Doan H 1
Chap 66:Buổi chiều tối, tại biệt thự chính của Hàm gia... Mọi người đều có mặt đông đủ bên bàn ăn tối, chỉ thiếu có Hàm Triết. Tịch Nhã tay để dưới bàn, đặt trên đùi không ngừng vuốt ve cái lắc tay. Đột nhiên cô giật mình khi Hàm Trác cầm tay đang đeo lắc của cô:"Ơ...""Hửm? "_Hàm Trác mỉm cười dịu dàng nâng tay cô đặt lên bàn, cầm chặt lấy đan xen năm ngón tay của mình vào năm ngón tay cô. Tịch Nhã muốn rút tay lại vì sợ anh phát hiện, hành động của cô làm cho Hàm Trác nhíu mày:"Em sao vậy? Tay em bị sao à? "Cô vội lắc đầu để yên cho anh nắm không dám cựa quậy nữa:"Em... Không có! Chỉ là có ba mẹ ở đây em... Ngại! ""Haha... Em xem ba còn bận ôm eo mẹ rồi! Nhìn ba mẹ tình tứ hơn mình đấy! "_Hàm Trác đá mắt bảo cô nhìn sang ba mẹ chồng, Hàm Nghị lúc này đang ngồi ôm eo Diệu Kỳ nói chuyện gì với bà mà bà cười tít mắt. Tịch Nhã cười miễn cưỡng một cái sau đó quay đầu lại, nhìn người hầu mang thức ăn lên dọn trên bàn. Hàm Trác vuốt ve tay cô đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng nơi cổ tay, đính đầy kim cương lấp lánh, có hai cái chữ khắc trên nhị hoa làm anh suy đoán trong lòng một hồi, cuối cùng hỏi cô:"T_N? Là gì vậy? ""Hả? Anh... Anh hỏi gì? "_Tịch Nhã biết rõ anh hỏi gì nhưng cố làm ra vẻ không hiểu. Hàm Trác giơ cổ tay cô lên trước mặt cô, cho cô nhìn chiếc lắc tay của mình hỏi:"Này... Có nghĩa là gì? ""Là... Là... "_Tịch Nhã cắn môi không biết trả lời như nào, cô không muốn Hàm Trác buồn bã, hay anh nghi ngờ cô. Cô nhớ lại câu nói của Hàm Triết lúc trưa bèn bảo:"Là...Trác_Nhã! Chữ... Chữ cái viết tắt tên anh và em!""Thật sao? "_Hàm Trác có chút hoài nghi trong lòng cố gặng hỏi cô. Chiếc vòng này anh chưa thấy cô đeo bao giờ, chẳng lẽ là mới mua. "Vâng! ""Em đặt làm? ""Vâng! "Hàm Trác đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô làm cô giật mình run lên một cái nhìn anh, rồi vội thu hồi ánh mắt. Hàm Trác cảm giác như cô đang cố giấu mình điều gì đó, không phải sự thật, lời nói của cô tuy rất êm tai, là lấy lòng nhưng không xuất phát từ trong đáy lòng. Nhưng nghe cô nói như thế, anh cũng chẳng muốn ép cô, có vẻ là cô đang sợ gì đó chăng. Hàm Trác cười nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô hôn xuống mái tóc thơm mùi hương của cô bảo:"Có gì căng thẳng vậy? Anh chỉ hỏi thôi mà! Anh không nghĩ là em cũng có thể thích kim cương đấy. "Tịch Nhã cắn răng không biết nên đáp lại như nào nữa, dù không biết anh là đang mỉa mai cô, hay là vặn vẹo cái gì nhưng trong lòng cô bây giờ rất sợ. Hàm Truy ngồi đối diện, xem cuộc trò chuyện của anh chị, cậu biết Tịch Nhã đang bối rối. Cậu thừa hiểu Tịch Nhã đang nói dối để che giấu sự thật, căn bản không phải là cô đặt khắc tên anh và cô, mà là của Hàm Triết tặng. Tịch Nhã đơn giản như thế, làm sao dám đặt chiếc vòng toàn kim cương. Cậu vội lên tiếng giải vây cho cô, dù bây giờ cậu cũng muốn anh trai mình hạnh phúc, nhưng trong lòng không thể ngăn cản mình có tình cảm với cô:"Anh hai cứ chọc chị dâu! Nhà mình có thợ làm trang sức, mà Hàm gia thì chỉ dùng kim cương đá quý, những thứ đắc tiền. Chị ấy có kêu người làm dù có muốn đơn giản cũng chẳng được. Làm như thế có mà bị ba mẹ trách tội, người ta còn chẳng gièm chê con dâu nhà họ Hàm lại mang trang sức rẻ tiền sao? ""Ừm! Vậy à? "_Hàm Trác nghe Hàm Truy nói, chỉ xem như cho có lệ, trong lòng vẫn khó chịu hoài nghi không thôi. Tịch Nhã ngước mắt nhìn Hàm Truy một cái, ánh mắt đầy sự cảm kích, biết ơn. Hàm Truy cười lại cùng cô, cúi đầu né tránh đau thương. Người cậu yêu mãi mãi không có khả năng thuộc về cậu, chỉ có thể là một trong hai người anh trai giành lấy cô. Cậu không đủ sức đấu cùng họ. "Nhị thiếu gia cậu về rồi! Chào tiểu thư Đồng Đồng! "Đang khi mọi người bắt đầu ăn tối thì người hầu cất tiếng chào hắn, báo hiệu hắn đã về làm cho ai cũng ngước lên nhìn. Tịch Nhã bất ngờ khi thấy Đồng Đồng trên tay mang vali nhỏ, là đến đây ở sao? Ánh mắt cô chợt trùng xuống, quay mặt lại ngồi nhăn mặt khó chịu. "Chị dâu... "Tịch Nhã giật bắn mình bởi tiếng gọi của hắn, nhưng cô không muốn quay lại nhìn mặt hắn. Hàm Triết biết cô đang ghen, hắn ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất vui:"Tôi vừa đi tiếp khách có uống tí rượu, không thể ăn cơm. Chị làm cho tôi món canh đi! ""Hay để em làm cho nhé! "_Đồng Đồng vội ôm lấy tay hắn giành lấy phần việc. Nhưng Hàm Triết