Doan Nho Ve Jaekang
Khoa chấn thương hay Trung tâm Chăm Sóc Chấn Thương của Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc không bao giờ có khái niệm "yên tĩnh". Những tiếng còi cấp cứu, máy monitor, bước chân vội vã của bác sĩ, tất cả hòa vào nhau như một bản giao hưởng căng thẳng không hồi kết. Giáo sư Baek Kanghyuk – người luôn khoác áo blouse trắng thẳng nếp, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói lại dịu dàng, là nhân vật không ai dám xem thường. Anh là thiên tài phẫu thuật chấn thương, với đôi tay “vàng” và trái tim đầy lý trí. Vào một ngày mùa thu, khi chiếc lá đầu tiên rụng xuống trên sân bệnh viện, Yang Jaewon xuất hiện. Bác sĩ ngoại trú từ khoa hậu môn trực tràng xuất hiện, với thành tích mổ thực tập cao nhất toàn hệ thống . Jaewon không nói nhiều. Ánh mắt hiền lành và đôi tay luôn chính xác . Anh như cái bóng thầm lặng nhưng vững chắc trong mỗi ca mổ. Lần đầu tiên họ đứng chung bàn phẫu thuật, là một ca đa chấn thương nặng – xương chậu vỡ, gãy nhiều xương chi, tụ máu trong ổ bụng. Khi Kanghyuk đang xem hồ sơ, Jaewon vừa đeo găng, vừa nhẹ giọng: "Tôi sẽ xử lý cố định xương chậu." Kanghyuk ngẩng lên, đôi mắt giao nhau đúng khoảnh khắc Jaewon kéo khẩu trang xuống. Một khoảnh khắc rất nhỏ. Nhưng có những nhịp tim chỉ cần đúng một giây để lỡ mất thăng bằng. ; Chẳng ai biết họ bắt đầu khi nào. Có thể là từ những ca trực đêm, khi chỉ còn ánh đèn xanh của phòng mổ phản chiếu lên gò má đẫm mồ hôi. Có thể là khi Kanghyuk cẩn thận để lại cà phê nóng trên bàn Jaewon, hay khi Jaewon lặng lẽ đặt hộp thuốc cảm trong ngăn kéo của anh. Tình yêu của họ không ồn ào. Không một nụ hôn nơi hành lang. Không cái nắm tay lén lút. Chỉ là ánh mắt tìm nhau giữa hàng tá bác sĩ và bệnh nhân. Nhưng rồi, họ chia tay. Không cãi vã. Không nước mắt. Chỉ là một ngày sau ca mổ 12 tiếng, Jaewon tháo găng tay, nói như thể đang báo cáo bệnh án: "Chúng ta nên dừng lại." Kanghyuk đứng im. Một nhịp. Rồi gật đầu.
.
.
.
,
,
,
.
.
.
,
,
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Các tình yêu nghĩ là đã hết, thì mời lướt tiếp nhé
.
.
.
,
,
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xin chúc mừng cho sự kiên trì này, tui nghĩ ai cũng tiếc cho đoạn kết chưng hửng ở đó ha, vậy thì đọc tiếp ngoại truyện thui nèo.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Chuyện Kanghyuk và Jaewon quay lại… không ai biết. Họ giấu kín như thể đó là một bí mật quốc gia. Ở bệnh viện, họ vẫn là giáo sư nghiêm khắc và bác sĩ hiền lành, ngây ngô. Không ánh mắt, không chạm tay, không lời mật ngọt. Chỉ có một lần Gyeong Won thấy Kanghyuk cười khi Jaewon rót trà cho anh trong phòng họp. Một nụ cười nhỏ, nhẹ đến mức tưởng như không tồn tại. Một đêm tháng sáu, Jaewon rủ Kanghyuk lên sân thượng sau ca trực. “Có cái này em muốn đưa cho giáo sư.” Kanghyuk mệt mỏi tựa vào lan can.
