TruyenFull.Me

Doad Tinh Duoc Vi Ky

˚₊‧꒰ა ☆ ໒꒱ ‧₊˚

Tác phẩm thuộc event
Draught of Amortentia Death
Của 'Từ Gangnam đến Ilsan là bao xa?'

Tags: OOC, HP!au
Warning: R18, từ ngữ xấu, không đặt nặng bối cảnh Hogwarts, tất cả các chương đều chứa yếu tố tình dục, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

ᡣ𐭩 Summary ᡣ𐭩
Amortentia là loại tình dược mạnh nhất được điều chế ra cho đến nay, và Han Wangho đã lén cho Lee Sanghyuk uống nó.

˚₊‧꒰ა ☆ ໒꒱ ‧₊˚

'Sét đánh giữa trời quang' chính là những gì mà người xung quanh đồng loạt thốt lên, khi nghe về tình yêu giữa huynh trưởng mọt sách nhà Gryffindor Lee Sanghyuk và một Slytherin đã vừa thuần chủng lại còn đào hoa như Han Wangho.

Chuyện hai nam sinh yêu nhau thì khoan hãy bàn tới, nhưng chuyện hai nam sinh vừa mới hôm qua, còn ganh nhau từng điểm phẩy trên bảng xếp hạng tổng của trường; bỗng đùng đoàng một cái, hai nam sinh kể trên lại quay sang yêu đương thắm thiết, dính nhau như sam thì đúng là một quả bom tin tức cực lớn, và trở thành chủ đề nổi trội được bàn tán nhiều nhất ở Hogwarts vào thời điểm đó.

Nếu như là trước kia, những lần vô tình chạm mặt của Lee Sanghyuk và Han Wangho trên sân tập Quidditch, trong thư viện hay bất cứ nơi nào có mặt đối phương, thì nơi đó sẽ lập tức biến thành chiến trường khói lửa. Thế nhưng bây giờ, bất kể là ở đâu, chỉ cần có hai người xuất hiện, không khí xung quanh đều sẽ như đang có một lớp kẹo bông gòn mềm xốp ngọt ngào bao bọc.

Đặt biệt hơn cả, người gỗ Lee Sanghyuk khi yêu vào, bỗng dưng biến thành chú mèo quấn người toàn thời gian, lúc nào treo trên môi cũng là 'Wangho của anh ơi, Wangho của anh à!'

Không ít lần, các học sinh khác bắt gặp cảnh Lee Sanghyuk quyến luyến níu tay Han Wangho, khi em phải quay về ký túc xá của Slytherin trước khi quá giờ giới nghiêm. Hay những ánh nhìn đầy tình ý của huynh trưởng Lee nhà Gryffindor, luôn vừa vặn rơi trên người bạn nhỏ Han nhà Slytherin. Cũng không thể không nhắc đến việc Lee Sanghyuk ám muội khẽ đặt tay lên eo Han Wangho trong khi em đứng nói chuyện cùng những học sinh khác, như một cách để âm thầm khẳng định chủ quyền.

Thế nhưng, những người xung quanh đều bảo rằng, cả hai thực sự không hợp, từ sở thích, lối sống, tính cách cho đến các mối quan hệ bên lề; mọi thứ đều không có điểm nào chung. Thậm chí còn có vài nhóm người, đem chuyện riêng tư của người khác ra làm trò cá cược. Ai cũng đoán rằng Han Wangho sẽ nhanh chóng đá Lee Sanghyuk trong một tuần, nhiều nhất là một tháng, vì em vốn dĩ nổi tiếng là một người cả thèm chóng chán.

Vậy nhưng nằm ngoài những dự đoán ấy, hai người bọn họ đã yêu nhau suốt ngần ấy năm học ở Hogwarts, đến khi em yêu vừa đủ tuổi là Lee Sanghyuk liền rước em về nhà, đến nay cũng vừa chẵn mười năm.