lại nghiêm mặt nhìn nàng bảo:"Không cần! Anh chỉ quen ăn canh chị dâu nấu, ai nấu cũng không thể ăn được! "Tịch Nhã nắm chặt tay thành nắm đấm, rõ ràng là trêu người, trước giờ hắn có bao giờ ăn món cô nấu chứ? Toàn là hất đổ thôi, vậy mà bảo là quen. Hàm Nghị nhìn Tịch Nhã nhíu mày bảo:"Tịch Nhã con không nghe em chồng nói gì sao? Còn không dậy làm đồ ăn cho nó đi! ""Dạ... Dạ vâng! "_cô vội đẩy ghế đứng dậy bước nhanh chân vào bếp. Hàm Triết đi lại ngồi cạnh Hàm Trác, bị anh nhéo một cái bên hông gằn giọng:"Em hành Tịch Nhã vừa thôi, coi chừng anh đó! ""Em là quen rồi! "_Hàm Triết nhún vai một cái trề môi xem như chuyện bình thường. Đồng Đồng nhìn Hàm Trác dù anh không nhìn mình như trong lòng sợ hãi, ám ảnh chuyện xưa quay mặt lại thở gấp đưa tay lên ngực vuốt ve. Sau đó vội né tránh vào bếp:"Hay em giúp chị nha chị Nhã! "Khi nàng vào bếp thấy Tịch Nhã đang nấu canh nóng, cô thái rau củ để bỏ vào canh. Đồng Đồng nhìn cô không để ý mình miệng nhếch môi cười một cái giả vờ đứng xem cô nấu ăn. "Chị Nhã chị giỏi nấu ăn thế ạ? Ngay cả Hàm Triết cũng thích! ""Chị không biết! "_Tịch Nhã bỏ rau củ vào canh, trả lời như không với Đồng Đồng đợi canh nóng, nêm nếm vừa ăn thì cô tắt bếp bưng canh xuống. "Xong rồi ạ? "_Đồng Đồng nhìn Tịch Nhã múc canh ra bát thủy tinh, nhìn cô chuẩn bị bưng ra bàn cho hắn:"Em mang hộ cho! "Nàng cố tình đụng giành lấy bát canh, như thể muốn bưng nhưng cô không cho. Làm cho bát canh đổ hết lên tay mình bỏng, la lên một cái khiến Tịch Nhã giật mình mà làm rơi bát canh đổ hết lên bàn chân cô:"A! "Beng.... Bát canh trên tay hơi xuống đất, phát ra âm thanh làm mọi người bất ngờ chú ý nhìn. "O... "_Tịch Nhã cắn răng không dám la lên. Nhưng Đồng Đồng lại la lớn lên rằng:"A! Chị Nhã sao chị lại làm vậy với em? ""Cái gì vậy hả? "_Hàm Nghị bực bội về bữa tối, đập bàn nhìn hai đứa con gái vụng về đứng trong bếp.Hàm Trác cùng Hàm Triết vội đi vào trong bếp, Đồng Đồng muốn thu hút sự chú ý của hắn mà vội tới ôm lấy tay hắn trước nức nở rơi nước mắt nói:"Ô... Huhu anh ơi... Em chỉ muốn bưng hộ bát canh thôi! Nhưng chẳng hiểu sao chị Nhã lại không cho, còn cố tình đổ bát canh sang em, làm cho em bổng rồi... Huhu... Nóng quá đi!... "Hàm Triết nhìn sang Tịch Nhã, cô cúi đầu né tránh nép ra sau lưng Hàm Trác để hắn không thấy mình bị bổng, lên tiếng xin lỗi:"Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi... Tôi không cố ý! "Hàm Triết nghe Tịch Nhã nói như thế, nghe cô nhận lỗi thì trong lòng khó chịu. Hắn không nghĩ cô hẹp hòi như thế, dù cho cô ghen hắn biết hắn vui nữa là khác. Nhưng hắn không nghĩ cô cũng như những đứa con gái khác, ghen tuông ích kỷ, tổn thương người khác. Hắn không muốn cô từ người thiện lương, trong sáng lại thành ra nhỏ mọn quỷ kế. Hắn không kiềm được thất vọng lớn tiếng trách cô:"Tịch Nhã tôi không ngờ chị lại là người như vậy, có thể tổn thương Đồng Đồng.""Tôi... Tôi... "_Tịch Nhã bị hắn trách lầm như vậy, mắt cô đột nhiên cay đỏ, khóe mũi dần bị nghẹt cô không thể tin được hắn trách mình, hắn còn không thèm xem xét mọi việc, cứ thế mà trách cô. Người hắn tin là Đồng Đồng, chẳng lẽ tình cảm với cô chỉ là giả dối sao? Hàm Triết nhìn gương mặt đầy chua xót của cô, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, hắn gạt bỏ ôm Đồng Đồng tay đang bị bỏng rời đi:"Đồng Đồng đi thôi! Đi sơ cứu vết thương cho em! "---
Chap 67:Nhìn Hàm Triết ôm Đồng Đồng rời đi, lòng Tịch Nhã đầy chua xót, đau đớn. Chân cô bị nóng đau đớn, cô khuỵu gối xuống, nhăn mặt một cái. Hàm Trác bị cô níu vai quay mặt sang nhìn, lo lắng hỏi:"Tịch Nhã em bị sao vậy? ""Chân... Chân em... "_cô thều thào mở miệng nói. Mọi người còn đứng đó cúi đầu đưa ánh mắt nhìn chân cô, bàn chân bị bỏng đỏ đáng thương. Diệu Kỳ che miệng lại thốt lên:"Ôi chồi! Nước nóng như vậy sao con bé chịu nổi. Trác mau đưa Tịch Nhã đến bệnh viện đi.""Vâng ạ! Con xin phép! "_Hàm Trác vội bế Tịch Nhã lên, ôm cô kiểu công chúa rời đi khỏi nhà. Hàm Triết lúc này đang bận thoa kem lên vết thương cho Đồng Đồng trên lầu, hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên hỏi:"Còn đau không? "Đồng Đồng trong lòng vui vẻ khi Hàm Triết bỏ mặc Tịch Nhã mà quan tâm đến mình. Đúng là tình cảm hắn dành cho cô chỉ là nhất thời, cô làm sao có thể thay thế được nàng vị trí trong lòng hắn cơ chứ.Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh vui vẻ, lắc đầu trả lời:"Em đỡ rồi ạ! Có anh là em đỡ rồi! ""Ừ! "_Hàm Triết cúi đầu thổi thổi lên vết thương cho nàng. Đồng Đồng muốn thừa cơ hội mà gieo rắc vào đầu hắn những điều không tốt về cô:"Em không nghĩ chị Nhã lại hẹp hòi vậy, em chỉ muốn bưng bát canh hộ mà chị ấy lại khó chịu. Còn đổ canh nóng vào người em nữa, hên là chỉ bị bổng tay thôi. "Hàm Triết cau mày ngước mặt lên nhìn Đồng Đồng, dù hắn không hài lòng về hành động vừa rồi của Tịch Nhã nhưng không muốn nàng nói xấu cô. Hắn đứng dậy ôm hôn lên trán nàng một cái lạnh lùng bảo:"Em nằm nghỉ ngơi đi, anh bảo người hầu làm chút gì cho em ăn. ""Anh đi đâu vậy? "_Đồng Đồng níu tay hắn lại hỏi, nhưng trong lòng nàng đoán chắc là hắn vội đi tìm Tịch Nhã đòi công bằng cho nàng đây mà. Hàm Triết gỡ tay nàng ra, xoa đầu nàng an ủi bảo:"Em không cần lo! Anh ra ngoài tí rồi sẽ quay lại! ""Dạ! "_Đồng Đồng mỉm cười vui vẻ nhìn bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng. Hàm Triết bước ra khỏi phòng thì thấy Hàm Truy đang đứng xoay lưng lại, hai tay chóng trên vịn hành lang như chờ hắn, hắn bước lại hỏi:"Đứng đây làm gì? "Hàm Truy nghe tiếng của Hàm Triết bèn quay mặt lại, gương mặt điển trai nhếch môi cười một cái hỏi:"Anh có yêu chị Nhã không? ""Hỏi làm gì? "_Hàm Triết nheo mắt khó hiểu bởi câu hỏi của em trai mình. "Anh nếu thương yêu chị ấy vậy tại sao lại để chị ấy thiệt thòi? ""Ý gì?"_Hàm Triết vẫn còn ngờ vực chưa hiểu vấn đề. Hàm Truy mỉa mai cười một cái đưa tay chỉnh áo lại cho anh trai bảo:"Lúc nãy anh tin chị Nhã làm hại Đồng Đồng hay sao? Anh chẳng lẽ còn không rõ con người tính tình chị Nhã ra sao? Một người thiện lương, yếu ớt như chị ấy sao có thể làm hại Đồng Đồng. Chỉ vì một lời nói của Đồng Đồng, cùng vết thương bé tí mà anh hàm hồ đổ lỗi cho chị Nhã, hiểu lầm chị ấy. Vậy tình yêu anh dành cho chị ấy là gì? "Hàm Truy dừng một chút nhìn vào gương mặt của anh trai, đôi mắt hắn rét lạnh nhìn cậu, gương mặt dường như mất kiên nhẫn. Hắn im lặng muốn nghe cậu nói, không có ý trả lời. Hàm Truy hiểu ý anh trai mình bèn nói tiếp:"Anh chưa xem xét kỹ tình hình đã vội tin từ một phía. Chẳng lẽ lòng tin anh đối cùng chị Nhã ít đến vậy hay sao? Chị ấy nếu muốn hại Đồng Đồng thì cớ gì để bản thân bị bỏng đến phải đi viện chứ? Chị ấy tốt đẹp như thế có thể nhẫn tâm ích kỷ hại người hay sao? "Câu cuối Hàm Truy như quát vào mặt hắn làm cho hắn tỉnh ngộ, vừa rồi đúng là hắn vội vã trách lầm cô không xem kỹ mọi việc. Tịch Nhã có thể đau lòng vì hắn không, cô có bị hắn tổn thương trái tim không? Lúc nãy hắn còn trước mặt Đồng Đồng trách mắng cô, bảo vệ quan tâm Đồng Đồng một chút tin tưởng xem cô như nào cũng không có. Hắn quá vội vã rồi. Hàm Triết tự cay nghiến mình trong lòng, nhưng hắn nghe lời nói của Hàm Truy bèn hoảng hốt hỏi cậu:"Tịch Nhã bị thương, bị bỏng? Hiện cô ấy ở đâu chứ? ""Anh quan tâm làm gì? Chị Nhã có anh Trác lo rồi! Anh đi mà lo cho Đồng Đồng của anh đi! "_Hàm Truy đầy phẫn nộ lớn tiếng với hắn, cậu bỏ đi về phòng của mình. Hàm Triết nghĩ lại mình còn định đi hỏi vì sao cô làm hại Đồng Đồng, không ngờ chính cô lại là người bị hại, hắn đúng là quá hồ đồ mà. Đưa tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn đấm mạnh vào hành lang, ánh mắt đỏ ngầu tức giận. Hắn như vậy mà lại để bị lừa, còn trách nhầm người mình yêu thương, chỉ trách là hắn vội vàng, mất lòng tin với cô thôi. Hàm Trác đưa Tịch Nhã đi đến bệnh viện xơ cứu vết thương xong thì về nhà, chân cô di chuyển không được nên cần phải bế. Vào trong nhà đến phòng khách, Tịch Nhã và Hàm Trác bất ngờ khi Hàm Triết ngồi nghiêm mặt nơi sofa. Hàm Trác không muốn đứng lại hỏi han gì, bế cô đi đến bậc thang. Nhưng khi vừa bước chân lên Hàm Triết đã vội lên tiếng:"Tịch Nhã! "Hàm Trác khó chịu dừng lại ôm cô trong lòng không xoay người. Tịch Nhã nghe hắn gọi có chút đau lòng, hắn chờ cô có phải để lấy lại công bằng cho Đồng Đồng không chứ.Hàm Triết bước đến trước mặt anh và cô, không thèm nhìn sắc mặt anh trai, ánh mắt đầy xót xa chân cô rồi nhìn cô. Nhưng Tịch Nhã lại lên tiếng trước, cô cúi đầu bảo:"Tôi xin lỗi! Chuyện của Đồng Đồng là tôi không... ""Chị có sao không? "_Hàm Triết chặn miệng cô lại, nhìn bàn chân cô bị sưng phồng hắn thật không chịu nổi. Nhưng hắn không thể dỗ dành cô, bây giờ cô lại được một người đàn ông khác chăm sóc, thùy mị mà nép