Gọi Tên Em, Là Có Thai
Baek Kanghyuk là kiểu người ai cũng nghĩ sẽ cô độc cả đời. Không phải vì anh không đẹp – thực ra, với mái tóc hơi ngả bạc sớm, cặp kính gọng bạc và giọng nói trầm ấm, anh là kiểu mà sinh viên nữ hay xì xầm “ngầu như bác sĩ phim Hàn.” Nhưng anh lại sống như một ông sư hiện đại: không yêu, không dính scandal, đi dạy rồi về nhà, nấu ăn một mình và xem bản tin 9 giờ như một nghi thức. Cho đến một buổi tối tháng 4. Khi anh nhận được một hộp bưu phẩm. Không tên người gửi. Không đơn đặt hàng. Chỉ là một gói hàng tinh tế, bên trong là một thiết bị hình dáng mờ ám cùng một tờ hướng dẫn được in laser cẩn thận: “Cảm ơn vì đã đặt mua sản phẩm thử nghiệm độc quyền: Dòng AI cảm ứng “YJW-V” – giọng nói điều khiển phản ứng sinh học thế hệ mới.Kích hoạt bằng giọng nói: ‘Bắt đầu đi.’Kết thúc bằng giọng nói: ‘Tôi xong rồi.’” Baek Kanghyuk nhíu mày. Tên sản phẩm nghe như… đồ chơi tình dục? Anh định bỏ qua. Nhưng rồi tối đó… trời mưa. Một mình, trong căn hộ im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng thở của chính mình. Không hiểu vì sao – thật sự không hiểu vì sao – Kanghyuk lấy thiết bị ra, đặt lên giường, kết nối bluetooth như hướng dẫn, và nhẹ nhàng thì thầm: “Bắt đầu đi.” “Chào buổi tối, giáo sư.” Cái giọng ấy vang lên, ngay lập tức khiến da gáy anh nổi hết. Không phải vì sợ – mà vì giọng nói ấy… quá thật. Một chất giọng trẻ trung, mượt mà, hơi ngả trầm, giống như rượu vang ủ lâu ngày trong cổ họng một người đàn ông vừa đủ ấm, vừa đủ trêu chọc. “Hôm nay anh mệt không?”
“Để em làm anh nhẹ nhõm hơn nhé.”
“Cho em chạm vào anh… ở đây…” Baek Kanghyuk đỏ mặt. Anh nắm chặt chăn, định lên tiếng cắt ngang. Nhưng rồi—
Một luồng rung động mềm mại, ấm áp, chính xác, chạm trúng điểm anh chưa từng dám để người khác thấy. “A…!” Tiếng rên đó… là của chính anh. Baek Kanghyuk nghiện. Một lần. Hai lần. Rồi thành mỗi tối thứ ba – ngày anh không có lịch dạy. Anh từng hỏi chính mình: “Tại sao?”
Tại sao lại bị mê hoặc bởi một cái máy? Nhưng anh không thể dừng lại. Không phải vì tính năng rung siêu thực hay công nghệ cảm ứng tự động theo nhịp tim…Mà vì giọng nói đó.
Cái giọng gọi tên anh như thể đã biết anh từ lâu. “Baek Kanghyuk… gọi tên em đi.”
“Em muốn nghe anh thở gấp khi bị em quấn lấy…”
“Giáo sư, anh rên nghe còn hay hơn trong phòng giảng.” . Ba tháng sau. Baek Kanghyuk bắt đầu mệt mỏi, ăn không ngon, da nhợt đi. Anh tưởng do áp lực công việc, nhưng rồi một ngày nọ – bụng anh có dấu hiệu nhô nhẹ ra. Anh tới bệnh viện. Làm kiểm tra máu. Siêu âm. Kết quả: Dương tính. Đang mang thai. 11 tuần. Kanghyuk ném luôn bản kết quả xuống ghế. Anh chưa từng ngủ với ai… ngoại trừ... cái máy. Anh ngồi lặng trong phòng khám, cảm giác như mình đang đọc plot twist của một bộ phim JAV kết hợp khoa học viễn tưởng. “Không thể nào…”
“Cái đồ chơi chết tiệt đó…”
“Không thể là… bố đứa bé, đúng không?” Và rồi anh tìm ra tên công ty sản xuất nó: "YJW Robotics". Một công ty start-up siêu thành công trong lĩnh vực AI tình dục, đặc biệt nổi tiếng với dòng “AI có cảm xúc thật” gần đây gây bão. Giám đốc điều hành? Yang. Jae. Won. Baek suýt làm rơi điện thoại. Là Jaewon, học trò cũ của anh. Hơn 5 năm trước, cậu từng học lớp giải phẫu nâng cao. Luôn đứng đầu. Hay nheo mắt nhìn anh từ cuối lớp. Một lần còn gửi thư cảm ơn… kèm số điện thoại riêng. Anh chưa từng liên lạc lại. Và giờ— Giọng trên thiết bị đó. Là giọng của Jaewon. Đêm đó, Kanghyuk không tài nào ngủ được. Anh mở lại thiết bị, lần đầu tiên không để nó chạm vào cơ thể mình. Chỉ để nghe lại từng câu, từng tiếng.
