Doan H 1
Chap 72:"Làm sao em bình tĩnh được hả anh? Bao nhiêu năm qua em ở bên cạnh anh, cố gắng vì anh. Hết lòng yêu anh nhưng chẳng lẽ tất cả chỉ vô nghĩa thôi sao? Em đã chờ đợi... Anh đã nói cả cuộc đời sẽ yêu em, không ai thay thế được em, sẽ cưới em làm vợ cơ mà? Em chỉ là ở bên cạnh anh để chờ chị ấy xuất hiện thôi à? Đến để thay thế em hay sao? "_Đồng Đồng mệt mỏi vô cùng, nàng mềm nhũn hai chân tuột dần xuống đất. Không ngờ nàng lại thất bại, lại thua cô thêm lần nữa. Nàng thật sự yêu hắn cơ mà, là nàng bên hắn lâu như thế sao lại thành như vậy. Nàng ngồi bệt dưới đất, đáng thương vô cùng, nước mắt chảy ròng ôm lấy chân hắn van xin:"Huhu... Hàm Triết làm ơn! Làm ơn đừng bỏ em! Em xin anh đó! Chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy mà, sao anh lại thay lòng? Huhu... Hàm Triết chúng ta sang Mỹ đi! Sang đó làm lại từ đầu! Xin anh đó, đừng bỏ em! Em chỉ yêu mình anh mà thôi, làm ơn đi... Huhu... "Nhìn Đồng Đồng đáng thương quỳ trên đất van xin hắn, sự yếu mềm của một người con gái, cả thanh xuân đã bên hắn nhưng bây giờ bị hắn vô tình cự tuyệt, ai chứng kiến cũng đều xót xa thay. Duy chỉ có Hàm Triết trơ mắt lạnh lùng nhìn nàng, hắn có áy náy nhưng không có thương cảm hay còn chút quyến luyến nào cả. Nếu suy ra tất cả thì cũng là do Đồng Đồng đâm đầu vào, là Đồng Đồng lừa dối tất cả. Giá mà nàng không quá say mê hắn, giả mạo làm chị mình người đã cứu hắn thì mọi chuyện đâu có như vậy. Hắn cũng không phải vì Tịch Nhã cứu hắn mà yêu thương nàng, hay là trả ơn. Tình cảm bây giờ hắn dành cho Tịch Nhã là thật, áy náy thật, hối hận thật, quan tâm thật, yêu thương cũng là thật. Hắn không thể nào day dưa tiếp tục với Đồng Đồng nữa. Hàm Triết đỡ Đồng Đồng đứng dậy bàn tay lạnh đặt lên gò má nóng ẩm của nàng, lau đi nước mắt cho nàng. Đồng Đồng ánh mắt long lanh nhìn hắn, nàng muốn nhào vào lòng hắn, muốn hắn ôm. Nhưng Hàm Triết lại tránh né, hắn lạnh lùng, vô tình nói:"Anh không còn yêu em, thực sự không còn yêu nữa. Em có níu kéo cũng vô ích, anh không thể quay lại với em như xưa. Bây giờ trái tim anh, con người anh chỉ yêu một mình Tịch Nhã mà thôi. Anh xin lỗi! "Bốp! Âm thanh thánh thót dứt khoát một lần không lặp lại vang lên trong căn phòng kín, tất cả mọi người đều sững sờ. Người vừa thực hiện cái tát đó lên gương mặt tuấn tú của hắn là nàng, nàng không ngờ hắn có thể nhẫn tâm như vậy tổn thương mình. "Hàm Triết anh thật tàn nhẫn, thật vô tình. Anh từng hứa sẽ yêu em, sẽ lấy em làm vợ cả đời hạnh phúc cơ mà. Đồ nói dối! Anh lừa em! Anh yêu người khác, anh phản bội em, phản bội tình yêu của chúng ta. Em hận anh! Em hận anh...huhu... "Đồng Đồng quát lên với hắn, nàng không khỏi đau lòng xúc động, ôm mặt khóc rời đi. Ai cũng nhìn theo nàng thương cảm, nhưng chỉ có hắn vẫn ngớ người ra không quay theo nhìn nàng. Ánh mắt lại dán trên người con gái xinh đẹp nằm trên giường kia. Diệu Kỳ nhẹ nhàng đi lại lắc lắc tay con trai của mình dịu dàng khuyên:"Hàm Triết Đồng Đồng con bé đã đi mất rồi kìa, con đuổi theo đi.""Hàm Trác nhường Tịch Nhã cho em đi! Công ty tất cả em đều giao quyền lại cho anh! Em hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy! "_Hàm Triết không trả lời mẹ mình nhưng lại quay sang lần nữa ra yêu cầu cùng Hàm Trác, mà lần này lại có điều kiện vô cùng tốt đẹp.Nhưng vốn dĩ Hàm Trác từ trước đến nay không cần danh lợi, quyền lực, chỉ cần tình cảm. Anh đã làm sai gây ra tổn thương cho Tịch Nhã rồi, bây giờ anh không muốn tiếp tục để cô khổ sở nữa. Hàm Trác cũng không muốn đôi co với Hàm Triết, anh biết Tịch Nhã hiện tại cũng đang giận anh, anh không hy vọng cô tha thứ, chỉ cần theo ý cô thì anh sẽ chấp thuận. Anh cũng không muốn rạng nứt tình cảm anh em, nên một người hiểu chuyện như anh liền dằn lòng xuống nhẫn nhịn nói:"Chúng ta đừng tranh giành Tịch Nhã như một món đồ nữa, không phải thời gian qua chúng ta đã làm như vậy khiến cô ấy tổn thương sao? Bây giờ hãy chờ Tịch Nhã tỉnh lại và xem cô ấy muốn gì, hãy làm theo yêu cầu của cô ấy đi. Đừng bắt ép cô ấy theo chúng ta nữa, thật ích kỹ. Hãy để cô ấy sống cuộc sống mà cô ấy muốn đi, một lần tôn trọng quyết định của cô ấy. ""Anh... "_Hàm Triết nghe Hàm Trác nói mà bất ngờ, hắn quay mặt nhìn anh trai mình trầm mặt, im lặng không nói thêm gì nữa. Cứ thế tất cả mọi người trong phòng đều lặng thinh, rồi từng người một bước ra khỏi phòng. Để lại căn phòng yên tĩnh cho cô gái nhỏ đáng thương ngủ ngon giấc. [...]Ba hôm sau... "Tại sao Tịch Nhã còn chưa tỉnh nhỉ? Chúng ta có nên đưa con bé đến bệnh viện không? "_Diệu Kỳ ngồi ăn sáng cùng mọi người, lo lắng nêu lên ý kiến. Những người đàn ông kia cúi đầu ăn, chậm chạp, không ai lên tiếng. Người hầu trên lầu đột nhiên hớt hải chạy xuống báo cáo:"Ông bà chủ, đại thiếu gia, nhị thiếu gia,... Cô... Cô... Thiếu... Thiếu phu nhân đã..."Bụp... Hàm Triết tức giận đập mạnh bàn một cái, nôn nóng hỏi:"Nói nhanh!Thiếu phu nhân làm sao? ""Dạ... Dạ... Thiếu phu nhân... Đã... Đã tỉnh rồi ạ! ""Ơ... ""Tránh ra! "Hàm Nghị, Diệu Kỳ, Hàm Truy còn chưa kịp có phản ứng gì thì Hàm Trác cùng Hàm Triết chân nhanh hơn não, chẳng định hình gì cả đã đẩy ghế ra chạy lên lầu cùng một lúc. Rầm... Họ không từ từ chậm rãi mà đạp cửa mạnh xông vào, làm Tịch Nhã mới tỉnh dậy đang uống nước thì bị sặc bởi sự xuất hiện của hai