tiếng mà. Producer nổi tiếng đưa vợ đi chơi, người ta không nhận ra mới lạ đó."

...

Cuối tuần, Seokmin đưa Jisoo tới một khu công viên ven hồ ở ngoại ô, yên tĩnh, nhiều cây, và gió nhẹ. Họ trải một tấm thảm lớn, Seokmin mang ra một hộp sandwich tự làm, trái cây cắt sẵn, nước ép dâu anh thích, và cả hộp bánh tart trứng thơm lừng.

Jisoo vừa ăn vừa xuýt xoa: "Anh không ngờ là em chuẩn bị kỹ như vậy ó."

"Em còn học cách làm bánh tart y như tiệm anh thích đó. Anh có muốn chấm điểm không?"

"Bảy trên mười. Vì bánh hơi mềm."

Seokmin há hốc: "Anh nghiêm khắc vậy luôn đó hả?"

"Để lần sau em cố gắng hơn nữa."

...

Sau bữa ăn, Seokmin lấy máy ảnh ra, cậu khều nhẹ Jisoo:

"Anh ơi, nhìn em cái coi. Em chụp ảnh nha?"

Jisoo nghe vậy liền xua tay: "Thôi, anh vừa ăn no, mặt chắc tròn quay rồi đó. Chụp lên xấu chết."

"Không sao đâu. Em thấy anh lúc nào cũng xinh hết."

"Không chịu đâu. Anh ngồi nghỉ chút đã."

Seokmin cười cười, nhưng vẫn giơ máy lên bấm liên tục. Jisoo liền quay mặt đi: "Ê, đừng chụp mà!"

Seokmin cười ngặt nghẽo: "Anh xinh quá nên cái máy của em nó tự nháy đấy."

Jisoo đưa tay che mặt, đỏ bừng cả tai: "Em... xấu tính. Không thèm nói chuyện với em nữa."

Thấy anh quay đi không chịu nhìn mình, Seokmin liền bò tới, nằm sát bên cạnh thì thầm:

"Thôi mà, anh dỗi là em buồn lắm đó. Hay mình deal nha? Em chỉ chụp thêm ba tấm thôi. Rồi em chọn tấm đẹp nhất. Xong em in ra, dán khắp phòng ngủ, phòng khách, cả nhà tắm luôn."

Jisoo giật mình quay lại: "Gì cơ? In cái gì???"

"Ảnh anh. Anh đẹp quá mà. Dán ở đâu cũng thấy anh, để em nhớ anh suốt ngày."

"...Em đừng có nói lung tung." Jisoo mím môi, mặt đỏ ửng "Biết vậy không cho chụp luôn."

"Nhưng mà em thích nhìn anh mà. Mỗi tấm hình của anh như là kho báu đối với em vậy"

Một lúc sau, anh ngại ngùng gật đầu cho Seokmin chụp thêm, nhưng mỗi lần cậu đưa máy lên là Jisoo lại giả vờ quay mặt đi hay nhăn mũi, khiến Seokmin phải dỗ ngọt không ngừng. Cuối cùng, hai người cười giòn tan dưới bóng cây, ánh nắng rọi nhẹ trên thảm cỏ, một khung cảnh đẹp như một đoạn phim.

...

Đến buổi chiều, họ nằm dài trên thảm, Jisoo tựa đầu vào ngực Seokmin, mắt lim dim. Anh khẽ nói:

"Anh thích cảm giác này. Không phải ai cũng có được một ngày yên bình như vậy."

"Ừ. Nhưng mình xứng đáng có những ngày như thế."

Một lát sau, Jisoo mở mắt, quay sang hỏi:
"Nếu sau này anh không còn đẹp như bây giờ, em còn dẫn anh đi chơi không?"

Seokmin bật cười: "Chơi chứ. Lúc đó mình có thể chơi đuổi bắt với con nữa."

"Không. Ý anh là... nếu anh không còn đáng yêu nữa ấy."

"Anh vẫn luôn đáng yêu mà. Kể cả khi cáu gắt vì nghén, hay mắng em vì nước hoa lạ, hay dỗi vì mấy bức thư hồi xưa."

Jisoo mím môi, rồi khẽ chui vào lòng Seokmin, thì thầm:

"Cảm ơn em vì vẫn luôn yêu anh như vậy."

Seokmin siết anh vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc:

"Còn hơn cả yêu. Là thương, là quen, là cần."

Hôm đó, họ không làm gì quá đặc biệt, chỉ là đi chơi. Nhưng với Jisoo, đó là một ngày rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me