Từng tiếng thở. Từng tiếng rên. Lần này, anh nhận ra: không phải AI nào cũng có chất giọng biết gợi tình bằng cách thì thầm "giáo sư" trong hơi thở. Không phải phần mềm nào cũng biết chạm đúng nơi khiến anh quặn lại vì khoái cảm. Và không phải thiết bị nào cũng khiến anh có bầu. Baek Kanghyuk quyết định: đến công ty YJW Robotics. Anh sẽ vạch mặt Yang Jaewon, đối chất cậu ta đã làm gì. Tại sao giọng cậu lại xuất hiện trong món đồ chơi đó? Và quan trọng hơn— Cái thai trong bụng tôi… là kết quả của cái gì?
Công nghệ, hay… một đêm tôi không nhớ? . Baek Kanghyuk đứng trước sảnh YJW Robotics – tay ôm bản siêu âm, tay còn lại nắm chặt gói “thiết bị tình yêu” định mệnh. Bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng cái cảm giác có “thứ gì đó” đang như máy đạp bên trong, khiến anh… vừa thấy mình là giáo sư nhân học, vừa thấy mình là mẹ đơn thân bị AI hiếp. Anh chỉ định gặp người đại diện, hoặc nhân viên kỹ thuật, hỏi tại sao AI của họ có thể làm anh có bầu. Nhưng khi vừa bước vào, giọng lễ tân vang lên: “Chào giáo sư Baek. Giám đốc Yang Jaewon đang đợi anh.” Baek Kanghyuk sững người. Biết mình tới? Đợi sẵn? Thằng nhóc đó tính giăng bẫy gì nữa? Cánh cửa văn phòng mở ra. Jaewon ngồi dựa lưng vào ghế da, chân vắt, sơ mi trắng mở 3 khuy cổ. “Chào giáo sư. Em đoán… anh tới vì một chuyện rất, rất... cá nhân.” Baek Kanghyuk lập tức quăng túi giấy lên bàn. “Cậu đã ghi âm giọng mình, đưa vào cái máy này, rồi bán cho tôi? Giờ tôi có thai. Cậu định chịu trách nhiệm kiểu gì?” Jaewon đứng dậy. Không bất ngờ. Không né tránh. “Giọng đó không phải ghi âm đâu, giáo sư. Là trực tiếp.” Baek Kanghyuk lùi lại. “Cậu nói gì?” Jaewon bước tới, cúi đầu thì thầm: “Đêm anh say, 6 tháng trước, sau hội thảo ở Busan. Anh gõ nhầm phòng, lầm người... nhưng không nhầm vị trí.” Baek Kanghyuk chết sững. Jaewon kéo nhẹ cổ áo Kanghyuk, để lộ một nốt ruồi nhỏ sau gáy. “Đêm đó anh nói: 'Gọi tên tôi... nhưng chỉ qua giọng.'” “Anh rên dưới em, miệng thì thầm ‘Jaewon… Jaewon…’ như một câu thần chú.” “Anh bảo em đừng để em nhìn, nhưng lại bắt em nói chuyện… bằng giọng của AI.”