người. Cô vừa tỉnh lại sau ba ngày mà cứ như là ba năm vậy đấy. "Ặc... Ặc... ""Tịch Nhã em có sao không? "_cả hai cùng lao đến giường lo lắng hỏi cô. Mặt cô ngơ ngác sợ hãi lắc đầu châm châm nhìn hai người:"Không... Không sao! ""Em có đói không? Có muốn ăn gì không? "_Hàm Trác ngồi lên giường ôm lấy cô quan tâm hỏi. Hàm Triết nhìn ngứa mắt với hành động của Hàm Trác liền nhắc nhở:"Hàm Trác! Tránh ra! "Hàm Trác nghe Hàm Triết khó chịu nói thì nhớ lại mình có nói lời đó ba ngày trước, sẽ không bắt ép cô nữa, sẽ để cô toàn quyền quyết định. Cũng đồng nghĩa với việc hạn chế quyền làm chồng trong thời gian này. Tịch Nhã khó hiểu khi sau lời nói của Hàm Triết, Hàm Trác lại bỏ mình ra đứng dậy sang một bên... Rốt cuộc là hai người có chuyện gì chứ? Nhưng kệ họ đi, cô còn có chuyện cần làm:"Hai người...Tôi có chuyện muốn nói! "Cả hai người nhìn nhau lại nhìn cô, trong lòng hồi hộp lo sợ. Hàm Triết nhẹ nhàng lên tiếng:"Có gì từ từ nói không được sao? Em vừa tỉnh lại, hay nghĩ ăn chút gì đi nha? ""Tôi muốn rời khỏi đây! "_Tịch Nhã dứt khoát mạnh mẽ nói. Hàm Triết trố mắt lạnh lùng nhìn cô, hắn không ngờ cô vừa tỉnh lại đã nói đến điều này. Nhìn cô có chút mạnh mẽ, kiên quyết trong ánh mắt, không giống Tịch Nhã trước kia. Hàm Trác vẫn không tiếp thu được, cười gượng gạo, vờ hỏi lại:"Tịch... Tịch Nhã em nói gì vậy? "Tịch Nhã thẳng thừng đối diện với hai người, ánh mắt không lay động, chẳng có chút gì là vừa tỉnh lại sau sự bất tỉnh. Cô nói:"Các người buông tha tôi đi! Cho tôi được tự do sống bình yên đi, tôi không muốn sống như này, như một con rối nữa. Tiền các người mua tôi từ cha của tôi, tôi hứa sau khi tôi tự do sẽ đi làm trả lại cho các người. Làm ơn buông tha tôi đi! ""Buồn cười! Em nghĩ em sẽ trả nổi sao? Cả đời cũng chẳng trả nổi! "_Hàm Triết mỉa mai khi nghe cô nói, hắn cười châm chọc. Lấy ra từ túi chiếc ví đựng tiền tờ giấy nợ dài ném vào mặt cô. Tịch Nhã ngơ ngác cầm giấy nợ lên xem, cô há hốc mồm kinh ngạc ngẩn mặt lê nhìn hắn:"Anh... Anh... Cha tôi... Ông ấy... "---
Chap 73:Tịch Nhã bủn rủn tay chân cầm tờ giấy mà Hàm Triết vừa ném cho mình châm châm nhìn xem, cô không nghĩ nó là sự thật. Còn chưa khỏi bàng hoàng Hàm Triết lại nói:"Tờ ấy chỉ mới là gần đây thôi! Còn nhiều tờ khác nữa em có muốn xem không? ""Làm sao?... Làm sao lại như thế này? Cha tôi... Không phải rõ ràng cha tôi ông ấy bảo đã chăm chỉ làm ăn rồi mà? Sao có thể nợ anh khoản nợ lớn đến như vậy? "_Tịch Nhã không ngờ là trong tờ giấy là những giao kèo về việc cho vay và mượn nợ giữ cha cô và hắn, khoản nợ lên tới hàng tỷ khiến cô ngỡ ngàng, kinh khiếp. Hàm Triết nhếch môi khinh thường nhìn bộ dạng ngây thơ của cô trả lời:"Sao? Làm ăn á? Em nghĩ một người có máu cờ bạc có thể làm ăn sao? Em nghĩ cha em có thể thoát ra khỏi vòng cám dỗ đó được à? "Tịch Nhã ngẩn mặt lên nhìn hắn, gương mặt hắn tựa như quỷ dữ xảo quyệt, cô mắng hắn:"Đồ độc ác! Sao cậu lại cho cha tôi mượn tiền để hại ông ấy như vậy chứ hả? Sao không khuyên ông ấy chí thú làm ăn? "Nghe Tịch Nhã quát mình, Hàm Triết bực bội đi lại, nhăn mặt nhìn cô đưa tay lên bóp chặt cằm của cô. Hàm Trác hoảng hốt vội ngăn cản hắn, nhưng không thể, bị hắn hất ra:"Triết em điên à? Mau thả tay ra đi! Đau Tịch Nhã đó! ""Tránh ra! "_hắn hất Hàm Trác sang một bên, đôi mắt hổ phách không lay động, lạnh buốt nhìn cô nói:"Em nói tôi độc ác? Độc ác như nào? Em có biết cha em là gã đê tiện, hèn hạ không? Ông ta dùng con gái để trả nợ, để mua thú vui của bản thân, em nghĩ ông ta tốt đẹp hay sao? Có phải ông ta đến gặp em nói những điều tội nghiệp không hả? "Tịch Nhã bất ngờ khi Hàm Triết cha mình đã đến biệt thự nhà hắn tìm gặp con gái, cô run rẩy nhìn hắn đôi mắt long lanh sợ hãi:"Sao... Sao cậu biết?""Nhà tôi... Cái gì mà tôi không biết? Huống hồ em còn là bị tôi kiểm soát trong lòng bàn tay. Cha của em nếu không nhờ tôi giúp đỡ, không nhờ tôi cho vay tiền ông ấy có thể sống đến giờ để gặp mặt em sao? Haha... Ông ta thương em thật đó, rất thương! Muốn em có cuộc sống tốt đẹp, sung sướng. Bởi vì ông ta nghĩ khi em làm dâu nhà tôi có thể khiến ông ta giàu có, bòn rút tiền của nhà tôi cho ông ta đánh bạc. Nhưng tiếc là ông ta không ngờ em bị tôi kiểm soát. Những lần trước nhiều lần ông ta đến để gặp em nhưng không may gặp tôi, ông ta thất vọng ra về. Tôi cho người theo dõi mới biết ông ta nợ ngập đầu, bị giang hồ truy tìm. Ông ta mượn tiền chúng để cờ bạc, sống hầu như trong sòng bạc. Nếu tôi không giúp ông ta, em nghĩ cha em còn sống sao hả? Ông ta như một con chó ở sòng bạc bị người ta chà đạp, đánh đập, bỏ đói kìa. Em vậy mà còn mắng tôi độc ác! Em có mắng thì mắng cha em kìa, hết lần này đến lần khác chạy đến mượn tiền tôi, cầu tôi giúp. Ông ta là người cha tồi, là thằng khốn nạn! "Hàm Triết thả tay hất mặt cô sang một bên thật mạnh cho cô tỉnh ngộ, hắn tức giận bởi vì Tịch Uy đã đến tìm cô, khiến cô muốn rời xa hắn, gieo vào đầu cô những điều giả dối không đúng. Trong khi người chăm sóc cô là hắn bấy lâu nay, dù hắn có tàn nhẫn với cô cũng không để cô chết. Giờ cô bỏ đi theo cha mình trước sau cũng bị khốn khổ, bị giang hồ bắt lấy làm gái điếm trả nợ cho chúng thôi. Nghĩ đến cảnh cô bị hàng trăm thằng đàn ông chà đạp là hắn giận điên người rồi. Tịch Nhã nghe hắn nói mà cứ ù ù tai, cô không ngờ cha cô bản chất