TruyenFull.Me

Đoản nhỏ về JaeKang

Ngày mai, ta lại gặp nhau

kkhajg

Năm 19XX.

Tại trạm quân y đóng tạm trên một vùng đồi cao, rìa khu rừng rậm phía Bắc. Mùa thu nơi này khắc nghiệt không kém mùa đông – trời luôn âm u, gió lạnh buốt táp vào mặt như dao cứa. Lá cây mục nát, đất trơn và dính bết như vũng máu đông.

Mùi thuốc sát trùng, mùi xăng dầu, mùi máu người – trộn với mùi thuốc súng, tạo thành một thứ không khí đặc quánh không thể nuốt nổi, nhưng những người ở đây đã sống cùng nó ngày qua ngày, năm qua năm.

Baek Kanghyuk – đội trưởng đội quân y, bước qua dãy lều dã chiến trong chiếc áo khoác quân phục cũ sờn vai. Mặt anh lạnh, ánh mắt như thép rèn, bước chân chắc nịch không chệch nửa nhịp, nhưng ai trong đội cũng biết – anh chưa từng nghỉ trọn một đêm nào suốt hai tháng qua.

"Ca trực tiếp theo – khu xử lý cấp 3. Chuẩn bị phòng tiểu phẫu. Còn ai chưa ăn thì nuốt nhanh đi, 10 phút nữa lên chuyến xe tiếp tế."

Lệnh của anh ngắn gọn, không có chỗ cho thương lượng. Nhưng trong mắt binh sĩ, ánh nhìn ấy không hề tàn nhẫn – chỉ là một người đàn ông đã quá quen với việc gồng cả đội trên lưng mà không biết than vãn.

Trong nhóm quân y mới chuyển về đêm qua, có một người khiến Kanghyuk phải liếc nhìn thêm lần nữa.

Yang Jaewon.

Áo khoác quân y còn chưa phai màu giặt, mắt không ngẩng lên khi người khác nói chuyện với mình. Bác sĩ nội trú chuyên khoa y chiến trường – hồ sơ ghi vậy.

Baek Kanghyuk tưởng cậu ta là kiểu nhút nhát, yếu ớt. Cho đến khi nhìn thấy cậu bước vào phòng mổ tạm, xắn tay áo, mở hộp dụng cụ, và khâu một vết thương rách há miệng với đôi tay không hề run.

"Tên cậu?" – Kanghyuk hỏi.

"Yang Jaewon, báo cáo đội trưởng." – Câu trả lời ngắn gọn, ánh mắt bình tĩnh như thể cái người nằm đầy máu kia chỉ là hình nộm trong lớp học.

Từ đó, Kanghyuk để mắt đến Jaewon. Cậu làm việc lặng lẽ, chính xác, không ồn ào. Không hút thuốc, không nói bậy, cũng không bao giờ rời khỏi trạm trước khi chắc chắn mọi bệnh nhân đã được xử lý xong.

Cậu ghi chép bằng tay trái, nét chữ nghiêng nghiêng, đều đặn. Có lần, Kanghyuk bắt gặp một mảnh giấy nhỏ lẫn trong hồ sơ bệnh án, trên đó viết nguệch ngoạc bằng bút chì:

“Không có ai thực sự quen với cái chết cả, chỉ là không có quyền chọn khác đi.”

.

Một đêm nọ, mưa trút như trút cả bầu trời xuống đất.

Sấm đánh sau đồi. Nước tràn vào lán, làm ướt cả tấm chăn mỏng trên giường y tá. Kanghyuk đội mũ trùm ra ngoài để kiểm tra khu thuốc. Khi trở về, anh thấy Jaewon ngồi một mình dưới mái hiên gỗ, lưng tựa tường, tay cầm bao thuốc rỗng.

"Muốn hút?" – Kanghyuk chìa ra một điếu.

Jaewon ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh trong bóng tối.