“Anh kêu em... ‘Đừng nhìn, chỉ chạm.’” Kanghyuk run người. “Cậu… lừa tôi?” Jaewon nghiêng đầu, mắt cười. “Không. Anh chủ động. Em chỉ làm theo đúng lệnh.” Một phút im lặng. Rồi Jaewon cười khẽ, áp tay lên bụng anh. “Em không tưởng tượng nổi… anh thực sự mang thai. Vì một đêm không đeo gì. Vì một lời gọi tên…” Kanghyuk bật tay Jaewon ra, định quay đi. Nhưng Jaewon níu lại. “Vậy bây giờ… cho em chạm lại lần nữa, giáo sư. Lần này, không máy móc. Không AI. Chỉ có em.” Baek Kanghyuk bị đẩy lùi lên bàn họp dài trong phòng. Jaewon quỳ xuống, gỡ khuy quần anh. Một giây sau, lưỡi cậu chạm vào anh như lần đầu tiên. “A… Jaewon…”
“Anh rên lại đi. Nhưng lần này… không có bluetooth.” Baek Kanghyuk rướn người. Những tiếng rên ngắt quãng vang khắp văn phòng, chạm vào từng mặt kính. Jaewon thì thầm: “Cái máy kia… chưa bao giờ đủ tốt. Chỉ có người thật, mới khiến anh ra nhanh vậy.” Anh nghiến răng. “Dừng… đang trong công ty…” Jaewon cười, đưa lưỡi liếm một vòng quanh đầu ngực anh. “Chính vì đang trong công ty, anh mới rên dễ vậy.” . Giường nghỉ riêng – sau 1 tiếng. Kanghyuk nằm ngửa, toàn thân đẫm mồ hôi. Cổ tay bị trói nhẹ bằng cà vạt. Mắt nhắm. Bụng nhô lên lấp lánh trong ánh đèn trần. Jaewon đang ở giữa hai chân anh, thì thầm: “Đừng siết chặt vậy. Em chưa ra được đâu.”
“Muốn nuôi con chung thì để em ở lại lâu hơn chút.” Kanghyuk rên. “Jaewon… không được… vào trong…” “Em đã vào từ lúc anh gọi em bằng tên, không phải ‘máy’ nữa rồi.” . 1 tháng sau. Tin tức vỡ lở. Sinh viên Y lan truyền đoạn clip: “Giáo sư Baek từng dính vào AI tình dục?”
“Công ty YJW Robotics tung teaser ‘Giọng nói tạo phản xạ sinh học – dựa trên người thật’.”
“CEO Yang: ‘Chúng tôi yêu nhau thật. Em bé là thật. Xin hãy chúc phúc.’” Baek Kanghyuk muốn độn thổ. Nhưng khi Jaewon dắt anh tới hội thảo giới thiệu dòng sản phẩm mới – "Chế độ chăm sóc thai phụ tích hợp AI," thì cả hội trường vỗ tay như bão. Kanghyuk định trốn vào toilet, Jaewon kề tai: “Nếu không có cái máy đó… giờ anh vẫn cô đơn, đúng không?” Kanghyuk không đáp. Nhưng anh siết tay Jaewon dưới bàn. . Tháng 9 năm đó – trong phòng sinh. Jaewon mặt tái mét, tay nắm cổ chân anh đang gồng đẻ. “Giáo sư… cố lên… em yêu anh…” Baek Kanghyuk gào: “Tôi biết rồi, đừng có dùng giọng AI nữa!” . 1 năm sau. Kanghyuk quay lại giảng đường, tay bế bé con có má lúm. Sinh viên hỏi: “Thầy có định dùng AI dạy học lại không ạ?” Kanghyuk đỏ mặt. Nhưng Jaewon từ cửa bước vào, giơ bảng: “Camera đang bật nha, giáo sư Baek. Muốn rên thì về nhà.”_End_
Như vại đã đủ hot chưa hay mn muốn thêm nữa. Ahihi
“Để em làm anh nhẹ nhõm hơn nhé.”
“Cho em chạm vào anh… ở đây…” Baek Kanghyuk đỏ mặt. Anh nắm chặt chăn, định lên tiếng cắt ngang. Nhưng rồi—
Một luồng rung động mềm mại, ấm áp, chính xác, chạm trúng điểm anh chưa từng dám để người khác thấy. “A…!” Tiếng rên đó… là của chính anh. Baek Kanghyuk nghiện. Một lần. Hai lần. Rồi thành mỗi tối thứ ba – ngày anh không có lịch dạy. Anh từng hỏi chính mình: “Tại sao?”
Tại sao lại bị mê hoặc bởi một cái máy? Nhưng anh không thể dừng lại. Không phải vì tính năng rung siêu thực hay công nghệ cảm ứng tự động theo nhịp tim…Mà vì giọng nói đó.
Cái giọng gọi tên anh như thể đã biết anh từ lâu. “Baek Kanghyuk… gọi tên em đi.”