không thay đổi, còn có ý lợi dụng cô. Đầu óc cô muốn nổ tung ra, cô đã nghĩ ông đã hối hận về những việc làm của mình, ông muốn quay lại cùng cô sống hạnh phúc, cha con nương tựa nhau mà sống. Không nghĩ tình cảm ấy là lợi dụng giả dối, cô không tin, không muốn tin chút nào. Hàm Triết muốn cô thật sự thức tỉnh, không muốn cô nghĩ đến thương mến người đàn ông khác dù là cha cô. Cô chỉ có thể nghĩ về hắn mà thôi, hắn lại mắng cô ngốc, hết lời miệt thị cha cô:"Em tỉnh lại đi Tịch Nhã! Em nghĩ theo cha em, rời khỏi Hàm gia, rời khỏi tôi em sẽ hạnh phúc vui vẻ sao? Em lầm rồi! Chỉ có Hàm gia mới là nơi em sống được, chỉ có tôi mới cho em hạnh phúc và an toàn. Rời khỏi Hàm gia, rời khỏi tôi cuộc đời em khốn khổ hơn bao giờ hết! Cũng chỉ là bần hèn như người cha khốn nạn của em mà thôi! "Hàm Triết nói mà không hề để ý đến Hàm Trác đứng kế bên, lòng anh tê dại, thấy xấu hổ vô cùng. Hàm Triết trước giờ chẳng thua anh cái gì cả, thực lực, địa vị cái gì cũng hơn anh, ngay cả việc khống chế tình cảm cũng rất tốt. Nghe hắn nói chỉ có hắn mới mang lại hạnh phúc cho cô mà anh thấy bản thân thật kém cỏi. Tịch Nhã là vợ anh, nhưng anh lại không thể bảo vệ được cho cô. Còn để vợ mình bị cưỡng hiếp trong đêm tân hôn, ba năm ở cùng người đàn ông khác bị dày vò mà chẳng làm được gì cả. Anh đúng là kém cỏi hơn Hàm Triết rất nhiều. Ngay thời điểm hiện tại, nhìn cách Hàm Triết bày tỏ mà Tịch Nhã sợ hãi, có lẽ chỉ có hắn mới khiến cô bị thuần phục. Dù một người yếu đuối như Tịch Nhã nhưng cũng rất khó nghe lời, khó ngoan ngoãn, nhưng chắc chỉ dưới tay của Hàm Triết cô mới là con thỏ trắng tội nghiệp đáng thương. Hàm Trác lẳng lặng xoay người bước đi, anh không sợ Hàm Triết sẽ tổn thương cô. Anh biết hắn sẽ không làm như vậy, anh rời đi vì anh biết anh thua rồi. Hàm Triết còn nắm được điểm yếu cha cô thì anh làm được gì? Anh biết anh đã thua hắn lâu rồi, thua về việc chiếm lấy thân thể cô và chiếm giữ trái tim của cô. Có lẽ không cần tranh đua nữa, anh biết mình không thể làm tốt hơn Hàm Triết, không thể giữ nổi Tịch Nhã. Đúng như hắn nói vậy... Chỉ có Hàm Triết hắn mới đem lại cho cô hạnh phúc và an toàn. Anh thua... Lại thua em trai mình rồi. Tranh giành làm gì nữa, dù có yêu cô rất nhiều nhưng bản thân không thể bảo vệ che chở được cho người con gái mình yêu thì tranh làm gì. Trước khi bước ra khỏi căn phòng của chính mình, để mặc vợ lại cho người đàn ông khác hành xử, trái tim anh không hiểu sao chẳng còn đau nhói, chẳng còn buốt thắt, thậm chí chẳng còn áy náy tội lỗi với cô. Ngược lại rất đỗi bình thường giống như làm được việc tốt cho vợ mình vậy. Anh đứng thẳng người lên, không nhìn cô lấy một cái mà vỗ vai Hàm Triết:"Cố lên! Thuần phục cô ấy đi, khiến cô ấy ngoan ngoãn nghe theo em. Anh chấp nhận sự thật! Sẽ giao cô ấy lại cho em! Hãy cho cô ấy niềm vui hạnh phúc! "Hàm Triết hết sức bất ngờ, hắn sững người nhưng lại hạ xuống bình thường không quay mặt nhìn anh trai mình, lại nhìn thiên hạ run sợ trước mắt. Cạch... Hàm Trác rời đi, chỉ còn cô và hắn trong phòng. Cánh cửa phòng khép lại, màn đêm bao trùm, nhưng không phải điều khủng khiếp xảy ra, mà cũng có thể là khủng khiếp hơn rất nhiều. Như báo hiệu một điều mới mẻ tốt đẹp sắp đến, cũng như một bước ngoặc, một lối thoát mới từ trong đêm tối, chính nơi từng là đêm tối mịt mù rồi sẽ là ánh sáng. "Tịch Nhã... "Hàm Triết thấy cô im lặng đôi mắt rưng rưng không nói gì cả, có lẽ cô đang khủng hoảng lắm đấy. Hắn đưa tay ra muốn dỗ dành cô lại bị cô mạnh mẽ khướt từ:"Cút! Anh cút đi! Đồ khốn! Anh mới là đồ khốn, Hàm Triết chính anh mới khốn nạn! Cha tôi không phải như thế anh nói dối! Anh là đồ... Ưm... "Lời nói trách mắng của cô chưa ra hết khỏi miệng đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn mạnh mẽ, bất ngờ, Tịch Nhã trơ hai mắt nhìn hắn. Hàm Triết ôm lấy cô ngã xuống giường, tay giữ ót cô hôn ngấu nghiến mờ môi. Lâu rồi hai cánh môi lạnh lẽo không được chiều chuộng, hôm nay cả hai người bốn cánh môi chạm nhau trong thời tiết giá lạnh thật ấm áp. Hắn nhấp nháy môi cô, dù môi mình âu yếm, cái lưỡi vẽ viền quay đôi môi xinh đẹp của cô. Tịch Nhã lắc đầu kháng cự, cô không muốn đón nhận. Hắn lại bá đạo mà cạy miệng cô ra xông vào chiếm lấy mỗi tất đất bên trong, hút lấy mật ngọt trong miệng cô. Tịch Nhã tức giận cắn lên lưỡi hắn, hắn bèn nhả môi cô ra, cô đẩy hắn ra khỏi người mình. Hàm Triết không tức giận nhưng lại dịu dàng nhìn cô. Tịch Nhã giờ mới phát hiện Hàm Trác rời đi không còn nữa:"Anh... Hàm Trác đâu rồi? Sao chỉ còn cậu với tôi vậy? ""Đúng! Anh Trác đi rồi! Anh nghĩ từ đêm nay em nên quên đi anh ấy và nên thay đổi cách xưng hô với anh người mà em cho là khốn nạn. Vì kể từ giây phút này, cái người khốn nạn đã ngủ với em suốt ba năm qua sẽ là chồng của em. Nên gọi ông xã thân yêu được rồi đấy! "---