"Tôi không hút. Nhưng… tôi thích mùi khói."
"Vì sao?"
"Vì nó thật. Và nó bay đi nhanh."

Kanghyuk nhìn cậu, không nói gì nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh, châm thuốc, gió hắt vào làm khói quẩn quanh vai cả hai người. Từ đó, thỉnh thoảng đêm khuya, họ lại ngồi cạnh nhau như vậy. Có lần, Kanghyuk hỏi:

"Cậu từng yêu ai chưa?"

Jaewon im lặng. Một lúc sau mới đáp khẽ:

"Từng muốn. Nhưng rồi chiến tranh nổ ra."

Đó là những ngày đầu – chưa ai trong hai người gọi tên nhau bằng giọng mềm hơn. Chỉ có tiếng gọi giữa ca mổ, ánh nhìn trao nhau qua lưng bệnh nhân, và sự im lặng không nói thành lời nhưng đong đầy hơn cả ngôn ngữ.

.

Tháng 10

Chiến sự leo thang ở khu vực rìa phía Bắc. Tin tức từ tuyến đầu đổ về dồn dập, kèm theo đó là từng chuyến xe thương binh liên tục kéo vào trạm quân y – nhiều đến mức họ không còn đủ giường nằm, thuốc cầm máu cũng phải chia đôi cho từng ca.

Jaewon dạo này gầy đi thấy rõ. Mắt cậu quầng thâm, cổ tay cứng đơ vì khâu quá nhiều. Kanghyuk thấy vậy, định sắp xếp cho cậu nghỉ một buổi, nhưng Jaewon từ chối thẳng.

"Tôi nghỉ rồi thì ai sẽ khâu vết rách bụng cậu bé 18 tuổi mới vào hôm qua?"

Kanghyuk không đáp, chỉ quay đi, giọng khàn hơn mọi khi.

"Cậu không phải gồng như tôi."

Jaewon lặng thinh. Một lúc sau mới nói, giọng đủ để anh nghe rõ:

"Em không gồng. Em chỉ đang cố sống sót… bên cạnh anh."

Lần đầu tiên, Kanghyuk quay đầu lại, đối mặt với Jaewon. Họ nhìn nhau rất lâu. Trong cơn mưa nặng hạt rơi bên ngoài lán, mọi âm thanh đều như nhạt nhòa. Chỉ còn ánh mắt, và điều chưa từng được nói ra, nhưng ai cũng đã biết rõ.

.

Ba ngày sau,

Tin tức từ đội do thám: tuyến đường tiếp tế phía Tây bị phục kích. Có thương vong. Một xe cứu thương lật giữa chiến hào. Lệnh sơ tán bị đình trệ vì pháo kích liên tục. Trạm quân y được lệnh cử một đội tiếp ứng tạm thời, mang dụng cụ cứu thương đến giải nguy.

Kanghyuk lập tức đăng ký. Và dĩ nhiên, Jaewon cũng vậy. Không ai thuyết phục được cậu ở lại. Không Jang Mi, không Gyeong Won, không Dong Ju, kể cả Han Yu Rim – đội phó lâu năm – cũng chỉ thở dài:

"Nếu không cho nó đi, nó sẽ chạy theo thôi."

Chiều hôm ấy, họ khoác quân phục chống cháy, đeo vũ trang y tế cơ bản, lên chiếc xe tải chở đồ cứu thương và lương thực. Đường gập ghềnh, bánh xe lún bùn đến nửa bánh. Không ai nói gì suốt chuyến đi. Chỉ khi xe tắt máy trước khu chiến tuyến, Kanghyuk quay lại nói khẽ với Jaewon:

"Đừng rời khỏi tầm mắt tôi."

Jaewon gật đầu. Mắt cậu sáng rực như có lửa.

"Anh cũng vậy."

.

Trận pháo kích bắt đầu chưa đầy 20 phút sau.