𓇢𓆸

Hôm nay, Han Wangho có tham dự tiệc chia tay độc thân của Son Siwoo ở quán rượu Cái Vạc Lủng; chơi bời vui vẻ, rượu vào lời ra, những câu chuyện phím bắt đầu được đưa về khoảng thời gian bọn họ cùng nhau học ở trường phép thuật.

Son Siwoo ngoác miệng ngáp lớn, hai mắt lờ đờ nhìn vào viên kẹo socola sắp mọc cánh trốn thoát.

"Wangho này, tôi có một chuyện vô cùng thắc mắc. Khi ấy, cậu làm thế nào mà cua được Lee huynh-trưởng-khó-gần Sanghyuk đó?"

"Cua gì chứ? Cần gì phải cua, chỉ là một chút thủ thuật nho nhỏ."

Han Wangho rầm rì trong miệng, em uống thêm một hơi thứ rượu màu xanh nhạt, đang cuồn cuộn vỗ vào thành ly như dập dìu những cơn sóng. Tên của thứ thức uống chứa cồn này là 'magic wave' (?) thì phải.

"Thủ thuật?" Son Siwoo nhướn mày khó hiểu.

"Cách phân biệt rễ cây Tử đinh hương và Lilac?"

"Gì thế? Đột nhiên lại bắt trả bài?

Son Siwoo ngạc nhiên há hốc miệng, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Han Wangho, cậu ta hết cách bèn trả lời.

"Thì... phân biệt bằng mùi hương hả?"

"Đồ ngốc! Chúng là một!" Han Wangho cười phớ lớ, tay vỗ vỗ lên vai bạn mình.

"Son Siwoo cậu, làm nổ biết bao nhiêu vạc dược liệu thì làm sao hiểu được thứ gọi là thủ thuật?"

"Văn vở lắm thế? Hôm nay không nói cho hẳn hoi thì đừng hòng tôi trả cậu về cho anh ta!" Son Siwoo giật lấy ly rượu trên tay em, hớp một ngụm lớn.

"Amortentia, tình dược, chỉ là một giọt tình dược thôi."

"Amortentia?" Cậu ta hét lớn khiến em giật mình, vội đưa tay bịt chặt miệng đứa bạn dốt đặc môn độc dược của mình lại.

"Nhưng Wangho à, cái đó chẳng phải là cấm dược sao? Rồi còn phải thường xuyên uống 'nhắc lại' nữa!?" Son Siwoo trợn tròn mắt, cố thì thào thật khẽ.

"Có những chuyện như vậy đó Siwoo à." Em nhún vai, ra điều từng trải.

"Nhưng cậu có thích anh ta đâu? Miệng lúc nào cũng chê anh ta xí trai, đeo cặp đít chai trông khờ đặc và còn bảo sẽ đá ngay sau khi anh ta yêu cậu say đắm?"

"Xin lỗi được chưa? Khi ấy tôi đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của người khờ..." Han Wangho gãi tai, hai má em ửng hồng vì men say.

"Vậy trả lời tôi nốt câu này thôi: Làm thế nào cậu lừa được huynh trưởng nhà Gryffindor uống tình dược?"

"Thì *******."

"Cái gì cơ??!"

𓇢𓆸

Han Wangho sau khi tiếp nhận thông tin mà Son Siwoo rỉ vào tai, thì cả buổi sau của bữa tiệc đầu óc em luôn ở trong trạng thái ngờ vực.

Làm gì có chuyện vô lý như thế chứ?

Lee Sanghyuk khi ấy là huynh trưởng của nhà Gryffindor cơ mà, sao có thể tuỳ ý để em - một Slytherin leo lên đầu anh, qua mặt anh như thế.

Dĩ nhiên là em phải tin vào chồng em, tin vào tay nghề điều chế độc dược của mình chứ!? Son Siwoo đấy cũng có thể nhầm lẫn mà?