“Em muốn nghe anh thở gấp khi bị em quấn lấy…”
“Giáo sư, anh rên nghe còn hay hơn trong phòng giảng.” . Ba tháng sau. Baek Kanghyuk bắt đầu mệt mỏi, ăn không ngon, da nhợt đi. Anh tưởng do áp lực công việc, nhưng rồi một ngày nọ – bụng anh có dấu hiệu nhô nhẹ ra. Anh tới bệnh viện. Làm kiểm tra máu. Siêu âm. Kết quả: Dương tính. Đang mang thai. 11 tuần. Kanghyuk ném luôn bản kết quả xuống ghế. Anh chưa từng ngủ với ai… ngoại trừ... cái máy. Anh ngồi lặng trong phòng khám, cảm giác như mình đang đọc plot twist của một bộ phim JAV kết hợp khoa học viễn tưởng. “Không thể nào…”
“Cái đồ chơi chết tiệt đó…”
“Không thể là… bố đứa bé, đúng không?” Và rồi anh tìm ra tên công ty sản xuất nó: "YJW Robotics". Một công ty start-up siêu thành công trong lĩnh vực AI tình dục, đặc biệt nổi tiếng với dòng “AI có cảm xúc thật” gần đây gây bão. Giám đốc điều hành? Yang. Jae. Won. Baek suýt làm rơi điện thoại. Là Jaewon, học trò cũ của anh. Hơn 5 năm trước, cậu từng học lớp giải phẫu nâng cao. Luôn đứng đầu. Hay nheo mắt nhìn anh từ cuối lớp. Một lần còn gửi thư cảm ơn… kèm số điện thoại riêng. Anh chưa từng liên lạc lại. Và giờ— Giọng trên thiết bị đó. Là giọng của Jaewon. Đêm đó, Kanghyuk không tài nào ngủ được. Anh mở lại thiết bị, lần đầu tiên không để nó chạm vào cơ thể mình. Chỉ để nghe lại từng câu, từng tiếng.
Từng tiếng thở. Từng tiếng rên. Lần này, anh nhận ra: không phải AI nào cũng có chất giọng biết gợi tình bằng cách thì thầm "giáo sư" trong hơi thở. Không phải phần mềm nào cũng biết chạm đúng nơi khiến anh quặn lại vì khoái cảm. Và không phải thiết bị nào cũng khiến anh có bầu. Baek Kanghyuk quyết định: đến công ty YJW Robotics. Anh sẽ vạch mặt Yang Jaewon, đối chất cậu ta đã làm gì. Tại sao giọng cậu lại xuất hiện trong món đồ chơi đó? Và quan trọng hơn— Cái thai trong bụng tôi… là kết quả của cái gì?
Công nghệ, hay… một đêm tôi không nhớ? . Baek Kanghyuk đứng trước sảnh YJW Robotics – tay ôm bản siêu âm, tay còn lại nắm chặt gói “thiết bị tình yêu” định mệnh. Bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng cái cảm giác có “thứ gì đó” đang như máy đạp bên trong, khiến anh… vừa thấy mình là giáo sư nhân học, vừa thấy mình là mẹ đơn thân bị AI hiếp. Anh chỉ định gặp người đại diện, hoặc nhân viên kỹ thuật, hỏi tại sao AI của họ có thể làm anh có bầu. Nhưng khi vừa bước vào, giọng lễ tân vang lên: “Chào giáo sư Baek. Giám đốc Yang Jaewon đang đợi anh.” Baek Kanghyuk sững người. Biết mình tới? Đợi sẵn? Thằng nhóc đó tính giăng bẫy gì nữa? Cánh cửa văn phòng mở ra. Jaewon ngồi dựa lưng vào ghế da, chân vắt, sơ mi trắng mở 3 khuy cổ. “Chào giáo sư. Em đoán… anh tới vì một chuyện rất, rất... cá nhân.” Baek Kanghyuk lập tức quăng túi giấy lên bàn. “Cậu đã ghi âm giọng mình, đưa vào cái máy này, rồi bán cho tôi? Giờ tôi có thai. Cậu định chịu trách nhiệm kiểu gì?” Jaewon đứng dậy. Không bất ngờ. Không né tránh. “Giọng đó không phải ghi âm đâu, giáo sư. Là trực tiếp.” Baek Kanghyuk lùi lại. “Cậu nói gì?” Jaewon bước tới, cúi đầu thì thầm: “Đêm anh say, 6 tháng trước, sau hội thảo ở Busan. Anh gõ nhầm phòng, lầm người... nhưng không nhầm vị trí.” Baek Kanghyuk chết sững. Jaewon kéo nhẹ cổ áo Kanghyuk, để lộ một nốt ruồi nhỏ sau gáy. “Đêm đó anh nói: 'Gọi tên tôi... nhưng chỉ qua giọng.'” “Anh rên dưới em, miệng thì thầm ‘Jaewon… Jaewon…’ như một câu thần chú.” “Anh bảo em đừng để em nhìn, nhưng lại bắt em nói chuyện… bằng giọng của AI.”