Chap 74:Tịch Nhã hoảng hốt khi nghe lời nói bá đạo của hắn, cô bị hắn nằm đè lên người hắn thô bạo cởi áo ngủ của cô ra. Tịch Nhã quặn quẹo muốn thoát khỏi hắn, cô chống hai tay lên ngực hắn lắc đầu nói:"Hàm Triết đồ điên thả tôi ra! Hàm Triết thả tôi ra nhanh! Hàm Trác sẽ không tha thứ cho anh đâu! ""Có gì mà không tha thứ chứ hả? Em nghĩ bây giờ Hàm Trác anh ấy còn quan tâm đến em hay sao? Anh ấy đã nhường em lại cho anh rồi! "_Hàm Triết cởi xong áo ngủ của cô vứt sang một bên, bàn tay to lớn yêu thương vỗ về gương mặt của cô. Hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi lắm lời của cô dường như đang muốn nói gì đó, Tịch Nhã hoàn toàn bị chặn họng không thể nói gì ngoài ngâm nga. "Ưm... Ư... "Hàm Triết lại lần nữa đưa cái lưỡi đinh hương của mình vào trong miệng của cô, hai cánh môi vẫn ở ngoài gặm nhấm môi cô. Tịch Nhã nghiêng đầu qua lại từ chối hắn, nhưng hắn lại dùng sự điêu luyện của mình, cái lưỡi quyến dụ lưỡi cô, hòa quyện nước bọt của hai người với nhau day dưa không ngớt. Tịch Nhã trườn người lên khỏi hắn, cô chống hai tay trên vai hắn nẩy lên. Làm cho nụ hôn của hắn vô hiệu lực làm mình mê muội, xoay người cô muốn thoát, muốn bò xuống giường. Cô không muốn cùng người đàn ông ác quỷ này xảy ra quan hệ tiếp tục. Nhưng Hàm Triết lại rất bình tĩnh nắm lấy thắt lưng quần dài ngủ của cô theo sự trườn lên muốn tẩu thoát thì quần của cô cũng tụt ra. Tịch Nhã thành công leo xuống giường, nhưng cô bực bội ngồi bệt trên đất, quay mặt lại đáng thương rơi nước mắt nhìn hắn. Bây giờ cô hoàn toàn trần truồng trước mặt hắn, bất lực không thể chạy thoát nữa rồi. Tịch Nhã rưng rưng nước mắt lăn dài hai bên má, chấp tay khẩn xin hắn tha thiết:"Ô... Huhu... Hàm Triết tôi van anh, anh buông tha cho tôi đi! Chúng ta đừng như vậy nữa mà! Huhu... Tôi thật sự không muốn sống cùng với anh, tôi muốn được tự do! Làm ơn hãy thả tôi ra đi mà...huhu... Làm ơn! "Hàm Triết nhìn bộ dáng đáng thương của cô càng thêm yêu thương, hắn mỉm cười dịu dàng cúi xuống hai tay luồn qua nách cô bế cô lên ngồi trên đùi mình, tùy ý lợi dụng mà ăn đậu hũ của cô. Hắn hôn lên gáy cô làm cho cô run rẩy, hai tay ôm chặt lấy ngực mình. Hàm Triết nhỏ nhẹ dỗ dành bên tai cô:"Sao em cứ phải muốn tự do nhỉ? Em trốn anh, rời khỏi anh thì có được ích gì? Anh nói rồi, nói nhiều như vậy em còn không hiểu sao Tịch Nhã? "Tịch Nhã cắn môi nghe hắn nói, cô không đáp lời hắn, im lặng cúi đầu trong lòng sợ hãi vô cùng. Hàm Triết đưa hai tay xoay mặt cô lại lâu đi nước mắt trên má cô mỉm cười nói tiếp:"Bé ngốc! Em khờ lắm, em luôn thương người, ai em cũng thương, ai em cũng có thể dịu dàng, vậy sao không thể dịu dàng và yêu thương anh? Bộ anh đáng ghét lắm sao? ""Tôi... "_Tịch Nhã nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn, cô không biết phải trả lời như nào cả. Cô phải thừa nhận Hàm Triết rất giỏi khống chế tình cảm của người khác, hắn vừa làm cho cô kinh hãi muốn né tránh, ngay lập tức lại có cách làm cho cô rụt rè mà dừng lại, tâm tư hỗn độn không cách đối diện với hắn. Hàm Triết nhìn cô xoa đầu, hắn nói:"Hàm Trác đã nhường em cho anh rồi, Đồng Đồng anh cũng đã chia tay cô ấy. Từ giờ anh và em tự do với nhau, chúng ta sẽ sống bên cạnh nhau. Anh hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc, sẽ yêu thương em, chăm sóc em, bảo vệ em thật tốt. Tuyệt đối không để em thiệt thòi một chút! Vì thế Tịch Nhã cho anh cơ hội được không hả? Đừng từ chối anh nữa mà! Anh thật sự yêu em! "Nghe những lời nói yêu thương ngọt ngào của hắn cô không biết đối cùng như nào nữa, cô còn hoảng loạn lắm không thể chấp nhận. Tại sao hắn lại yêu cô chứ? Hắn lúc trước rất ghét cô cơ mà, vì sao lại nhanh thay đổi như thế? Cô thật sự không hiểu mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình là gì nữa, tại sao hết bất ngờ này đến thay đổi khác khiến cô không kịp tiếp nhận. Hàm Triết thấy Tịch Nhã ngồi yên lặng trong lòng mình, hắn vui vẻ hôn xuống môi cô lần nữa. Tịch Nhã lần này chỉ trợn to mắt nhìn hắn, cô không hề kháng cự nữa. Hàm Triết đưa lưỡi mình lần nữa vào trong khoang miệng cô, hút lấy mật ngọt bên trong ấy, gần như muốn hút luôn lưỡi cô làm cho cô đau đớn một chút. Bàn tay to lớn của hắn phủ lên đôi gò bông no đủ của cô, lâu rồi không chạm qua sự quen thuộc cũng không thay đổi. Hắn tùy ý thích thú bóp nắn đủ hình dạng, miệng vẫn không rời môi cô. Hai hạt đậu trước ngực bị hắn trêu đùa, ngắt nhẹ mà đựng đứng lên, Tịch Nhã cũng thẳng người trong ngực hắn. Hắn hôn xuống cổ cô, kéo dài đường nước bọt, nơi cổ gặm cắn để lại ấn ký riêng của bản thân mình. Cái lưỡi đáng ghét liếm lắp xuống nơi ngực cô, há miệng ngậm lấy mà mút ngon lành làm Tịch Nhã run lên ôm lấy cổ hắn. Bàn tay to lớn kia xoa xuống vùng bụng rồi lại phủ lên vùng tư mật của cô, hắn tách huyệt đạo của cô ra, vuốt ve hai cánh hoa nhẹ nhàng trước khi cho ngón tay xâm phạm vào bên trong. Tịch Nhã đang bị kích thích ở trên cô không để ý ở dưới, cho đến chừng hắn đút ngón tay vào trong cô, các lớp thịt bao lấy cô mới đau rát mà kẹp chân lại."