Sau khi tạm biệt Son Siwoo ở quán rượu, Han Wangho chầm chậm rảo bước về nhà, đầu óc vẫn không thôi những miên man suy nghĩ. Mãi cho đến khi, mũi của đôi giày Oxfords màu nâu sẫm dưới chân em chững lại ở bức tường gạch cũ kĩ đã phủ kín rêu phong, phía cuối con đường lớn.

Han Wangho bắt đầu lẩm nhẩm đếm, lạch cạch gõ đũa phép vào viên gạch thứ ba từ dưới lên hai lần, lại gõ vào viên gạch thứ năm từ trên xuống bảy lần.

Âm thanh của những chiếc bánh răng đang xoay chuyển cọ vào nhau vang lên mấy tiếng ầm ầm nặng trịch, sau đó một chiếc cửa lớn xuất hiện. Ông bác gác cửa ở trên bức tranh vội nhấc mũ cúi đầu chào em. Han Wangho cũng vô cùng lịch sự cúi thấp người chào lại.

"Râu bác đã quá dài rồi." Em lè nhè nói, còn nháy mắt một cái trước khi mở cửa bước vào nhà.

Han Wangho chân nọ đá chân kia, xiêu xiêu vẹo vẹo, giày dưới chân còn chưa kịp tháo đã thấy Lee Sanghyuk bước vội lại gần, ôm chầm lấy em.

"A! Wangho bé cưng của anh về rồi này!"

Anh vừa mới tắm xong, hơi nước mang theo mùi bạc hà của sữa tắm quẩn quanh người, tạo nên một màn sương mỏng mờ ảo. Cặp kính cận vẫn tròn xoe và dày cộm như ngày xưa, nhưng không hiểu sao Han Wangho lại cảm thấy anh quá đỗi quyến rũ. Em lúc lắc chiếc đầu xù cố để bản thân tỉnh táo lại đôi chút, hai mắt nheo lại nhìn vào gương mặt anh đang ở rất gần.

Lee Sanghyuk lúc này chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo, chóp mũi anh lành lạnh, ươn ướt; cứ liên tục cọ vào hõm cổ em như một chú mèo đang làm nũng.

Thấy em không phản ứng lại với sự chào đón của mình, Lee Sanghyuk liền quay sang thơm vào má em, thì thầm nói: "Anh rất nhớ em."

'Chống mắt lên mà xem này Son Siwoo!?'

Rõ ràng là cậu ta ghen tỵ với cuộc sống hôn nhân được chồng đội lên đầu như vậy, nên mới cố tình nói ra mấy lời gây rạn nứt tình cảm của hai người, chứ làm gì có ai không uống phải tình dược mà lại say đắm một người đến mức này?

Hm..? Đừng có nghĩ là em không biết ngày xưa cậu ta cũng mê chồng em như điếu đổ nha?!

Han Wangho bỗng dưng nhớ đến mấy chuyện vặt vãnh thời còn học ở Hogwarts thì lại trở nên ghen tuông hờn dỗi, em cắn vào cổ Lee Sanghyuk một cái nhẹ hều, phụng phịu phồng má bảo em giận anh rồi.

"Anh xin lỗi."

Lee Sanghyuk không hỏi lý do, chỉ lập tức xin lỗi, tay lớn ôm lấy chiếc má phúng phính đang ửng hồng mà bẹo nhẹ một cái, môi áp lên môi em một nụ hôn dịu dàng, điều đó thành công khiến má em lại phủ lên thêm một tầng hồng hồng.

Bạn nhỏ này của anh có thể giận anh hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần, vậy nên khi bạn nhỏ giận thì anh phải dỗ thôi.

Lee Sanghyuk ôm lấy eo, bế thốc Han Wangho lên cho em ngồi lên chiếc tủ gỗ sồi màu nâu nhạt ngoài phòng khách, bên trong tủ có rất nhiều cúp và danh hiệu cá nhân của giáo sư lẫy lừng nhà Gryffindor - Lee Sanghyuk.