Lúc đó, họ đang sơ cứu cho một nhóm lính trẻ bị thương nặng. Một người lính bị đè dưới thân xe cấp cứu, chân kẹt không rút ra được. Trong tiếng nổ dồn dập, Kanghyuk nhìn thấy Jaewon – lao đến trước và cúi người gắng sức kéo cậu ta ra.

"Jaewon!" – Anh hét, tim đập rối loạn.

Nhưng Jaewon không nghe. Cậu dùng cả thân mình chắn cho người lính, giọng gào lên:

"Đừng sợ! Tôi sẽ đưa cậu ra…!"

Và rồi – một tiếng nổ chấn động cả không gian.

Mảnh pháo rít qua không khí. Và tiếp theo đó – là một tiếng thét không rõ của ai vang lên giữa khói lửa:

"KHÔÔÔÔÔÔÔNG—!"

Khi Kanghyuk tới được, Jaewon đã gục xuống.

Ngực trái – rách toạc. Áo blouse trắng nhuộm đỏ. Máu trào ra từ miệng. Nhưng Jaewon vẫn mở mắt. Cậu nhìn thấy Kanghyuk – đang điên cuồng ôm lấy mình, tay run rẩy giữ đầu cậu khỏi chạm đất. Máu dính trên tay anh. Đôi mắt anh mở lớn, như không tin vào điều trước mặt.

"Jaewon… cậu không được đi đâu cả… Nghe tôi không?"

"Đừng khóc…" – Giọng cậu thều thào, cố đưa tay chạm nhẹ vào má anh.
"Em… xin lỗi… vì đã không đợi được đến lúc…cùng anh về nhà…"

"Im đi, đừng nói nữa. Tôi sẽ cứu cậu. Cậu không được chết ở đây!" – Kanghyuk gầm lên, nước mắt tràn ra trên mặt như chưa từng rơi suốt bao năm.

Nhưng Jaewon chỉ cười – một nụ cười rất khẽ, rất nhẹ.

"Cảm ơn… vì đã để em được… đi bên anh…"

Và rồi… ánh mắt ấy khép lại.

Vĩnh viễn.

Kanghyuk ngồi đó rất lâu, giữa chiến trường máu lửa, ôm lấy Jaewon trong vòng tay, như ôm lấy cả cuộc đời anh – vừa mất đi.

.

Trận pháo kích hôm ấy kết thúc sau gần năm giờ. Trạm dã chiến tổn thất nghiêm trọng – một phần bị san phẳng, số lượng thương binh không còn thống kê nổi. Nhưng điều duy nhất mà Kanghyuk còn nhớ rõ... là cơ thể lạnh dần trong vòng tay anh.

Yang Jaewon tử trận ngày 2 tháng 11, lúc 16 giờ 47 phút, theo sổ y bạ được Gyeong Won ghi chép lại. Nguyên nhân tử vong: mảnh pháo cắm sâu vào tim, vỡ động mạch chủ. Không một bác sĩ nào có thể cứu được.

Nhưng điều đó không an ủi được Baek Kanghyuk.

.

Một tháng sau chiến sự

Chiến tranh lặng xuống như một cơn sốt vừa dứt. Trạm quân y dã chiến bị dỡ bỏ, đội quân y được lệnh rút lui, phân bổ lại về các vùng phục hồi. Cheon Jang Mi về thủ đô. Park Gyeong Won chuyển đến trạm quân dân kết hợp. Dong Ju – dù còn non kinh nghiệm – được nhận vào viện chính tuyến.

Chỉ Kanghyuk từ chối rời đi.

Anh ở lại khu đồi xưa – nơi từng là trạm quân y, dựng lại một căn lều gỗ nhỏ từ gỗ cháy dở, sống qua ngày bằng thực phẩm khô và vài hộp thuốc cứu trợ còn sót lại. Không ai hiểu tại sao – hay đúng hơn, không ai có thể thay anh chịu đựng điều ấy.