Ưm... Ư... Đau... "Tịch Nhã bấu lấy tóc sau gáy của hắn, sự thẩn thờ nãy giờ của cô liền tan mất, thay vào đó cô tỉnh táo lại để nhận thức mình bị như nào. Hàm Triết nhấp nháy ngực vừa ý rồi thì ngẩn mặt lên nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, trêu chọc:"Tịch Nhã có cần đỏ mặt đến vậy không? Chúng ta đã làm nhiều lần rồi mà Tịch Nhã? "Tịch Nhã xấu hổ xoay mặt sang một bên, cô không thèm nhìn hắn, cái đồ đáng ghét đó. Thân thể cô bị hắn trêu đùa không chừa chỗ nào. Phía dưới thì không ngừng khuấy động bên trong cửa huyệt của cô, làm cho mật dịch ứa ra rất nhiều, tràn nơi tay hắn. Bên trên thì một tay ôm lấy bầu ngực vỗ về, một bên lại tiếp tục bú mút. Tịch Nhã thật sự không chịu nổi sự khiêu khích của hắn, hắn cố tình khơi dậy dục vọng trong cô, nhưng cố ý kéo dài thời gian. Ham muốn trong cô đã bừng dậy nhưng hắn không chịu thỏa mãn. Tịch Nhã ngồi cắn răng chờ đợi, cô muốn được hắn thỏa lắp nhưng sao lâu quá vậy? Hàm Triết trong lòng cũng nôn nóng không kém cô, phía dưới hắn cự long muốn bùng nổ rồi, nhưng hắn muốn lần này cô phải cầu xin hắn. Động tác tay dần nhanh hơn, hắn cho thêm một ngón tay vào nữa làm cho cô sung sướng. Tịch Nhã bấu lấy vai hắn, cô thật sự không chờ nỗi nữa, nhưng mà... Chẳng lẽ phải mở miệng sao? Thật nhục nhã! Cô không muốn làm chút nào. Nhưng mà không làm thật sự không chịu nổi:"Ưm... Ư... Triết... Xin anh! Triết anh... Anh... Anh làm tôi đi được không? "Ngay khi cô mở miệng cầu xin hắn cự long đã bức bách réo lên rồi, hắn muốn lập tức đi vào nhanh. Nhưng vẫn muốn chơi đùa cô tí nữa:"Em nói gì vậy Tịch Nhã? Em nói lại đi! ""Anh... Anh... Ưm... Ngô... Cho tôi đi! Ư... Anh hãy... Hãy... Xin anh hãy làm tôi đi mà! "_ Tịch Nhã cảm thấy thật mất mặt, cô cầu xin mà trong lòng muốn chết đi cho rồi, khổ sở cô lại rơi nước mắt đáng thương. Hàm Triết đè cô dưới thân, một tay cởi quần mình ra, để cự long nằm trên nơi kín đáo của cô. Tịch Nhã cảm nhận được sự cứng nóng quen thuộc kia, cô muốn nó. Nhưng Hàm Triết lại không cho cô ngay lập tức hắn nói:"Cầu xin ông xã thân yêu đi! Anh sẽ cho em! ""Sao? Anh... "_hắn thật quá đáng mà, sao lại yêu cầu như vậy với cô cơ chứ? Hàm Triết rút ngón tay ra, làm động tác muốn đứng dậy nói cùng cô:"Không muốn? Vậy thôi! "Tịch Nhã vội vã ôm lấy cánh tay hắn cắn răng nhắm mắt lại mở miệng ra khó khăn nói:"Tôi nói! Tôi nói! Ư... Ư... Ông... Ông xã... Thân... Thân yêu... Làm ơn... Hãy... Hãy ăn em đi!... A! "Ngay khi cô dứt lời, Hàm Triết cũng chịu không nổi nữa mà đâm thẳng cự long vào trong nơi chật kẹp của cô. Tịch Nhã như mong muốn được khỏa lắp nhưng cô rất đau, nơi đó của cô vẫn chật hẹp như thế làm cho hắn rất thích:"A! Đau... Đau quá... ""Tịch Nhã ngoan em thả lỏng đi nào! Đừng kẹp anh nữa! Ngoan! ""Không... Ưm... Đau... Đau quá! "_cô giãy dụa đẩy hắn ra, nơi đó dù được bôi trơn mất dịch rồi nhưng mà của hắn thật sự rất to.. Hàm Triết yêu thương hôn lên má cô, hắn tiếp tục dụ ngọt:"Ngoan nào! Anh không làm em đau! Em thả lòng đi!... Chết tiệt! Làm bao lần rồi mà vẫn chặt như vậy! ""Ưm... "Hàm Triết đành rút ra một nữa, nhấp vài cái nhẹ nhàng cho cô quen, cũng làm mật dịch ra nhiều hơn sau đó mới lại đi thẳng vào trọn vẹn. Tịch Nhã ưỡn người lên ôm cổ hắn thật chặt, dán thân thể mình lên hắn. Hàm Triết ôm lấy eo cô bắt đầu di chuyển. "Ngân... Ư... Triết chậm... Chậm thôi... ""Tịch Nhã có thoải mái hay không hả? "_cự long của hắn được cái lớp thịt mềm mịn bên trong cô vây chặt thật thích. Tịch Nhã gật đầu lia lịa trả lời hắn, cô đón nhận kích tình hắn mang lại hoàn toàn quên những lời trước đó, những điều vừa xảy ra:"Thích... Thích... Ư... Nữa đi... "Dường như là vậy... Chỉ có Hàm Triết mới khống chế được cô. Hắn có thể làm cho cô vui cũng có thể làm cho cô buồn, khiến cô cười cũng có thể khiến cô khóc. "Nói yêu anh đi! Gọi ông xã đi nào! ""Ưm... Ư... Ông xã... Ân... Em yêu anh! Oooo... ân... ""Anh cũng yêu em! Bà xã Tịch Nhã!"_Hàm Triết ôm chặt lấy cô, chỉ mới là buổi sáng sớm thôi mà hai người đã cuồng nhiệt quấn lấy nhau không dứt rồi. Không ai ở ngoài đón được họ đã làm gì bên trong, chỉ thấy cánh cửa phòng đến chiều tối vẫn chưa mở ra. Chắc chỉ hai người bên trong mới biết thời gian trôi nhanh như nào, họ cứ lo say đắm nhau mà quên đi thời gian, quên đi mọi thứ. Chỉ còn biết sự ngọt ngào, hạnh phúc mà đối phương đem đến thôi. #còn
Surpised nha cả nhà:P
Chap 73:Tịch Nhã bủn rủn tay chân cầm tờ giấy mà Hàm Triết vừa ném cho mình châm châm nhìn xem, cô không nghĩ nó là sự thật. Còn chưa khỏi bàng hoàng Hàm Triết lại nói:"Tờ ấy chỉ mới là gần đây thôi! Còn nhiều tờ khác nữa em có muốn xem không? ""Làm sao?... Làm sao lại như thế này? Cha tôi... Không phải rõ ràng cha tôi ông ấy bảo đã chăm chỉ làm ăn rồi mà? Sao có thể nợ anh khoản nợ lớn đến như vậy? "_Tịch Nhã không ngờ là trong tờ giấy là những giao kèo về việc cho vay và mượn nợ giữ cha cô và hắn, khoản nợ lên tới hàng tỷ khiến cô ngỡ ngàng, kinh khiếp. Hàm Triết nhếch môi khinh thường nhìn bộ dạng ngây thơ của cô trả lời:"Sao? Làm ăn á? Em nghĩ một người có máu cờ bạc có thể làm ăn sao? Em nghĩ cha em có thể thoát ra khỏi vòng cám dỗ đó được à? "Tịch Nhã ngẩn mặt lên nhìn hắn, gương mặt hắn tựa như quỷ dữ xảo quyệt, cô mắng hắn:"Đồ độc ác! Sao cậu lại cho cha tôi mượn tiền để hại ông ấy như vậy chứ hả? Sao không khuyên ông ấy chí thú làm ăn? "Nghe Tịch Nhã quát mình, Hàm Triết bực bội đi lại, nhăn mặt nhìn cô đưa tay lên bóp chặt cằm của cô. Hàm Trác hoảng hốt vội ngăn cản hắn, nhưng không thể, bị hắn hất ra:"Triết em điên à? Mau thả tay ra đi! Đau Tịch Nhã đó! ""Tránh ra! "_hắn hất Hàm Trác sang một bên, đôi mắt hổ phách không lay động, lạnh buốt nhìn cô nói:"Em nói tôi độc ác? Độc ác như nào? Em có biết cha em là gã đê tiện, hèn hạ không? Ông ta dùng con gái để trả nợ, để mua thú vui của bản thân, em nghĩ ông ta tốt đẹp hay sao? Có phải ông ta đến gặp em nói những điều tội nghiệp không hả? "Tịch Nhã bất ngờ khi Hàm Triết cha mình đã đến biệt thự nhà hắn tìm gặp con gái, cô run rẩy nhìn hắn đôi mắt long