trong lòng anh khiến hắn đau nhói khó chịu. Tịch Nhã cười nhạt một cái cô xoay mặt vào lòng anh trả lời:"Cảm ơn cậu! Tôi không sao! Có chồng tôi chăm sóc rồi! "Hàm Trác nghe cô trả lời hắn như thế, thì không còn gì ở lại. Anh ôm cô lướt qua hắn bước lên trên lầu, không chút lưỡng lự. Trái tim Hàm Triết như bị ai đó bóp chặt, cô vừa trước mặt hắn từ chối hắn, còn bảo cái gì mà có chồng chứ? Chẳng lẽ cô bị hắn làm cho tổn thương đến vậy sao? Cô không muốn cùng hắn tiếp tục. Không thể, chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà, cô làm sao không bỏ qua cho hắn được chứ. Tịch Nhã rất dễ dỗ, chỉ cần hắn dỗ dành cô thì cô sẽ nghe theo thôi. Hắn không cho phép cô từ chối cùng hắn yêu đương. ---
Chap 68:Đêm hôm ấy, khi mọi vật đã chìm vào trong giấc mộng đẹp, những vì sáng trên bầu trời sáng rực cả màn đêm. Khung cảnh vắng lặng, yên tĩnh, ở căn biệt thự xa hoa giờ chỉ còn lại những ánh đèn điện chiếu sáng hắt hiu, hay là ánh đèn pin của bảo vệ đi tuần. Két... Một âm thanh mở cửa chầm chậm vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ấy, dáng người lén lút to lớn bước vào căn phòng không phải là của mình. Hàm Triết tiến đến bên giường ngủ của Tịch Nhã và Hàm Trác, đôi mắt hổ phách nhíu lại tức giận khi thấy anh trai mình tay đặt lên eo cô ôm lấy. Còn cô thì lại thoải mái mà gục mặt vào ngực anh để ngủ. Hắn chán ghét phải nhìn cảnh tượng tức trào máu này, người con gái hắn yêu lại ngủ ngon lành trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn muốn bế đi cũng không được. Bạo dạn đi đến, gỡ tay Hàm Trác ra, cẩn thận đẩy anh sang bên kia một chút. Sau đó đưa tay nghiêng người cô lại, để cô xoay mặt về phía mình. Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang ngủ say đẹp tựa thiên thần, đưa bàn tay vén mái tóc cô lên, chạm nhẹ lên gương mặt mịn màng. Đột nhiên Tịch Nhã nhíu mày lắc đầu liên tục, muốn nghiêng cười lại thôi nói mớ:"Ưm... Không... Tôi không có làm... Tôi không làm! Hàm Triết anh chưa bao giờ tin tôi, dù chỉ một lần! "Những lời nói mớ của cô như tên đâm mạnh vào ngực hắn, Tịch Nhã ngay cả trong mơ cũng thấy hắn xấu xa vậy sao? Cô đang oán trách hắn không tin tưởng cô, không thật lòng với cô. Không phải như vậy mà, hắn không phải không tin cô, chỉ là... Chỉ là... Ngay cả hắn, chính bản thân hắn muốn tìm lý do để thoát tội cũng không có. Là hắn không tốt, luôn để cho cô phải khổ, dù trái tim yêu cô, dù biết tâm tánh cô thánh thiện, trong sạch, mềm yếu nhưng luôn nghi ngờ, tổn thương cô. Lại còn bảo vệ người con gái khác trước mặt cô, khiến cô phải chịu uất ức. Hắn đưa tay cầm lấy bàn chân bị thương của cô, vừa đụng nhẹ vào cô đã muốn co chân lại theo bản năng. Hàm Triết gục mặt lên gối cô, đau lòng nỉ non nói:"Xin lỗi! Anh xin lỗi! "Hắn cắn rứt lương tâm của mình, tức giận đưa tay đấm mạnh lên ngực một cái, sau đó đứng dậy. Cẩn thận kéo chân cô ra, gác lên gối ôm tránh cho đụng chạm. Hàm Triết đành nhìn cô ngủ cùng Hàm Trác, lặng lẽ hôn lên môi cô một cái nhẹ rồi rời đi. Tịch Nhã trong mơ ý thức môi mình vừa bị ai đó chiếm hữu, nhưng cô không tài mở mắt ra được, chỉ có thể tiếp tục ngủ say sưa đến sáng mai. [...]"Bé con dậy thôi! ""Ưm... Trác anh chơi xấu nha! "_Tịch Nhã nhăn mặt mở mắt ra thấy anh đang lấy tóc nguậy vào mũi mình. Cô ôm gối xoay mặt qua hướng khác đưa lưng với anh ngủ tiếp. Hàm Trác buồn cười bởi dáng vẻ đáng yêu của cô, anh cù loét cô vào bên hông làm cô nhột mà cười lớn cựa quậy:"Chịu dậy chưa hả? Em ngủ nướng rồi đấy! ""Haha... Ô... Đừng... Haha... Đừng.... Dừng lại đi... Em... Haha... Nè... "_cô đưa tay bấu lên tóc anh làm cho anh bị đau mà dừng lại. Tịch Nhã phụng phịu ngồi dậy, để chân xuống giường nhìn vào gương mặt rạng rỡ sớm mai của chồng mình. Trong lòng cô đột nhìn day dứt, tự trách chính mình. Vì sao cô có một người chồng hết mực yêu thương như vậy, luôn cưng chiều cô, luôn nghĩ cho cô nhưng sao cô lại không biết trân trọng chứ? Cô còn cầu điều gì hơn nữa, Hàm Trác thật sự là mẫu người chồng mà rất nhiều cô gái ao ước, vậy mà cô lại không thủy chung cho anh. Hàm Trác thấy cô cứ chăm chú nhìn mình suy nghĩ gì đó thì anh đưa tay bóp mũi cô hỏi:"Sao vậy? Thấy chồng em đẹp trai quá à? ""Anh thì lúc nào chả đẹp! Anh là đẹp nhất!"