Mỗi đêm, anh lại mở chiếc hộp gỗ nhỏ, lôi ra một điếu thuốc không châm lửa, và đọc đi đọc lại những dòng viết cuối cùng trong cuốn sổ tay Jaewon bỏ lại:

"Nếu ngày mai em chết, em chỉ mong ánh mắt cuối cùng mình thấy… là anh."

.

Một năm sau chiến tranh

Có hôm Jang Mi quay lại thăm anh, đem theo nồi canh nóng, một hộp trà xanh, và tin tức từ mọi người.

"Gyeong Won sắp kết hôn. Dong Ju đã được cất nhắc lên tuyến chính."
"Ừ." – Kanghyuk trả lời cộc lốc, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi rừng thông rì rào trong gió.

"Anh… anh có ngủ được không, ý em là dạo này ấy?"
"Ngủ. Nhưng không mơ gì cả."

Jang Mi nhìn anh, nắm lấy tay, khẽ nói:

"Jaewon không muốn anh sống như người đã chết đâu, Kanghyuk à."

Nhưng anh chỉ lắc đầu, rút tay lại.

"Tôi sống như vậy… để không quên cậu ấy."

.

Bốn năm sau chiến sự

Căn nhà gỗ giờ đã cũ kỹ, nhưng vẫn sạch sẽ – từng góc nhỏ đều được anh lau bằng tay, như đang giữ gìn thứ gì rất thiêng liêng. Trên bàn gỗ có một tấm ảnh – mờ cũ, chụp toàn đội quân y đứng giữa trạm: Jaewon đứng ở góc trái, cười nhẹ, hơi nghiêng đầu về phía Kanghyuk.

Dưới ảnh có dòng chữ nắn nót viết bằng bút mực:

"Hôm đó là ngày không có bom rơi. Hôm đó, cậu ấy cười."

.

Tám năm sau chiến sự

Kanghyuk bắt đầu viết nhật ký. Không phải cho mình – mà là cho người đã khuất.

Ngày 2 tháng 11 năm nay, trời lại mưa. Giống như năm đó. Cậu có nhớ không, Jaewon? Tôi không còn hút thuốc nữa. Nhưng mỗi lần gió lạnh thổi qua, tôi vẫn ngửi thấy mùi khói thuốc trên áo cậu.
Cậu nói cậu thích mùi khói vì nó thật. Còn tôi, tôi ghét nó – vì nó nhắc tôi rằng cậu đã từng tồn tại, và đã đi mất.

Cậu có biết tôi đã tưởng tượng bao nhiêu lần: nếu tôi giữ tay cậu chặt hơn, hét nhanh hơn một giây… liệu cậu có còn sống?

.

Mười lăm năm sau chiến sự

Căn nhà gỗ giờ đã hóa rêu, gạch cũ ngả màu rêu xanh. Kanghyuk – tóc bạc, gầy gò – vẫn sống ở đó. Gyeong Won và Jang Mi năm nào cũng đến thăm, cùng đốt hương dưới cây thông lớn – nơi Jaewon được tưởng niệm.

Họ không nhắc quá nhiều về quá khứ nữa. Nhưng mỗi lần đến, họ luôn thấy một chiếc bật lửa khắc tên "Y.J.W" được lau sạch bóng, đặt đúng ngay đầu bàn thờ nhỏ.

Dong Ju – giờ là viện trưởng của một bệnh viện lớn – từng hỏi:

"Sao chú không đi khỏi nơi này? Không có người thân, không bạn bè. Chú không thấy cô đơn sao?"

Kanghyuk mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.

"Tôi đâu có ở một mình. Cậu ấy vần còn ở đây mà."

.