Anh cắn lên cánh môi căng mọng vẫn còn đang thấm đẫm men rượu, đầu lưỡi tìm đến lưỡi em mà quấn lấy. Han Wangho say mèm cũng choàng tay lên câu lấy cổ anh mà đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.

Giữa cái quấn quít môi hôn, tay anh nhanh nhẹn luồn xuống dưới, tháo cúc quần em, vỗ nhẹ vào mông cho Han Wangho hơi nâng người lên một chút, để anh có thể dễ dàng cởi bỏ chiếc quần tây, cùng boxer vướng víu vứt qua một bên.

"Em đâu có ý này?"

Han Wangho làm bộ làm tịch nhướn một bên chân mày, nghiêng đầu tỏ vẻ bất lực nhìn anh cởi bỏ từng thứ đồ bên dưới ra. Em dùng đầu gối cọ nhẹ vào vật đang phồng lên ở giữa hai chân anh, đằng sau lớp khăn tắm bông mềm.

"Nhưng anh có."

Anh thuần thục tháo giày ra khỏi chân em, chỉ để lại một đôi tất len sọc xinh xắn. Lee Sanghyuk nâng niu vật nhỏ vẫn còn đang trong tình trạng bán cương của Han Wangho trong tay; để người bạn đỏ hồng ấy nằm gọn trong lòng bàn tay vẫn còn vương chút hơi lạnh của mình, nhẹ vuốt ve nó.

Lee Sanghyuk nới rộng cà vạt trên cổ em, mò mẫm tháo cúc áo sơ mi, trong khi môi lần lượt rải những nụ hôn từ cần cổ xuống ngực em. Hai ngón tay thon dài của anh chầm chậm len vào bên dưới chiếc tất len mềm mịn, vuốt ve mắt cá chân rồi lại khẽ xoa lên gót chân hồng hào của em nhỏ.

Han Wangho ngửa cổ đón lấy những cái mơn trớn ấy, họng thoát ra những tiếng rên khẽ. Môi hôn dần chuyển sang cắn mút, cánh môi mèo mềm ẩm lướt đi chậm rãi, tận hưởng da thịt mướt mát non mềm, lưu lại trên đó những dấu tích của riêng anh.

Làn da trắng sứ run rẩy như cánh hoa lê trong gió thật khiến anh muốn càn quấy nhiều hơn, nhưng cũng đành nấn ná tiếc nuối nhây cắn một cái nhè nhẹ lên ngực em, rồi rời môi khỏi đầu ti thơm ngọt.

Anh quỳ xuống giữa hai chân em, đưa tay nâng đôi chân trắng nõn thẳng tắp của em gác lên vai mình. Nhìn phần đùi mềm mịn căng mẩy ngay trong tầm mắt, Lee Sanghyuk nhịn không được mà lập tức mút một cái đánh 'tách', khiến em vút lên một tiếng rên lớn.

Đôi mắt đen láy dưới gọng kính cận khẽ đánh mắt nhìn lên, anh chăm chú quan sát từng sự thay đổi nho nhỏ trên gương mặt xinh đẹp mà mình mê đắm, rồi lại thích thú mỉm cười vì chọc được người bạn nhỏ của em lớn thêm một chút, môi mèo đặt lên đầu nấm một nụ hôn mơn man, hơi thở ấm nóng vờn múa trên làn da mỏng manh nhạy cảm.

Cơ thể em nhỏ run lên khi lưỡi anh đảo một vòng trên đầu khấc đã rỉ ra một chút dịch yêu, đầu lưỡi chạm vào lỗ chuông xoay tròn.

"Anh..."

Mấy ngón tay nhỏ nhắn luồn sâu vào mái tóc vẫn còn ươn ướt của anh mà siết chặt, rèm mi rung lên như một chú bướm nhỏ khẽ vỗ cánh, đôi mắt khép hờ tận hưởng sự dỗ dành đặc biệt mà anh dành cho mình, mặc cho cổ họng khô khốc nấc lên từng tiếng ngắt quãng.

