Doan H 1
Hôm ấy tiết trời khá âm u, Hứa Vĩ Quân tiến đến bên bóng người nhỏ bé đang cuộn tròn dưới đất, bộ dạng yếu ớt đến đáng thương.Vu viện trưởng đi sau thấy trên người cô có mấy vết bầm, quần áo rách rưới tả tơi không khỏi một trận khẩn trương "Ai ya Tiểu Hy, lại bị bọn trẻ đó bắt nạt nữa rồi sao? Có đau không?" ánh mắt ông ta vẫn luôn hướng về người đàn ông thần bí, theo dõi mọi thay đổi cảm xúc của hắn.Ngay từ lúc mới nhìn ông đã biết ngay người này không phải một người tầm thường, cũng không phải một người lương thiện. Ai biết được người đó vừa tới đã dẫn theo một đội ngũ thuộc hạ nói muốn nhận nuôi một cô bé đã chuyển vào đây một năm trước. Dù đã có tuổi nhưng ông vẫn không tránh khỏi bị khí thế của cậu ta làm cho bí bách.Người đàn ông kia vẫn một mực lạnh lùng, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc không phân biệt rõ là tiếc nuối hay khinh miệt. "Đại ca a, không ngờ ngươi một đời anh dũng, đầu đội trời chân đạp đất, tìm được một đại tẩu khí thế cũng không thua kém mà lại sinh ra một hài tử nhút nhát như thế này. Ta có nên tiếc thay cho ngươi không?" cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện nụ cười nhưng vẫn không khiến bầu không khí thêm ấm áp.Hắn bước đến ngồi ngang tầm nhìn của Hứa Nguyệt Hy, bắt cô bé phải ngước lên đối mặt với hắn. Trong lúc cô đang bối rối không biết phải làm thế nào với người đàn ông lạ mặt này thì hắn đã lên tiếng trước "Còn nhớ ta không? Chắc không đâu nhỉ vì lúc chúng ta gặp thì con vẫn còn đang được ẵm trên tay." "..." cô lại tiếp tục bối rối không biết trả lời thế nào."Được rồi, ngươi có muốn về với ta không, ta sẽ chăm sóc cho ngươi thay cha mẹ ngươi." Người đàn ông xa lạ mà thân quen trước mặt khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô cũng không cảm thấy việc đi theo hắn có gì tốt.Kể cả lời đề nghị nuôi dưỡng hắn ta cũng không cho phép cô có cơ hội từ chối đã bế cô lên."Viện trưởng, cảm ơn ông đã giúp tôi chăm sóc cháu gái của mình. Bây giờ tôi sẽ nhận quyền nuôi con bé với tư cách tiểu thúc của nó. Phí cảm ơn người của tôi chuyển cho ông." viện trưởng nghe vậy cũng có chút bối rối. Đã từng tuổi này rồi ông cũng không tha thiết đến địa vị tiền bạc nữa, chỉ cảm thấy đứa trẻ này đi theo người đàn ông kia sẽ không nhận được tình thân và hạnh phúc hạnh phúc, chi bằng để đây để ông quan tâm chăm sóc. Nhưng ông cũng không biết nói gì hơn, dù gì người ta cũng là người nhà của cô bé. "Cậu Hứa, tính cách tiểu Hy tuy nhút nhát nhưng có chút cứng đầu. Cũng không trách được, nàng đã có một tuổi thơ khá bất hạnh vì vậy...xin cậu hãy cố gắng bù đắp cho." ông chỉ biết nói như vậy, tuy cậu nhìn không phải là người hiền lành nhưng cũng không phải là người có xu hướng bạo lực. Thật lòng trong những đứa trẻ ở cô nhi viện ông vẫn yêu nhất tiểu Hy, chỉ hy vọng đời này cô bé có thể hạnh phúc, không phải trải qua bất hạnh, mất mát nào nữa.Người đó chỉ cười khẩy, cước bộ chậm lại "Tiểu Hy là cháu của tôi, tất nhiên tôi phải đối xử tốt với nó rồi."Hắn ôm chặt Nguyệt Hy trong lòng, không cho cô cơ hội giãy giụa, cô chỉ biết nén nước mắt nói lời tạm biệt viện trưởng, người đã luôn đối xử tốt với cô.Bước khỏi côi nhi viên, Hứa Vĩ Quân thấy cô không còn giãy giụa, ngoan ngoãn cho hắn ôm thì quyết định thả cô xuống."