lanh sợ hãi:"Sao... Sao cậu biết?""Nhà tôi... Cái gì mà tôi không biết? Huống hồ em còn là bị tôi kiểm soát trong lòng bàn tay. Cha của em nếu không nhờ tôi giúp đỡ, không nhờ tôi cho vay tiền ông ấy có thể sống đến giờ để gặp mặt em sao? Haha... Ông ta thương em thật đó, rất thương! Muốn em có cuộc sống tốt đẹp, sung sướng. Bởi vì ông ta nghĩ khi em làm dâu nhà tôi có thể khiến ông ta giàu có, bòn rút tiền của nhà tôi cho ông ta đánh bạc. Nhưng tiếc là ông ta không ngờ em bị tôi kiểm soát. Những lần trước nhiều lần ông ta đến để gặp em nhưng không may gặp tôi, ông ta thất vọng ra về. Tôi cho người theo dõi mới biết ông ta nợ ngập đầu, bị giang hồ truy tìm. Ông ta mượn tiền chúng để cờ bạc, sống hầu như trong sòng bạc. Nếu tôi không giúp ông ta, em nghĩ cha em còn sống sao hả? Ông ta như một con chó ở sòng bạc bị người ta chà đạp, đánh đập, bỏ đói kìa. Em vậy mà còn mắng tôi độc ác! Em có mắng thì mắng cha em kìa, hết lần này đến lần khác chạy đến mượn tiền tôi, cầu tôi giúp. Ông ta là người cha tồi, là thằng khốn nạn! "Hàm Triết thả tay hất mặt cô sang một bên thật mạnh cho cô tỉnh ngộ, hắn tức giận bởi vì Tịch Uy đã đến tìm cô, khiến cô muốn rời xa hắn, gieo vào đầu cô những điều giả dối không đúng. Trong khi người chăm sóc cô là hắn bấy lâu nay, dù hắn có tàn nhẫn với cô cũng không để cô chết. Giờ cô bỏ đi theo cha mình trước sau cũng bị khốn khổ, bị giang hồ bắt lấy làm gái điếm trả nợ cho chúng thôi. Nghĩ đến cảnh cô bị hàng trăm thằng đàn ông chà đạp là hắn giận điên người rồi. Tịch Nhã nghe hắn nói mà cứ ù ù tai, cô không ngờ cha cô bản chất không thay đổi, còn có ý lợi dụng cô. Đầu óc cô muốn nổ tung ra, cô đã nghĩ ông đã hối hận về những việc làm của mình, ông muốn quay lại cùng cô sống hạnh phúc, cha con nương tựa nhau mà sống. Không nghĩ tình cảm ấy là lợi dụng giả dối, cô không tin, không muốn tin chút nào. Hàm Triết muốn cô thật sự thức tỉnh, không muốn cô nghĩ đến thương mến người đàn ông khác dù là cha cô. Cô chỉ có thể nghĩ về hắn mà thôi, hắn lại mắng cô ngốc, hết lời miệt thị cha cô:"Em tỉnh lại đi Tịch Nhã! Em nghĩ theo cha em, rời khỏi Hàm gia, rời khỏi tôi em sẽ hạnh phúc vui vẻ sao? Em lầm rồi! Chỉ có Hàm gia mới là nơi em sống được, chỉ có tôi mới cho em hạnh phúc và an toàn. Rời khỏi Hàm gia, rời khỏi tôi cuộc đời em khốn khổ hơn bao giờ hết! Cũng chỉ là bần hèn như người cha khốn nạn của em mà thôi! "Hàm Triết nói mà không hề để ý đến Hàm Trác đứng kế bên, lòng anh tê dại, thấy xấu hổ vô cùng. Hàm Triết trước giờ chẳng thua anh cái gì cả, thực lực, địa vị cái gì cũng hơn anh, ngay cả việc khống chế tình cảm cũng rất tốt. Nghe hắn nói chỉ có hắn mới mang lại hạnh phúc cho cô mà anh thấy bản thân thật kém cỏi. Tịch Nhã là vợ anh, nhưng anh lại không thể bảo vệ được cho cô. Còn để vợ mình bị cưỡng hiếp trong đêm tân hôn, ba năm ở cùng người đàn ông khác bị dày vò mà chẳng làm được gì cả. Anh đúng là kém cỏi hơn Hàm Triết rất nhiều. Ngay thời điểm hiện tại, nhìn cách Hàm Triết bày tỏ mà Tịch Nhã sợ hãi, có lẽ chỉ có hắn mới khiến cô bị thuần phục. Dù một người yếu đuối như Tịch Nhã nhưng cũng rất khó nghe lời, khó ngoan ngoãn, nhưng chắc chỉ dưới tay của Hàm Triết cô mới là con thỏ trắng tội nghiệp đáng thương. Hàm Trác lẳng lặng xoay người bước đi, anh không sợ Hàm Triết sẽ tổn thương cô. Anh biết hắn sẽ không làm như vậy, anh rời đi vì anh biết anh thua rồi. Hàm Triết còn nắm được điểm yếu cha cô thì anh làm được gì? Anh biết anh đã thua hắn lâu rồi, thua về việc chiếm lấy thân thể cô và chiếm giữ trái tim của cô. Có lẽ không cần tranh đua nữa, anh biết mình không thể làm tốt hơn Hàm Triết, không thể giữ nổi Tịch Nhã. Đúng như hắn nói vậy... Chỉ có Hàm Triết hắn mới đem lại cho cô hạnh phúc và an toàn. Anh thua... Lại thua em trai mình rồi. Tranh giành làm gì nữa, dù có yêu cô rất nhiều nhưng bản thân không thể bảo vệ che chở được cho người con gái mình yêu thì tranh làm gì. Trước khi bước ra khỏi căn phòng của chính mình, để mặc vợ lại cho người đàn ông khác hành xử, trái tim anh không hiểu sao chẳng còn đau nhói, chẳng còn buốt thắt, thậm chí chẳng còn áy náy tội lỗi với cô. Ngược lại rất đỗi bình thường giống như làm được việc tốt cho vợ mình vậy. Anh đứng thẳng người lên, không nhìn cô lấy một cái mà vỗ vai Hàm Triết:"Cố lên! Thuần phục cô ấy đi, khiến cô ấy ngoan ngoãn nghe theo em. Anh chấp nhận sự thật! Sẽ giao cô ấy lại cho em! Hãy cho cô ấy niềm vui hạnh phúc! "Hàm Triết hết sức bất ngờ, hắn sững người nhưng lại hạ xuống bình thường không quay mặt nhìn anh trai mình, lại nhìn thiên hạ run sợ trước mắt. Cạch... Hàm Trác rời đi, chỉ còn cô và hắn trong phòng. Cánh cửa phòng khép lại, màn đêm bao trùm, nhưng không phải điều khủng khiếp xảy ra, mà cũng có thể là khủng khiếp hơn rất nhiều. Như báo hiệu một điều mới mẻ tốt đẹp sắp đến, cũng như một bước ngoặc, một lối thoát mới từ trong đêm tối, chính nơi từng là đêm tối mịt mù rồi sẽ là ánh sáng. "Tịch Nhã... "Hàm Triết thấy cô im lặng đôi mắt rưng rưng không nói gì cả, có lẽ cô đang khủng hoảng lắm đấy. Hắn đưa tay ra muốn dỗ dành cô lại bị cô mạnh mẽ khướt từ:"Cút! Anh cút đi! Đồ khốn! Anh mới là đồ khốn, Hàm Triết chính anh mới khốn nạn! Cha tôi không phải như thế anh nói dối! Anh là đồ... Ưm... "Lời nói trách mắng của cô chưa ra hết