"Ơi, ơi! Anh đây..."

Dù biết em chỉ gọi mình trong cơn hứng tình, nhưng Lee Sanghyuk vẫn luôn dịu dàng trả lời mỗi khi em gọi. Trong khi bàn tay lớn đang vân vê hai viên bi nhỏ thì miệng cũng vừa vặn đẩy gọn người bạn của em vào lấp đầy trong khoang miệng nóng ướt. Anh cứ ngậm chặt lấy, nhưng lại không lập tức mút nó.

Vang vọng trong tai anh bây giờ chỉ có tiếng thở hổn hển gấp gáp của em, cùng với từng nhịp mạch đập loạn của những đường gân chồng chéo trên gậy thịt cương cứng; trong khoang miệng ướt át chật hẹp, dường như âm thanh còn được khuếch trương lên gấp chục lần.

Han Wangho khó chịu vặn vẹo người khi thấy anh chưa chịu động, đỉnh chuông giần giật cọ vào bên trên vòm họng anh. Lee Sanghyuk nghĩ mình không đợi nổi để trêu chọc em thêm nữa, nhưng Han Wangho mới là người vội hơn.

Bàn tay nhỏ xinh luồn sâu vào tóc anh giật mạnh, đùi câu lấy cổ, cố ý kéo anh úp sát mặt vào em bé đang căng trướng muốn được lập tức giải toả của mình.

"Không có sự cho phép của em, không được ngừng lại." Han Wangho cong môi ra lệnh.

"Vâng ạ!" Lee Sanghyuk tuân lệnh em, tông giọng cao vút vui vẻ đáp lời.

Lee Sanghyuk dính phải 'bùa yêu' của em, việc lớn việc nhỏ đều răm rắp nghe theo em, đắm say yêu thương chiều chuộng em; đến chuyện làm tình như nào, khi nào được làm cũng thông qua sự cho phép của em.

Chú mèo lớn ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, ép chặt lưỡi xuống để nhường không gian cho dương vật của em trượt vào nơi sâu nhất trong cổ họng, chùn chụt mút mát que kem nóng hổi trong miệng một cách ngon lành. Anh mải mê vùi mặt vào giữa hai chân em, động miệng động tay khiến em nhỏ phía trên rít lên từng cơn đê mê. Bàn tay siết tóc anh mỗi lúc một chặt, cơ thể em run rẩy sau mỗi lần anh nuốt trọn bảo bối nhỏ vào thật sâu, dồn dập từng đợt ép đỉnh chuông nghiến vào cổ họng.

"Đợi, đã, anh, chậm, thôi,...a.." Mỗi một lần em ngập ngừng chính là một lần anh mút chặt vật nhỏ trong miệng mình.

Bàn chân gác lên vai anh, dùng hết sức để đẩy Lee Sanghyuk ra, tinh dịch ấm nóng cũng bắn ra ngay sau đó, đáp lên mặt anh. Chiếc kính gọng tròn sáng rõ ban đầu bây giờ đã trở nên mờ đục, chất dịch dính nhớp chảy xuống cằm, nhễu từng giọt lên cơ ngực săn chắc của anh.

Han Wangho khoái chí che miệng cười khúc khích khi thấy bộ dạng nhếch nhác này của anh, em trượt người xuống khỏi tủ gỗ, ngoảnh mông bỏ đi.

"Wangho à,..."

Lee Sanghyuk ra vẻ ấm ức gọi với theo, khi em đã đi đến gần cửa phòng ngủ.

"Còn không mau đi theo em?"

Han Wangho quay lưng bước vào bên trong trước, đâu biết rằng, người đang quỳ gối ngoài phòng khách kia khẽ nhếch môi mèo lên cao.




-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me