_Tịch Nhã mở miệng khen anh, đưa tay lên hình dấu like khiến cho Hàm Trác bật cười. Cô đột nhiên nhớ lại ký ức hôm qua liền hỏi anh:"Nè đồ xấu xa hôm qua anh hôn môi em lúc em ngủ đúng không hả? ""Anh sao? "_Hàm Trác ngớ người ra hơi hướng mắt lên trần nhà suy nghĩ rồi từ từ trả lời:"Hình như không có! "Tịch Nhã lấy gối nằm ném vào người anh làm bộ nhăn mặt bảo:"Hừ... Dám làm mà không dám nhận! Anh là thừa cơ hội em ngủ hôn trộm em! "Hàm Trác bắt lấy cái gối của cô ném, cảm thấy hôm nay hình như tâm trạng Tịch Nhã vui vẻ lạ thường, không biết nụ hôn kia có ảnh hưởng không. Chẳng lẽ do anh ngủ vô tình quay sang hôn cô hay sao, mà kệ đi, cô là vợ anh mà. Hàm Trác nhìn gương mặt vừa ngủ dậy của cô, còn chưa chải chuốt rất quyến rũ, anh không kiềm lòng được bước tới một bước nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi của cô đang hé mở. Tịch Nhã bị hôn bất ngờ thì tròn xoe mắt, cô đưa tay lên định đẩy ra nhưng lại giữa chừng nắm lấy cổ áo anh. Anh là chồng cô cơ mà, sao cô lại tàn nhẫn với anh vậy được. Đáng lẽ những quyền lợi này là anh đáng được hưởng. Nghĩ đến đây Tịch Nhã ngồi yên nhắm mắt lại để cho anh hôn. Hàm Trác cũng thấy được sự ngoan ngoãn của cô, trong lòng anh rất vui nhưng anh lại không hôn sâu. Chỉ chạm lên cánh môi cô lại rời đi, nhìn mặt cô ửng đỏ, cô vẫn nhắm mắt thì buồn cười:"Haha... Tịch Nhã anh hôn xong rồi! "Tịch nhã như một đứa ngốc mở mắt ra tức giận phồng má lên với anh, sau đó lại xấu hổ ôm mặt đi cà nhắc cà nhắc vào nhà tắm trốn vì chân cô còn đau chưa thể chạy. Hàm Trác đứng lên ngồi còn không khéo trêu ghẹo cô thêm:"Nè! Em không lấy cô thay sao? Định ở truồng chạy ra sau đó lại chín như trái cà chua à? "Cạch... "Đồ đáng ghét! "Tịch Nhã mở cửa ra lấy nhanh quần áo rồi khập khiễng vào lại trong nhà tắm trở lại, Hàm Trác buồn cười lắc đầu đứng bên ngoài anh sửa gọn lại giường ngủ của hai vợ chồng. Hàm Trác đợi Tịch Nhã tắm xong thì hai người đi ra khỏi phòng xuống nhà dưới ăn sáng, Tịch Nhã đột nhiên khựng lại, cô nói cùng Hàm Trác:"Anh... Anh xuống trước đi nhá! Em có chút đồ để quên! ""Ừm! Vậy em đi đi! "_Hàm Trác yêu thương xoa đầu cô, rồi thong thả xuống dưới. Tịch Nhã nâng chân lên từ từ đi vào trong phòng, chân cô vẫn chưa khỏi nên cô không đi nhanh được. Cô đến bàn trang điểm, nhìn lắc tay mà hắn đã tặng cho mình do dự một hồi lâu, cô không tiếc giữ lại. Tại sao phải hối tiếc người vốn không chân trọng mình. Tịch Nhã nhìn lên trong gương có hình cưới của anh và cô, hôn nhân ấy hạnh phúc biết bao. Vậy sao cô không cố cùng anh xây dựng nó, dù sao anh cũng chẳng để tâm cô thời gian kia ra sao mà. Nghĩ cho thấu đáo, Tịch Nhã quyết định gỡ bỏ vòng tay hắn tặng ra ném vào sọt rác dưới chân. Sau đó cô hùi hết mỹ phẩm trên bàn đổ xuống sọt rác hết để che giấu sợi dây ấy. Cô thở dài một cái sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, tay vịn cầu thang từng bước khó khăn đi xuống dưới phòng ăn. Đột nhiên phía sau cô một bàn tay to lớn phủ lên tay cô, bàn còn lại ôm eo của cô. Tịch Nhã xoay mặt nhìn Hàm Triết mỉm cười với mình thì khó chịu, cô cau mày:"Cậu... ""Em sao vậy? Đỡ chưa? "_Hàm Triết thật lòng lo lắng cho cô hỏi, hắn cúi đầu xem chân cô nhưng ánh mắt vô tình lướt qua cổ tay trái, lại tay phải hắn nhớ đã dặn kỹ cô rồi mà:"Đâu rồi? Chiếc vòng đâu? Sao em lại tháo ra chứ? Hay là mất? "Nhìn ánh mắt tra xét của hắn hỏi mình, giống như mình làm sai vậy, Tịch Nhã khó chịu muốn lên tiếng lại bị cắt lời. Đồng Đồng phía sau đi đến ôm lấy tay hắn cười tươi bảo:"Hàm Triết anh đứng đây làm gì vậy? Ơ... Chị Nhã...? "Tịch Nhã nhìn Đồng Đồng một cái, cô đẩy mạnh Hàm Triết ra, tự mình chậm chạp đi xuống lầu. Đồng Đồng nhìn chân cô đi không thuận lợi lắm thì khó hiểu hỏi:"Ủa chị Nhã sao vậy anh? "Nghe câu hỏi của Đồng Đồng trong lòng Hàm Triết khó chịu hơn cả bội phần, hắn hất tay Đồng Đồng ra theo sau cô từng bước. Trong lòng thầm tự hỏi:"Tịch Nhã... Em giận anh thật rồi sao? "#còn