Ở với ta, chỉ có những con người mạnh mẽ. Nếu ngươi không có khả năng tự bảo vệ mình thì phải có khả năng khiến ta bảo vệ ngươi. Còn không thì dù ngươi có chết cũng không ai quan tâm.""..." cô không đáp, cuối đầu, đôi đồng tử khẽ đảo rồi nhẹ nhàng gần đầu tỏ ý đã hiểu.***"Dì Tần, đây là cháu gái tôi, từ nay sẽ sống ở đây, dì giúp tôi chăm sóc nó." hắn chỉ lạnh lùng nói một câu rồi ném cô về phía đám nữ hầu trong biệt thự."Ai ya, từ khi nào cậu chủ lại có cháu gái thế này?"***8 năm sau"Tiểu thúc."Nam nhân dung mạo tuấn mỹ, bên tay kéo theo vali định bước ra khỏi cửa bị tiếng gọi trong trẻo làm bất ngờ, nhanh chóng xoay người lại.Hứa Nguyệt Hy từ trên cầu thang bước xuống, dung nhan yêu kiều, tinh khiết như suối. Đôi mắt sáng như những vì sao, cái mũi nhỏ nhắn nhìn muốn véo, môi anh đào đỏ ửng hơi sưng lên.Nàng mặc độc một chiếc áo sơ mi của hắn, lớp áo mỏng không che được mỹ cảnh phía trong, hai đầu ngực tròn trịa như muốn phá bung cúc áo, chiếc áo rông thùng thình tôn lên eo nhỏ cùng hai cặp đùi thon dài, mỗi bước đi thấp thoáng còn có thể nhìn được hoa tâm vì lạnh mà run rẩy. Hoàn toàn khác với con người yếu đuối 8 năm trước.Hắn vờ như không thấy những bước chân khó khăn của nàng, mỉm cười tựa gió xuân phơi phới "Hy nhi, ngươi dậy hảo sớm a? Không muốn ngủ thêm chút nữa sao?"Hứa Nguyệt Hy nghe vậy có chút bất mãn, dẩu môi đỏ ửng lên tiếng "Chẳng phải là vì con muốn tiễn người đi sao? Tại ai tối qua..." càng nói mặt cô càng đỏ, âm thanh như muỗi kêu.Giọng nói ngọt ngào như suối chảy róc rách bên tai, nhìn xuống bên dưới cơ thể cô vẫn còn lại dư âm của dục vọng, chiếc áo sơ mi như làm tăng thú tính không chút kiên dè mời gọi hắn. Hứa Vĩ Quân bỗng cảm thấy dục vọng vẫn chưa giải tỏa hết, nhanh chóng kéo một tay Nguyệt Hy, ép nàng vào tường."Hy nhi, trời lạnh như vậy sao chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng tang? Hay cố ý muốn dụ dỗ tiểu thúc?" theo giọng nói của hắn, cảm thấy luồng khí nóng phả vào tai nàng, rất nhột."Tiểu...tiểu thúc, ta chỉ muốn nhanh chút gặp ngươi trước khi đi thôi a!"Tiếp sau đó, âm thanh mở dây nịch, kéo khóa quần làm nàng giật mình. Tiểu thúc của cô cư nhiên động tình ngay tại chỗ này?Không nghi ngờ gì nữa, thứ ấm nóng quen thuộc nhanh chóng tiến vào bên trong hoa huyệt sưng tấy khi cô chưa kịp phòng bị."Ah...! Tiểu thúc....ngươi...ân..." bên dưới hai cánh hoa khó khăn phun ta nuốt vào cự vật, hoa tâm co thắt tiết ra dòng nước nóng ấm dần bôi trơn u cốc.Hứa Vĩ Quân càng làm càng hưng phấn, càng làm càng thuận tiện. Tiểu đệ được giải phóng, liên tục tung hoành ngang dọc, đổi lại những tiếng thở dốc và rên rỉ của nữ nhân."Tiểu thúc, không được....a...