Jaewon quay đi, rồi quay lại, trong tay là… một hộp nhẫn nhỏ, bọc trong băng gạc y tế. “Trò gì đây?” “Giả vờ đang bị thương. Để anh phải mở ra giúp.” Kanghyuk cười khúc khích. Rồi mở băng gạc. Chiếc nhẫn đơn giản nằm gọn bên trong, ánh bạc dịu dàng. Jaewon nhìn anh, nghiêm túc: “Lần này, cho em cơ hội được là người chăm sóc anh, được không?” Kanghyuk im lặng. Rồi gật đầu. “Chỉ khi cậu hứa không bao giờ rời xa anh nữa.” “Em hứa.” Dưới bầu trời đêm, hai người yên lặng ôm nhau. Chẳng cần tiếng pháo hoa. Chẳng cần hoa tươi. Chỉ có tiếng tim đập – rất khẽ, rất gần.; Một đêm đầu đông, Jaewon đang nằm dài xem phim tài liệu về… phẫu thuật não (rất không lãng mạn), còn Kanghyuk đang đọc hồ sơ bệnh án bên cạnh. Bỗng nhiên, Jaewon gập laptop lại, chống tay nhìn người bên cạnh: “Mình cưới đi.” Kanghyuk ngẩng lên, mắt chớp chớp: “Hả?” “Cưới. Em không muốn chỉ là bạn trai. Em muốn được ghi tên anh vào tờ giấy ‘Người thân đầu tiên cần báo tin’.” Một giây im lặng. Kanghyuk cười nhẹ. “Vậy cưới thôi.”; Việc cưới không phải chuyện khó. Nhưng nếu để bệnh viện biết thì… “Trời ơi, tụi tui phải làm MC!!!” – Jang Mi “Tôi muốn làm phù rể.” – Gyeong Won
“Giám đốc bảo sẽ tài trợ rạp cưới.”–Trưởng khoa hậu môn trực tràng Han Yu rim
“Bệnh viện có phòng hội thảo đủ sức chứa 300 người!”- một cô nàng nội trú năm nhất đang thực tập lên tiếng Jaewon uống cạn ly nước và thở dài: “Chắc mình nên… bí mật thôi anh nhỉ?” Kanghyuk gật đầu, trầm tĩnh: “Chúng ta chữa được chấn thương phức tạp, thì chuyện này cũng xử lý được.” Lễ cưới tổ chức tại một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô Incheon, vào ngày Chủ nhật. Mời đúng 10 người: ba mẹ hai bên, một người bạn của giáo sư Baek Kanghyuk, một bạn học cũ của Jaewon, và một chú chó (thuộc về bạn học kia). Không váy cưới, không vest tuxedo, chỉ áo sơ mi trắng và nhẫn bạc mảnh. Khi linh mục hỏi: “Hai người có đồng ý…?” Jaewon xiết tay Kanghyuk. “Tôi đồng ý.” Kanghyuk cười nhẹ, mắt ươn ướt. “Tôi cũng đồng ý. Từ lâu lắm rồi.” Một tuần sau, trong phòng họp giao ban sáng, Jang Mi đẩy cửa bước vào. Trên bàn, Kanghyuk đang đặt hồ sơ, nhẫn cưới lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn. Cô nhìn. Nhìn rất kỹ. Rồi hét. “NHẪN?! CÁI NHẪN GÌ VẬY?!” Jaewon ngước lên, cực bình thản: “À, cưới rồi.” Tất cả sững sờ. Gyeong Won suýt làm đổ cốc cà phê. “CƯỚI RỒI MÀ KHÔNG MỜI BẤT KỲ AI HẢ?!” Kanghyuk vẫn điềm tĩnh: “Bác sĩ trưởng khoa đâu được tổ chức tiệc to, ảnh hưởng công việc.” Cả phòng phẫn nộ. “Hai người có thể cứu sống bệnh nhân, nhưng đã sát thương trái tim chúng tôi!!” ; Một tháng sau, bất chấp lời từ chối, một buổi tiệc cưới “bắt buộc” được tổ chức tại nhà hàng đối diện bệnh viện. Không MC chuyên nghiệp, không hoa tươi, không đèn LED. Chỉ có rất nhiều đồng nghiệp, rất nhiều tiếng cười… và một câu chúc đơn giản được viết tay dán trên bảng trắng: “Chúc hai người luôn hạnh phúc, dù có là giữa phòng mổ hay trong cuộc sống.”-Từ gia đình đại Bệnh viện Đại Học Quốc gia Hàn Quốc
Chương này tui ngâm với bạn tui lâu quá nên tui cho lên thui, chứ chương tui muốn lên thì tối hoặc rầm 3h-4h sáng mai nha. Còn cái hybrid thì để tui thi chuyên đề xong tui lên nha. Hứa luôn á 🥺
Không ai biết, đêm hôm đó anh đứng dưới mưa gần một tiếng trước khi bước vào nhà.