Chap 67:Nhìn Hàm Triết ôm Đồng Đồng rời đi, lòng Tịch Nhã đầy chua xót, đau đớn. Chân cô bị nóng đau đớn, cô khuỵu gối xuống, nhăn mặt một cái. Hàm Trác bị cô níu vai quay mặt sang nhìn, lo lắng hỏi:"Tịch Nhã em bị sao vậy? ""Chân... Chân em... "_cô thều thào mở miệng nói. Mọi người còn đứng đó cúi đầu đưa ánh mắt nhìn chân cô, bàn chân bị bỏng đỏ đáng thương. Diệu Kỳ che miệng lại thốt lên:"Ôi chồi! Nước nóng như vậy sao con bé chịu nổi. Trác mau đưa Tịch Nhã đến bệnh viện đi.""Vâng ạ! Con xin phép! "_Hàm Trác vội bế Tịch Nhã lên, ôm cô kiểu công chúa rời đi khỏi nhà. Hàm Triết lúc này đang bận thoa kem lên vết thương cho Đồng Đồng trên lầu, hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên hỏi:"Còn đau không? "Đồng Đồng trong lòng vui vẻ khi Hàm Triết bỏ mặc Tịch Nhã mà quan tâm đến mình. Đúng là tình cảm hắn dành cho cô chỉ là nhất thời, cô làm sao có thể thay thế được nàng vị trí trong lòng hắn cơ chứ.Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh vui vẻ, lắc đầu trả lời:"Em đỡ rồi ạ! Có anh là em đỡ rồi! ""Ừ! "_Hàm Triết cúi đầu thổi thổi lên vết thương cho nàng. Đồng Đồng muốn thừa cơ hội mà gieo rắc vào đầu hắn những điều không tốt về cô:"Em không nghĩ chị Nhã lại hẹp hòi vậy, em chỉ muốn bưng bát canh hộ mà chị ấy lại khó chịu. Còn đổ canh nóng vào người em nữa, hên là chỉ bị bổng tay thôi. "Hàm Triết cau mày ngước mặt lên nhìn Đồng Đồng, dù hắn không hài lòng về hành động vừa rồi của Tịch Nhã nhưng không muốn nàng nói xấu cô. Hắn đứng dậy ôm hôn lên trán nàng một cái lạnh lùng bảo:"Em nằm nghỉ ngơi đi, anh bảo người hầu làm chút gì cho em ăn. ""Anh đi đâu vậy? "_Đồng Đồng níu tay hắn lại hỏi, nhưng trong lòng nàng đoán chắc là hắn vội đi tìm Tịch Nhã đòi công bằng cho nàng đây mà. Hàm Triết gỡ tay nàng ra, xoa đầu nàng an ủi bảo:"Em không cần lo! Anh ra ngoài tí rồi sẽ quay lại! ""Dạ! "_Đồng Đồng mỉm cười vui vẻ nhìn bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng. Hàm Triết bước ra khỏi phòng thì thấy Hàm Truy đang đứng xoay lưng lại, hai tay chóng trên vịn hành lang như chờ hắn, hắn bước lại hỏi:"Đứng đây làm gì? "Hàm Truy nghe tiếng của Hàm Triết bèn quay mặt lại, gương mặt điển trai nhếch môi cười một cái hỏi:"Anh có yêu chị Nhã không? ""Hỏi làm gì? "_Hàm Triết nheo mắt khó hiểu bởi câu hỏi của em trai mình. "Anh nếu thương yêu chị ấy vậy tại sao lại để chị ấy thiệt thòi? ""Ý gì?"_Hàm Triết vẫn còn ngờ vực chưa hiểu vấn đề. Hàm Truy mỉa mai cười một cái đưa tay chỉnh áo lại cho anh trai bảo:"Lúc nãy anh tin chị Nhã làm hại Đồng Đồng hay sao? Anh chẳng lẽ còn không rõ con người tính tình chị Nhã ra sao? Một người thiện lương, yếu ớt như chị ấy sao có thể làm hại Đồng Đồng. Chỉ vì một lời nói của Đồng Đồng, cùng vết thương bé tí mà anh hàm hồ đổ lỗi cho chị Nhã, hiểu lầm chị ấy. Vậy tình yêu anh dành cho chị ấy là gì? "Hàm Truy dừng một chút nhìn vào gương mặt của anh trai, đôi mắt hắn rét lạnh nhìn cậu, gương mặt dường như mất kiên nhẫn. Hắn im lặng muốn nghe cậu nói, không có ý trả lời. Hàm Truy hiểu ý anh trai mình bèn nói tiếp:"Anh chưa xem xét kỹ tình hình đã vội tin từ một phía. Chẳng lẽ lòng tin anh đối cùng chị Nhã ít đến vậy hay sao? Chị ấy nếu muốn hại Đồng Đồng thì cớ gì để bản thân bị bỏng đến phải đi viện chứ? Chị ấy tốt đẹp như thế có thể nhẫn tâm ích kỷ hại người hay sao? "Câu cuối Hàm Truy như quát vào mặt hắn làm cho hắn tỉnh ngộ, vừa rồi đúng là hắn vội vã trách lầm cô không xem kỹ mọi việc. Tịch Nhã có thể đau lòng vì hắn không, cô có bị hắn tổn thương trái tim không? Lúc nãy hắn còn trước mặt Đồng Đồng trách mắng cô, bảo vệ quan tâm Đồng Đồng một chút tin tưởng xem cô như nào cũng không có. Hắn quá vội vã rồi. Hàm Triết tự cay nghiến mình trong lòng, nhưng hắn nghe lời nói của Hàm Truy bèn hoảng hốt hỏi cậu:"Tịch Nhã bị thương, bị bỏng? Hiện cô ấy ở đâu chứ? ""Anh quan tâm làm gì? Chị Nhã có anh Trác lo rồi! Anh đi mà lo cho Đồng Đồng của anh đi! "_Hàm Truy đầy phẫn nộ lớn tiếng với hắn, cậu bỏ đi về phòng của mình. Hàm Triết nghĩ lại mình còn định đi hỏi vì sao cô làm hại Đồng Đồng, không ngờ chính cô lại là người bị hại, hắn đúng là quá hồ đồ mà. Đưa tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn đấm mạnh vào hành lang, ánh mắt đỏ ngầu tức giận. Hắn như vậy mà lại để bị lừa, còn trách nhầm người mình yêu thương, chỉ trách là hắn vội vàng, mất lòng tin với cô thôi. Hàm Trác đưa Tịch Nhã đi đến bệnh viện xơ cứu vết thương xong thì về nhà, chân cô di chuyển không được nên cần phải bế. Vào trong nhà đến phòng khách, Tịch Nhã và Hàm Trác bất ngờ khi Hàm Triết ngồi nghiêm mặt nơi sofa. Hàm Trác không muốn đứng lại hỏi han gì, bế cô đi đến bậc thang. Nhưng khi vừa bước chân lên Hàm Triết đã vội lên tiếng:"Tịch Nhã! "Hàm Trác khó chịu dừng lại ôm cô trong lòng không xoay người. Tịch Nhã nghe hắn gọi có chút đau lòng, hắn chờ cô có phải để lấy lại