đừng...." Nhưng tâm trí điên cuồng chống cự thù có tác dụng gì chứ? Thân thể đã được tiểu thúc nhiều năm dạy dỗ thành thục phối hợp với từng động tác, dâm mỹ không nói nên lời.Trong khi nội tâm cô còn đang điên cuồng gào thét thì bàn tay xấu xa của Hứa Vĩ Quân đã tìm đến tất cả những nơi nhạy cảm trong cơ thể, bắt nó phải phục tùng vô điều kiện. Gương mặt cô đỏ dần theo từng hành động ám muội, khiêu khích của tiểu thúc.Hắn đưa tay mò vào trong lớp áo sơ mi mỏng manh, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, trong một khắc hắn đã nghĩ liệu trong đây có mang hài tử của hắn? Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị phủ nhận.Không được, nàng ta còn quá nhỏ.Bàn tay lại di chuyển lên trên, bắt lấy hai gò bông vẫn run rẩy đong đưa theo từng nhịp. Hai đầu nhũ hoa bị ngón tay xấu xa kẹp lấy, day day chơi đùa, khoái cảm như dòng điện chạy thẳng khắp cơ thể nàng. Bên dưới hoa huyệt mật dịch càng chảy nhiều hơn, vách thịt ẩm ướt co thắt bao lấy nam căn, thôi thúc quy đầu tiến sâu vào trong.Chiếc áo mỏng bị Hứa Vĩ Quân giật mạnh đứt hai nút, kéo xuống đến tận eo, trên thân người không còn một mảnh vải nhưng nàng vẫn không thấy lạnh thay vào đó là dục hỏa thiêu đốt khắp tứ chi.Xấu hổ cùng sợ hãi cùng lúc chiếm lấy tâm trí Hứa Nguyệt Hy, vừa định lên tiếng thì nhạc chuông điện thoại riêng của hắn vang lên.Vẫn không dám mừng thầm trong lòng, cự vật to lớn trong cơ thể vẫn chưa ly khai khỏi u cốc mà tiếp tục nhịp điệu mạnh mẽ, khiến cô sợ hãi đầu bên kia nghe thấy thứ âm thanh đáng xấu hổ này."Nói.""Tổng giám đốc, chuyến bay sắp trễ rồi...""Cậu giúp tôi hủy chuyến bay đó và đặt lại cho tôi chuyến khác trong hai tiếng nữa."Hứa Nguyệt Hy nghe được câu có câu không, qua tai này thì lọt tai kia nhưng mà cụm từ 'hai tiếng nữa' nhưng quả bom nổ tung trong đầu cô. Hai tiếng nữa? Tiểu thúc định hành hạ cô thêm hai tiếng nữa? Cô chịu không nổi mất.Ý nghĩ sợ hãi càng khiến cho hoa huyệt bên dưới co rút nhiều hơn, như có hàng trăm cái miệng đang không ngừng níu giữ cự long bên trong. Hắn càng hưng phấn hơn nữa, như có ngọn lửa đang thiêu đốt toàn bộ cơ thể, hắn động mạnh thân dưới, đưa cả nam căn tiến sâu đến tử cung."...ư...không được..." cô gần như không kìm được giọng mà hét lên, nhưng lại nhớ đến đầu bên kia điện thoại vẫn còn nghe thấy nên đành cắn lưỡi, nuốt tiếng rên rỉ xuống cô họng, thay bằng giọng khẩn cầu nỉ non.Hứa Vĩ Quân thấy cả người cô run run, sắp không nhịn được nữa nói với đầu bên kia vài câu qua loa rồi cúp máy, tập trung vận động thân dưới."Tiểu thúc...ta...ta không được...người đừng....ân..." tóc tai cô vốn dĩ không gọn gàng, trải qua một hồi vận động mạnh rối tung lên, phủ lên tấm lưng trắng nõn, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng hắn có thể tưởng tượng được phía trước mê người nhường nào."Hy nhi, cố chịu một chút...lát nữa ta đi công tác ít nhất cũng hơn nửa tháng, ngươi phải bù đắp cho ta." giọng hắn khàn đặc đầy mê hoặc vừa gặm vừa thì thầm vào tai Hứa Nguyệt Hy. "Ân...tiểu thúc...ngô..." cô chưa kịp đáp lời đã hắn chặn họng, chiếc lưỡi ướt át liên tục xâm chiếm lãnh địa, bắt cô phải phục tùng.Lưỡi hắn và Hứa Nguyệt Hy cùng lúc kéo ra sợi chỉ bạc, hắn vẫn lưu luyến không muốn nhả ra, bên dưới vẫn không ngừng lại, hai cánh hoa sưng lên đỏ ửng khó khăn nuốt vào cự vật."Tiểu thúc...