Do Kim Tong Cuong Yeu Tieu Thieu Gia
Mỗi buổi sáng của tôi bắt đầu không bằng tiếng chim hót líu lo, cũng chẳng phải bản nhạc nhẹ nhàng như mấy nữ chính phim ngôn tình. Mà là:– "Kang Hannie! Cà phê đâu?"Giọng trầm, lạnh như băng Bắc Cực vang lên từ tầng trên.Tôi liếc đồng hồ: 5 giờ 45 phút. Đúng vậy, hắn ta không ngủ nướng, không dậy trễ, và cũng không cho người khác được yên ổn làm điều đó.– "Vâng, Kim Tổng yêu dấu!" – Tôi hét ngược lại bằng tất cả sức bình sinh, không quên thêm chút mỉa mai vào giọng.Lết cái thân ra khỏi giường, mang theo gương mặt không mấy tự nguyện. Tôi bước xuống nhà, pha cà phê đúng chuẩn: đen đặc, không đường, không sữa, không tình người. Lê thân thể chưa tỉnh táo lên phòng hắn, vừa tới cửa phòng hắn thì cạch – cửa mở ra, hắn đứng đó với mái tóc rối bù nhưng vẫn đẹp như tạc tượng. Tôi suýt hoảng mà chửi thề. – "Muộn 45 giây."– "Tôi đi lộn toilet, tưởng là pha nước rửa mặt cho anh." – Tôi cười trừ, tay gãi đầu tay còn lại đưa ly cà phê cho hắn mà lòng rủa thầm.Ngày nào cũng như ngày nào. Hắn không có thói quen ăn sáng nên tôi cũng không cần phải chuẩn bị. Chờ hắn thay đồ, tôi cũng chải chuốc rồi đưa hắn đến công ty bằng xe riêng – tất nhiên, tôi cũng là tài xế. Trên xe, không nhạc, không chuyện phiếm. Chỉ có tiếng gõ laptop lách cách và giọng nói trầm thấp hơn cả địa ngục:– "Lên lại lịch họp, chỉnh lại điều hòa trong xe, và đặt bữa trưa của tôi – không hành, không tỏi, không cay, không dầu."Ngắn gọn, lạnh lùng, và đúng kiểu... robot lập trình cao cấp.Lúc tới công ty, tôi vẫn chưa được thở đã phải khệ nệ bưng đống tài liệu, vội vã chạy theo hắn. Tôi mắng thầm trong lòng, tức không thể đá hắn một cái. -" Má nó! Chân anh dài gấp hai lần chân tôi, anh còn đi nhanh như vậy, muốn tôi chạy theo đến gãy chân à. Đã vậy còn đống tài liệu này nữa"Một trước một sau, tôi đuổi theo hắn đến sảnh công ty. Bao ánh mắt nhân viên nhìn tôi như thể: "Ôi trời, lại là chị Hannie bị hành nữa rồi..."– "Cô kiểm tra lại bản hợp đồng này, đánh văn bản hội nghị cho chiều nay. Sai một chữ tôi trừ 1.000 won vào tiền lương."– "Gọi điện hủy cuộc họp với bên Trung, xếp lại với bên Nhật."– "Đi mua cà phê mới, cái hồi sáng nguội rồi."Tôi thật sự... muốn lên núi ở ẩn!
Chiều đến, hắn họp, tôi tranh thủ ăn bát mì úp phía sau phòng làm việc, vừa ăn vừa dò ánh mắt trợ lý khác – ai cũng thương tôi. Một người lén dúi vào tay tôi hộp bánh quy.– "Chị Hannie cố lên. Người như Kim Tổng chắc khó yêu lắm nhỉ?"Tôi suýt nghẹn mì.– "Khó yêu là còn nói giảm nói tránh đấy."
Tan làm, tôi tưởng sẽ được về nhà, nghỉ ngơi cho thỏa. Nhưng không. Tôi phải lái xe đưa hắn về Kim gia – biệt thự nhà họ Kim to hơn cả tòa thị chính Seoul.Tới nơi, bà Kim – mẹ hắn – đã đứng đợi:– "Hannie à, dạo này thằng bé có nhìn ngó cô gái nào không?"Tôi cười như mếu.– "Cháu còn đang mong cậu ấy nhìn cháu như con người đây bác ạ..."Bà Kim đấm tay vào lòng:– "Chết thật. Hay cô đưa nó đi xem mắt đi?"–"Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg..." – tôi hét trong lòng.---Tối đến, tưởng được nghỉ, hắn lại gọi tôi vào phòng đọc sách:– "Làm báo cáo giúp tôi. Và kiểm tra kỹ bản kế hoạch này. À, đặt vé đi Pháp tuần sau luôn."Tôi ngồi gõ laptop mà nước mắt muốn rơi. Nhìn hắn đang đeo kính, tập trung đọc tài liệu, không biết sao có người vẫn đồn hắn là người chồng trong mơ nữa.Với tôi, hắn là cơn ác mộng có mái tóc nâu nhẹ
và mùi nước hoa đắt tiền.Và tôi vẫn không biết rằng, chỉ vài ngày nữa thôi, cuộc đời tôi sẽ lại đảo lộn một lần nữa – theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng._________________________________________Lần đầu viết truyện còn sai sót mong mọi người góp ý và bỏ qua nha. 💜
Chiều đến, hắn họp, tôi tranh thủ ăn bát mì úp phía sau phòng làm việc, vừa ăn vừa dò ánh mắt trợ lý khác – ai cũng thương tôi. Một người lén dúi vào tay tôi hộp bánh quy.– "Chị Hannie cố lên. Người như Kim Tổng chắc khó yêu lắm nhỉ?"Tôi suýt nghẹn mì.– "Khó yêu là còn nói giảm nói tránh đấy."
Tan làm, tôi tưởng sẽ được về nhà, nghỉ ngơi cho thỏa. Nhưng không. Tôi phải lái xe đưa hắn về Kim gia – biệt thự nhà họ Kim to hơn cả tòa thị chính Seoul.Tới nơi, bà Kim – mẹ hắn – đã đứng đợi:– "Hannie à, dạo này thằng bé có nhìn ngó cô gái nào không?"Tôi cười như mếu.– "Cháu còn đang mong cậu ấy nhìn cháu như con người đây bác ạ..."Bà Kim đấm tay vào lòng:– "Chết thật. Hay cô đưa nó đi xem mắt đi?"–"Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg..." – tôi hét trong lòng.---Tối đến, tưởng được nghỉ, hắn lại gọi tôi vào phòng đọc sách:– "Làm báo cáo giúp tôi. Và kiểm tra kỹ bản kế hoạch này. À, đặt vé đi Pháp tuần sau luôn."Tôi ngồi gõ laptop mà nước mắt muốn rơi. Nhìn hắn đang đeo kính, tập trung đọc tài liệu, không biết sao có người vẫn đồn hắn là người chồng trong mơ nữa.Với tôi, hắn là cơn ác mộng có mái tóc nâu nhẹ
và mùi nước hoa đắt tiền.Và tôi vẫn không biết rằng, chỉ vài ngày nữa thôi, cuộc đời tôi sẽ lại đảo lộn một lần nữa – theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng._________________________________________Lần đầu viết truyện còn sai sót mong mọi người góp ý và bỏ qua nha. 💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me