Mười bảy năm sau

Mười bảy năm trôi qua kể từ ngày Jaewon ra đi. Baek Kanghyuk – giờ đây chỉ còn là cái bóng của người đàn ông từng đứng đầu đội quân y mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết. Thân thể anh đã trở nên yếu đuối theo năm tháng, nhưng tâm trí anh vẫn vững vàng, như một hòn đá tảng trong những cơn gió bão.

Anh sống trong căn nhà gỗ nhỏ, giữa những ngọn đồi vắng lặng. Bốn mùa thay nhau trôi qua, và anh vẫn thắp hương mỗi ngày dưới gốc cây thông lớn – nơi Jaewon được tưởng niệm.

Không phải vì anh sợ quên đi, mà vì anh không muốn làm gì khác ngoài việc giữ lại chút gì đó của cậu – người đã rời bỏ anh quá sớm.

.

Một buổi sáng mùa đông, Kanghyuk ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách, mờ mịt trong đống giấy tờ cũ. Lời hứa mà anh từng nói với Jaewon – rằng sẽ sống đến khi không còn nỗi đau nào nữa – đã cạn kiệt.

Không phải vì anh không còn tình yêu, mà vì sự cô đơn đã ngấm vào từng tế bào cơ thể anh.Giữa những suy nghĩ hỗn độn, anh bất giác nghe thấy tiếng cốc cốc nhẹ ở cửa.

Kanghyuk không vội mở, bởi anh biết – không ai đến thăm mình nữa. Những người bạn cũ đã đi xa, công việc đã bỏ lại anh một mình, chỉ còn những ký ức im lặng trong mỗi bức tranh, mỗi góc nhà. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn liên tục, như thúc giục anh.

Kanghyuk đứng dậy, bước chầm chậm ra cửa. Khi mở cửa, anh nhìn thấy một người lính trẻ đang đứng ở đó. Nhưng khuôn mặt đó…

Yang Jaewon.

Anh không thể tin vào mắt mình. Trước mặt anh là hình bóng quen thuộc, là khuôn mặt đó – dù có vẻ hơi khác một chút so với ký ức. Jaewon, giờ đã trưởng thành, đứng trước anh với ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp – như thể cậu chưa từng ra đi, như thể tất cả những năm qua chỉ là một cơn ác mộng mà Kanghyuk phải chịu đựng một mình.

"Anh không nhận ra em sao?" – Jaewon nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng ấm áp.

Kanghyuk đứng chết lặng, mắt mở to, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Anh không thể thốt lên lời.

Jaewon tiến lại gần, đặt tay lên vai Kanghyuk, không quá mạnh mẽ, chỉ là một sự tiếp xúc nhẹ nhàng mà đầy ý nghĩa. Mắt cậu đầy sự an ủi, và câu nói cậu nói ra như một lời hứa:

"Em đã trở về, anh không phải cô đơn nữa."

Baek Kanghyuk không biết phải làm gì. Anh ngồi xuống, cảm giác tất cả những năm tháng đau khổ bỗng chốc tan biến. Anh không biết đây có phải là một giấc mơ hay không, nhưng từng chi tiết, từng cảm giác – tất cả đều là thật. Jaewon đứng trước mặt anh, cười dịu dàng, như thể chưa từng có sự chia ly.

"Anh không thể tin em sao?" – Jaewon hỏi, đôi mắt lấp lánh.

Kanghyuk chỉ biết lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ, miệng lẩm bẩm:

"Nhưng em đã… em đã đi rồi."

Jaewon ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt tóc Kanghyuk. Cậu cười khẽ:

"Đúng. Em đã đi. Nhưng anh… anh không bao giờ thiếu em, phải không?"

Kanghyuk ngước nhìn cậu, như để xác nhận lại một lần nữa. Jaewon vẫn như thế – vững vàng, không thay đổi. Anh nhận ra rằng, trong suốt những năm tháng đau khổ đó, nỗi nhớ đã làm anh yếu đuối, nhưng giờ đây, Jaewon đã trở lại không phải để làm anh yếu đuối thêm, mà để chữa lành tất cả những vết thương mà chiến tranh và mất mát đã để lại.