đừng...đừng ở đây...cầu ngươi...ân...dì Tần...aaa..." tiếng khẩn cầu phát ra không rõ ràng, lại rối loạn nhưng hắn vẫn hiểu cô sợ bị người khác nhìn thấy."Ngươi sợ gì chứ? Dì Tần dù có thấy cũng không thể làm gì ngươi." nhìn đôi mắt cô ngập nước, chìm trong lo lắng, hắn nở nụ cười gian manh."Ưm...nhưng mà...không được...ư...." hai chân nàng trắng muốt, run rẩy theo từng cú thúc của hắn. Dường như hắn chỉ còn động mạnh thêm chút nữa lập tức ngã quỵ, cánh tay c lần mò theo bức tường, chạm được vậy gì liền sống chết níu giữ. Hứa Vĩ Quân thấy bộ dạng chật vật của cô thật không nỡ, đưa tay đỡ lấy eo thon gọn, giữ cho cự vật thuận thế tiến vào thật sâu.Cảm thấy phần sâu nhất của cơ thể bị tấn công, dường như toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng, đón nhận khoái cảm bất ngờ ập tới.Cô bị hắn dày vò, chơi đùa một lúc lâu, cảm giác bản thân đang trôi lơ lửng giữ lòng đại dương, bất lực chỉ có thể bấu víu vào hắn. "Tiểu thúc...ta sắp...ta không chịu được nữa...aaa...đừng đẩy sâu...như vậy...ân...tiểu thúc..." "Ngươi muốn ra sao? Nhanh như vậy đã cao trào, thật là tiểu dâm đãng.""K-không muốn...không muốn... ở đây...ân...ưm..." nhỡ đâu có người thấy."Không sao, ngươi là nữ nhân của ta, nếu thấy thì họ cũng không có quyền bàn tán lung tung." hắn vừa nói vừa gặm lấy vành tai mẫn cảm, đầu lưỡi lướt dọc khắp cô, lúc thì liếm mút, lúc lại cắn mạnh để lại cho cô ngứa ngáy không thôi.Từ khi nào mà cháu gái lại biến thành nữ nhân rồi?Cô rất muốn phản bác nhưng miệng vẫn đang bận lấy hơi, thở dốc không kịp để lên tiếng, cả cơ thể cũng chuẩn bị cho đợt cao trào sắp tới.Biết cô sắp đạt khoái cảm, hắn lại xấu xa đâm vào mạnh hơn, chín nông một sâu cuối cùng cũng khiến cô lên đỉnh."Ân...aaaa...." Hứa Nguyệt Hy hét lớn một tiếng, chính là đã lên đỉnh của sự khoái cảm. Dù bản thân có không tình nguyện cũng không chống lại được cảm xúc nguyên thủy nhất của loài người.Hắn vỗ mạnh vào mông cô, không những không làm cô đau mà còn kích thích khiến cô rên rỉ to hơn. "Xem ngươi kìa, thật không có tiền đồ, khi nãy chẳng phải nói không muốn sao bây giờ lại hưởng thụ như vậy?""Ta...ta...ân..." thật sự là vừa xấu hổ vừa không chống lại được khoái cảm nhất thời không biết giấu mặt vào đâu. Bộ dạng ngượng ngùng lọt vài mắt Hứa Vĩ Quân đốt lên lửa nóng còn chưa kịp dập tắt.Hắn đưa tay xuống hoa huyệt, nhẹ nhàng miết lấy một ít dâm thủy không ngờ chỉ vừa đụng vào mật dich liền tiết ra nhiều hơn, ướt cả ngón tay. Cự vật rắn chắc vẫn còn chôn sâu trong u cốc cũng bị mật dịch tiết ra làm ướt một mảng quần tây và áo sơ mi."Hy nhi, ngươi xem ngươi chảy nhiều thế nào này." nói rồi hắn đưa hai ngón tay thấm đẫm dâm thủy vào miệng, cố ý để nàng nhìn thấy, tận hưởng mùi vị ngọt ngào.Hứa Nguyệt Hy vừa đạt cao trào, thêm việc liên tục bị hắn kích thích thị giác và xúc giác vẫn chưa định thần lại được đã bị cự vật đâm mạnh một cái, tiếp tục một cuộc chinh phạt trường ký mới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me