công bằng cho Đồng Đồng không chứ.Hàm Triết bước đến trước mặt anh và cô, không thèm nhìn sắc mặt anh trai, ánh mắt đầy xót xa chân cô rồi nhìn cô. Nhưng Tịch Nhã lại lên tiếng trước, cô cúi đầu bảo:"Tôi xin lỗi! Chuyện của Đồng Đồng là tôi không... ""Chị có sao không? "_Hàm Triết chặn miệng cô lại, nhìn bàn chân cô bị sưng phồng hắn thật không chịu nổi. Nhưng hắn không thể dỗ dành cô, bây giờ cô lại được một người đàn ông khác chăm sóc, thùy mị mà nép trong lòng anh khiến hắn đau nhói khó chịu. Tịch Nhã cười nhạt một cái cô xoay mặt vào lòng anh trả lời:"Cảm ơn cậu! Tôi không sao! Có chồng tôi chăm sóc rồi! "Hàm Trác nghe cô trả lời hắn như thế, thì không còn gì ở lại. Anh ôm cô lướt qua hắn bước lên trên lầu, không chút lưỡng lự. Trái tim Hàm Triết như bị ai đó bóp chặt, cô vừa trước mặt hắn từ chối hắn, còn bảo cái gì mà có chồng chứ? Chẳng lẽ cô bị hắn làm cho tổn thương đến vậy sao? Cô không muốn cùng hắn tiếp tục. Không thể, chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà, cô làm sao không bỏ qua cho hắn được chứ. Tịch Nhã rất dễ dỗ, chỉ cần hắn dỗ dành cô thì cô sẽ nghe theo thôi. Hắn không cho phép cô từ chối cùng hắn yêu đương. ---
Chap 68:Đêm hôm ấy, khi mọi vật đã chìm vào trong giấc mộng đẹp, những vì sáng trên bầu trời sáng rực cả màn đêm. Khung cảnh vắng lặng, yên tĩnh, ở căn biệt thự xa hoa giờ chỉ còn lại những ánh đèn điện chiếu sáng hắt hiu, hay là ánh đèn pin của bảo vệ đi tuần. Két... Một âm thanh mở cửa chầm chậm vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ấy, dáng người lén lút to lớn bước vào căn phòng không phải là của mình. Hàm Triết tiến đến bên giường ngủ của Tịch Nhã và Hàm Trác, đôi mắt hổ phách nhíu lại tức giận khi thấy anh trai mình tay đặt lên eo cô ôm lấy. Còn cô thì lại thoải mái mà gục mặt vào ngực anh để ngủ. Hắn chán ghét phải nhìn cảnh tượng tức trào máu này, người con gái hắn yêu lại ngủ ngon lành trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn muốn bế đi cũng không được. Bạo dạn đi đến, gỡ tay Hàm Trác ra, cẩn thận đẩy anh sang bên kia một chút. Sau đó đưa tay nghiêng người cô lại, để cô xoay mặt về phía mình. Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang ngủ say đẹp tựa thiên thần, đưa bàn tay vén mái tóc cô lên, chạm nhẹ lên gương mặt mịn màng. Đột nhiên Tịch Nhã nhíu mày lắc đầu liên tục, muốn nghiêng cười lại thôi nói mớ:"Ưm... Không... Tôi không có làm... Tôi không làm! Hàm Triết anh chưa bao giờ tin tôi, dù chỉ một lần! "Những lời nói mớ của cô như tên đâm mạnh vào ngực hắn, Tịch Nhã ngay cả trong mơ cũng thấy hắn xấu xa vậy sao? Cô đang oán trách hắn không tin tưởng cô, không thật lòng với cô. Không phải như vậy mà, hắn không phải không tin cô, chỉ là... Chỉ là... Ngay cả hắn, chính bản thân hắn muốn tìm lý do để thoát tội cũng không có. Là hắn không tốt, luôn để cho cô phải khổ, dù trái tim yêu cô, dù biết tâm tánh cô thánh thiện, trong sạch, mềm yếu nhưng luôn nghi ngờ, tổn thương cô. Lại còn bảo vệ người con gái khác trước mặt cô, khiến cô phải chịu uất ức. Hắn đưa tay cầm lấy bàn chân bị thương của cô, vừa đụng nhẹ vào cô đã muốn co chân lại theo bản năng. Hàm Triết gục mặt lên gối cô, đau lòng nỉ non nói:"Xin lỗi! Anh xin lỗi! "Hắn cắn rứt lương tâm của mình, tức giận đưa tay đấm mạnh lên ngực một cái, sau đó đứng dậy. Cẩn thận kéo chân cô ra, gác lên gối ôm tránh cho đụng chạm. Hàm Triết đành nhìn cô ngủ cùng Hàm Trác, lặng lẽ hôn lên môi cô một cái nhẹ rồi rời đi. Tịch Nhã trong mơ ý thức môi mình vừa bị ai đó chiếm hữu, nhưng cô không tài mở mắt ra được, chỉ có thể tiếp tục ngủ say sưa đến sáng mai. [...]"Bé con dậy thôi! ""Ưm... Trác anh chơi xấu nha! "_Tịch Nhã nhăn mặt mở mắt ra thấy anh đang lấy tóc nguậy vào mũi mình. Cô ôm gối xoay mặt qua hướng khác đưa lưng với anh ngủ tiếp. Hàm Trác buồn cười bởi dáng vẻ đáng yêu của cô, anh cù loét cô vào bên hông làm cô nhột mà cười lớn cựa quậy:"Chịu dậy chưa hả? Em ngủ nướng rồi đấy! ""Haha... Ô... Đừng... Haha... Đừng.... Dừng lại đi... Em... Haha... Nè... "_cô đưa tay bấu lên tóc anh làm cho anh bị đau mà dừng lại. Tịch Nhã phụng phịu ngồi dậy, để chân xuống giường nhìn vào gương mặt rạng rỡ sớm mai của chồng mình. Trong lòng cô đột nhìn day dứt, tự trách chính mình. Vì sao cô có một người chồng hết mực yêu thương như vậy, luôn cưng chiều cô, luôn nghĩ cho cô nhưng sao cô lại không biết trân trọng chứ? Cô còn cầu điều gì hơn nữa, Hàm Trác thật sự là mẫu người chồng mà rất nhiều cô gái ao ước, vậy mà cô lại không thủy chung cho anh. Hàm Trác thấy cô cứ chăm chú nhìn mình suy nghĩ gì đó thì anh đưa tay bóp mũi cô hỏi:"Sao vậy? Thấy chồng em đẹp trai quá à? ""Anh thì lúc nào chả đẹp! Anh là đẹp nhất!"