“Anh kêu em... ‘Đừng nhìn, chỉ chạm.’” Kanghyuk run người. “Cậu… lừa tôi?” Jaewon nghiêng đầu, mắt cười. “Không. Anh chủ động. Em chỉ làm theo đúng lệnh.” Một phút im lặng. Rồi Jaewon cười khẽ, áp tay lên bụng anh. “Em không tưởng tượng nổi… anh thực sự mang thai. Vì một đêm không đeo gì. Vì một lời gọi tên…” Kanghyuk bật tay Jaewon ra, định quay đi. Nhưng Jaewon níu lại. “Vậy bây giờ… cho em chạm lại lần nữa, giáo sư. Lần này, không máy móc. Không AI. Chỉ có em.” Baek Kanghyuk bị đẩy lùi lên bàn họp dài trong phòng. Jaewon quỳ xuống, gỡ khuy quần anh. Một giây sau, lưỡi cậu chạm vào anh như lần đầu tiên. “A… Jaewon…”
“Anh rên lại đi. Nhưng lần này… không có bluetooth.” Baek Kanghyuk rướn người. Những tiếng rên ngắt quãng vang khắp văn phòng, chạm vào từng mặt kính. Jaewon thì thầm: “Cái máy kia… chưa bao giờ đủ tốt. Chỉ có người thật, mới khiến anh ra nhanh vậy.” Anh nghiến răng. “Dừng… đang trong công ty…” Jaewon cười, đưa lưỡi liếm một vòng quanh đầu ngực anh. “Chính vì đang trong công ty, anh mới rên dễ vậy.” . Giường nghỉ riêng – sau 1 tiếng. Kanghyuk nằm ngửa, toàn thân đẫm mồ hôi. Cổ tay bị trói nhẹ bằng cà vạt. Mắt nhắm. Bụng nhô lên lấp lánh trong ánh đèn trần. Jaewon đang ở giữa hai chân anh, thì thầm: “Đừng siết chặt vậy. Em chưa ra được đâu.”
“Muốn nuôi con chung thì để em ở lại lâu hơn chút.” Kanghyuk rên. “Jaewon… không được… vào trong…” “Em đã vào từ lúc anh gọi em bằng tên, không phải ‘máy’ nữa rồi.” . 1 tháng sau. Tin tức vỡ lở. Sinh viên Y lan truyền đoạn clip: “Giáo sư Baek từng dính vào AI tình dục?”
“Công ty YJW Robotics tung teaser ‘Giọng nói tạo phản xạ sinh học – dựa trên người thật’.”
“CEO Yang: ‘Chúng tôi yêu nhau thật. Em bé là thật. Xin hãy chúc phúc.’” Baek Kanghyuk muốn độn thổ. Nhưng khi Jaewon dắt anh tới hội thảo giới thiệu dòng sản phẩm mới – "Chế độ chăm sóc thai phụ tích hợp AI," thì cả hội trường vỗ tay như bão. Kanghyuk định trốn vào toilet, Jaewon kề tai: “Nếu không có cái máy đó… giờ anh vẫn cô đơn, đúng không?” Kanghyuk không đáp. Nhưng anh siết tay Jaewon dưới bàn. . Tháng 9 năm đó – trong phòng sinh. Jaewon mặt tái mét, tay nắm cổ chân anh đang gồng đẻ. “Giáo sư… cố lên… em yêu anh…” Baek Kanghyuk gào: “Tôi biết rồi, đừng có dùng giọng AI nữa!” . 1 năm sau. Kanghyuk quay lại giảng đường, tay bế bé con có má lúm. Sinh viên hỏi: “Thầy có định dùng AI dạy học lại không ạ?” Kanghyuk đỏ mặt. Nhưng Jaewon từ cửa bước vào, giơ bảng: “Camera đang bật nha, giáo sư Baek. Muốn rên thì về nhà.”_End_
Như vại đã đủ hot chưa hay mn muốn thêm nữa. Ahihi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me