Đoản 65
“Soái ca, soái ca.” Cô hớn hở chạy lại quầy nơi anh đứng.“Gì?” Anh nhẹ nhàng trả lời, coi cô như là những khách hàng khác.“Em có một câu hỏi dành cho anh.” Cô cười cười.Anh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.Thế là cô tiếp tục màn thả thính của mình: “Anh chọn môn xã hội hay tự nhiên?” “Xã hội.” Anh đáp.Cô cau mày, sau anh không hỏi lại như trong mạng, bất quá cô đành gợi ý cho anh thôi: “Sao anh không hỏi em chọn cái gì?” Anh bất đắc dĩ nói: “Thế em chọn gì?”Cô cười híp mắt, tay chỉ thẳng vào anh: “Em chọn anh!”Anh sững người, vội bước vào trong để giấu đi bộ mặt đỏ bừng của mình. Các anh chị trong quán được một phen cười ha hả. .....“Thiên Mình ơi, Thiên Minh à!” Cô từ ngoài chạy thẳng vào, nhìn anh cười không ngớt. “Gì vậy?” Anh hỏi cho có mặc dù anh cũng sẽ không quan tâm.“Anh có biết anh và con cá khác nhau chỗ nào không?” “Không.” Anh thản nhiên trả lời, anh cũng đã đoán được cô đang định bày trò gì để thả thính anh đây. Tuy đã biết trước nhưng trong lòng ai đó vẫn đang hồi hộp.“Cá ở dưới nước, còn anh ở trong tim em. Khác nhau quá trời luôn.” Mắt cô sáng rực nói. Mặt ai kia chưa gì đã đỏ rực. Khi thấy anh quay người định rời đi. Cô liền lập tức nói: “Khoan đã! Em có chuyện cần nói với anh!” Cuối cùng anh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, xoay người lại nhìn cô như không có chuyện gì. Lúc nhìn thấy mặt cô đang hết sức quan trọng, anh không nhịn được liền lên tiếng: “Chuyện gì?”Cô càng trở nên nghiêm trọng, nhanh nhó
nói: “Em.....em....” Mặt cô bỗng thay đổi, trở nên sáng rực: “Ngoài chuyện yêu đương ra thì em không còn gì để nói với anh.” Trước khi anh có thể làm gì, cô liền bắn cho anh một trái tim nho nhỏ: “Yêu anh~”......“Soái ca, soái ca! Cho em một ly trân châu đường đen. Nhiều trân châu dùm em đi.” Cô vẻ mặt hớn hở. Dù có áp lực về việc học lớn như thế nào nhưng mỗi lần gặp anh. Cô không khống chế được liền nở một nở cười vui vẻ. “Của em là 65 ngàn.” Anh viết lên bản máy tính rồi quay sang nhì cô.Trong lúc đợi trà sữa, cô không chịu được liền chọc anh vài ba câu.“Anh định bao giờ lấy vợ?” Giọng cô đầy tâm sự hỏi.Anh thấy lạ, cô nhìn có vẻ mệt mỏi vậy, không phải định bài trò gì nữa đấy: “Chưa biết nữa.” “Thế sao....” cô kéo dài, ngón tay nhịp nhịp trên quầy. Cô tiếp tục nói: “Thế khi nào anh định cưới thì bảo em nhá. Đám cưới không thể nào thiếu cô dâu. Em sẽ lấy anh.” Cô cười “....”.....“Anh đẹp trai ơi!” “Gì vậy?” Anh bình thản hỏi, ngày nào cũng tới, ngày nào cũng chọc anh. Riết anh cũng đã quen luôn rồi.“Halloween này tiệm có làm gì không?”“Có lẽ có.” Anh suy nghĩ rồi nói.“Thế Halloween này anh có chơi hoá trang không?”“Không biết, để làm gì?” Anh cẩn thận hỏi, cản thấy mình sắp hoặc có thể đã rơi vào bẫy “thính” của cô.“Anh phải hoá trang!” Cô kiên định nói, “Để em còn hoá trang thành người yêu của anh.” Cô nói rồi cho anh một nụ hôn gió: “Yêu anh.”“....”......Hôm nay cô cũng tới, nhưng thật lạ. Thường ngày cô sẽ về sớm, nhưng hôm nay lại ở tới lúc tiệm đóng cửa. “Vất vả rồi!” Anh cười cười với chị chủ tiệm rồi bước ra từ cửa sau. Không ngờ cô lại đang đợi ở đó.“Sao em lại ở đây? Buổi tối ở đây rất nguy hiểm em không biết à?” Anh cau mày nói. Hẻm nhỏ đã nguy hiểm rồi mà trời còn tối, khi không cô lại đứng đây.“Chờ anh mà.” Cô tỏ vẻ oan ức.Anh ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì rồi bước đi, cô lặng lẽ theo sau.Tới ngã tư, anh liền quẹo trái. Cô lập tức kéo anh lại: “Anh đi đâu đấy?” Anh ngạc nhiên, mặt hơi nhăn. Trả lời cô một cách gọng lẹ: “Về nhà.” “Anh với em cùng nhà. Nhà mình ở đằng này kia mà.” Cô chỉ về hướng ngược lại.“. . . . .” Thì ra đã bày mưu tính kế!
.....“Anh đẹp trai! Em có hai chuyện cần phải giải quyết với anh.” Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.“Chuyện gì?” Anh không kiềm được mà nuốt nước bọt nhìn cô.“Hai chuyện đó là....” cô nói rồi ngưng lại vào giây, sau đó liền đổi thành giọng ngọt ngào nói: “Yêu anh rồi lấy anh.”“.....”......“Thiên Minh! Bộ cổng vào tim anh được làm bằng sắt hay sao vậy? Em chả vào được đây này.”Anh chỉ nhún vai rồi bỏ vào làm trà sữa cho cô. Cô thở dài, nhưng đâu biết anh đã đỏ mặt từ lúc nào.......”Hai, em nói với hai nghe, chỗ này trà sữa ngon cực.” Cô giơ ngón cái lên, mặt không thể nào nghiêm túc hơn.“Vì trà sữa hay là vì anh nào đây?” Đình Phong đi kế bên cô giọng đầy trêu chọc hỏi.“Đâu có.” Cô bật cười xấu hổ đánh nhẹ vào vai Đình Phong.Cô cùng chàng trai cao to bước vào liền thu hút sự chú ý của anh. Mới hôm qua còn tán tỉnh, thả thính anh, nay lại đi cùng anh chàng khác?Máu ai kia đã nóng lên, bình giấm to sắp vỡ rồi!“Hello~ cho em một ly trà sữa trân châu đường đen” giọng cô đây líu lo.“Anh uống gì?” Cô quay sang hỏi Đình Phong.“Giống em là được.” Giống em là được, cái gì giống em là được? Bình giấm to đã vỡ thật rồi!“Không được! Ở đây món nào cũng ngon, anh thích khoai môn. Hay cho một ly trà sữa hương khoai môn với kem phô mai phía trên đi.” Cô kiên định nói.Anh nhíu mày, còn biết sở thích của nhau nữa à?“Tuỳ em.” Đình Phong cười khổ, giơ tay xoa xoa đầu cô. Còn chưa kịp lấy tay về liền bị anh ngăn lại.“Này anh kia! Anh là ai mà dám xoa đầu vợ tôi vậy hả?” Anh tức giận nói.Đình Phong giật tay về: “Tôi là anh vợ cậu! Được chưa!?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me