_Tịch Nhã mở miệng khen anh, đưa tay lên hình dấu like khiến cho Hàm Trác bật cười. Cô đột nhiên nhớ lại ký ức hôm qua liền hỏi anh:"Nè đồ xấu xa hôm qua anh hôn môi em lúc em ngủ đúng không hả? ""Anh sao? "_Hàm Trác ngớ người ra hơi hướng mắt lên trần nhà suy nghĩ rồi từ từ trả lời:"Hình như không có! "Tịch Nhã lấy gối nằm ném vào người anh làm bộ nhăn mặt bảo:"Hừ... Dám làm mà không dám nhận! Anh là thừa cơ hội em ngủ hôn trộm em! "Hàm Trác bắt lấy cái gối của cô ném, cảm thấy hôm nay hình như tâm trạng Tịch Nhã vui vẻ lạ thường, không biết nụ hôn kia có ảnh hưởng không. Chẳng lẽ do anh ngủ vô tình quay sang hôn cô hay sao, mà kệ đi, cô là vợ anh mà. Hàm Trác nhìn gương mặt vừa ngủ dậy của cô, còn chưa chải chuốt rất quyến rũ, anh không kiềm lòng được bước tới một bước nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi của cô đang hé mở. Tịch Nhã bị hôn bất ngờ thì tròn xoe mắt, cô đưa tay lên định đẩy ra nhưng lại giữa chừng nắm lấy cổ áo anh. Anh là chồng cô cơ mà, sao cô lại tàn nhẫn với anh vậy được. Đáng lẽ những quyền lợi này là anh đáng được hưởng. Nghĩ đến đây Tịch Nhã ngồi yên nhắm mắt lại để cho anh hôn. Hàm Trác cũng thấy được sự ngoan ngoãn của cô, trong lòng anh rất vui nhưng anh lại không hôn sâu. Chỉ chạm lên cánh môi cô lại rời đi, nhìn mặt cô ửng đỏ, cô vẫn nhắm mắt thì buồn cười:"Haha... Tịch Nhã anh hôn xong rồi! "Tịch nhã như một đứa ngốc mở mắt ra tức giận phồng má lên với anh, sau đó lại xấu hổ ôm mặt đi cà nhắc cà nhắc vào nhà tắm trốn vì chân cô còn đau chưa thể chạy. Hàm Trác đứng lên ngồi còn không khéo trêu ghẹo cô thêm:"Nè! Em không lấy cô thay sao? Định ở truồng chạy ra sau đó lại chín như trái cà chua à? "Cạch... "Đồ đáng ghét! "Tịch Nhã mở cửa ra lấy nhanh quần áo rồi khập khiễng vào lại trong nhà tắm trở lại, Hàm Trác buồn cười lắc đầu đứng bên ngoài anh sửa gọn lại giường ngủ của hai vợ chồng. Hàm Trác đợi Tịch Nhã tắm xong thì hai người đi ra khỏi phòng xuống nhà dưới ăn sáng, Tịch Nhã đột nhiên khựng lại, cô nói cùng Hàm Trác:"Anh... Anh xuống trước đi nhá! Em có chút đồ để quên! ""Ừm! Vậy em đi đi! "_Hàm Trác yêu thương xoa đầu cô, rồi thong thả xuống dưới. Tịch Nhã nâng chân lên từ từ đi vào trong phòng, chân cô vẫn chưa khỏi nên cô không đi nhanh được. Cô đến bàn trang điểm, nhìn lắc tay mà hắn đã tặng cho mình do dự một hồi lâu, cô không tiếc giữ lại. Tại sao phải hối tiếc người vốn không chân trọng mình. Tịch Nhã nhìn lên trong gương có hình cưới của anh và cô, hôn nhân ấy hạnh phúc biết bao. Vậy sao cô không cố cùng anh xây dựng nó, dù sao anh cũng chẳng để tâm cô thời gian kia ra sao mà. Nghĩ cho thấu đáo, Tịch Nhã quyết định gỡ bỏ vòng tay hắn tặng ra ném vào sọt rác dưới chân. Sau đó cô hùi hết mỹ phẩm trên bàn đổ xuống sọt rác hết để che giấu sợi dây ấy. Cô thở dài một cái sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, tay vịn cầu thang từng bước khó khăn đi xuống dưới phòng ăn. Đột nhiên phía sau cô một bàn tay to lớn phủ lên tay cô, bàn còn lại ôm eo của cô. Tịch Nhã xoay mặt nhìn Hàm Triết mỉm cười với mình thì khó chịu, cô cau mày:"Cậu... ""Em sao vậy? Đỡ chưa? "_Hàm Triết thật lòng lo lắng cho cô hỏi, hắn cúi đầu xem chân cô nhưng ánh mắt vô tình lướt qua cổ tay trái, lại tay phải hắn nhớ đã dặn kỹ cô rồi mà:"Đâu rồi? Chiếc vòng đâu? Sao em lại tháo ra chứ? Hay là mất? "Nhìn ánh mắt tra xét của hắn hỏi mình, giống như mình làm sai vậy, Tịch Nhã khó chịu muốn lên tiếng lại bị cắt lời. Đồng Đồng phía sau đi đến ôm lấy tay hắn cười tươi bảo:"Hàm Triết anh đứng đây làm gì vậy? Ơ... Chị Nhã...? "Tịch Nhã nhìn Đồng Đồng một cái, cô đẩy mạnh Hàm Triết ra, tự mình chậm chạp đi xuống lầu. Đồng Đồng nhìn chân cô đi không thuận lợi lắm thì khó hiểu hỏi:"Ủa chị Nhã sao vậy anh? "Nghe câu hỏi của Đồng Đồng trong lòng Hàm Triết khó chịu hơn cả bội phần, hắn hất tay Đồng Đồng ra theo sau cô từng bước. Trong lòng thầm tự hỏi:"Tịch Nhã... Em giận anh thật rồi sao? "#còn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me