Jaewon mỉm cười, như một lời an ủi dịu dàng.

"Anh đã giữ lời hứa. Anh sống không phải để quên em, mà để không để nỗi đau giết chết mình. Em tự hào về anh."

Câu nói đó như một cơn mưa rào làm dịu đi sự khô cằn trong lòng Kanghyuk. Anh nắm lấy tay Jaewon, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu. Cảm giác này – thật sự là thật. Và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh, như là kết quả của bao nhiêu năm tháng đau khổ, bao nhiêu lần tự trách, bao nhiêu lần nhớ nhung.

Quay lại nhìn vào trong căn nhà cũ kỹ mà anh đã từng sống, trên chiếc giường đơn sơ là hình ảnh người đàn ông kiên cường nắm trong tay bức ảnh đã phai màu theo tháng năm. Đôi mắt anh nhắm nghiền, chảy ra những giọt nước và nở nụ cười trên môi.

Baek Kanghyuk không bao giờ quên Yang Jaewon, cũng không bao giờ muốn quên. Nhưng anh đã học được rằng, có những điều dù không thể thay đổi, nhưng chúng ta vẫn có thể sống tiếp, vẫn có thể yêu thương, vẫn có thể chữa lành những vết thương trong tim. Và điều quan trọng nhất, là dù thế nào, dù ở đâu, họ sẽ lại gặp nhau – trong những giấc mơ, trong ký ức, và cuối cùng, trong sự bình yên của trái tim.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

[ Phiên Ngoại ]


Một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi dày đặc dưới chân, Baek Kanghyuk vẫn ngồi trong căn nhà gỗ của mình – nơi mà anh đã từng sống suốt những năm tháng sau khi Jaewon ra đi.

Anh không còn ở trong bóng tối của sự cô đơn như trước đây, không còn nghe thấy tiếng gió thổi qua khe cửa mà cảm giác như có ai đó đang thì thầm gọi tên mình. Nhưng mỗi sáng, khi thức dậy, cảm giác trống vắng vẫn hiện hữu, như một vết thương chưa lành hẳn.

Jaewon đã trở lại, nhưng điều đó không có nghĩa là nỗi đau hoàn toàn biến mất. Mỗi lần anh nhìn vào mắt Jaewon, anh lại cảm thấy một sự day dứt không thể tả, như thể có một cái gì đó còn thiếu.

Jaewon vẫn cười, vẫn là cậu thanh niên ngây thơ và trong sáng mà anh từng yêu thương, nhưng trong những lúc tĩnh lặng, Kanghyuk lại cảm thấy dường như có một khoảng cách mơ hồ giữa họ – một khoảng cách mà chỉ có thời gian mới có thể giúp họ thu hẹp, nhưng liệu nó có thể thu hẹp được không?

Những đêm tĩnh lặng

Kanghyuk nằm trên giường, mắt mở, nhìn lên trần nhà tối đen. Cảm giác lạnh lẽo vẫn ám ảnh anh mỗi đêm. Jaewon có thể đang ngủ cạnh anh, nhưng sự thật là Jaewon không thể thật sự ở đây.

Những gì anh có là một cái bóng mờ nhạt, một hình ảnh gợi nhớ về những ngày tháng đã qua. Anh biết Jaewon đã về, nhưng sự quay lại ấy không giống như điều anh tưởng tượng. Jaewon của anh vẫn đã chết.

Thật sự là cậu đã ra đi trên chiến trường tàn khốc ấy và mãi mãi không thể trở về.

_End_












Sau khi fic này được ra đời thì tui cũng hỏng biết nói sao nữa, thui thì câu nói cũ 1 fic nữa khép lại, fic sau mn muốn như nèo nà

Hóng mn cmt nên mn cmt nhiều lên nha. Iu mn  🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me