khỏi miệng đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn mạnh mẽ, bất ngờ, Tịch Nhã trơ hai mắt nhìn hắn. Hàm Triết ôm lấy cô ngã xuống giường, tay giữ ót cô hôn ngấu nghiến mờ môi. Lâu rồi hai cánh môi lạnh lẽo không được chiều chuộng, hôm nay cả hai người bốn cánh môi chạm nhau trong thời tiết giá lạnh thật ấm áp. Hắn nhấp nháy môi cô, dù môi mình âu yếm, cái lưỡi vẽ viền quay đôi môi xinh đẹp của cô. Tịch Nhã lắc đầu kháng cự, cô không muốn đón nhận. Hắn lại bá đạo mà cạy miệng cô ra xông vào chiếm lấy mỗi tất đất bên trong, hút lấy mật ngọt trong miệng cô. Tịch Nhã tức giận cắn lên lưỡi hắn, hắn bèn nhả môi cô ra, cô đẩy hắn ra khỏi người mình. Hàm Triết không tức giận nhưng lại dịu dàng nhìn cô. Tịch Nhã giờ mới phát hiện Hàm Trác rời đi không còn nữa:"Anh... Hàm Trác đâu rồi? Sao chỉ còn cậu với tôi vậy? ""Đúng! Anh Trác đi rồi! Anh nghĩ từ đêm nay em nên quên đi anh ấy và nên thay đổi cách xưng hô với anh người mà em cho là khốn nạn. Vì kể từ giây phút này, cái người khốn nạn đã ngủ với em suốt ba năm qua sẽ là chồng của em. Nên gọi ông xã thân yêu được rồi đấy! "---
Chap 74:Tịch Nhã hoảng hốt khi nghe lời nói bá đạo của hắn, cô bị hắn nằm đè lên người hắn thô bạo cởi áo ngủ của cô ra. Tịch Nhã quặn quẹo muốn thoát khỏi hắn, cô chống hai tay lên ngực hắn lắc đầu nói:"Hàm Triết đồ điên thả tôi ra! Hàm Triết thả tôi ra nhanh! Hàm Trác sẽ không tha thứ cho anh đâu! ""Có gì mà không tha thứ chứ hả? Em nghĩ bây giờ Hàm Trác anh ấy còn quan tâm đến em hay sao? Anh ấy đã nhường em lại cho anh rồi! "_Hàm Triết cởi xong áo ngủ của cô vứt sang một bên, bàn tay to lớn yêu thương vỗ về gương mặt của cô. Hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi lắm lời của cô dường như đang muốn nói gì đó, Tịch Nhã hoàn toàn bị chặn họng không thể nói gì ngoài ngâm nga. "Ưm... Ư... "Hàm Triết lại lần nữa đưa cái lưỡi đinh hương của mình vào trong miệng của cô, hai cánh môi vẫn ở ngoài gặm nhấm môi cô. Tịch Nhã nghiêng đầu qua lại từ chối hắn, nhưng hắn lại dùng sự điêu luyện của mình, cái lưỡi quyến dụ lưỡi cô, hòa quyện nước bọt của hai người với nhau day dưa không ngớt. Tịch Nhã trườn người lên khỏi hắn, cô chống hai tay trên vai hắn nẩy lên. Làm cho nụ hôn của hắn vô hiệu lực làm mình mê muội, xoay người cô muốn thoát, muốn bò xuống giường. Cô không muốn cùng người đàn ông ác quỷ này xảy ra quan hệ tiếp tục. Nhưng Hàm Triết lại rất bình tĩnh nắm lấy thắt lưng quần dài ngủ của cô theo sự trườn lên muốn tẩu thoát thì quần của cô cũng tụt ra. Tịch Nhã thành công leo xuống giường, nhưng cô bực bội ngồi bệt trên đất, quay mặt lại đáng thương rơi nước mắt nhìn hắn. Bây giờ cô hoàn toàn trần truồng trước mặt hắn, bất lực không thể chạy thoát nữa rồi. Tịch Nhã rưng rưng nước mắt lăn dài hai bên má, chấp tay khẩn xin hắn tha thiết:"Ô... Huhu... Hàm Triết tôi van anh, anh buông tha cho tôi đi! Chúng ta đừng như vậy nữa mà! Huhu... Tôi thật sự không muốn sống cùng với anh, tôi muốn được tự do! Làm ơn hãy thả tôi ra đi mà...huhu... Làm ơn! "Hàm Triết nhìn bộ dáng đáng thương của cô càng thêm yêu thương, hắn mỉm cười dịu dàng cúi xuống hai tay luồn qua nách cô bế cô lên ngồi trên đùi mình, tùy ý lợi dụng mà ăn đậu hũ của cô. Hắn hôn lên gáy cô làm cho cô run rẩy, hai tay ôm chặt lấy ngực mình. Hàm Triết nhỏ nhẹ dỗ dành bên tai cô:"Sao em cứ phải muốn tự do nhỉ? Em trốn anh, rời khỏi anh thì có được ích gì? Anh nói rồi, nói nhiều như vậy em còn không hiểu sao Tịch Nhã? "Tịch Nhã cắn môi nghe hắn nói, cô không đáp lời hắn, im lặng cúi đầu trong lòng sợ hãi vô cùng. Hàm Triết đưa hai tay xoay mặt cô lại lâu đi nước mắt trên má cô mỉm cười nói tiếp:"Bé ngốc! Em khờ lắm, em luôn thương người, ai em cũng thương, ai em cũng có thể dịu dàng, vậy sao không thể dịu dàng và yêu thương anh? Bộ anh đáng ghét lắm sao? ""Tôi... "_Tịch Nhã nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn, cô không biết phải trả lời như nào cả. Cô phải thừa nhận Hàm Triết rất giỏi khống chế tình cảm của người khác, hắn vừa làm cho cô kinh hãi muốn né tránh, ngay lập tức lại có cách làm cho cô rụt rè mà dừng lại, tâm tư hỗn độn không cách đối diện với hắn. Hàm Triết nhìn cô xoa đầu, hắn nói:"Hàm Trác đã nhường em cho anh rồi, Đồng Đồng anh cũng đã chia tay cô ấy. Từ giờ anh và em tự do với nhau, chúng ta sẽ sống bên cạnh nhau. Anh hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc, sẽ yêu thương em, chăm sóc em, bảo vệ em thật tốt. Tuyệt đối không để em thiệt thòi một chút! Vì thế Tịch Nhã cho anh cơ hội được không hả? Đừng từ chối anh nữa mà! Anh thật sự yêu em! "Nghe những lời nói yêu thương ngọt ngào của hắn cô không biết đối cùng như nào nữa, cô còn hoảng loạn lắm không thể chấp nhận. Tại sao hắn lại yêu cô chứ? Hắn lúc trước rất ghét cô cơ mà, vì sao lại nhanh thay đổi như thế? Cô thật sự không hiểu mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình là gì nữa, tại sao hết bất ngờ này đến thay đổi khác khiến cô không kịp tiếp nhận. Hàm Triết thấy Tịch Nhã ngồi yên lặng trong lòng mình, hắn vui vẻ hôn xuống môi cô lần nữa. Tịch Nhã lần này chỉ trợn to mắt nhìn hắn, cô không hề kháng cự nữa. Hàm Triết đưa lưỡi mình lần nữa vào trong khoang miệng cô, hút lấy mật ngọt bên trong ấy, gần như muốn hút luôn lưỡi cô làm cho cô đau đớn một