; Y tá Cheon Jang Mi là người đầu tiên nhận ra. Cô thấy ánh nhìn của Kanghyuk mỗi lần Jaewon bước ngang. Nó như ánh mắt của người nhìn thấy thứ mình từng có, rồi đánh mất. Bác sĩ gây mê Park Gyeong Won thì gọi đó là “hội chứng hậu tình yêu chưa kịp lành”. Một buổi chiều chán nản, cả hai tụ tập uống cà phê pha loãng tại phòng nghỉ: “Họ chia tay thật à?” – Jang Mi hỏi. “Thật. Tôi nghe được lúc Jaewon nói ‘chúng ta nên dừng lại’. Bình thản đến rợn người.” – Gyeong Won thở dài. Jang Mi búng tay: “Phải giúp giáo sư Kanghyuk lấy lại trái tim của bác sĩ Yang thôi!” “Tình yêu không phải cuộc chiến...” “Nhưng nếu đã yêu mà không giành lại, thì gọi gì là yêu?” Gyeong Won ngậm miệng. Và kế hoạch bắt đầu từ đó. ; Cà phê Americano không đường được để sẵn mỗi sáng. Tài liệu Jaewon cần được in ra và đặt cẩn thận trên bàn. Áo blouse nhàu trong phòng nghỉ được xếp lại gọn gàng. Không ai biết ai làm điều đó. Nhưng Jaewon biết. Chỉ có một người nhớ những điều nhỏ nhặt đến thế.Một hôm, sau ca mổ, Jaewon đứng bên cửa sổ hành lang. Kanghyuk đi ngang, dừng lại. “Tôi vẫn nhớ lần đầu cậu bảo tôi tin cậu trên bàn mổ.” Jaewon không quay đầu. “Tôi cũng nhớ… anh đã gật đầu, không chút do dự.” Một khoảng lặng. “Lần này, nếu tôi nói tôi cần cậu quay lại bên tôi… cậu có tin tôi không?” – Kanghyuk hỏi, rất khẽ. Jaewon quay lại. Ánh mắt không còn lạnh. “Tôi không cần thời gian để trả lời. Vì tôi chưa từng ngừng yêu anh.” ; Không có màn tỏ tình rầm rộ, không có hoa hồng hay rượu vang. Chỉ là hai người – một lần nữa, trong phòng nghỉ nhỏ bệnh viện – ngồi bên nhau, cùng uống cà phê trong im lặng. Tay của họ chạm nhau, rồi siết chặt. Như thể chưa từng buông..
.
.
,
,
,
.
.
.
,
,
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Các tình yêu nghĩ là đã hết, thì mời lướt tiếp nhé
.
.
.
,
,
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xin chúc mừng cho sự kiên trì này, tui nghĩ ai cũng tiếc cho đoạn kết chưng hửng ở đó ha, vậy thì đọc tiếp ngoại truyện thui nèo.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Chuyện Kanghyuk và Jaewon quay lại… không ai biết. Họ giấu kín như thể đó là một bí mật quốc gia. Ở bệnh viện, họ vẫn là giáo sư nghiêm khắc và bác sĩ hiền lành, ngây ngô. Không ánh mắt, không chạm tay, không lời mật ngọt. Chỉ có một lần Gyeong Won thấy Kanghyuk cười khi Jaewon rót trà cho anh trong phòng họp. Một nụ cười nhỏ, nhẹ đến mức tưởng như không tồn tại. Một đêm tháng sáu, Jaewon rủ Kanghyuk lên sân thượng sau ca trực. “Có cái này em muốn đưa cho giáo sư.” Kanghyuk mệt mỏi tựa vào lan can.