chút. Bàn tay to lớn của hắn phủ lên đôi gò bông no đủ của cô, lâu rồi không chạm qua sự quen thuộc cũng không thay đổi. Hắn tùy ý thích thú bóp nắn đủ hình dạng, miệng vẫn không rời môi cô. Hai hạt đậu trước ngực bị hắn trêu đùa, ngắt nhẹ mà đựng đứng lên, Tịch Nhã cũng thẳng người trong ngực hắn. Hắn hôn xuống cổ cô, kéo dài đường nước bọt, nơi cổ gặm cắn để lại ấn ký riêng của bản thân mình. Cái lưỡi đáng ghét liếm lắp xuống nơi ngực cô, há miệng ngậm lấy mà mút ngon lành làm Tịch Nhã run lên ôm lấy cổ hắn. Bàn tay to lớn kia xoa xuống vùng bụng rồi lại phủ lên vùng tư mật của cô, hắn tách huyệt đạo của cô ra, vuốt ve hai cánh hoa nhẹ nhàng trước khi cho ngón tay xâm phạm vào bên trong. Tịch Nhã đang bị kích thích ở trên cô không để ý ở dưới, cho đến chừng hắn đút ngón tay vào trong cô, các lớp thịt bao lấy cô mới đau rát mà kẹp chân lại."Ưm... Ư... Đau... "Tịch Nhã bấu lấy tóc sau gáy của hắn, sự thẩn thờ nãy giờ của cô liền tan mất, thay vào đó cô tỉnh táo lại để nhận thức mình bị như nào. Hàm Triết nhấp nháy ngực vừa ý rồi thì ngẩn mặt lên nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, trêu chọc:"Tịch Nhã có cần đỏ mặt đến vậy không? Chúng ta đã làm nhiều lần rồi mà Tịch Nhã? "Tịch Nhã xấu hổ xoay mặt sang một bên, cô không thèm nhìn hắn, cái đồ đáng ghét đó. Thân thể cô bị hắn trêu đùa không chừa chỗ nào. Phía dưới thì không ngừng khuấy động bên trong cửa huyệt của cô, làm cho mật dịch ứa ra rất nhiều, tràn nơi tay hắn. Bên trên thì một tay ôm lấy bầu ngực vỗ về, một bên lại tiếp tục bú mút. Tịch Nhã thật sự không chịu nổi sự khiêu khích của hắn, hắn cố tình khơi dậy dục vọng trong cô, nhưng cố ý kéo dài thời gian. Ham muốn trong cô đã bừng dậy nhưng hắn không chịu thỏa mãn. Tịch Nhã ngồi cắn răng chờ đợi, cô muốn được hắn thỏa lắp nhưng sao lâu quá vậy? Hàm Triết trong lòng cũng nôn nóng không kém cô, phía dưới hắn cự long muốn bùng nổ rồi, nhưng hắn muốn lần này cô phải cầu xin hắn. Động tác tay dần nhanh hơn, hắn cho thêm một ngón tay vào nữa làm cho cô sung sướng. Tịch Nhã bấu lấy vai hắn, cô thật sự không chờ nỗi nữa, nhưng mà... Chẳng lẽ phải mở miệng sao? Thật nhục nhã! Cô không muốn làm chút nào. Nhưng mà không làm thật sự không chịu nổi:"Ưm... Ư... Triết... Xin anh! Triết anh... Anh... Anh làm tôi đi được không? "Ngay khi cô mở miệng cầu xin hắn cự long đã bức bách réo lên rồi, hắn muốn lập tức đi vào nhanh. Nhưng vẫn muốn chơi đùa cô tí nữa:"Em nói gì vậy Tịch Nhã? Em nói lại đi! ""Anh... Anh... Ưm... Ngô... Cho tôi đi! Ư... Anh hãy... Hãy... Xin anh hãy làm tôi đi mà! "_ Tịch Nhã cảm thấy thật mất mặt, cô cầu xin mà trong lòng muốn chết đi cho rồi, khổ sở cô lại rơi nước mắt đáng thương. Hàm Triết đè cô dưới thân, một tay cởi quần mình ra, để cự long nằm trên nơi kín đáo của cô. Tịch Nhã cảm nhận được sự cứng nóng quen thuộc kia, cô muốn nó. Nhưng Hàm Triết lại không cho cô ngay lập tức hắn nói:"Cầu xin ông xã thân yêu đi! Anh sẽ cho em! ""Sao? Anh... "_hắn thật quá đáng mà, sao lại yêu cầu như vậy với cô cơ chứ? Hàm Triết rút ngón tay ra, làm động tác muốn đứng dậy nói cùng cô:"Không muốn? Vậy thôi! "Tịch Nhã vội vã ôm lấy cánh tay hắn cắn răng nhắm mắt lại mở miệng ra khó khăn nói:"Tôi nói! Tôi nói! Ư... Ư... Ông... Ông xã... Thân... Thân yêu... Làm ơn... Hãy... Hãy ăn em đi!... A! "Ngay khi cô dứt lời, Hàm Triết cũng chịu không nổi nữa mà đâm thẳng cự long vào trong nơi chật kẹp của cô. Tịch Nhã như mong muốn được khỏa lắp nhưng cô rất đau, nơi đó của cô vẫn chật hẹp như thế làm cho hắn rất thích:"A! Đau... Đau quá... ""Tịch Nhã ngoan em thả lỏng đi nào! Đừng kẹp anh nữa! Ngoan! ""Không... Ưm... Đau... Đau quá! "_cô giãy dụa đẩy hắn ra, nơi đó dù được bôi trơn mất dịch rồi nhưng mà của hắn thật sự rất to.. Hàm Triết yêu thương hôn lên má cô, hắn tiếp tục dụ ngọt:"Ngoan nào! Anh không làm em đau! Em thả lòng đi!... Chết tiệt! Làm bao lần rồi mà vẫn chặt như vậy! ""Ưm... "Hàm Triết đành rút ra một nữa, nhấp vài cái nhẹ nhàng cho cô quen, cũng làm mật dịch ra nhiều hơn sau đó mới lại đi thẳng vào trọn vẹn. Tịch Nhã ưỡn người lên ôm cổ hắn thật chặt, dán thân thể mình lên hắn. Hàm Triết ôm lấy eo cô bắt đầu di chuyển. "Ngân... Ư... Triết chậm... Chậm thôi... ""Tịch Nhã có thoải mái hay không hả? "_cự long của hắn được cái lớp thịt mềm mịn bên trong cô vây chặt thật thích. Tịch Nhã gật đầu lia lịa trả lời hắn, cô đón nhận kích tình hắn mang lại hoàn toàn quên những lời trước đó, những điều vừa xảy ra:"Thích... Thích... Ư... Nữa đi... "Dường như là vậy... Chỉ có Hàm Triết mới khống chế được cô. Hắn có thể làm cho cô vui cũng có thể làm cho cô buồn, khiến cô cười cũng có thể khiến cô khóc. "Nói yêu anh đi! Gọi ông xã đi nào! ""Ưm... Ư... Ông xã... Ân... Em yêu anh! Oooo... ân... ""Anh cũng yêu em! Bà xã Tịch Nhã!"_Hàm Triết ôm chặt lấy cô, chỉ mới là buổi sáng sớm thôi mà hai người đã cuồng nhiệt quấn lấy nhau không dứt rồi. Không ai ở ngoài đón được họ đã làm gì bên trong, chỉ thấy cánh cửa phòng đến chiều tối vẫn chưa mở ra. Chắc chỉ hai người bên trong mới biết thời gian trôi nhanh như nào, họ cứ lo say đắm nhau mà quên đi thời gian, quên đi mọi thứ. Chỉ còn biết sự ngọt ngào, hạnh phúc mà đối phương đem đến thôi. #còn
Surpised nha cả nhà:P
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me