Jaewon quay đi, rồi quay lại, trong tay là… một hộp nhẫn nhỏ, bọc trong băng gạc y tế. “Trò gì đây?” “Giả vờ đang bị thương. Để anh phải mở ra giúp.” Kanghyuk cười khúc khích. Rồi mở băng gạc. Chiếc nhẫn đơn giản nằm gọn bên trong, ánh bạc dịu dàng. Jaewon nhìn anh, nghiêm túc: “Lần này, cho em cơ hội được là người chăm sóc anh, được không?” Kanghyuk im lặng. Rồi gật đầu. “Chỉ khi cậu hứa không bao giờ rời xa anh nữa.” “Em hứa.” Dưới bầu trời đêm, hai người yên lặng ôm nhau. Chẳng cần tiếng pháo hoa. Chẳng cần hoa tươi. Chỉ có tiếng tim đập – rất khẽ, rất gần.; Một đêm đầu đông, Jaewon đang nằm dài xem phim tài liệu về… phẫu thuật não (rất không lãng mạn), còn Kanghyuk đang đọc hồ sơ bệnh án bên cạnh. Bỗng nhiên, Jaewon gập laptop lại, chống tay nhìn người bên cạnh: “Mình cưới đi.” Kanghyuk ngẩng lên, mắt chớp chớp: “Hả?” “Cưới. Em không muốn chỉ là bạn trai. Em muốn được ghi tên anh vào tờ giấy ‘Người thân đầu tiên cần báo tin’.” Một giây im lặng. Kanghyuk cười nhẹ. “Vậy cưới thôi.”; Việc cưới không phải chuyện khó. Nhưng nếu để bệnh viện biết thì… “Trời ơi, tụi tui phải làm MC!!!” – Jang Mi “Tôi muốn làm phù rể.” – Gyeong Won
“Giám đốc bảo sẽ tài trợ rạp cưới.”–Trưởng khoa hậu môn trực tràng Han Yu rim
“Bệnh viện có phòng hội thảo đủ sức chứa 300 người!”- một cô nàng nội trú năm nhất đang thực tập lên tiếng Jaewon uống cạn ly nước và thở dài: “Chắc mình nên… bí mật thôi anh nhỉ?” Kanghyuk gật đầu, trầm tĩnh: “Chúng ta chữa được chấn thương phức tạp, thì chuyện này cũng xử lý được.” Lễ cưới tổ chức tại một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô Incheon, vào ngày Chủ nhật. Mời đúng 10 người: ba mẹ hai bên, một người bạn của giáo sư Baek Kanghyuk, một bạn học cũ của Jaewon, và một chú chó (thuộc về bạn học kia). Không váy cưới, không vest tuxedo, chỉ áo sơ mi trắng và nhẫn bạc mảnh. Khi linh mục hỏi: “Hai người có đồng ý…?” Jaewon xiết tay Kanghyuk. “Tôi đồng ý.” Kanghyuk cười nhẹ, mắt ươn ướt. “Tôi cũng đồng ý. Từ lâu lắm rồi.” Một tuần sau, trong phòng họp giao ban sáng, Jang Mi đẩy cửa bước vào. Trên bàn, Kanghyuk đang đặt hồ sơ, nhẫn cưới lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn. Cô nhìn. Nhìn rất kỹ. Rồi hét. “NHẪN?! CÁI NHẪN GÌ VẬY?!” Jaewon ngước lên, cực bình thản: “À, cưới rồi.” Tất cả sững sờ. Gyeong Won suýt làm đổ cốc cà phê. “CƯỚI RỒI MÀ KHÔNG MỜI BẤT KỲ AI HẢ?!” Kanghyuk vẫn điềm tĩnh: “Bác sĩ trưởng khoa đâu được tổ chức tiệc to, ảnh hưởng công việc.” Cả phòng phẫn nộ. “Hai người có thể cứu sống bệnh nhân, nhưng đã sát thương trái tim chúng tôi!!” ; Một tháng sau, bất chấp lời từ chối, một buổi tiệc cưới “bắt buộc” được tổ chức tại nhà hàng đối diện bệnh viện. Không MC chuyên nghiệp, không hoa tươi, không đèn LED. Chỉ có rất nhiều đồng nghiệp, rất nhiều tiếng cười… và một câu chúc đơn giản được viết tay dán trên bảng trắng: “Chúc hai người luôn hạnh phúc, dù có là giữa phòng mổ hay trong cuộc sống.”-Từ gia đình đại Bệnh viện Đại Học Quốc gia Hàn Quốc
Chương này tui ngâm với bạn tui lâu quá nên tui cho lên thui, chứ chương tui muốn lên thì tối hoặc rầm 3h-4h sáng mai nha. Còn cái hybrid thì để tui thi chuyên đề xong tui lên nha. Hứa luôn á 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me